Vạn Cổ Đại Đế
Chương 26: Đệ tử ký danh
Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
Chương 26: Đệ tử ký danh.
Trong một căn phòng yên tĩnh cổ kính, khói hương lượn lờ, khắp nơi rất nhiều linh dược và sạch để toán loạn, chính giữa có một đan đỉnh (*cái lò luyện đan lớn hơn bình thường) đang tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.
“Mời tiểu hữu ngồi, không biết tiểu hữu từ đầu đến?”
Tiêu Mộc mời Lăng Tiêu ngồi xuống, khẽ cười hỏi.
Những lời vừa nãy Lăng Tiêu nói cho thấy thiên phú về đan dược của hắn rất cao. Tiêu Mộc thầm đoán trong lòng có lẽ Lăng Tiêu thuộc một tông môn lớn hoặc là đệ tử của thánh địa nào đó. Nếu không thì làm sao có thiên phú kinh người như vậy?
“Ta không có môn phái, những thứ này đều là kiến thức của bản thân suy nghĩ lúc rảnh rỗi thôi.” Lăng Tiêu cười trả lời.
“Tiêu hữu đừng khiêm tốn! Không bằng chúng ta thảo luận một chút về đan dược?”
Tiêu Mộc nghĩ rằng Lăng Tiêu không muốn nói ra lai lịch của mình, nhưng khi nghe Lăng Tiêu đề cập đến Thất Huyền thì ông đã nôn nóng lắm rồi, nên đã cất lời mời.
“Vậy…Thôi được!”
Lăng Tiêu hơi nhíu mày, đồng ý.
Dù sao linh dược cần thiết của Hóa Long Đan cũng có giá trị không nhỏ. Dù sao cũng nhờ có lão đầu này cung cấp linh dược, Lăng Tiêu cũng cố gắng chỉ bảo một hai.
Trong căn phòng yên tính, Lăng Tiêu cùng Tiêu Mộc bắt đầu nghiên cứu thảo luận về dược lý.
Lăng Tiêu là ai? Một vạn năm trước cũng đã là Đan đạo Chí tôn. Cho dù hôm nay không có tu vi cao nhưng thoải mái để lộ một vài ý về đan đạo cũng đủ làm Tiêu Mộc giật nảy mình.
Mới vừa bắt đầu, Tiêu Mộc còn có thể nói vào một vài lời nhưng càng về sau thì mặt Tiêu Mộc càng khiếp sợ và cung kính.
Cuối cùng, ông ngồi trên mặt đất như là học trò nghe giảng, cứ như si như say nghe Lăng Tiêu nói về kiến thức dược lý.
Mấy canh giờ nhoáng một cái xong.
Khi Lăng Tiêu nói xong câu cuối cùng, Tiêu Mộc bàng hoàng cả người, hít sâu một hơi, thi lễ một cái với Lăng Tiêu.
“Hôm nay nghe đại sư giảng giải bằng mười năm ta khổ tu! Mong đại sư nhận ta là đệ tử ta nguyện đi theo hầu hạ đại sư!”
Tiêu Mộc đã bị Lăng Tiêu làm cho khuất phục, ánh mắt đầy sùng bái và nhiệt huyết.
Dựa vào lời Lăng Tiêu mới nói, ông thậm chí cảm giác được bình cảnh bị dừng lại bao nhiêu năm của mình có dấu hiệu sắp đột phá,
Có lẽ không lâu nữa là có thể đột phá lên Luyện Đan Đại Sư trung phẩm!
“Ta không phải đại sư gì cả. Ta là Lăng Tiêu! Với thiên phú của người, muốn làm đệ tử của ta thì vẫn nên thôi!”
Lăng Tiêu dở khóc dở cười nhìn Tiêu Mộc, lắc đầu nói.
Đùa à! Ở kiếp trước đệ tử của Lăng Tiêu người nào cũng là tuyệt thế! Hoặc là trẻ tuổi đã đột phá Vương Hầu cảnh, sức chiến đấu kinh khủng. Hoặc là trở thành Đan đạo Chí tôn, vinh danh thiên hạ.
Tiêu Mộc cũng đã khoảng trăm tuổi mới đạt đến Luyện Đan Đại Sư, với tư chất như này thì trong mắt Lăng Tiêu tất nhiên là cực kỳ bình thường.
“Lăng Tiêu! Nếu ngươi không đồng ý thì ta…ta sẽ không đứng dậy!”
Tiêu Mộc da mặt rất dày, cứ thế quỳ xuống không chịu đứng dậy, bộ dạng như muốn nói là Lăng Tiêu không đáp ứng vậy ông cứ quỳ.
Nếu người ngoài thấy thì chỉ sợ mắt cũng rơi xuống.
Tiêu Mộc là người nào? Là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Hoang Cổ Quốc, Quốc vương nhìn thấy cũng phải dùng lễ Luyện Đan Đại Sư để đón tiếp. Vậy mà giờ đang khóc để xin nhận một thiếu niên làm thầy?
“Sư tôn, linh dược tên kia muốn ta đã chuẩn bị xong… SƯ TÔN!!! Ngài đang làm cái gì vậy?”
Nhưng vào lúc này, Liễu Phiêu Phiêu đẩy cửa vào, bíu mỗi lì mặt ra. Nhưng khi nàng thấy Tiêu Mộc quỳ gối trước mặt của Lăng Tiêu, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tên thối tha! Ngươi đã đánh thuốc mê gì với sư tôn của ta? Ta…ta giết chết ngươi.”
Tính khí nóng nảy của Liễu Phiêu Phiêu lập tức phát ra, thanh kiếm màu xanh lam đằng sau lưng bay khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, một vệt sáng dài đi về phía Lăng Tiêu.
“Phiêu Phiêu! Con không được láo xược!”
Tiêu Mộc tái mặt, bàn tay vồ ra một cái, không khí trong hư không ngưng tụ lại, một khí thế cường giả tràn ngập, lấp kín tạo thành bức tượng trước mặt Liễu Phiêu Phiêu khiến kiếm trong tay nàng khó có thể tiếp tục tiến lên.
“Tông sư?”
Mắt Lăng Tiêu sáng lên, thật không ngờ lão đầu nhìn rất thô bì này lại là một cường giả Tông Sư Cảnh, không hề kém so với Nam Cung Hiên.
” Lăng thiếu thứ tội, Phiêu Phiêu còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngày đừng chấp vặt nó! Đây là linh dược sư tôn cần, còn có một trăm vạn linh thạch thượng phaari coi như là ta hiếu kính cho sư tôn làm tiền tiêu vặt.”
Tiêu Mộc cầm một hộp ngọc có đầy đủ linh dược trong tay Liễu Phiêu Phiêu đi tới, sau đó lại lấy một cái túi trữ vật ra, cung kính đưa cho Lăng Tiêu.
“Cái gì? Nhận tên này làm thầy? Sư tôn, có phải ngài già nên lẩm cẩm rồi?”
Liễu Phiêu Phiêu nghe Tiêu Mộc nói xong thì hoảng hốt nói, vẻ mặt không tin nổi.
“Lão nhân này thật sự rất biết cư xử.”
Lăng Tiêu tự nói thầm một tiếng, linh dược mình cần thiết để luyện Hóa Long Đan cũng đầy đủ, hơn nữa người này nhìn rất có tiền. Một trăm vạn linh thạch thượng phẩm, đến Nam Cung Hiên cũng sẽ rất đau lòng mà người này đến nháy mắt cũng không có.
Mà ngoài ra, Lăng Tiêu thấy trong đôi mắt của Tiêu Mộc có một sự cuồng nhiệt với đan đạo vô vùng tinh khiết, không hề có tạp chất.
Chẳng biết tại sao, Lăng Tiêu lại mềm lòng.
” Được rồi! Đã như vậy thì ta nhận ngươi là đệ tử ký danh. Sau này có thể chuyển chính thức hay không thì còn tùy vào vận mệnh của ngươi.”
Lăng Tiêu nhíu mày, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Thấy thái độ của Lăng Tiêu, Liễu Phiêu Phiêu sắp tức trào máu.
Đại sư Tiêu Mộc đưa linh dược, muốn nhận Lăng Tiêu là thầy. Lăng Tiêu lại có vẻ không thoải mái, chỉ nhận Tiêu Mộc làm đệ tử ký danh?
Tên nhóc này lấy tự tin ở chỗ nào vậy?
Nhưng mà Tiêu Mộc lại mừng như bắt được vàng, lập tức hành lễ ba quỳ chín lại với Lăng Tiêu.
“Đồ nhi Tiêu Mộc, ra mắt sư tôn.”
Lạy một vị thiếu niên làm thầy, ông không hề có một chút nhăn nhó nào. Tín ngưỡng đối với đan đạo của ông thật sự đạt đến mức cuồng tín. Cho dù không đủ thiên phú thì cũng có thể đi đến đỉnh phong.
“Đứng lên đi.”
Lăng Tiêu xua cánh tay, sau đó thái độ với Tiêu Mộc cũng tốt hơn rất nhiều.
“Xin hỏi sư tôn, ngài cần những linh dược này là muốn luyện chế Hóa Long Đan trong truyền thuyết sao?”
Tiêu Mộc có chút mong đợi.
” Trong truyền thuyết? Chẳng lẽ ngay cả Hóa Long Đan cũng thất truyền?”
Lăng Tiêu nhíu mày một cái, nhìn ánh mắt cuồng nhiệt mong chờ của Tiêu Mộc thì đã biết là phương thuốc dân gian Hóa Long Đan cũng đã thất truyền.
Thật không ngờ, sau một vạn năm, thương hải tang điền, đan đạo của cái thế giới này tàn lụi tới tình trạng như thế này rồi.
“Sư tôn, chắc ngài không biết. Tương truyền Phục Hổ Đan và Hóa Long Đan là hai loại linh đan thích hợp nhất cho người Võ Đạo thời kỳ đầu. Có thể thay gân đổi cốt để cho người ta như được sinh ra lần thứ hai, cải thiện thiên phú, cực kỳ huyền diệu. Phục Hổ Đan có thể để xương cốt người ta cứng cỏi như hổ, Hóa Long Đan lại có thể để cho người ta cứng cáp như rồng.
Chỉ là phương thuốc dân gian Hóa Long Đan đã sớm thất truyền, chỉ còn Phục Hổ Đan là còn lưu lại nhưng cũng vô cùng quý giá. Ở bên trong Đại Hoang Cổ Quốc, nghe nói chỉ có hộ pháp quốc sư mới có phương thuốc dân gian Phục Hổ Đan. Ngày bình thường, một viên Phục Hổ Đan cũng có giá trị vạn kim!”
Tiêu Mộc thở dài nói một hơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!