Vạn Cổ Đại Đế - Chương 97: Đi vạn dặm đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Vạn Cổ Đại Đế


Chương 97: Đi vạn dặm đường


Một mình Lăng Tiêu rời khỏi Trường Sinh Môn, cũng không lựa chọn con đường chính mà cứ thẳng tiến vào trong dãy núi Yêu Thú.

Dãy núi Yêu Thú dài chừng vạn dặm, chỉ cần đi qua dãy Yêu Thú là có thể đi đến Vương Đô.

Toàn thân Lăng Tiêu mặc đồ đen, vóc người thon dài, mặt như quan ngọc, làn tóc đen tung bay theo gió. Hắn đi thẳng về phía trước, nhìn trời cao mây rộng phía xa, gió to xuyên thẳng vào mây trời, bỗng có một loại hào khí bao la trào dâng trong lồng ngực.

“Một vạn năm trước, chu vi núi Trường Sinh rộng cả ngàn dặm, cả Trường Sinh Môn đẹp đẽ như chốn thần tiên, đều là vùng đất linh thiêng sinh người hào kiệt, linh khí thành sông, cổ thụ chọc trời, thấy động vật quý hiếm khắp nơi. Tiếc thay sau một vạn năm, giờ từ chốn bồng lai cực lạc nay đã biến thành khu rừng âm u, hẻo lánh, nguy hiểm rình rập khắp nơi!”

Lăng Tiêu thở dài nói, bước vào sâu trong dãy Yêu Thú.

Hắn thi triển phép biến thân Vân Long Cửu Biến, nhìn hết sức thoải mái phóng khoáng, bước ra một bước là dài mười mấy trượng, đôi giày màu đen giẫm lên lá cây không phát ra một tiếng vang nào.

Quanh núi Yêu Thú đều có thể thấy được những đỉnh núi cắm thẳng lên trời xanh, giống như mũi kiếm sắc bén vậy. Những cây cổ thụ cao ngất che phủ cả bầu trời, tràn ngập chướng khí, có vô số thú dữ cường đại ẩn hiện, tràn đầy hiểm nguy và cơ hội.

Có rất nhiều cường giả rất thích tới dãy Yêu Thú rèn luyện, không những có thể chém chết thú dữ, rèn luyện võ lực, mà còn nghe nói trong dãy núi Yêu Thú có rất nhiều động phủ mà cường giả lưu lại. Nếu có thể tìm được truyền thừa của những cường giả kia thì không nghi ngờ gì sẽ được một bước lên trời.

Cổ thụ to lớn tạo thành cái vòm, che đậy trời xanh, dây mây già quấn quanh trên vách đá, sinh ra vô số kỳ hoa dị quả. Lá cây rơi trên mặt đất, hình thành một lớp thật dày, rất hiếm dấu vết con người.

Xa xa trong đỉnh núi tràn ngập yêu khí mạnh mẽ, tiếng gào rung trời, cũng tỏ rõ trong dãy Yêu Thú tồn tại nguy hiểm.

Dường như đây là khu vực rậm rạp hoang vu thời thượng cổ thần thoại.

Lăng Tiêu một đường đi tới phía trước, bên ngoài dãy núi Yêu Thú phần lớn đều là một yêu thú cấp một, cấp hai và cấp ba, thực lực không mạnh, hơi thở trên người Lăng Tiêu lan ra khắp nơi, những yêu thú kia bị dọa sợ chạy trốn tứ phía.

Mà thỉnh thoảng có một ít yêu thú vô thức vọt tới, tất cả đều bị Lăng Tiêu trực tiếp chém giết.

Lăng Tiêu tu luyện bí thuật Tổ Long, ngưng tụ thân thể Giao Long, cơ thể tản mát ra một loại long uy nhàn nhạt, khiến rất nhiều yêu thú hết sức kiêng dè và sợ hãi.

Nhưng khi Lăng Tiêu đi sâu vào dãy Yêu Thú năm trăm dặm, yêu thú cấp ba trở lên bắt đầu nhiều dần lên.

Yêu thú cấp bốn, có thể so với cường giả Long Hổ Cảnh, toàn thân hừng hực khí huyết, yêu khí vô cùng nồng đậm.

Mà yêu thú cấp năm tương đối ít, đều co đầu rút cổ trong sào huyệt của mình, phun ra nuốt vào tinh hoa trời đất, đã bắt đầu dần dần có một chút linh trí, biết nên tu luyện thế nào, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ.

Tinh thần lực của Lăng Tiêu cực kỳ mạnh mẽ, cho nên dù cách rất xa nhưng vẫn có thể nhạy bén nhận ra được hơi thở tản ra trên thân yêu thú.

Điều khiến Lăng Tiêu không nghĩ tới là dãy Yêu Thú này lại có nhiều yêu thú mạnh như vậy. Thậm chí có vài hơi thở như có thể cân cả một vùng, cách rất xa khiến Lăng Tiêu cảm thấy ghê sợ trong lòng.

Hắn nhìn thấy, ở một góc sơn cốc có một con sói lớn toàn thân sáng chói ánh bạc, cao chừng mấy chục trượng, toàn thân tản ra vô vàn hơi thở lạnh như băng, đứng ở trên vách đá, trong miệng phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt.

Hắn cũng nhìn thấy, một con vượn lông vàng cao trên trăm trượng, tay cầm một cây gậy sắt to lớn, toàn thân cuồn cuộn huyết khí, đại chiến cùng một con gấu đen cao trên trăm trượng, luồng sát khí ngập trời, cách mấy chục dặm, cũng khiến người ta toàn thân run sợ.

Mấy đỉnh núi nhỏ đều bị bọn chúng đánh nát, vô số cổ thụ chọc trời hóa thành tro bụi trong biển lửa.

Hắn cũng nhìn thấy, một con con chim ưng màu xanh khổng lồ, hai cánh như mây lấp kín, che khuất bầu trời, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân lông chim màu xanh tản ra kim loại sáng bóng, tốc độ cực nhanh, bắt một con rắn dài mấy trăm trượng lên không trung, xé thành mấy khúc, mưa máu bay tán loạn.

Lăng Tiêu nhận ra lai lịch của những con cự thú này, tất cả đều là dị thú thượng cổ, hơn nữa tất cả hơi thở của yêu thú đều đạt tới cấp sáu đỉnh phong, có thể so với cường giả Thiên Nhân Cảnh viên mãn!

Chỉ kém một chút, là có thể phá lên yêu thú cấp bảy, cũng chính là Yêu Vương cảnh trong truyền thuyết!

Mà một khi yêu thú đột phá đến cấp bảy, thì sẽ trải qua hóa hình lôi kiếp, có thể lột xác, hóa thành hình người, vô cùng mạnh mẽ.

Bốn vị dị thú thượng cổ này, hiện giờ Lăng Tiêu không thể địch nổi.

Vậy đơn giản thôi. Bí thuật Thôn Thiên của Lăng Tiêu vô cùng huyền diệu, có thể thu liễm hơi thở của hắn hoàn toàn, không kinh động những sinh vật thượng cổ to lớn hung hãn này, rồi đi vòng qua bọn chúng.

“Kỳ quái! Vì sao trong dãy Yêu Thú này lại có nhiều yêu thú cường đại như vậy?”

Trong đôi mắt Lăng Tiêu lộ vẻ cẩn thận, cảm thấy trong dãy Yêu Thú tựa như bị bao phủ bởi một luồng hơi thở kỳ dị.

Mà theo lý thuyết, linh trí của yêu thú cấp sáu gần như không khác người trưởng thành là mấy, nhưng Lăng Tiêu thấy những con yêu thú cấp sáu kia, con nào cũng hai mắt đỏ như máu, sát khí ngút trời, tựa như chỉ còn lại có bản năng giết chóc.

Dãy Yêu Thú này thật quá quỷ dị!

“Có điều trong dãy núi Yêu Thú này vừa vặn có thể rèn luyện võ học của ta!”

Đôi mắt Lăng Tiêu lóe lên, xoẹt ra ý chí chiến đấu sục sôi.

Mặc dù Lăng Tiêu đạt Chí Tôn Cảnh, nhưng hôm nay sống lại một đời, mỗi một bước đều đi cực kỳ vững chắc, bao gồm lĩnh hội võ học, Lăng Tiêu cũng cố gắng đạt đến đạt tới cảnh giới hoàn mỹ.

Bây giờ, hắn tu luyện tam đại võ học: Kim Cang Phục Ma Quyền, Vân Long Cửu Biến và Vô Lượng Quang Ám Kiếm, cũng đã đạt đến cảnh giới đại thành, Lăng Tiêu chuẩn bị tu luyện tới cảnh giới viên mãn.

“Đáng tiếc bây giờ ta chỉ mới đến tầng thứ nhất của bí thuật Thôn Thiên, linh chủng Thôn Thiên còn chưa viên mãn. Nếu không ta đã có thể tu luyện thần công Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn, đến lúc đó cũng xem như có sát chiêu cực mạnh!”

Lăng Tiêu thầm nghĩ.

Dẫu sao võ học hắn tu luyện này, cũng không phải do chính hắn sáng chế, nên không thể bộc phát ra lực lượng mạnh nhất.

Mà kiếp trước Lăng Tiêu thân là Thôn Thiên Chí Tôn, hắn lấy bí thuật Thôn Thiên làm căn bản, tự chế một môn thần công Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn, thần cản sát thần, ma cản diệt ma, vô cùng mạnh mẽ.

Thần công Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn, đã vượt ra khỏi võ học của Chí Tôn cảnh, gần như chạm tới võ học Thần cấp trong truyền thuyết, cũng khiến Lăng Tiêu có thể áp đảo Chí Tôn trong thiên hạ, trở thành người mạnh nhất thiên hạ.

Phàm là kẻ mạnh trong thiên hạ thì đều là thiên tài, nên sẽ không khăng khăng một mực với võ học của tiền nhân, mà sẽ sáng tạo ra mạch võ đạo của riêng mình. Đấy mới là lực lượng tự thân phù hợp nhất.

Nhưng tiêu chuẩn thấp nhất để tu luyện Thần công Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn, chính là ngưng tụ hoàn mỹ linh chủng Thôn Thiên.

Nay Lăng Tiêu đã gom đủ tứ đại linh chủng mộc, thuỷ, hoả, thổ, chỉ thiếu linh chủng thuộc tính kim là có thể tu luyện linh chủng Thôn Thiên thành cảnh giới hoàn mỹ.

Có điều trước khi tu luyện thần công Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn, thì ba món võ học Địa cấp tuyệt phẩm cũng đã đủ rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN