Vạn Cổ Giới Thánh - Lão Đầu Điên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Vạn Cổ Giới Thánh


Lão Đầu Điên



Nước Phong Nguyên, biên giới Lũng Châu, phía tây quận Nam Đan, trong sơn cốc Mặc Thanh.

– Hả? Sao đầu ta lại đau như vậy?

Than nhẹ một tiếng, La Bình dần dần ngẩn đầu lên, sau đó hai mắt hắn híp lại, mơ hồ nhìn cảnh tượng xung quanh.

– Đây là đâu?

Dần dần mở to hai mắt, cảnh tượng xung quanh bắt đầu rõ ràng hơn.

Đập vào mắt hắn là những cây đại thụ cao vút, thân cây đại thụ bày ra đường vân dày đặt, lá cây thì có màu đen như mực.

– Thiết Toàn Thụ? Đây không phải là loại cây chỉ sống ở sơn cốc Mặc Thanh vùng biên giới sao? Sao ta lại ở đây? Để suy nghĩ một chút a.

– Đúng rồi, ta đang ra ngoài tìm Hắc Mặc Thạch, nhưng tìm hai giờ vẫn không có gì, lúc định vượt qua một đỉnh núi thì trượt chân té xuống.

Nghĩ tới đây, La Bình đưa mắt nhìn qua chỗ có ánh sáng.

Một ngọn núi nhỏ chỉ cao khoảng trăm trượng, xung quanh đó còn có một ít đá vụn rơi bừa bãi, hơn nữa còn kéo dài đến chỗ hắn.

– Xem ra ta đúng là rơi từ trên này xuống, ta thật vô dụng, đã mười hai tuổi rồi còn chưa lên được cấp Vũ Đồ, đi đến đây để tìm một ít Hặc Mặc Thạch cũng bị rơi xuống từ ngọn núi nhỏ bé này, thật là bực mình. Ông trời ơi, sao ông bất công vậy?

Nam nhi không dễ rơi lệ, chẳng qua là chưa đến lúc đau lòng thôi.

Vừa nghĩ đến những việc mình trải qua trong mười mấy năm qua, La Bình không còn cách nào áp chế tâm tình nữa, nhất thời, hắn ngửa mặt lên trời héc lớn.

Hắn cứ héc như vậy đến khi mệt mỏi ngủ thiết đi, thể xác và tinh thần kiệt lực giúp hắn ngủ ngon lạ thường.

Khi tỉnh lại lần nữa, hắn phát hiện trời đã tối.

– Không được, trời tối, ta phải đi về, sống ở đây không an toàn lắm, nếu gặp phải dã thú thì thảm rồi.

Khi hắn bò dậy mới phát hiện toàn thân đau nhức, hơn nữa, trên chân hắn còn có một vết thương đang chảy máu.

Mặc dù không cách nào tu luyện Võ Đạo, nhưng hắn chưa bao giờ ngừng rèn luyện thân thể, nếu không thì chân hắn không chỉ bị thương nhẹ vậy đâu.

– Xem ra cần phải xử lý vết thương một chút, nếu không mùi máy tanh sẽ hấp dẫn dã thú tới.

Hắn nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy cái gì, hắn đành phải xé một miếng vải từ áo của mình để cột vết thương lại, đợi khi về rồi xử lý cẩn thận sau.

Khi La Bình băng vết thương xong đang chuẩn bị đi thì nghe một âm thanh “Sa sa, sa sa” truyền tới, rõ ràng có gì đó đang lao về phía hắn.

Lúc này, nếu dã thú xuất hiện thì hắn muốn tránh cũng không kịp nữa, không do dự, hắn lấy ra toàn bộ vụ khí của mình.

– Cho dù là dã thú thì ta cũng sẽ không lùi bước, nếu ngồi chờ chết không bằng liều đấu một trận, không biết chừng sẽ có hy vọng sống sót.

Hăn nghĩ vậy bởi vì thân pháp của hắn không cân hao phí thể lực, hơn nữa, trong rừng cây là đất bằng, chỉ cần dụ dã thú vào rừng cây thì hắn sẽ có cơ hội. Nhìn vào vũ khí mới mua trong tay, tâm thần hắn cũng yên tâm hơn.

Chốc lát sau, La Bình nhìn dã thú trước mắt, đó là một con heo rừng cao hơn năm thước, thân dài một trượng.

Khóe miệng heo rừng lộ ra hai răng nanh dài hơn một xích hướng về phía hắn, trên người nó bộ lông xám căn lên, dáng vẻ chuẩn bị tấn công.

– Rống rống.

Heo rừng kêu hai tiếng rồi giống như một mũi tên rời khỏi cung nhào về phía La Bình.

Khi còn một chút nữa là chạm vào người La Bình, dưới chân hắn động một cái, bước chân quỷ dị tránh thoát một kích này. Sau đó, hắn không do dự xuất ra Liên Hoa Chủy đâm vào mắt con heo rừng, toàn thân nó toàn là da dày thịt béo, chỉ có đánh vào mắt mới làm nó bị thương được.

– Phốc..

Heo rừng không phòng bị nên một con mắt bị đâm trúng, máu me đầm đìa. Không suy nghĩ nhiều, La Bình lập tức xoay người chạy vào rừng cây.

Lúc này, heo rừng đã bị chọc giận, nó lập tức đuổi theo, mới chạy được mười trượng, La Bình quẹo người thật nhanh, sau đó, hắn lấy ra một ống đồng, dùng sức kéo một cái, gầm trăm phi kim lấp lánh phóng ra, sau đó, không thèm nhìn tới kết quả, hắn chạy như bay về một hướng khác.

– Đoàng đoàng, đùng đùng.

Âm thanh đâm vào da thịt từ trên người heo rừng truyền đến, nháy mắt, nửa thân trước của nó đã phủ đầy phi châm, nó vì vậy mà dừng lại.

– Rống, rống.

Heo rừng hống mấy tiếng, sau đó tiếp tục đuổi theo.

Chẳng qua, lúc này, La Bình lại đứng ở trước đó mười trượng chờ nó, heo rừng không có suy nghĩ, thấy con mồi phía trước nên không do dự phóng lên.

Nhưng khi vừa vọt tới bốn năm trượng thì đột nhiên ngã chổng vó, hai chân trước của nó dính xuống đất.

Heo rừng gào théo đinh tai nhức óc, sau đó nó nằm trên đất không nhúc nhích.

Thấy như vậy, La Bình cuối cùng cũng thở phào.

Lúc nãy, nhân lúc heo rừng bị phi đinh cản trở, hắn đã nhanh chóng dùng một vũ khí khác là “Dây Cắt Cổ” cột ngang giữa hai cây đại thụ, hy vọng chỉ số thông minh của heo rừng sẽ không đột nhiên thay đổi, có thể làm nó bị thương nặng. Bây giờ nhìn lại, cách làm này rất đúng a.

Bây giờ, heo rừng đã không thể phản kháng chỉ có thể mặc cho hắn làm thịt. Nhưng La Bình vẫn không buông lỏng cảnh giác, trên tay lấy ra “Tả Hữu Khai Cung” bắn về phía nó.

Sau cùng, hắn mới lấy một thanh đoản đao đi lên bỏ thật mạnh heo rừng. Nhưng da thịt con heo này quá cứng, La Binh phải dùng sức thật lâu mới có thể giết chết nó.

Lúc này, hắn đã kiệt sức đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhìn khắp người đầy máu tươi, hắn không để ý chút nào chẳng qua là kiên định tín niệm.

– Cho dù ra sao, ta nhất định phải bước lên con đường Võ Đạo, trở thành còn người tối cường, không để bất kì ai khi dễ, cho dù là một con dã thú.

Nghỉ ngơi một chút, khi thể lực đã khôi phục, La Bình lần nữa chạy ra ngoài thung lũng. Ban ngày thì hắn vượt qua ngọn núi nhỏ để đến đây, bây giờ chân hắn bị thương không thể leo núi được, hắn cũng chỉ có cánh đi đường vòng, đi dọc theo chân núi để rời khỏi đây.

– Có lẻ tối nay không về được nhà rồi, trước tiên đi ra khỏi thung lũng rồi nghĩ biện pháp sau.

Cứ như vậy, La Bình mất hơn hai giờ mới đi tới cửa sơn cốc, nhưng chưa kịp vui mừng thì hắn lập tức làm xong tư thế phòng ngự.

Dưới ánh trăng, một có mái tóc xám trắng đang ngồi xếp bằng trước mặt hắn, trên người ông ta mặc một bộ đồ rách nát, lại còn rất bẩn thỉu.

Bên hông mang một cái hồ lô, không biết chứa cái gì. Lúc này, lão đầu đang quay lưng về phía hắn, bỗng nhiên, ông ta cầm hồ lô lên đưa đến miệng uống.

– Ha ha, rượu ngon rượu ngon, tiểu tử, sao đêm hôm khuya khoắc ngươi lại một mình ở đây?

Lão đầu không quay người nhưng lại hỏi La Bình.

– Tại sao ta phải nói cho ông, một người già không yên ổn ở nhà, trời tối thế này còn chạy đến đây làm gì?

La Bình không muốn trả lời lão đầu này chút nào, trực giác nói cho hắn biết, lão đầu này nhất định không đơn giản, nếu không buổi tối, ông ta không đến quảng trượng Quận Nha khiêu vũ mà chạy đến nơi hoang dã này làm gì?

– Ha ha, có cá tính, ta thích, tiểu tử, ngươi gặp được bần đạo là phúc của ngươi, chắc ngươi cũng biết, ta ngồi tĩnh tọa ở đây thật ra là đặc biệt chờ ngươi.

– Đang chờ ta? Ta không quen biết ông, sao ông biết ta ở trong sơn cốc này? Không phải muốn giả làm người bị đụng chứ?

Là Bình đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.

Những năm gần đây, trong Quận Nha thường xuất hiện một vài lão già, những người này vô duyên vô cớ nằm trước xe ngựa, sau đó tố cáo nói là xe ngựa đụng phải và bắt chủ nhân xe này phải bồi thường tài sản ngân lượng.

Bây giờ, gặp lão già tóc bạc sắp xuống mồ ngồi ở đây, La Bình liền liên tưởng đến tình huống này.

– Cái gì, thằng nhóc con, sao ngươi dám so sánh ta với những người đó được, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi thật là không có ánh mắt.

Lão đầu đột nhiên đứng lên, xoay người lại, trợn mắt nói.

Lúc này, Lã Bình mới nhìn rõ mặt mũi của ông ta, mặc dù tóc trắm xám nhưng da thịt trên mặt lại bóng loáng như trẻ con, lúc này tức giận làm cho mặt mũi hồng hào hơn.

Một chòm râu dài trước ngực, trên bộ quần áo rách nát còn có bầu rượu, một đôi mắt sâu thẳm và trong suốt như nước, giống như có thể nhìn thấu nội tâm người khác.

La Bình cảm giác những bí mất của mình giống như bị nhìn thấu hết, nhưng hắn sẽ không thỏa hiệp, càng không thèm để ý quát.

– Rốt cuộc ông là người hay quỷ, không được tới gần ta, nếu không ông sẽ chết rất thảm, giống như.

– Giống như con heo rừng lúc nãy sao?

Lão đầu không đợi hắn nói xong đã cướp lời.

– Sao ông biết được?

La Bình kinh ngạc hỏi, hắn cảm giác lão đầu này càng ngày càng thần bí.

– Ha ha, ngươi không cần để ý làm sao ta biết, chỉ cần biết ta là người tốt, hơn nữa lập tức sẽ là sư phụ của ngươi là được rồi.

– Làm sao, tiểu tử ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không? Bỏ qua cơ hội này ngươi sẽ phải ân hận suốt đời đấy.

Lão đầu này lại uống mấy hớp rượu, đi vòng quanh đánh giá La Bình.

Trong miệng lẩm bẩm “Không tệ, thật không tệ”, “ Đúng là mầm mống tốt”, “Vạn năm khó gặp a”.

La Bình nghe lão đầu nói vậy, yên tâm đứng lên.

– Thì ra là lão đầy này muốn nhận ta làm đồ đệ, xem ra không có gì nguy hiểm, nếu không thì ông ta đã sớm ra tay rồi.

– Mặc dù không biết ông ta là cấp bậc võ giả gì, nhưng nhìn tuổi tác có lẽ so với gia gia còn già hơn, chắc cũng không yếu lắm. Nhưng khi ông ta biết ta không thể tu luyện thì còn muốn nhận ta làm đồ đệ nữa không? Ta không cách nào tu luyện? Không được, nhất định phải hỏi rõ ràng.

La Bình đúng là người thông minh, trong nháy mắt đã nghĩ rõ ràng rất nhiều vấn đề.

– Ngừng, ông muốn tôi bái ông làm sư phụ thì ít nhất phải cho ta biết ông có cấp bậc võ giả gì chứ? Còn nữa, nãy giờ ông chưa nói gì về bản thân, ta cũng không thể bái một người sư phụ không rõ lai lịch được.

Lão đầu nghe vậy, lập tức xoay lại, nhảy tới nhảy lui nói:

– Nói như vậy là ngươi đã dự định bái ta làm thầy? Vậy cũng tốt, ta sẽ nói cho người biết, thầy không phải là võ giả.

– Không phải võ giả? Không phải võ giả mà ông còn dám nói nhận ta làm đồ đệ hả? Lão đầu, đầu ông chưa toàn bã đậu hả?

Lão đầu chưa nói xong đã bị La Bình cắt đứt.

Hắn cảm thấy, nếu không phải đầu óc lão đầu này có vấn đề thì cũng là do ở một mình quá lâu nên muốn tìm một người nói chuyện mà thôi.

Ai không biết, đại lục Hồng Thiên là nơi đề cao võ giả, thực lực là trên hết, có thể trở thành võ giả cao cấp sẽ được vô số ngời kính ngưỡng.

Nếu không cách nào tu luyện thì chỉ có thể cả đời làm một người bình thường mà thôi.

Còn tưởng rằng lão đầu điên này là một võ giả cao cấp thâm tàng bất lộ, không ngờ chỉ là một tên óc bã đậu như này.

La Bình nói xong, lập tức rời đi, nhưng hắn chưa đi được hai bước đã phát hiện bàn chân bị trói buộc, không cách nào bước thêm một bước nữa.

Ánh mắt hắn chuyển động, vẻ mặt đầy khó tin.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN