Vạn Cổ Đại Đế
Chương 51: Chỗ dựa của Hợp Hoan tông
“Để ta”
Ánh mắt Lâm Sơn chợt lóe, cười lạnh một tiếng rồi đi lên.
Một bàn tay hắn đặt trên quan tài bằng, chân khí của Tông Sư cảnh từ trong cơ thể tỏa ra ngoài, đi đến thi thể của Mã Tuấn rồi tràn đầy cả người hắn.
Cường giả Tông Sư cảnh, có lực khống chế chân khí cực kỳ tỉ mỉ. Thậm chí bắt đầu chạm đến lĩnh vực Tinh Thần thần bí kia rồi. Tất nhiên có thể dễ dàng dùng chân khí của bản thân để cảm nhận tình hình bên trong quan tài băng.
“Quyền thế hùng hồn, mang theo một tia ý chí Kim Cương Phá Diệt. Những vết thương này đúng là do Tiểu Kim Cương Quyền tạo thành, hơn nữa kẻ gây án đã luyện Tiểu Kim Cường Quyền đến cảnh giới Viên mãn. Thậm chí có vẻ sắp chạm đến ý cảnh quyền đạo rồi.”
Lâm Sơn mở to mắt, chậm rãi nói.
“Thái thượng trưởng lão, ngươi nhìn lầm rồi phải không? Tuy rằng Tiểu Kim Cương Quyền chỉ là huyền cấp thượng phẩm võ học, nhưng khi tu luyện lại cực kỳ khó hiểu. Cả Trường Sinh môn, đệ tử có thể tu luyện được cũng không có nhiều. Hơn nữa đa số đều chỉ ở giai đoạn nhập môn. Chỉ có Đặng Á Lâm đạt đến giai đoạn Đại thành mà thôi!”
Đại trưởng lão lạnh giọng nói. Nhưng trong lòng hắn, tim cũng đập thình thịch. Khi mà Lăng Tiêu đánh ra Tiểu Kim Cương Quyền, có rất nhiều người cũng đang ở đó. Thậm chí lúc đó Lăng Tiêu còn có thể thể hiện ra Kim Cương quyền ý.
Nếu Mã Tuấn thật sự chết bởi Tiểu Kim Cương Quyền, vậy rất có thể là do Lăng Tiêu đánh chết.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng phải kiên quyết phủ nhận. Hợp Hoan tông khí thế ồ ạt, người tới đây vốn chẳng phải kẻ tốt lành gì, không thể để cho bọn chúng… nắm được nhược điểm.
“Ta làm sao có thể nhìn lầm được? Hay là Đại trưởng lão nhớ không rõ? Sao ta lại nghe nói ngày ấy, Lăng Tiêu vượt qua chín tầng Trường Sinh tháp, đã thi triển ra Tiểu Kim Cương Quyền giai đoạn Viên mãn, thậm chí còn có Kim Cương quyền ý nhỉ? Thánh tử thật đúng là kỳ tài ngút trời a!”
Lâm Sơn mỉm cười, ánh mắt dừng ở trên người Lăng Tiêu.
Không tốt!
Nam Cung Hiên cùng Đại trưởng lão cũng biến sắc, nhìn về phía Lâm Sơn với ánh mắt lộ ra một chút vẻ giận dữ.
Lâm Sơn này nhất định phải đưa Lăng Tiêu vào chỗ chết mới được sao?
Lăng Tiêu thông qua chính tầng Trường Sinh tháp, hơn nữa còn thi triển ra quyền ý. Loại thiên tài tuyệt thế này mà bị người Hợp Hoan tông cùng Thiên Ma điện biết, chỉ sợ sẽ nghĩ mọi các giết chết Lăng Tiêu.
Yêu nghiệt như vậy, chỉ sợ tương lai sẽ trở thành mối uy hiếp của hai tông môn.
Nam Cung Hiên đã sớm hạ mệnh lệnh nghiêm ngặt, nhưng lúc này Lâm Sơn lại nói hết ra. Đúng là đáng chết!
Thật vậy. Lô Quan Kiệt cùng đám người Mã Ngạn ở phía sau nghe được lời Lâm Sơn nói xong, ai nấy đều biến sắc, nhìn về Lăng Tiêu, mơ hồ có sát khí lượn lờ.
Mới có Chân Khí cảnh mà đã hiểu rõ quyền đạo ý cảnh như vậy, càng khiến cho bọn họ đứng ngồi không yên.
Loại uy hiếp này, nếu không thể để cho ta sử dụng, thì nhất định phải gạt bỏ càng sớm càng tốt!
“Tiểu súc sinh, ngươi còn có gì nói? Ngay cả Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn đều đã lên tiếng, ngươi giết cháu trai của ta, thì phải đền mạng cho hắn!”
Trong đôi mắt của Mã Ngạn là hận thù thấu xương.
Lâm Sơn cũng quát to một tiếng: “Lăng Tiêu, thế mà ngươi dám cả gan làm loạn, sát hại cháu đích tôn của Mã Ngạn trưởng lão. Đây là muốn khơi mào chiến tranh giữa Trường Sinh môn và Hợp Hoan tông sao? Ta thấy ngươi bụng dạ khó lường, tàn sát vô độ, đã rơi vào ma đạo, còn không mau mau quỳ xuống nhận tội!”
Lăng Tiêu nhìn sắc mặt đám người trước mắt này, cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ bằng việc người này chết bởi Tiểu Kim Cương quyền mà các ngươi đã nhận định ta là hung thủ? Cái gọi là bắt kẻ thông dâm bắt cả đôi, tróc kẻ trộm phải có tang vật. Các ngươi có ai nhìn thấy ta giết đệ tử Hợp Hoan tông? Tiểu Kim Cương quyền cũng không phải chỉ một nhà chúng ta có. Theo ta được biết, Thiên Ma điện cũng có cùng một loại võ học Tiểu Kim Cương quyền. Các ngươi vì sao không đến Thiên Ma điện mà hỏi, hay là các ngươi cho rằng Trường Sinh môn ta dễ bắt nạt?”
Nam Cung Hiên cùng lạnh lùng nói: “Lăng Tiêu nói không sai, Tiêu Phục Ma quyền của Thiên Ma điện cùng Tiểu Kim Cương quyền vốn là cùng nguồn gốc, cùng tổ tông, thương tổn được tạo ra cũng giống nhau mười phần. Các ngươi chỉ dựa vào khối thi thể này mà đã đến đây hỏi tội Thánh tử Trường Sinh môn? Thật nực cười. Lô Phó tông chủ, nếu các ngươi không thể lấy ra bằng chứng khác… Ta muốn tiễn khách!”
Nam Cung Hiên đang một bụng đầy hỏa mà không thể phát tiết ra được. Theo lý thuyết phải nhất trí đối ngoại mới đúng. Nhưng thật không ngờ ngay lúc này Lâm Sơn lại phản chiến, chỉ sở mà muốn đưa Lăng Tiêu vào chỗ chết.
“Chúng ta đương nhiên không chỉ có mỗi chứng cứ này!”
Mã Ngạn cười lạnh một tiếng nói: “Hôm nay ta sẽ khiến các ngươi hết hu vọng. Tuy Tiểu Phục Ma quyền của Thiên Ma Điện cùng Tiểu Kim Cương quyền khác phái nhưng cùng nguồn cội. Nhưng chúng ta đã đến Thiên Ma điện tìm hiểu qua, trong Thiên Ma điện vốn không có ai có thể luyện Tiểu Phục Ma quyền đến cảnh giới Đại thành. Cứ như vậy, không phải Lăng Tiêu thì là ai? Hơn nữa chúng ta còn có nhân chứng!”
Mã Ngạn vừa nói xong, Liễu Y Y đã bước ra.
“Y Y, không phải sợ, kể hết những chuyện mà ngươi biết đi!” Mã Ngạn chậm rãi nói.
“Liễu Y Y?”
Đôi mắt Nam Cung Hiên khẽ xoay chuyển. Đối với Liễu Y Y này ông cũng có chút ấn tượng. Đây không phải là đệ tử nội môn Trường Sinh môn sao? Làm sao lại đứng ở bên phía Hợp Hoan tông?
“Bái kiến Nam Cung Tông chủ, các vị trưởng lão!”
Liễu Y Y dõng dạc nói, trên mặt lại có vài phần nhu nhược.
“Thiếu gia Mã Tuấn chết từ bay ngày trước, đúng vào thời điểm lăng Tiêu tiền vào sơn mạch Mãnh Thú trải nghiệm. Điều này không chỉ ta, mà rất nhiều người Trường Sinh môn đều thấy được! Nhưng lại có người nhìn thấy, Lăng Tiêu cách chỗ mà Mã Tuấn sư huynh tử xong không xa, chém chết một con rắn cực lớn, cứu ba đệ tử Trường Sinh môn! Cho nên tổng hợp lại thời gian, địa điểm, võ học, thủ đoạn mà xét, hung thủ chính là Lăng Tiêu!”
Liễu Y Y chỉ về Lăng Tiêu, ánh mắt lộ ra vẻ oán hận cực sâu.
“Tốt! Tốt lắm!”
Nam Cung Hiên giận dữ cười, nói: “Hợp Hoan tông đúng là có bản lĩnh lớn, vậy mà có thể thu phục được đệ tử nội môn của Trường Sinh môn ta, còn chỉ ra chỗ sai của Thánh tử Trường Sinh môn! Nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, tuy rằng những căn cứ gián tiếp đó có thể chính xác, Lăng Tiêu đúng là có hiềm nghi, nhưng các ngươi vốn chẳng có gì làm chứng cứ chính xác rằng hắn đã giết Mã Tuấn cả!”
“Nam Cung Tông chủ quá khen. Liễu Y Y bỏ gian ác đi theo chính nghĩa mà thôi!” Lô Quan Kiệt mỉm cười, nhưng những lời này lại làm cho tất cả đệ tử Trường Sinh môn tức trợn mắt.
Bỏ gian tà theo chính nghĩa? Ai là tà? Ai là chính nghĩa?
Hơn nữa người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chỉ sợ không phải mình Liễu Y Y bị bọn họ thu phục, mà là Liễu Y Y là cơ sở ngầm mà bọn họ đã sớm sắp đặt vào rồi.
“Nam Cung Tông chủ, còn có một chuyện ta muốn nói cho ngươi, Liêu Y Y chính mà cháu gái của Thành chủ Trường Sinh thành. Nếu Liễu Thành chủ biết được khu vực hắn quản lý lại xảy ra án mạng lớn như vậy, chắc chắn sẽ vô cùng coi trọng. Chỉ sợ rất nhanh hắn sẽ đến Trường Sinh môn!”
Lô Quan Kiệt dường như không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, cứ như thế tung ra một tin tức quan trọng.
“Cái gì? Thành chủ Trường Sinh thành Liễu Hùng Phi?”
Nhắc tới người này, Nam Cung Hiên cùng các trưởng lão nhìn nhau, đều để lộ ra vẻ khiếp sợ, sắc mặt có chút khó coi.
Tuy rằng ba tông môn rất mạnh, trong phạm vi ngàn dặm đất đai nơi đây có thể coi là thổ bá vương, nhưng chúa tể chân chính mới là Trường Sinh thành.
Trường Sinh thành đại biểu uy nghiêm của Đại Hoang Cổ quốc. Cho dù là Tông chủ của ba tông môn lớn nhìn đến Liễu Phi Hùng cũng phải cúi thấp một cái đầu.
Nếu chỗ dựa sau lưng của Hợp Hoan tông là Trường Sinh thành, vậy chuyện ngày hôm nay càng khó mà giải quyết được!
“Thành chủ Trường Sinh thành đến?”
Lăng Tiêu nghe thấy tin này, hơi hơi sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ cổ quái.
– ——-Lời của nhóm dịch——-
Hôm qua lại có thêm người đề cử đẩy Kim Phiếu nên hôm nay sẽ có thêm chương mọi người nha.
Mọi người đẩy kim phiếu thì sẽ đăng thêm chương ạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!