Vạn Cổ Niên Hoa Chi Đấu Chiến Việt Giới
Chương 6: Thiên hoàng cùng thất đại thiên đế
Hắn vậy mà làm được, thật sự làm được.
Hắn như vậy nhẹ nhành, chỉ xuất một chưởng vẫn là toàn thắng.
Chúng nhân như vậy
chứng kiến một màn kỳ tích xảy ra, lúc này không còn ai dám nói hắn là điên, là nhất thời ngưu bức mà là đem một loạt kinh sợ con mắt chú mục lên đạo thân ảnh kia, một loại từ sâu trong tâm hồn như hành hương giả đối tín ngưỡng thần linh.
Dường như bởi vì thân tuyết nam tử như vậy nhẹ nhõm không tổn hao gì, trên trời thiên lôi như bị trọc giận điên cuồng gào thét nhìn hắn đầy giận dữ, khắp nơi chi điện không hẹn mà cùng lao xuống nhằm thẳng cái đầu thân tuyết nam tử mà rơi.
“Đi mau”
Mặc chi điện rơi xuống, thân tuyết nam tử một bộ mắt điếc tai ngơ không để ý mà đem mặt về phía Mộ Tuyết ném cho nàng một cái thỉnh cầu.
Đó là một cái gì hy vọng cùng thúc giục, tưởng chừng nàng còn không đi sẽ có đại thiên diệt thế ban xuống, vĩnh sinh không còn cơ hội có thế trốn thoát.
Nhìn ra trong mắt hắn những điều đó, Mộ Tuyết môi cắn thật chặt, hai tay siết lại quay người dẫn chúng nữ hướng thông đạo mà đi đến.
Cùng lúc này điên cuồng lôi điện đã vì thân tuyết nam tử mà che lại, đem hắn vứt đi trong mắt thường nhân khảm vào bầu trời bên trong.
Trời đêm ảm đạm cũng vĩ đấy mà huy hoàng lộng lẫy lên, không ngừng trên không nhảy múa.
“Bùm”
Một tiếng nổ nhẹ qua đi, mọi người rời thiên khung hướng lại đám người Mộ Tuyết, chỉ thấy vết rách thông đạo đang bị cái gì đó đánh phá, tiếng oanh tạc liên miên bất tận hồi lâu, rốt cuộc cũng chịu không nổi tàn phá mà khép lại.
Chỉ thêm một bước thôi mộ cung người có lẽ đã rời đi, chỉ một hô hấp nữa họ sẽ vì thiên nhân giới mà biến mất. Thật nghĩ không ra đây vẫn là vận số xui hay đời trêu người.
Thân tuyết nam tử vì họ nhảy vào thiên phạt không biết sống chết, giờ ngay cả một cái mảy may hy vọng đường trốn cũng đoạt tuyệt mộ cung người. Chúng nữ tuyệt vọng nhìn nhau, bất định chi ngôn.
Đệ lúc này, 8 đạo thân ảnh không hẹn mà cùng xuất hiện. Đương nhiên vết rách thông đạo kia là họ làm ra hủy hoại.
“Nghĩ không ra chỉ một cái thông đạo vậy mà cần 8 người chúng ta liên hợp mới có thể đem nó khép lại. Khó trách người này ngay cả thiên phạt cũng dám kháng lại”
Một lão giả thân huyết bào, trầm trọng nói.
“Cũng may có Thiên Hoàng chi kiến, bội phục”
Theo tám người cùng xuất hiện, chúng người kinh nghi nhìn lên, ai cũng từ trong mơ hồ chuyển ra chấn kinh, nghĩ không ra họ vậy mà cùng lúc tương kiến tám vị thiên đế, đây là bực nào đại sự cùng mong ước.
Thiên Tôn giới vì thiên hoàng mà đứng đầu, cũng là duy nhất nữ đế, còn 7 vị thiên đế vì vạn năm trước bát đại tông môn chi chủ vì không thể đột phá rào cản nên vẫn một bộ thấy đầu không thấy đuôi, không quản chuyện tông môn riêng phần mình biệt tích.
Nay vậy mà cùng lúc hiện diện đã làm người ta chấn kinh không thôi, nghĩ không ra vậy mà cùng nhau liên hợp chặt đường đi của Mộ cung người.
Thật khiến người ta hoài nghi, nghĩ vắt óc không ra thật chả lẽ chỉ vì một người ma tộc.
“Mộ cung chủ ta khuyên người vẫn là buông tay chịu trói đi”
Nam đế khinh miệt nhìn Mộ Tuyết như đối hèn mọn con kiến cao ngạo nhìn xuống, phảng phất này hết thảy do hắn một tay mà nắm giữ.
Nghe vậy chúng nữ chỉ có thể cắn chặt môi đến nỗi máu chảy ra. Đây hết thảy đều là thực lực a, họ hận mình không có đủ thực lực, hận mình tại sao lại yếu đuối tới vậy. Hận vì sao trong bát đại tông môn chỉ riêng mình một cung không sinh ra vị thiên đế nào.
Đây là hiện thực tàn khốc, một thế giới vi tôn, hết thảy vì thực lực mà nói chuyện.
“Buông tay chịu trói, ta không có nghe nhầm đi. Đường đường nhiều như vậy thiên đế lại ra tay đối phó chúng ta chân mềm tay yếu nữ nhân, đuổi tuyệt giết tận không buông. Giờ người nói buông tay liền buông sao…thiên đế chó má gì còn không xứng bản cung đem ra sách giày”.
Mộ Tuyết thao thao bất tuyệt khinh thường nhìn nam đế như nhìn một thằng ngu nói.
Nói đùa sao, các người đem người khác chém giết đến chó gà không tha mảy may không chừa một đường sống, giờ chỉ một câu buông là buông sao, huống chi buông cũng chết mà không buông cũng chết chi bằng liều mạng một lần sống chết chả phải tốt hơn sao.
Lời nàng như vậy khinh miệt cùng chán ghét chảy vào tai chúng đế, Nam đế nhất thời xấu mặt cau mày nói:
“Mồm mép giảo hoạt, xem ra người đây là muốn chết đi”
“Chết sao, đi đến bước này bản cung cũng không nghĩ tựu còn có thể sống ra về, đã vậy thì đến đi”
Toàn thể trên dưới Mộ cung vẫn là dương cương bạt kiếm chỉ bát phương, không hề ngần ngại, không hề sợ hãi dù giờ họ đối mặt là thiên đế, vẫn như vậy ngạo nghễ khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!