Vạn Cổ Hy Hoàng - Quyết định
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
181


Vạn Cổ Hy Hoàng


Quyết định



Chương 3: Quyết định

Dịch: Sylvesta

Hàn quang trong mắt Vũ Văn Tu lấp lánh, huyết quang cường liệt phun ra nuốt vào giữa lòng bàn tay như muốn thoát phá ra ngoài. Hắn cực kỳ kiêu ngạo, tự xưng là thiên phú trác tuyệt. Trong toàn bộ thế hệ trẻ tuổi ở Vũ Văn gia có thể được hắn để vào mắt cũng chỉ có một người mà thôi. Mà người kia lại không phải Thất Dạ!

Thất Dạ chỉ là một dã tiểu tử ngoại tộc, bốn năm trước được Vũ Văn Hy ở bên ngoài nhặt về. Cho dù thiên phú có cao tới đâu thì hắn có tư cách gì mà đánh đồng cùng hắn?

Hôm nay hắn hùng hổ xông đến, cuồng vọng, tự đại không ai bì nổi, tuyên bố muốn cho Thất Dạ hiểu rõ thân phận của mình. Nhưng mà bây giờ, trước mắt bao người lại bị Thất Dạ một quyền đánh lui. Cái mặt này của hắn cũng bị ném mất rồi!

“Thất Dạ! ” Thanh âm nghiến răng nghiến lợi rét lạnh từ trong kẽ răng Vũ Văn Tu tóe ra. Thân thể hắn đi tới phía trước, hiển nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.

Trong mắt Thất Dạ hung mang ẩn hiện nhưng lại bị cánh tay Vũ Văn Hy vững vàng đè lại. Vũ Văn Hy giương mắt nhìn về phía Vũ Văn Tu, nhãn thần vô cùng thờ ơ.

“Cút! ”

Vũ Văn Hy quát lớn như sấm mùa xuân vang rền. Giữa sân, khuôn mặt tất cả mọi người đều đọng lại. Vũ Văn Hi, hắn lại dám quát Vũ Văn Tu? Hắn điên rồi sao!

Sắc mặt Vũ Văn Tu cũng hơi khựng lại, lửa giận trong lòng bừng cháy. Từ lúc nào, một tên phế vật không thể tu luyện cũng dám càn rỡ như vậy ở trước mặt hắn?

“Vũ Văn Hy, ngươi muốn chết! ” Sắc mặt Vũ Văn Tu tái nhợt, nhãn thần hiện lên vẻ dữ tợn đáng sợ. Một cỗ khí tức ba động cường đại như biển động, như cuồng triều từ trong cơ thể cuồn cuộn tràn ra, thanh thế kinh người.

Mọi người ai cũng nhìn ra Vũ Văn Tu đã chân chính tức giận.

Nhưng ngay thời điểm Vũ Văn Tu muốn xông tới, một bóng người xinh đẹp ở một bên lướt đến, cản trước mặt hắn.

“Tránh ra! ” Vũ Văn Tu nhìn chòng chọc Vũ Văn Nhu trước mặt, loại ánh mắt hung ác độc địa đó như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

“Vũ Văn Tu, ngươi muốn động thủ ta cũng không ngăn cản ngươi. Bất quá ngươi tốt nhất nên nghĩ đến hậu quả. Minh lệnh trong tộc nghiêm cấm đấu nhau, hôm nay ngươi và Thất Dạ đã vi phản tộc quy. Nếu như lại động thủ, một khi kinh động Chấp pháp trưởng lão, ngươi xác định ngươi gánh vác nổi. ” Đôi mắt Vũ Văn Nhu nhíu lại, lạnh lùng nói.

Thần sắc Vũ Văn Tu nhất thời bị kiềm hãm, lập tức bình tĩnh lại. Vũ Văn Nhu nói không sai. Tộc quy nghiêm khắc, nghiêm cấm đấu nhau. Mặc dù hắn là con cháu dòng chính nhưng nếu bị Chấp pháp trưởng lão bắt được thì cũng bị nghiêm phạt nặng nề. Thất Dạ là một ngoại nhân, Vũ Văn Hy không thể tu luyện, hai người đó nếu bị trừng phạt thì không sao cả. Thế nhưng hắn lại bất đồng, một khi bị trọng phạt nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ ngày sau.

Sau khi cân nhắc một phen, Vũ Văn Tu chỉ có thể không cam lòng hừ lạnh một tiếng, thu liễm khí tức ba động cuồng bạo trên người. Bất quá thần sắc trên mặt lại vô cùng âm trầm.

“Thất Dạ, chuyện hôm nay ta nhớ kỹ. Trên tộc hội cuối năm, ta sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi. ” Vũ Văn Tu mặt lạnh như băng nói, sau đó đưa ánh mắt nhìn lướt qua Vũ Văn Hi.

“Vũ Văn Hy, ngươi hèn mọn như con kiến hôi, lại không tự hiểu lấy mình, chỉ biết tránh sau lưng người khác diễu võ dương oai. Đáng tiếc, ngươi không đắc ý được bao lâu đâu. Tháng sau là ngươi tròn 15 tuổi. Đến lúc đó, ngươi sẽ phải rời khỏi gia tộc như chó nhà có tang. Ta ngược lại muốn nhìn một chút, khi đó ngươi còn có thể kiêu ngạo giống như bây giờ hay không! ”

Thất Dạ nhãn thần lãnh lệ, băng hàn thấu xương. Vũ Văn Hy vỗ bả vai hắn một cái, sau đó khinh miệt nhìn lướt qua Vũ Văn Tu, trong miệng thốt ra hai chữ: “Ngu ngốc. ”

Sau khi nói xong, Vũ Văn Hy kéo Thất Dạ xoay người ly khai, không liếc mắt nhìn Vũ Văn Tu một cái.

Sau khi hai người rời đi, trong luyện võ trường một mảnh xôn xao.

“Đại ca, ngươi cần gì phải cùng tên phế vật kia chấp nhặt? Cái loại rác rưởi này, ngươi một tay cũng có thể ung dung nghiền chết. Lại nói còn một tháng nữa, tên kia nhất định bị trục xuất khỏi gia tộc. ” Vũ Văn Quảng nói với Vũ Văn Tu.

“Không sai Tu thiếu gia, người như thế không đáng để ngươi lưu tâm. Còn tên Thất Dạ kia, ngày hôm nay bất quá là thừa dịp Tu thiếu gia khinh thường chiếm tiện nghi mà thôi. Nếu Tu thiếu gia thật sự nghiêm túc thì hắn đâu phải là đối thủ của ngài. ” Lại có người mở miệng a dua nịnh hót.

Sắc mặt Vũ Văn Tu lúc này mới hòa hoãn một ít, khôi phục dáng vẻ kiêu căng lúc trước.

“Tiểu Nhu tỷ, Vũ Văn Hy kia tuy là thanh mai trúc mã cùng ngươi nhưng hắn hiện tại chỉ là một phế vật không thể tu luyện. Đã từng chói mắt bây giờ lại thành phù vân, ngươi cần gì phải vì hắn mà lao tâm phí thần? ”

Một thiếu nữ ở bên cạnh Vũ Văn Nhu tức giận nói. Nàng tên là Vũ Văn Lăng, đồng dạng vừa mới mười lăm tuổi. Tu vi của nàng bây giờ đã là Tỉnh Thân lục trọng khai mạch cảnh, cũng được coi là thiên chi kiêu nữ.

Vũ Văn Nhu nhíu mày nhìn Vũ Văn Lăng nói: “Ngươi hình như rất ghét Vũ Văn Hy? ”

“Đương nhiên. ” Vũ Văn Lăng tựa hồ không phát hiện sắc mặt Vũ Văn Nhu biến hóa vẫn tiếp tục nói. “Giác tỉnh được năm năm mà vẫn dừng lại ở Tỉnh Thân nhất trọng. Vậy mà còn không tự biết mình, không cho là nhục ngược lại còn tự hào. Người như vậy thực sự là làm mất hết mặt mũi Vũ Văn gia chúng ta. Nếu không phải xem ở mặt mũi của cha hắn thì sợ rằng chưa đến 15 tuổi hắn đã sớm bị gia tộc đuổi rồi. ”

Chân mày Vũ Văn Nhu nhíu sâu hơn, cắt đứt lời Vũ Văn Lăng, lạnh lùng nói: “Ta không hiểu đến tột cùng tại sao các ngươi lại nhìn như không quen biết hắn. Vũ Văn Hy chẳng bao giờ chủ động trêu chọc qua bất luận kẻ nào. Mà ngược lại chính các ngươi lúc nào cũng châm chọc khiêu khích, khắp nơi chĩa mũi nhọn vào hắn. Các ngươi không có nghĩ qua nếu có một ngày Vũ Văn Hy giác ngộ, tỏa sáng thêm lần nữa thì các ngươi làm sao đối mặt với hắn? ”

Vũ Văn Lăng lúc này mới phát hiện thần sắc Vũ Văn Nhu không đúng. Nàng lập tức lộ vẻ tức giận không thèm nói lại, bất quá thần sắc trên mặt lại hiện rõ vẻ khinh thường. Tên phế vật kia còn có thể tỏa sáng thêm lần nữa? Làm sao có thể!

Vũ Văn Nhu lạnh lùng nhìn thoáng qua mọi người xung quanh sau đó xoay người rời đi. Ở trong mắt người khác, lời nói của nàng hoàn toàn vô căn cứ, cố chấp tự cho là mình đúng. Nhưng ở trong lòng nàng thì thế nào cũng không tin thiếu niên thiên tài năm đó làm chấn động cả gia tộc lại thực sự suy sụp như vậy.

. . .

Trong một tòa tiểu lâu, Vũ Văn Hy và Thất Dạ đứng sóng vai nhau.

“Thất Dạ. ” Vũ Văn Hy đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp. “Ngươi tới dược đường trong tộc, giúp ta lấy mấy viên Huyết long đan. ”

Bên cạnh, trong mắt Thất Dạ bỗng nhiên hiện lên một tia phong mang cực kỳ sáng chói. Người bên ngoài đều cho rằng Vũ Văn Hy những năm gần đây cam chịu, không có chí tiến thủ. Nhưng mà hắn lại biết, sự thực không phải như vậy.

Trừ hắn ra không có ai chân chính hiểu rõ được thiếu niên này.

Võ giả tu luyện võ đạo, đầu tiên phải giác tỉnh thân thể. Đơn giản mà nói, chính là tu luyện thân thể, khiến cho nhục thân của mình từ trong ra ngoài cường hóa từng bước một. Cuối cùng làm cho thân thể tuần tự sản sinh một loại lột xác cho đến khi viên mãn, thân thể vô song.

Tỉnh thân cảnh cửu trọng lấy luyện bì làm đầu cuối cùng là vô song. Từng bước một rèn luyện xương cốt, kinh mạch, thậm chí huyết dịch cơ nhục. Mà việc tôi luyện, giác tỉnh trên thực tế chính là đang không ngừng đột phá cơ thể bản thân tới cực hạn.

Bất quá loại đột phá cực hạn này đối với cơ thể mà nói cũng tương đương với một loại nghiền ép. Cho nên sau khi tu luyện thì thân thể cần được bổ sung. Nếu như bổ sung không kịp thời sẽ khiến cho thân thể mệt nhọc quá độ mà xuất hiện tổn thương. Đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng đến việc tu luyện mà còn có thể làm mình bị trọng thương, lợi bất cập hại.

Huyết đan chính là dùng máu yêu thú luyện chế mà thành. Trong đó ẩn chứa khí huyết lực cường đại. Sau khi uống có thể cường hóa thể chất, giúp khí huyết bản thân thịnh vượng, sinh lực dồi dào.

Cho nên võ giả Tỉnh Thân Cảnh khi tu luyện thì đều dùng huyết đan khôi phục khí huyết tổn thất đồng thời khiến khí huyết bản thân luôn ở trạng thái thịnh vượng.

Mà Vũ Văn Hy mấy năm nay đã dùng số lượng huyết đan vượt xa cực hạn mà bất luận một gã Tỉnh Thân Cảnh nào có thể dùng.

Còn huyết long đan mà Vũ Văn Hy vừa nhắc tới thì hiệu lực so với huyết đan bình thường còn cường đại hơn mấy chục lần. Nói như vậy thì chỉ có võ giả tu vi đạt tới Tỉnh Thân bát trọng cự lực cảnh mới dùng được huyết long đan. Võ giả tu vi dưới cự lực cảnh, cường độ thân thể không đủ nên không có cách nào thừa nhận huyết khí bàng bạc ẩn chứa trong huyết long đan.

“Trực tiếp dùng huyết long đan khó tránh khỏi có chút mạo hiểm à !? ” Thất Dạ có chút do dự, cau mày trầm giọng nói.

“Không có gì đáng lo lắng, cùng lắm thì triệt để phế đi, chẳng lẽ còn có thể hỏng bét hơn so với hiện tại? ” Biết Thất Dạ băn khoăn điều gì, Vũ Văn Hy lắc đầu, khóe môi toát lên vẻ khổ sở. Cuộc sống như này, hắn coi như chịu đủ rồi. Thay vì đổ lỗi cho thiên mệnh còn không bằng đập nồi dìm thuyền, dùng hết tất cả khả năng để vượt lên. Vô luận kết quả như thế nào thì ít ra cũng không hối hận.

“Có nên nói một tiếng cho phụ thân biết hay không? ” Thất Dạ do dự một chút, ngẩng đầu hỏi.

“Hữu dụng sao? ” Vũ Văn Hy nhún vai, biện pháp có thể dùng tới phụ thân cũng đã sớm nghĩ đến rồi. Hiện tại có nói cho hắn biết cũng chẳng có gì khác biệt.

Thất Dạ trầm mặc, cuối cùng gật đầu nói: “Ta giúp ngươi đi chuẩn bị đồ cần thiết. ”

Ban đêm, trong phòng luyện công ở tiểu lâu một tầng.

Vũ Văn Hy ngồi xếp bằng, đôi mắt khép hờ, điều chỉnh khí tức bản thân. Sau một lát, hắn mở hai mắt ra, lấy một viên đan dược trong suốt lớn chừng ngón tay cái từ trong hộp ngọc trên mặt đất ở trước người.

Trong đan dược có thể thấy rõ ràng huyết sắc vụ khí dày đặc lưu chuyển. Huyết sắc từ trong đan dược thẩm thấu ra ngoài nhưng không hề khuếch tán mà hóa thành một luồng khí lưu nhè nhẹ xoay quanh như huyết long, cực kỳ kỳ dị.

Viên đan dược kia chính là huyết long đan. Vì tài liệu chủ yếu luyện chế là linh dược huyết long tham nên có tên như vậy. Khí huyết lực ẩn chứa trong đó bàng bạc mênh mông cho dù là võ giả Tỉnh Thân bát trọng cự lực kỳ cũng chỉ có thể vẻn vẹn dùng một viên một lần. Mà lúc này trước người Vũ Văn Hy lại có tận năm viên!

Hít một hơi thật sâu, trong mắt Vũ Văn Hy lóe lên vẻ tuyệt nhiên. Hắn chợt nhấc tay, trực tiếp ném viên huyết long đan trong lòng bàn tay vào trong miệng.

Trong giây lát đó, trong thân thể Vũ Văn Hy đột nhiên có huyết quang đáng sợ phóng ra. Quang mang này đem toàn bộ căn phòng luyện công chiếu thành màu đỏ đậm.

Không chỉ như vậy, bằng mắt thường cũng có thể thấy quanh thân Vũ Văn Hy hiện lên khí lưu màu đỏ ngòm điên cuồng xoay tròn, bao quanh thân thể hắn. Thất Dạ đứng ở phía sau Vũ Văn Hy cách đó không xa, yên tĩnh nhìn hết thảy. Chỉ là sự lạnh lùng từ trước tới giờ trong con ngươi lúc này lại có thêm vẻ khẩn trương và lo âu khó che giấu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN