Vẫn Còn Vương Vấn
Chương 40: Chương 38
Cola nói lời này bằng vẻ mặt chắc chắn, cậu ấy và Thẩm Lạp, không phải cậu ấy chỉ gặp qua cậu ta một lần không phải sao?
“Lần đó, tôi uống say về sau có phải đã xảy ra chuyện gì hay không ?”. Tôi hơi nghi ngờ, thật cẩn thận hỏi lại. Lần tôi uống rượu say chính cậu ấy là người đón tôi từ tay Thẩm Lạp trở về nhà, còn Cola vẫn không đề cập đến sự kiện này. Hơn nữa mỗi khi nhắc tới Thẩm Lạp lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt cừu địch gặp nhau cả.
Cola liếc nhìn tôi một cái, rất nhanh lại quay đầu đi: “Sao đột nhiên lại hỏi đến cái này. . . Có thể có chuyện gì được chứ, cậu ta tiễn cậu về nhà, lúc đến đầu đường thì gặp tôi”.
“. . . . . .” Thấy cậu ấy không muốn nói nhiều đến vấn đề này, tôi cũng liền thức thời không hỏi tới nữa. Mặc kệ như thế nào, đối với Thẩm lạp, trừ cảm giác đau lòng thì thật không có ý tứ gì khác.
“Đúng rồi, cậu kiểm tra như thế nào rồi?”. Tôi chợt nhớ tới liền hỏi tình hình kiểm tra của Cola, mới vừa rồi vẫn đắm chìm trong kinh ngạc vì Thẩm Lạp bỗng nhiên xuất hiện, thế nhưng lại quên mất chuyện trọng yếu như vậy.
Cola trầm mặc mấy giây, vẫn tiếp tục nhìn về phía trước, đáp: “Không việc gì, bác sĩ nói hồi phục rất tốt.”
“Oh, vậy thì tốt rồi!”. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vẫn luôn thấp thỏm cuối cùng cũng thoáng ổn định lại đôi chút.
*
Một thời gian sau, mặc dù Thẩm Lạp nói có thể tìm đến tôi, nhưng thủy chung vẫn không xuất hiện thêm lần nào nữa. Tôi cảm thấy suy đoán của mình hẳn là đúng rồi, thật ra cậu ta quá nhàm chán, nên muốn tìm người nào đó trêu chọc giải khuây mà thôi. Không phải vẫn có loại người, trong lòng đè nén quá lâu, lấy chia rẽ tình yêu nhau thành niềm vui thú của mình sao?
Mùa xuân dần bước tới gần, sau kì thi cuối kỳ sẽ bắt đầu nghỉ đông.
Cola vẫn ở lại nhà trọ, không hề có dấu hiệu chuẩn bị về nhà. Tôi thật không ngờ quan hệ của cậu ấy và chú Lâm lại căng thẳng đến mức ấy, hơn nữa lúc này tôi mới biết, đã ba cái tết Cola không về nhà rồi.
Nghe cậu nhẹ nhàng nói, trong lòng tôi lại thấy buồn buồn. Nhớ tới mùa xuân năm trước ăn bữa cơm đoàn viên cùng với gia đình, xem tiết mục cuối năm, cảnh tượng thật vui vẻ náo nhiệt nhiệt, khi nhận được tin nhắn của Cola tôi cũng chỉ qua loa trả lời lại. Nghĩ tới đó, tôi lại càng thêm áy náy không thôi.
Lời an ủi lúc này không hề có tác dụng nữa, tôi chỉ có thể ôm cậu ấy thật chặt, trong lòng âm thầm thề, Dịch Mộ Tranh, từ nay về sau, nhất định không thể để cho cậu ấy một mình nữa, nhất định không thể để cho cậu ấy cô đơn nữa.
Dì Tần có tới mấy lần, lúc ra về đều tỏ vẻ tiếc nuối. Tôi cũng vẫn không biết nguyên nhân khiến cho Cola và chú Lâm quay lưng lại với nhau là gì, nhưng nếu cậu ấy đã không muốn nói, tôi cũng không hỏi tới nữa. Điều tôi có thể làm, là vào thời điểm cậu ấy cần sự ấm áp liền ở bên cạnh không rời.
Tôi tiếp tục ở lại đó, thỉnh thoảng trở về nhà họ Dịch một chuyến. Dịch Tiểu Liêu ấy mà cũng không thúc giục, thỉnh thoảng chỉ hỏi thăm đến tình trạng gần đây của Cola, còn dặn dò rất nhiều lần, giao thừa nhờ dẫn Cola về đây cho vui. Sau đó không giải thích được mà ngây ngẩn cả người rất lâu, mặc dù tôi đã sớm quen với việc bà không cao giọng dạy dỗ như bình thường, nhưng thời gian lâu dài, cũng cảm thấy hơi kỳ quái.
Nhưng lại không thể nói kỳ quái ở đâu, vì hành động của Dịch Tiểu Liêu vốn cũng đã không thể phân tích Logic như lẽ thường.
Ngày nghỉ rất nhàm chán, Cola đề nghị đi đến chỗ cô cậu ấy ở Seattle. Hiện tại mặc dù đã hai mươi mốt tuổi, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội ra khỏi nước bao giờ, cho nên vừa nghe thấy Cola nói như vậy, tâm tình của tôi liền rất kích động, ngay lập tức đồng ý.
Trước khi đi, Cola vẫn mặt ủ mày ê, thời điểm thất thần lại phá lệ rõ ràng. Thậm chí khoa trương đến nỗi khi tôi ngồi ở bên cạnh nói một lúc thật lâu mà cậu ấy ngay cả nửa điểm phản ứng không có. Nhưng khi hỏi đến, cái gì cậu ấy cũng không nói. Trong lòng ngay càng dấy lên nỗi bất an, cho tới bây giờ tôi vốn không đủ thông minh, cũng không giỏi suy đoán tâm tư của người khác vì thế liền cảm thấy bản thân thật vô dụng. Nhưng mà đối với cậu ấy, lại luôn không có một chút biện pháp nào.
Trước khi đi một ngày đột nhiên lại nhận được điện thoại của Thẩm Lạp, sau khi do dự thật lâu tôi vẫn quyết định gặp cậu ấy một lần. Chỗ hẹn cách nhà trọ của Cola không xa, khi tôi đến đó thì Thẩm Lạp đã có mặt từ lâu.
Cậu ấy mặc áo len màu đen nên trông thành thục hơn tuổi thật rất nhiều. Lúc nhìn thấy tôi liền mỉm cười, tôi liền ngồi xuống ghế đối diện, sau khi chọn món xong cũng không biết nên nói chuyện gì. Cục diện như thế thật đúng là có chút quỷ dị, người rõ ràng nên hận tôi đến tận xương tủy, mỗi lần đối mặt lại đều trưng ra bộ dạng hiền lành.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy kinh hãi.
Ngược lại Thẩm Lạp là người phá vỡ cục diện bế tắc này trước, sau khi nhấp một ngụm cà phê liền hỏi: “Nghe nói hai người chuẩn bị đi Seattle?”.
Tôi thật có chút ngoài ý muốn, rất muốn hỏi cậu ta đã nghe được từ ai? Nhưng đoán chừng cậu ta cũng sẽ không để ý đến. Chuyện của bọn tôi cậu ta lại nắm rõ như lòng bàn tay, để cho tôi cảm thấy sợ hãi cứ như suốt ngày bị người ta rình mò ở phía sau vậy. Tuy thế vẫn trấn định gật đầu đáp: “Ừm, đến chỗ cô của Cola!”.
Ngón tay thon dài của Thẩm Lạp từ từ chuyển động trên chiếc cốc sứ màu trắng, khóe môi nở nụ cười không rõ ý vị gì: “Xem ra, cô thật không có chút hứng thú nào với lời đề nghị của tôi rồi!”.
“Thật xin lỗi ——”, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có thể nói lên ba chữ này, nhưng người đối diện dường như không thiếu thứ gì, tôi thật đúng là không tìm được cách gì để có thể bù đắp cho cậu ta cả.
Thẩm Lạp chống một tay lên cằm, ung dung cười nói: “Trừ ba chữ này, cô không còn lời nào khác để nói với tôi sao?”.
“. . . . . .” Tôi quẫn bách nhìn cậu ta, hai tay ở trên mặt bàn khẽ đan vào nhau, so với đi thi còn thấy khẩn trương hơn: “Ngại quá . . . .”
Thẩm Lạp khẽ cười, bất đắc dĩ lắc đầu, tựa lưng vào ghế ngồi quan sát tôi: “Dịch Mộ Tranh, thật ra thì, cô thật sự không cần đau lòng vì chuyện trước kia đâu, những ngày tháng đó cũng không tồi tệ lắm. Có thể cai được cái kia, cô không phải biết tôi vui đến thế nào đâu!”.
Khi Thẩm Lạp nói những lời này không hề nhìn tôi, đưa mắt chăm chú cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mắt nhu hòa, không còn lạnh lùng kiêu căng như bình thường nữa. Cậu ấy bất ngờ quay mặt sang, nhìn ta, chậm rãi mở miệng: “Cho nên, tôi không hề hận cô, thật đấy. Cô cũng không cần phải thấy áp lực, chúng ta là bạn bè không phải sao?”.
Ta sững sờ nhìn cậu ta, có chút không thể tin. Hình như người này thường thường luôn khiến cho tôi thật bất ngờ, nếu quả thật không muốn bị ma túy hành hạ, như thế nào mà lại dính vào nó. Hơn nữa, trong mắt của cậu ấy luôn ánh lên vẻ ưu thương cô độc, những thứ này tôi đều nhìn không thấu.
Tôi chớp chớp mắt, cầm thìa khuấy cà phê trước mặt: “Dĩ nhiên, chúng ta vẫn luôn là bạn bè, chỉ cần cậu còn coi tôi là bạn!”.
Thẩm Lạp chỉ cười cười, sau đó chúng ta cứ ngồi yên như vậy, chẳng ai lên tiếng nữa. Một lát sau cậu ta mới nói: “Lâm Cẩn Nam. . . . . . Thật ra thì cũng không tệ lắm!”.
Tôi lại bị lời này của cậu ta làm cho ngây ngẩn cả người, phải biết lúc trước cậu ta không hề nói như vậy. Có điều khi có thêm người tán thành khiếu thẩm mỹ của mình, tôi vẫn hết sức vui mừng, vì vậy liền hả hê cười nói: “Tất nhiên rôi, cũng không nhìn một chút là bạn trai của ai chứ!”. Sau đó trong đầu lại chớp lóe, tôi cảnh giác nhìn cậu ta chằm chằm: “Cậu đừng có mà đánh chủ ý lên cậu ấy, cậu ấy là trực nam đấy!”
Trong nháy mắt Thẩm Lạp lóe lên ngạc nhiên, sau giống như nín thật lâu mới thật không dễ dàng nói ra một câu: “Hi vọng hai người có thể đầu bạc răng long!”.
“Này ——” tôi liếc nhìn cậu ta, nói: “Tại sao lời này nghe không giống chúc phúc mà giống như nguyền rủa hơn nhỉ?”.
Thẩm Lạp nhún vai, mặt vô tội thanh minh: “Trời đất chứng giám, tôi thật sự chúc phúc cho hai người. Nào có ý xấu như vậy!”.
Dáng vẻ không hề tin tưởng của tôi khiến cho cậu ta hơi giận, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào tôi, mất hứng nói: “Dịch Mộ Tranh, chỉ bằng đôi mắt không có tâm nhãn này, mấy năm qua nếu không có Lâm Cẩn Nam ở bên cạnh che chở, cậu có thể sống đến hai mốt tuổi sao?”.
CMN, ỷ vào một chút áy náy của tôi mà cậu ta dám lên mặt vũ nhục nhân cách của người khác như thế , dám lôi chỉ số thông minh ra nói kháy tôi, xem tôi như cọng cỏ dại hiền lành mà chèn ép sao? Tôi cố điều hòa hơi thở, đè xuống lửa giận đang vọt lên từ lòng bàn chân, trưng ra dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu ta chằm chằm: “Cola nguyện ý che chở cho tôi…mà tôi cũng nguyện ý để cậu ấy bao bọc, chúng tôi hoàn toàn tự nguyện.”
“. . . . . .” Thẩm Lạp âm trầm nheo mắt nhìn tôi: “Tốt nhất là cậu ta có thể bảo kê cho cô cả đời”.
“Dĩ nhiên!”, tôi bình tĩnh gật đầu đáp: “Cái khác thì tôi không chắc chắn, nhưng tôi và Cola nhất định sẽ mãi ở bên nhau, cả đời!”.
Thẩm Lạp nghe xong những lời này thế nhưng lại không lập tức phản bác, xem ra đã bị tôi nhanh mồm nhanh miệng, một mực chắc chắn làm cho nghẹn họng rồi. Đã nói rồi, một thanh niên thuần lương không có việc gì tốt nhất đừng có chơi trò chiến nước bọt với tôi ở đây, không những không đấu lại mà còn bị nghẹn một thân nội thương.
“Có lẽ cô nên học tự lập dần đi thì hơn!”, Thẩm Lạp đột nhiên nghiêm túc, đôi mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào tôi: “Không có người nào nhất định sẽ ở bên cạnh người nào đó cả đời, cô nên học thích ứng với cuộc sống một mình. Lâm Cẩn Nam cho dù có tốt thế nào, cũng vậy. . . . . .”. Cậu ta dừng một lát, rồi nói tiếp: “Con gái cũng nên có cuộc sống và thế giới riêng của mình, không nên đặt cược toàn bộ tình cảm ở trên một người”.
Tôi nghe xong lại như rơi vào sương mù, qua loa đáp một tiếng: “Ưmh, biết rồi!”. Trong lòng thì lại đang oán thầm, hừ hừ, muốn khích ly gián tôi và Cola sao, đừng có mơ nhé. Cola làm sao có thể rời khỏi tôi, vĩnh viễn đều không có khả năng này. Kể cả cậu ấy có lên trời, xuống biển tôi cũng sẽ tìm cho bằng được, sau đó từ từ giáo huấn, cho đến khi cậu ấy không dám tùy tiện chơi trò vờ tha để bắt thật mới thôi.
Tôi uống cà phê, nhìn ra quang cảnh thành phố bên ngoài, tâm tình dần buông lỏng. Thẩm Lạp thế mà lại không hận tôi, điều này làm cho trái tim vốn đè nén thật lâu của tôi cũng từ từ nhẹ nhõm, nhưng mà cảm giác áy náy vẫn còn tồn tại, có điều thái độ này của cậu ta đã khiến cho tôi vui mừng hơn rất nhiều. Dù sao, chuyện làm bạn bè với nhau tôi thật đúng là không dám hy vọng xa vời.
“Cô thật. . . . . . Không muốn suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi sao?”
Thẩm Lạp chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, lưu manh cười, hai tay chống cằm, còn nhìn tôi nháy nháy mắt nữa. Tôi nhíu mày, khinh thường hừ hừ: “Ít lãng phí điện lực đi, dù cho tôi có thích mỹ nam, thì cũng chỉ yêu thích mỗi Cola nhà tôi mà thôi. Những anh chàng khác, có phóng điện thế nào cũng không cùng từ trường đâu”.
Thẩm Lạp mím môi cười, bất đắc dĩ vỗ trán: “Không ngờ, cô cũng còn có chút khí tiết, nhưng khi còn trẻ con thì đáng yêu hơn, có thể tùy tiện hôn,…” nói đến đây cậu ta chợt khựng lại, mở cặp mắt sáng rỡ nhìn tôi, sau đó ho một tiếng: “Khụ, tùy tiện khi dễ…”.
*
Buổi tối Cola thu xếp hành lý giúp tôi, còn tôi thì nằm lỳ ở trên giường chơi điện tử.
Tất cả tập trung của tôi đều đặt vào trong trò chơi, đang chiến đấu hăng hái, valy hành lý đột nhiên “Bùm” một tiếng đổ ập xuống sàn nhà. Tôi sợ hãi giật nảy mình, quay đầu lại thấy Cola sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên sững sờ nhìn chiếc valy trên sàn nhà. Tôi nhảy xuống giường, cầm tay của cậu ấy, ngón tay của ai đó thực lạnh lẽo, lòng bàn tay lại ẩm ướt mồ hôi.
“Cola, sao thế?”.
Cola quay đầu lại nhìn tôi, thật lâu mới lắc đầu đáp: “Không có việc gì, tay. . . . . . Không cẩn thận bị trượt!”. Cậu ấy nâng tay phải lên, mở lòng bàn tay che lên hai mắt, hô hấp gấp gáp: “Quả Cam, cậu . . . . . . xử lý đi. . . . . .”
Cậu ấy ngồi bệt xuống giường, thật lâu cũng không nói chuyện, cứ yên lặng như vậy. Bàn tay trượt xuống, đôi mắt vô hồn nhìn vào giấy dán tường phía trước, đôi môi mím chặt không lên tiếng. Tôi dựng rương hành lý lên, cất vào tủ treo quần áo, sau đó đi tới bên cạnh ôm lấy cậu ấy, hỏi: “Sao thế?”.
Cậu ấy vẫn không rời mắt, giơ tay lên từ thắt lưng của tôi đưa dần lên bả vai, cuối cùng dùng sức ôm chặt lấy tôi: “Quả Cam, ôm anh!” (Từ giờ đổi xưng hô cho tình cảm nhé mí bạn).
Tôi ôm cậu ấy thật chặt, còn cậu ấy vùi đầu vào cổ tôi, cánh môi lạnh như băng dán lên da thịt nóng bỏng. Cậu ấy hít một hơi thật sâu, sau đó thình lình cười nói: “Trước kia cảm giác bản thân mình không gì là không làm được, cái gì cũng không sợ, hiện tại mới phát hiện, thế giới này có nhiều khiến mình sợ hãi như vậy. . . . . .”
Tôi nghe không hiểu lời này của cậu có ý gì, nghiêng mặt sang nhìn liền bị cậu ấy ép môi lên. Cậu ấy thuận thế đè lên trên người tôi, rất vội vã, thậm chí còn không kịp tiến hành màn dạo đầu, lỗ mãng vọt thẳng vào. Bàn tay vững chãi đặt lên gáy của tôi, không hề dùng bất cứ kỹ xảo nào mà luật động. Tôi không biết cậu ấy có thoải mái hay không, ít nhất thì tôi tuyệt không dễ chịu chút nào.
Nhưng tôi không muốn cự tuyệt cậu ấy, cảm thấy dường như cậu ấy đang hoảng hốt đè nén chuyện gì đó. Hơi thở nóng rực của cậu phả vào bên tai, thân thể bị chèn ép có chút thở không nổi, tôi đưa tay ôm lấy cậu ấy nhỏ giọng cầu xin: “Cola, chậm một chút. . . . . .”
Cậu ấy nhìn tôi, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, rồi cúi đầu thân mật cọ cọ lông mi vào tôi. Sau đó đặt tôi nằm nghiêng xuống, cậu ấy nhắm mắt lại, vô lực tựa vào trán tôi, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích nữa. Một lát sau, khi mở mắt ra lần nữa, cậu ấy nhìn tôi thật sâu, ánh mắt sáng ngời.
Sau đó cậu ấy lại bắt đầu cử động, nhưng so với vừa rồi, thì dịu dàng hơn rất nhiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!