Vạn Cổ Đại Đế - Chương 57: Tuyết Vi tỉnh lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Vạn Cổ Đại Đế


Chương 57: Tuyết Vi tỉnh lại


“Thiếu chủ, hai ngày nữa ta phải trở về Vương đô để báo cáo nhiệm vụ rồi. Người có muốn đi cùng với ta luôn không? Nếu sau này Thiểu chủ về một mình thì sợ sẽ gặp bất lợi.” Liễu Hùng Phi nói chân thành.

“Không cần! Liễu thúc yên tâm. Những thứ gà đất chó sành kia ta không để ý tới. Chờ ta xử lý xong chuyện ở Trường Sinh Môn thì tự về cùng được.”

Lăng Tiêu nói bình thản.

Liễu Hùng Phi thấy Lăng Tiêu đã quyết, cũng không khuyên nữa, khẽ mỉm cười: “Thiếu chủ! Ta trở về Vương đô, vậy Phiêu Phiêu sẽ đi theo người. Con bé được nuông chiều từ nhỏ, cố chỗ nào hầu hạ không thỏa đáng, mong Thiếu chủ thứ lỗi.”

“Liễu Phiêu Phiêu sao? Tư chất của nàng cũng không tệ, thúc yên tâm đi! Ta sẽ chỉ điểm cho nàng ấy.”

Lăng Tiêu nói bình tĩnh, thật ra điều này khiến Liễu Hùng Phi có chút lúng túng, giống như bị người khác nhìn ra ý đồ của mình.

Mặc dù Liễu Hùng Phi không biết Lăng Tiêu đã học ở đâu mà có được kiến thức về đan đạo kinh khủng như vậy. Nhưng mà đại sư Tiêu Mộc cam tâm tình nguyện nhận Lăng Tiêu làm thầy thì chắc chắn là Lăng Tiêu quả thật rất không bình thường. Liễu Hùng Phi tất nhiên cũng muốn Liễu Phiêu Phiêu đi theo Lăng Tiêu để học tập.

Nhưng không nghĩ tới Lăng Tiêu liếc mắt một cái đã hiểu.

Liễu Hùng Phi cười khà khà, nói: “Đa tạ Thiếu chủ! Thiếu chủ, có cần ta đi trước một bước, tiêu diệt Hợp Hoan Tông để ngăn ngừa hậu quả?”

Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt Liễu Hùng Phi hiện vẻ hung ác, trên người phát ra khí thế mạnh mẽ trong vô thức, bấy giờ mới khiến mọi người nhớ ra rằng Liễu Hùng Phi chính là cường giả mạnh nhất trong vạn dặm đổ lại đây!

“Không cần, nếu mắt bọn chúng bị mù thì tất nhiên ta sẽ tự dạy cho một bài học khó quên.”

Lăng Tiêu bình tĩnh nói.

Thấy Lăng Tiêu tự tin như vậy, Liễu Hùng Phi biết có khuyên cũng không được nữa, đành mỉm cười một cách bất đắc dĩ.

Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Liễu Hùng Phi cáo tù rồi đi.

Không lâu sau đại sư Tiêu Mộc cũng đã tới.

“Bái kiến sư tôn!” Tiêu Mộc cung kính hành lễ.

“Tinh thần sung mãn, đã đạt đến điểm giới hạn. Không bao lâu nữa là ngươi có thể đột phá lên Luyện Đan Đại Sư trung phẩm rồi. Không tệ! Đứng lên đi.”

Lăng Tiêu gật nhẹ đầu.

Tiêu Mộc ngạc nhiên trong lòng, thật không ngờ Lăng Tiêu chỉ cần nhìn lướt qua là đã thấy tinh thần của ông đã đạt đến Luyện Đan Đại Sư hạ phẩm đỉnh phong. Ánh mắt này thật sự thâm sâu khó dò, khiến cho người khác càng thêm cung kính và sợ hãi thêm mấy phần.

“May mắn có sư tôn chỉ bảo và cho ta phương thuốc Thất Huyền Bảo Đan. Ta có lòng tin chờ khi ta luyện được Thất Huyền Bảo Đan thượng đẳng thì có thể đột phá lên Luyện Đan Đại Sư trung phẩm!” Tiêu Mộc cười khà khà nói.

Lúc này ông cảm thấy mình có thể thức thời vứt mặt mũi đi nhận Lăng Tiêu làm thầy là may mắn như thế nào.

Một khi đột phá đến Luyện Đan Đại Sư trung phẩm, địa vị của Tiêu Mộc lập tức khác đi hoàn toàn.

Phải biết rằng hiện tại ở toàn bộ Đại Hoang Cổ Quốc mới chỉ có hai người là Luyện Đan Đại Sư thượng phẩm, một là đương kim Quốc sư, hai chính là Các chủ thần bí của Linh Dược Các.

Bước vào hàng ngũ của Luyện Đan Đại Sư trung phẩm cũng có nghĩa là Tiêu Mộc chính thức bước chân vào tầng lớp cấp cao bên trong Đại Hoang Cổ Quốc.

“Không sai! Người cũng muốn đi cùng Liễu Hùng Phi trở về Vương đô? Nếu vậy thì có mấy chuyện phải giao cho ngươi.”

Lăng Tiêu nói chậm rãi.

“Vâng! Ở Vương đô vừa xảy ra một chuyện, ta nhất định phải trở về. Sư tôn có gì cần thì cứ căn dặn cho ta!” Tiêu Mộc cung kính nói.

“Sau khi ngươi trở về Vương đô, ta sẽ trao cho ngươi quyền tự triển khai Thất Huyền Bảo Đan. Ngoài ra còn có hai phương thuốc nữa cũng đưa cho ngươi. Dùng toàn lực mà điều chế ra ba loại đan dược này càng nhiều càng tốt. Sau đó đổi lấy tài nguyên, cố gắng tìm cho ta những thứ sau!”

Trong tay Lăng Tiêu xuất hiện hai phương thuốc và một tờ giấy ghi đầy cái linh đan diệu dược, sau đó hắn đưa cho Tiêu Mộc.

“Đây là… Ngũ Huyền Linh Đan và Lục Huyền Linh Đan?” Vẻ mặt Tiêu Mộc càng bàng hoàng, như nhặt được bảo vật.

“Ngũ Huyền Linh Đan chính là linh đan thượng phẩm, một viên có thể cho khiến tu vi của cường giả dưới Hóa Linh Cảnh tăng thêm ba tầng mà không cần thêm bất kỳ điều kiện gì. Nhưng một người chỉ có thể dùng tối đa một viên!”

“Lục Huyền Linh Đan có thể cho khiến tu vi của cường giả dưới Hóa Linh Cảnh tầng chín đột phá lên Long Hổ cảnh! Tin rằng chỉ cần dựa và ba loại linh đan này thì toàn bộ Vương đô đều cúi đầu với ngươi. Trong thị trường đan dược, dù là ở đâu thì ngươi cũng có thể cắm biển hiệu, dùng năng lực đó tìm cho ta những thứ này!”

Với Lăng Tiêu, ba phương thuốc này không là gì trong mắt hắn. Nhưng trong mắt Tiêu Mốc thì chính là chí bảo.

Ngũ Huyền Linh Đan và Lục Huyền Linh Đan có thể nói là phiên bản đơn giản hóa của Thất Huyền. Nhưng là hiệu quả thì cực kỳ vi diệu, đối với võ giả bình thường cũng có tác dụng rất lớn.

Nhưng khi Tiêu Mộc thấy tờ danh sách Lăng Tiêu đưa qua thì hắn hít vào một hơi rất sâu, cười khổ.

“Sư tôn, những thiên tài địa bảo này sợ là dù có lật toàn bộ Đại Hoang Cổ Quốc cũng chưa chắc sẽ tìm đủ! Nhưng mà ta sẽ cố gắng hết sức để, sư tôn yên tâm.”

Trong tờ giấy Lăng Tiêu đưa cho ông, có linh chủng Ngũ Hành cực phẩm, có bảo vật quan trọng để tu luyện lên tầng thứ hai của bí thuật Tổ Long – thân thể Địa Long, còn có chút tài nguyên luyện đan. Nhưng tất cả đều có cấp bậc trân phẩm, thật sự rất khó sưu tầm.

Lăng Tiêu gật đầu nói: “Cố gắng là được rồi! Nếu mà có thể thu về đủ những thứ này thì ta sẽ truyền cho ngươi một bí thuật tu luyện tinh thần.”

“Bí thuật tu luyện tinh thần?”

Tiêu Mộc hô lên một tiếng, vẻ mặt mừng như điên.

Hạn chế lớn nhất ngăn cản tu luyện của Luyện Đan Sư chính là tinh thần lực, mà tinh thần lực lại chỉ có thể dựa vào tu vi mới có thể tăng thêm.

Nghe nói có bí thuật tu luyện tinh thần lực, nhưng mà rất ít ỏi và trân quý. Hơn nữa ở Đại Hoang Cổ Quốc thì đây là nghe lần đầu.

Nếu Tiêu Mộc có thể có bí thuật tu luyện tinh thần, có lẽ Luyện Đan Đại Sư thượng phẩm thậm chí tuyệt phẩm cũng không phải chỉ là giấc mơ.

“Sư tôn yên tâm. Coi như là liều cái mạng già này thì ta cũng sẽ tìm đủ tài nguyên cho người.”

Trong ánh mắt của Tiêu Mộc đầy sự kích động, vỗ ngực kiên quyết.

“Lăng Tiêu, Lăng Tiêu, thị nữ của ngươi tỉnh rồi.”

Đúng lúc này, Liễu Phiêu Phiêu chạy từ xa tới, hưng phấn hô to.

“Tuyết Vi tỉnh rồi?”

Lăng Tiêu mắt sáng lên, dưới chân khẽ di chuyển lập tức tạo thành một vệt sáng, lao nhanh đến Cẩm Sắt các.

“Tuyết Vi, ngươi tỉnh rồi?”

Lăng Tiêu đi vào bên trong Cẩm Sắt các, sau khi Lăng Tiêu nhìn thấy người bên trong, vẻ mặt cũng vui mừng hơn.

“Thiếu gia! Thiếu chút nữa là ta tưởng rằng sẽ không gặp được người nữa..”

Tuyết Vi thấy Lăng Tiêu, đôi mắt lập tức long lanh ánh nước, cả người nhào vào trong ngực Lăng Tiêu. Mấy ngày liên tiếp bị hành hung khiến nàng cũng không thể kìm nén uất ức, tất cả hóa thành những giọt nước mắt trong suốt lăn dài.

“Tuyết Vi ngoan, giờ đã không sao rồi! Cái tên làm hại ngươi đã bị thiếu gia đánh chết rồi.”

Lăng Tiêu vuốt nhẹ mái tóc của Tuyết Vi, từ từ an ủi.

Lúc đó Liễu Phiêu Phiêu cũng đứng ở ngoài cửa, chẳng biết tại sao khi nàng nhìn thấy Lăng Tiêu ôm Tuyết Vi vào trong lòng thì bản thân xuất hiện cảm giác chua xót thoáng qua, vẻ mặt nàng buồn buồn đi ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN