Vạn Cổ Niên Hoa Chi Đấu Chiến Việt Giới
Chương 31: Dưới trăng một khúc quảng lăng bách hoa chi nở
Mỹ phụ trung niên vừa ra lời nói khiến toàn trường một trận rung động lên, làm nữ nhân ai không muốn mình trở nên đẹp đẽ, đặc biệt là trước người mình yêu khoản kia mê người dung nhan.
Toàn bộ đại sảnh không khí trở nên thập phần yên tĩnh, hiển nhiên đang chìm đắm trong rung động, không ai khước từ được mức dụ hoặc của nó, đơn giản mà nói hạnh phúc khiến họ im lặng không biết nói gì lên. Triệu Tuyết Anh cũng phát hiện bên mình dị trạng Bạch Huyên trong lớp mỏng huyết y bó sát yêu mị kia có chút rung động, nàng cũng là không khỏi mê luyến cái này dụ hoặc đấy.
“Đấu giá bắt đầu” theo mỹ phụ trung niên dứt tiếng gõ, toàn trường an tĩnh bỗng sôi nổi lên, lần này so với những lần trước muốn ầm ĩ ra, đạo đạo kinh lôi thanh âm như sấm rền bắn nổ khắp nơi.
Đấu giá từ trước tới giờ một trong kịch liệt nhất tràng cảnh, mỹ phụ trung niên thân làm người chủ trì trong lòng cũng là líu lưỡi lên, nhưng cũng là không giấu được cuồng hỉ. Như vậy tư đấu quyết liệt một khỏa Dung Ngân Đan liền đến chục vạn con số kim tệ, mà lúc này trên tay nàng còn đến bốn khỏa…nghĩ nghĩ thôi những này tiền trả phải như nước lọt vào sao. Nàng con mắt không khỏi hướng Triệu Tuyết Anh nhìn lại nghĩ thầm cái này tiểu gia hỏa quả thật có mắt, cũng may hội trưởng nhanh tay nhanh chân..không mà nói..!
Thời gian một trôi nhanh hơn, mới chớp mắt đấu giá như gió thổi mưa bay mang nửa ngày thời gian trôi đi xuống. Mà trong sảnh tư đấu cũng dần bước vào hồi kết.
“Người thật không đặt xuống một quả sao” Triệu Tuyết Anh hồ nghi chẳng lẽ nữ nhân này thật không mua xuống sao, cái này tựu là cuối cùng một khỏa đó. Hắn vẫn là không tin Bạch Huyên thật có thể cam tình nguyện buông tha nó đâu.
“Ưh!..” Gặp hắn đột nhiên hỏi lên câu này, Bạch Huyên nhất thời lúng túng không biết trả lời làm sao, không phải nàng không muốn đặt xuống mà căn bản nàng không có trang trên người kim tệ a, nữ nhân đương thời cũng có nàng lòng tự trọng vì vậy mới nén xuống cái này, cũng ngại mở miệng mượn hắn. Chỉ là lẳng lặng theo dõi cái này một khỏa bị người đoạn xuống, ôm tiếc nuối ra về.
“Hôm nay trung thu, người muốn đi chơi không”
Bên ngoài đường phố tấp nập ánh đèn, khắp nơi giang đầy đèn lồng vạn sắc lên đẹp mỹ mạo, có nữ hài tay cầm lồng hoa tủm tỉm cười tung bay thập phần đáng yêu.
Trên treo lấy trăng tròn sáng lòe, dưới có tấp nập diễm hồng hình ảnh, Tuyết Nhi Thành tràn ngập lên sóng gió quang mang.
Triệu Tuyết Anh sau khi rời Luyện Dược Sư công hội liền theo dòng người xòa xuống bên đường xá, bên cạnh hắn là lung linh bó sát đường cong Bạch Huyên. Nàng thân đỏ chót kiều diễm hình ảnh cộng lên cái này ánh đèn như một thể bão hòa hình ảnh, trông thập phần đẹp mắt cộng yêu mị hấp dẫn mọi nam nhân lên.
Bất quá cái này chỉ hắn mình nam nhân, Triệu Tuyết Anh cơ hồ sung sướng nhất trong đời hoàn cảnh, xung quanh hắn là lung linh đường cong mặc dù không sánh như Bạch Huyên như vậy dụ hoặc vẫn là đẹp sao không tả.
Cũng không đợi nàng có trả lời hay không, hắn một tay bắt lấy Bạch Huyên tay kéo lê đến bên một cái bờ hồ trong suốt bóng gươm.
Bạch Huyên gặp hắn hành động còn là ngại ngùng lên đấy, nhưng vẫn là im lặng đi theo.
Xung quanh nữ nhân nhìn thấy hâm mộ ánh mắt không thôi, họ là duy nhất cặp đôi nên hoàn hồ thu hút mọi ánh mắt lên, ai cũng theo họ dấu chân mang theo lung linh ánh sáng sáng chiếu cả một nữa hồ lên.
Trăng thanh gió mát, lung linh huyền ảo ánh sáng, pha tạp lên lưỡng đạo thân ảnh một đỏ một trắng chẳng khác nào phong thủy nhân gian chi cảnh, đẹp say lòng người.
“Là nàng”
Bạch Huyên gặp Triệu Tuyết Anh tay nắm mình không dấu hiệu buông tha còn nhắc lên người phụ nữ khác nhất thời có chút khó chịu giãy dụa thu tay lại,theo hắn ánh mắt bắn trên hồ.
Một cái tuyết bóng tung bay hình ảnh, thân hình như gió hoa uyển chuyển hòa nhập cùng thiên địa, khí thế thoát trần lẻ loi một mình múa ra như tiên nữ một dạng. Liền Nguyệt Cơ điệu múa cũng có thể so sánh lên ngang hàng, cơ bản quá đẹp, đẹp thoát trần, thoát tục.
“Người ngồi đây, ta muốn người xem cái này” Triệu Tuyết Anh mặc kệ Bạch Huyên hồ nghi khuôn mặt cùng đám người không hiểu biểu lộ gắn hắn bóng lưng đi xa vào một góc.
Mọi người chỉ thấy hắn lại cái cửa hàng cầm xuống một cái bích ngọc cầm cổ xinh đẹp quay lại, ngồi đối diện mặt hồ nữ tử đanh nhảy múa.
“Làm một tên nam nhân ta cũng không biết ra điểm gì cho đúng,..vì vậy đành tài mọn đánh ra một khúc hy vọng người thích”
Triệu Tuyết Anh đem bên mình mặt nạ đeo xuống lộ ra một cái điên đảo chúng sinh dung nhan như hoa như ngọc nữ nhân, nhìn bên cạnh mình nữ tử chân thành nói.
“Ah! Đẹp quá!”
“Sao có thể có như vậy nam nhân xinh đẹp a”
“Họ thật đẹp đôi”
“Mẫu thân, vị ca ca kia rất soái, tiểu chu thích đâu”
…
Tràng người đi theo chứng kiến cái này dung nhan như hoa nở xinh đẹp dĩ vàng, ngốc trệ say mê, nhiều người vẫn là không tin xoa xoa hai con mắt mình mới dám tin xuống.
“Tiểu thư người xem cái kia giúp người nam tử, thật rất đẹp đó…ta còn tưởng lầm nữ nhân đấy”
Bên người Lâm Yên thị nữ đối nàng lên tiếng. Như vậy dung nhan có ai không hâm mộ đâu.
Lúc này không chỉ nàng mà ngũ đại thiên kiêu đều tề tụ tại đây, từng tròng mắt trợn tròn không thể tin nhìn vào tuyết y thân ảnh kia. Lãnh Ngạo Tuyết cơ hồ không dám tin lên đấy ” Lâm Yên con nhỏ người nghĩ chúng ta đang mơ phải không, cái này còn hơn chúng ta 5 người tố chất tinh lệ lên đấy”
“Người cái con nhỏ ướt thì có, bổn tiểu thư tự có bản thân con mắt, người không tin liền về cầm dưa leo a”
“Người muốn chết”
Lúc này bên hồ Bạch Huyên cơ hồ ngại ngùng muốn chết, nàng thật không đành đeo xuống cái này mặt nạ đây. Như vậy chẳng khác nào muốn xấu hổ không có chỗ chôn, tú lệ dung nhan như hỏa đốt kiều diễm một mảnh, không biết nói gì chỉ có thể trong lòng mắng thầm “hỗn đản”.
Trên trời có trăng tròn
Dưới có gương phủ sóng,
Lênh đênh gió nước
Như hoa nở hoa tàn.
Liễu điệu bốn vũ say lòng
Tuyết y như Nguyệt Cơ vũ
Tứ phong thác loạn
Hoa bướm chập chờn,
Huyết thân như gió si mê
Yểu điệu hồng trần
Một khúc Quảng Lăng Bách Hoa Chi Nở.
Triệu Tuyết Anh anh đào môi nhỏ như gió xuân vang vọng khắp cửu tiêu, nho nhỏ âm thanh trong gió như có hồn truyền vào khắp Tuyết Nhi Thành từng người trong tai, ý thơ như họa như thủy ném ra mà êm nhu ngọt ngào.
Một đoạn vũ khúc tình tứ, êm như mật ngọt, trong như gió xuân, mát như trăng thanh theo mượn mà ngón tay khẩy đàn lên xuống du dương.
Mọi người như chìm đắm trong một loại êm mỹ hoàn cảnh, xung quanh hoa bướm như gọi mình theo tiếng đàn không màng đêm gió thức mình bay lượn trên mặt hồ đùa nghịch nhí nhảnh. Điểm điểm sáng đom đóm như vạn sắc màu chiếu rọi xuống xinh đẹp không xiết.
“Ah!” không biết ai trong đó được tác giả ưu ái bừng tỉnh tràng người nhìn lên mọi nơi xung quanh mình xanh tươi cây cối, có lộng lẫy xinh đẹp màu xanh ngọc bích tỏa sáng. Từng đóa hoa như trăm sắc vạn nở đua nhau nở rộ lên, toàn bồ tuyết Nhi thành tràn ngập trong bụi hao.
“Nữ Hoàng bệ hạ, người nhìn này…”
Trong một cái rộng lớn cung điện
Từng đóa hoa cũng là ghen nhau đua sắc nở rộ, khắp nơi sáng bóng lên hình ảnh hoa tươi, xinh đẹp không sao ta xiết.
” mau, Cơ nhi gọi chúng người cùng đi, đây là ngàn năm hiếm có nhất thiên địa ý cảnh, có thể có đại năng giá lâm” Một cái bóng xanh theo chân trời bắn đi như lưu tinh hấp hối vậy.
“Nhanh thông tri mọi người” Tuyết Cơ Cơ không hiểu nhìn mẫu thân nàng phuong hướng bay đi đuổi theo.
“Vâng! Nữ hoành bệ hạ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!