Phong Đình Viện tề tựu đông đảo tài tử từ khắp thiên hạ. Nhằm chiêu mộ hiền sĩ, hoàng đế bá bá quyết định hằng năm đều tổ chức các buổi hội thơ ở đây, bất kể thiên kim tiểu thư hay quý tử xuất thân cơ hàn, miễn là người đến thì sẽ không khước từ.
Trước kia, vì muốn thay đổi ánh nhìn của Bùi Hạc Hành, ta cũng không ít lần tham gia thi thố, lận lưng mấy bài thơ do Xuân Triều viết cho ta, rồi mê say trong lời lời nịnh hót.
Nhưng hôm nay, bọn họ chỉ xoay quanh một đề tài:
“Sao Thẩm Kinh Xu gầy đi rồi?”
Nhìn chung người đời đều ưa ngó nghiêng mấy chuyện thú vị của danh gia vọng tộc, nên ta và Bùi Huyền Tứ trở thành đề tài bàn tán cũng không quá kỳ quái.
Mặc dù đương kim hoàng đế đã sớm lập hậu, nhưng ai nấy đều biết, người ngài ấy giữ trong tim nhìn trong mắt là thân mẫu của Bùi Hạc Hành, một phi tử xinh đẹp, còn hoàng hậu chẳng qua chỉ là liên hôn bất đắc dĩ nhằm ổn định triều chính.
Hoàng hậu tướng mạo bình phàm, nếu không có y phục sang quý cùng trang sức hoa lệ làm nổi bật, thật sự sẽ chìm giữa biển người.
Nhưng mẫu thân của Bùi Hạc Hành, là tiểu thư khuê các kiêm thanh mai trúc mã bên cạnh hoàng đế. Tuy gia thế bối cảnh không bằng một nửa hoàng hậu, nhưng lại thắng ở dung nhan khuynh quốc khuynh thành, mà tài học cũng không kém cạnh ai.
Bùi Hạc Hành thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của mẫu thân, từ lúc ra đời đã được vạn người chú ý, một đường thăng làm Thái tử.
Bùi Huyền Tứ chỉ là sản phẩm trong cuộc liên hôn chính trị, tướng mạo bình thường, lại thiếu tài năng của bậc đế vương, như thể đã định sẵn, sinh ra để làm nền cho Bùi Hạc Hành.
Ta từng quá đỗi si mê Bùi Hạc Hành, đến mức cho rằng gả cho ai cũng sẽ đau khổ và tạm bợ, kiếp trước còn chưa một lần chú ý đến Bùi Huyền Tứ.
Hắn luôn chờ đợi nơi góc tối mờ mịt, chỉ khi phiếm chút hào quang của Bùi Hạc Hành, mới sực nhớ ra còn có một người như hắn.
Cũng vì ta, mà lần đầu tiên hắn đứng đầu bảng đề tài bàn tán.
14.
Tâm tư cứ phiêu lãng, không biết tự lúc nào Bùi Huyền Tứ đã đến bên cạnh.
Hắn trợn tròn mắt nhìn kỹ ta mấy lần, rồi giơ tay chọc nhẹ vào lúm đồng tiền của ta.
“Đừng nói cô nhớ hoàng huynh ta đến hao gầy đấy nhé?”
Ngay cả hắn còn nghe được không ít đồn đại, có lẽ hoàng đế bá bá cũng nghĩ như vậy, nên mới do dự chưa hạ sính lễ định thân.
Sau khi ta trút bỏ kha khá cân nặng, lớp trang điểm cũng đổi thành đơn giản, tươi mát. Ta không muốn huênh hoang gì nữa, thậm chí y phục còn không phải kiểu dáng đang thịnh hành ở kinh thành.
Đây là cơ hội tốt để làm rõ mấy lời đồn nhảm, ta níu tay hắn, thân mật muốn tiến lại gần.
“Huyền Tứ, thật ra ta đã sớm đâm sâu rễ tình với huynh, nhưng tự thấy mình bất tài vô đức, bộ dạng lại kém cỏi, nên càng tự ti hơn. Vì huynh, ta cam tâm tình nguyện.”
Ngữ điệu nhẹ nhàng, nụ cười thoáng bừng ấm áp, vành tai Bùi Huyền Tứ lặng lẽ nhuộm đỏ.
Từ xưa đến nay, chưa một ai nói thích hắn, cũng chưa một ai nói bằng lòng gả cho hắn.
Vừa căng thẳng là bắt đầu lắp bắp, hắn đỏ mặt phản bác: “Nói bậy, ai bảo cô bất tài vô đức, béo… béo một chút thì càng đáng yêu, đừng nghe họ nói bậy.”
Ta thuận nước đẩy thuyền, đưa cho hắn một chiếc túi thơm, mặt trước thêu đôi uyên ương, mặt sau còn dùng sợi tơ mảnh phác họa thành chữ “Xu”.
Xiêu xiêu vẹo vẹo, làm ta hơi xấu hổ:
“Ta vừa theo mẫu thân học thêu. Vốn muốn thêu tên huynh, nhưng nhiều nét quá, tay nghề chưa đương nổi, cuối cùng chỉ đành tặng huynh chữ “Xu” này. Đợi ta luyện tập thuần thục, sẽ làm một túi thơm mới thay thế nhé.”
Bùi Huyền Tứ như vừa nhận được báu vật từ Tây Vực, hai mắt vụt sáng nhấp nháy.
“Chữ Xu cũng rất đẹp.”
Tình chàng ý thiếp, cười nói rạng rỡ. Khi Bùi Hạc Hành phong trần mệt mỏi đến nơi, cảm thấy khung cảnh này đặc biệt chói mắt.
15.
Ta và Bùi Huyền Tứ ngồi ngay ngắn trong yến tiệc, quan sát mọi người đấu thơ theo nhịp điệu, thật quá mức thoải mái.
Nhớ tới trước kia, chỉ cần nghe tin Bùi Hạc Hành cũng tham dự, ta sẽ quyết tâm đoạt ngôi đầu bảng, dùng hết sức để chơi trội.
Nhưng hôm nay, ta yên tĩnh một cách khác thường, yên tĩnh đến mức Bùi Hạc Hành ngồi vào bên cạnh bắt chuyện, ta cũng không buồn nghiêng người, âm thanh như gần như xa.
“Muội muội, ta luôn cảm thấy muội thay đổi rồi, như biến thành một người khác.”
Hắn cúi đầu, dung mạo tuyệt trần, như vị thần tiên bị chốn trần gian vấy bẩn.
Hắn nhấp một ngụm từ tách trà ngọc, nói tiếp:
“Muội muội tài học sâu rộng, sao không thể hiện một phen?”
Hắn mà không nói thì ta cũng suýt quên, Xuân Triều viết cho hắn nhiều thơ như vậy, ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt hắn một lần.
Có lẽ đã lâu không gặp, đôi mắt kia thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng khôi phục như thường.
Hắn muốn cùng ta bước vào giữa đám đông, tay cũng giơ ra chuẩn bị kéo ta dậy, nhưng chân ta như bôi dầu, phi nhanh không ngoảnh lại, rồi đứng ở trung tâm, đọc to bài thơ của Xuân Triều.
Bất kể luận điệu bằng trắc, trích dẫn kinh điển hay khởi thừa chuyển hợp, đều liên kết vừa vặn, khéo léo. Đặc biệt là câu cuối cùng
“Tàn tịch tiệm lạc minh triều ước”, khung cảnh với hàng liễu rậm hoa thưa lại có làng.
Bọn họ bắt đầu xu nịnh, tâng bốc ta, khen ta là tiên thơ chuyển kiếp, nhưng không ngờ ta nhanh miệng đổi sang chuyện khác, từng câu đều chân thành thẳng thắn:
“Ta tài hèn học ít. Làm sao viết được thơ hay như vậy? Đây là do thị nữ Xuân Triều của ta viết. Nàng mới là tiên thơ thật sự.”
Phong Đình Viện tụ họp tài tử giai nhân yêu thích thơ ca từ khắp bốn phương, xung quanh một trận ồ lên, tiếng rì rầm bất tận bên tai.
Vân Đào theo lệnh ta, lấy ra những bài thơ ta đã viết sẵn trước đó.
Toàn bộ đều là tác phẩm của Xuân Triều, cũng là những bài thơ mà kiếp trước ta lén trộm về để học thuộc.
Hôm nay, thời khắc này, ta rốt cuộc mới thông suốt, chỉ khi bụng đầy thi thư, mới có thể nhìn thấu bản chất con người, nhìn thấu những lời xu nịnh, suy cho cùng chỉ là bụi bặm tạp chất.
Không phải bồ đề, không cần để vào tai.
Bao người có mặt đều đang bàn luận về Xuân Triều, ai đó nói, nàng đã được coi là tài nữ đệ nhất kinh thành. Ta nhìn Bùi Hạc Hành sắc mặt tái nhợt ngồi ở nơi cao, hắn nhất định hiểu được mọi ý nghĩa trong thơ ẩn ý đó.
Cuộc bàn luận ngày càng sôi nổi, mấy tài tử đến từ phương xa luôn miệng rêu rao chuyến này đi không uổng phí, rốt cuộc có thể thưởng thức thơ hay như thế.
Kế sách thành công, ta quay về góc nhỏ hẻo lánh, lấy giấy viết ra mấy bài thơ lạc quẻ của mình, tiện thể đưa cho Bùi Huyền Tứ xem.
“Nhưng huynh không được chê ta viết dở, ta chỉ cho huynh xem thôi đấy!”
Hắn đọc hồi lâu, rồi gãi đầu cười với ta: “Miệng đời đều nói cô ngu xuẩn, ngốc nghếch còn mơ mộng hão huyền, nhưng hôm nay mới coi như thật sự hiểu rõ cô.”
“Cô còn chưa chê ta học hành chẳng ra gì, thì sao ta có thể chê thơ cô viết chứ?”
Dưới cái nắng tinh khôi, ta nhìn Bùi Huyền Tứ, đáy lòng chợt dấy lên cảm giác đồng bệnh tương lân.
Ta quá hiểu, quá hiểu mùi vị bị hào quang che mờ, cũng quá hiểu mùi vị bị buộc trở thành vật làm nền.
Nếu không có ta, có lẽ hắn vẫn ngụp lặn giữa phàm trần, không ai bắt chuyện, cũng không ai đến gần, không hề có cảm giác tồn tại.
Ta vỗ nhẹ vai hắn an ủi:
“Không ai quy định chúng ta phải trở thành đại anh hùng viết nên truyền thuyết. Cỏ dại có phúc của cỏ dại, đại thụ có bóng râm của đại thụ. Huyền Tứ, khi huynh là chính mình, huynh sẽ là đại anh hùng của bản thân.”
16.
Buổi hội thơ lần này, trái lại khiến Xuân Triều vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngạc nhiên vì ta không chiếm đoạt thơ nàng viết, vui mừng vì nàng đã trở thành tài nữ, không ít danh môn thế gia gửi bái thiếp để mời nàng đến dạy thơ.
Hôm nay, trên phố cũng hiếm ai đề cập mấy lời như, ta chỉ vì muốn chọc tức Bùi Hạc Hành.
Lúc ở Phong Đình Viện, ta lạnh nhạt trốn xa Bùi Hạc Hành, thấy hắn như thấy tà, thế nhân đều biết ta thật lòng thích Bùi Huyền Tứ.
Hiện tại bất kể là quán trà hay thư quán, Xuân Triều đều trở thành chủ đề bàn tán.
Ngay cả đám nha hoàn ta bố trí bên cạnh Xuân Triều cũng ríu rít vây quanh nàng, ta hạ lệnh cho mọi người đối đãi tốt với nàng, ủng hộ nàng đọc sách luận sử, ủng hộ nàng lập hội đối thơ, kết giao bằng hữu.
Tuy vậy, ta vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, hoàng đế bá bá còn chưa hạ chỉ định thân, nên rủi ro phải gả cho Bùi Hạc Hành luôn chực chờ trước mắt, cần thiết đề phòng mọi lúc.
Không ngờ, Thẩm Kinh Xu ta cũng có ngày tức đến nghiến răng nghiến lợi vì hành vi si mê điên cuồng của bản thân trước kia.
Được rồi, ngọn lửa này còn phải cháy lớn hơn nữa, lớn đến mức không thể dập tắt, lớn đến mức hoàng đế bá bá triệt để tin tưởng.
17.
Giờ thân vừa tới, người Vân Đào phái đi theo dõi Xuân Triều vẫn mất dấu trở về như dự liệu.
Có lẽ ám vệ bảo vệ Xuân Triều đang ẩn náu ở góc nào đó của Phủ Thừa tướng. Kiếp trước ta chỉ biết có ám vệ khi bí mật thuê sát thủ trừ khử nàng, lúc ấy lòng ta đau tê tái, không hiểu tại sao Bùi Hạc Hành cứ che chở kẻ mà ta ghét cay ghét đắng.
Ta tin lý do hắn che giấu nàng nơi hành điện, cũng tin lời thoái thác khi hắn bảo vệ Xuân Triều, bởi ta không muốn chấp nhận lý do thực sự là hắn yêu nàng, chứ không phải ta.
Giờ thân đã qua rất lâu, Xuân Triều ra ngoài mua sắm vật dụng rốt cuộc cũng trở lại.
Có điều trông nàng buồn rười rượi, đôi mắt như đẫm lệ.
Vân Đào rất thắc mắc: “Cô nương, sao ả buồn vậy? Giờ mấy danh môn thế gia bên ngoài cứ tranh nhau săn đón Xuân Triều, ả nên vui mới đúng chứ, nếu đổi lại là nô tỳ, nô tỳ sẽ mừng phát điên mất!”
“Ngốc quá đi.”
Ta véo mặt Vân Đào, nhìn dáng vẻ ngây thơ của muội ấy, đột nhiên nhớ đến kiếp trước, vì bảo vệ ta nên muội ấy chủ động nhận tội hãm hại Xuân Triều.
Kiếp này ta không muốn Vân Đào lại vì ta mà mạo hiểm, nên thuận miệng bịa đại một lý do.
“Chắc nàng có nỗi khổ riêng.”
Hiện giờ Bùi Hạc Hành cần dựa vào uy tín của Phủ Thừa tướng để giành được sự ủng hộ từ các quyền thần.
Hắn không phải do hoàng hậu sinh ra, không phải là đích tử. Ngai vàng này hoàn toàn được chống đỡ bởi sủng ái của hoàng đế bá bá dành cho mẫu thân hắn. Nếu lỡ một mai bị thất sủng, hắn rất sợ danh hiệu thái tử này cũng sẽ chôn vùi theo, cách củng cố tốt nhất là giành được sự ủng hộ của phụ thân ta.
Đúng vậy, tuy phụ thân không thượng triều cũng không tham chính, nhưng hoàng đế bá bá cực kỳ tín nhiệm ông. Mỗi khi gặp chuyện phiền não đều đến Phủ Thừa tướng để đấu dế, chơi cờ với phụ thân ta, không khác gì huynh đệ, thi thoảng còn về nông thôn câu cá, tự do tự tại.
Ta thờ ơ lạnh nhạt với Bùi Hạc Hành, cộng thêm ẩn ý giấu trong bài thơ, lộ rõ đến mức khiến hắn luống cuống.
Không biết hiện tại trong lòng hắn, Xuân Triều liệu có thể sánh ngang với hoàng quyền?
Nhưng nhìn nàng lệ rơi lã chã, có lẽ, đã trả lời cho tất cả.
18.
Mười lăm tháng năm, là ngày tổ chức thọ yến của Anh Quốc công. Phủ Thừa tướng đã nhận được thiếp mời.
Kiếp trước cũng chính tại đây, Anh Quốc công phu nhân bất cẩn trượt chân rơi xuống nước, là Xuân Triều đã liều mạng cứu giúp.
Cuối cùng, Anh Quốc công phu nhân đích thân đến gặp ta để xin khế ước bán thân của Xuân Triều. Ta bất đắc dĩ phải để Xuân Triều tự do, điều này càng thuận lợi cho Bùi Hạc Hành che giấu mỹ nhân bên cạnh.
Trong gần nửa tháng kế tiếp, ta ngày ngày quấn lấy phụ thân đòi học bơi. Ông vung tiền xây dựng một hồ suối nước nóng trong nhà, đồng thời mời nữ bộ đầu bơi lội giỏi nhất ở nha môn về dạy cho ta.
Phụ thân nghĩ mãi không ra: “Tâm can của ta ơi, con học cái này làm gì? Từ hôm mừng tuổi cập kê, con đột nhiên trở nên siêng năng ham học thế? Trước đây có con trấn giữ, ta còn ít bị mắng, bây giờ ánh mắt mẫu thân con nhìn ta càng ngày càng ghét bỏ…”
Ta nổi lên ác ý, trêu ghẹo: “Đúng nha, gần đây mẫu thân thường hay thẫn thờ, có phải nhớ đến đại tướng quân mà mẫu thân thích lúc nhỏ không nhỉ? Phụ thân, nếu người còn không rèn luyện, e là nương tử sẽ thay lòng đổi dạ thật đó!”
Suốt mười bốn ngày này, ông sợ đến mức bắt đầu học ngồi xổm trên lưng ngựa.
Mẫu thân thì rất vui khi thấy gia đình ngày một thịnh vượng, xoá tan bầu không khí vẩn đục của quá khứ. Bà cũng tìm lại sở thích của bản thân, mời một giáo sĩ về học ca múa.
Ta ngày ngày trao đổi thư từ với Bùi Huyền Tứ. Hoàng hậu đặc biệt quan tâm đ ến chuyện này, cách dăm bữa nửa tháng lại phái người tặng đồ đến Phủ Thừa tướng, còn dạy Bùi Huyền Tứ cách lấy lòng ta.
Bà cũng sợ sau khi Bùi Hạc Hành lên nắm quyền, Bùi Huyền Tứ sẽ không còn chỗ dung thân.
Nếu có Phủ Thừa tướng chống lưng, dựa vào mối quan hệ vững chắc của phụ thân ta với các quyền thần, nhất định có thể bảo hộ hắn một đời bình an.
Kiếp trước nếu không phải ta đâm đầu vào rọ thì phụ mẫu sẽ không bị xử trảm giữa phố. Sẽ không khiến một phụ thân chẳng màng tham chính, chạy vạy cầu xin hoàng đế tha cho ta một mạng, sẽ không khiến một mẫu thân tài hoa đa nghệ trở thành đồng loã hại người.
Bất luận vận mệnh rẽ hướng thế nào, ta cũng không bao giờ bước vào vết xe đổ, ta muốn để phụ mẫu, Vân Đào, để mỗi một người trong Phủ Thừa tướng được sống vui vẻ hạnh phúc.
19.
Vân Đào nghĩ đủ lý do để bắt Xuân Triều ở lại trong nhà hầu hạ, nhưng nàng quyết tâm theo ta đến Phủ Anh Quốc công, một Xuân Triều cao ngạo lần đầu tiên trịnh trọng quỳ trước mặt ta:
“Cô nương yên tâm. Nô tỳ chỉ muốn tìm một đáp án. Tuyệt đối không chiếm hào quang của cô nương.”
Vân Đào nói từ lần hẹn gặp hôm nọ, nàng vẫn chưa rời khỏi phủ thêm lần nào. Tìm một đáp án, chẳng qua là đáp án cho câu hỏi Bùi Hạc Hành có yêu nàng không.
Cuối cùng ngọn lửa cũng sắp bùng cháy.
Ta nhìn Xuân Triều, nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuyệt sắc ấy, tươi cười hớn hở.
“Được rồi, vậy hãy mặc chiếc váy ta tặng ngươi đi.