Vẫn Còn Vương Vấn
Chương 52: Chương 49
Ánh mặt trời đầu xuân thật nhu hòa, giống như một tấm lụa the dịu dàng phất qua, mơn man trên da thịt mang đến cho con người ta cảm giác vừa thoải mái lại vô cùng dễ chịu. Cola an tĩnh tựa vào trên ghế dài, nhắm hai mắt lại. Gió biển nhẹ nhàng thổi phất phơ, từ lúc bắt đầu lên trên này, cậu ấy vẫn rất trầm mặc, càng như vậy, tôi lại càng tò mò không hiểu đến tột cùng người này đang suy nghĩ cái gì. Có phải vẫn còn đang rất tức giận vì những hành động ngây thơ mới vừa rồi của tôi hay không?
Tôi cúi người xuống, đặt tay lên tay cậu ấy, rồi tựa đầu lên trên đầu gối của ai đó, nói: “Anh vẫn giận em sao?”.
Cola không trả lời ngay, chậm rãi nâng một cánh tay khác lên, nhè nhẹ vỗ về tóc tôi, như có như không thở dài, rồi cười cười nói: “Anh đang giận chính bản thân mình.”
“Cái gì?”, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, đây là ý gì?
Cola cười lắc lắc đầu, rũ mắt xuống, không nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Tôi buồn bực tiếp tục ngả đầu lên đầu gối, sau đó dán sát mặt vào lòng bàn tay của cậu ấy, nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay khô ráo: “Cho nên, anh căn bản không hề ghen tuông, đúng không? Nhưng cho dù em có thần kinh thô đi chăng nữa thì cũng vẫn là con gái, cũng muốn bạn trai của mình vì mình mà ghen tuông một chút!”.
Bàn tay Cola đang đặt trên má tôi khẽ run, cứng tưởng rằng cậu ấy sẽ về đáp lại một câu, dù là cười nhạo, cũng chẳng sao cả. Nhưng đáng tiếc cậu ấy lại không nói lời nào, giống như hoàn toàn không nghe thấy tôi đang nói gì. Tôi thất bại nhắm mắt lại, thôi, đã sớm biết bản thân không có chút biện pháp nào với cậu ấy cả, cứ lanh chanh cho rằng có thể nắm được người này trong tay, đúng là tự mình đa tình.
*
Bữa tối, Trà Xanh và Thẩm Lạp cùng ở lại ăn cơm.
Bởi vì tôi kiên trì như thế nên thím Ngô cũng không tất tả chạy về, để tôi có thể quyết tâm khoe khoang tài nấu nướng của mình. Mặc dù cho đến tận lúc này, tất tật tài học của tôi chỉ cô đọng trong một tuần lễ.
Thẩm Lạp vẫn luôn ở đằng sau hỗ trợ, thỉnh thoảng giúp vài việc lặt vặt. Tôi vẫn chìm đắm trong cảm giác lúng túng lúc xế chiều, nên không chủ động nói chuyện với cậu ta. Mà Thẩm cũng chẳng thèm để ý, thỉnh thoảng còn nhạo báng tôi mấy câu chê tôi vụng về.
Thẩm Lạp rửa sạch nguyên liệu, ngây thơ vẩy nước đọng trên tay lên mặt tôi. Tôi xoay người trừng cậu ta một cái, cong miệng lên cảnh cáo: “Tôi cảnh cáo cậu, không được chọc tôi nữa, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”.
Cậu ta thích thú bĩu môi, nở nụ cười trông rất muốn đánh đòn: “Thế nào, vẫn còn khó chịu vì chuyện buổi chiều sao?”. Cậu ta nói xong liền kề sát lại, nghiêng đầu qua quan sát khuôn mặt thối của tôi, còn dùng tay chỉ chỉ vào trán tôi nói: “Dịch Mộ Tranh, cô đúng là đồ ngốc, buổi chiều cô hành động như vậy, chỉ cần có đầu óc một chút liền biết ngay là cô đang diễn trò. Mặc dù Lâm Cẩn Nam không nhìn thấy được, nhưng cũng phải có cảm giác chứ? Lúc nói chuyện sẽ tạo ra luồng hơi, cô lại một mực theo dõi cậu ta, có thể không có cảm giác được sao?”.
Tôi ai oán ngước mắt lên nhìn cậu ta, uất ức nói: “Sao không nói sớm, nếu không tôi cũng sẽ không xui xẻo như vậy”. Nhớ tới câu nói “Xem em từ từ chết như thế nào” của Trà Xanh khi đó tôi liền tê dại da đầu, đúng là trò hề mà? Nếu sớm biết trước thì sao tôi lại làm hư bột hư đường như thế?
Thẩm Lạp vỗ vỗ vào đầu tôi, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, thần bí nói thầm bên tai: “Tí nữa, nếu cô có thể bảo đảm không xằng bậy, cũng có thể bảo đảm mặc kệ tôi làm cái gì cũng không tức giận thì nói không chừng còn có thể xoay ngược được tình thế!”.
Nghe cậu ta nói như vậy, tôi vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc: “Tôi nhất định sẽ nghe theo tổ chức chỉ huy, kiên quyết không tỏ ra thông minh, cầm đèn chạy trước ô tô nữa!”.
Thẩm Lạp “Hừ” một tiếng, khinh thường xoay người, đáp: “Thông minh căn bản không có chút dính dáng gì tới cô cả!”.
“. . . . . .” Vì Cola, tôi quyết định phải nhẫn nhịn.
Đã đồng ý với Thẩm Lạp dù thế nào cũng không tức giận, cho nên khi ngồi trên bàn ăn tối, thấy cậu ta chen đến ngồi vào chỗ của mình thì tôi rất bình tĩnh chỉ liếc người kia một cái. Lúc Cola ăn cơm không cần người phục vụ, tôi chỉ thỉnh thoảng gắp thêm vài món cho cậu ấy là được.
Trong khi tôi đang để ý đến động tĩnh của Cola thì Thẩm Lạp chợt gắp vào bát tôi một con tôm.
Cậu ta liếc tôi một cái, trước ánh mắt đầy nghi hoặc của tôi, vẫn bình tĩnh cúi đầu ăn cơm của mình: “Ăn nhiều một chút, gần đây cô gầy đi nhiều quá”.
Tôi thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn khẽ liếc mắt nhìn lại một lượt, dường như cớ hơi gầy thật. Lại phát hiện động tác của Cola hơi dừng một chút, tôi hồ nghi quay đầu, nhưng lúc này người nào đó vẫn đang duy trì động tác chậm chạp nhưng rất quen thuộc. Vì vậy tôi liền phát giác có lẽ bản thân lại tự mình đa tình rồi.
Cả quá trình ăn cơm đều rất bình thường, trừ Trà Xanh thỉnh thoảng thốt lên vài lời ác độc về tài nấu nước của tôi thì mấy cái khác đều rất tốt đẹp. Thẩm Lạp cũng không có hành động gì đặc biệt, thỉnh thoảng gắp thức ăn cũng đều rất có quy củ, không có vượt quá giới hạn. Tôi cùng để mặc cậu ta, dù sao kỳ vọng Cola ghen tuông gì gì đó, đã sớm buông tha rồi.
*
Sau bữa tối, tôi và Cola đi ra bờ biển tản bộ, Thẩm Lạp và Trà Xanh cũng vô sỉ đi theo, hóa ra đầu năm nay người không có mắt chỗ nào cũng có, ít nhất thì trước mắt tôi đã có hai bóng đèn làm ví dụ.
Ánh hoàng hôn trải dài đường ven biển lộ ra tia sáng mờ ảo, nhuộm rực cả một góc trời, làm cho con người ta cảm thấy thật ấm áp. Trên đường tản bộ, Thẩm Lạp đi ở một bên, còn Cola vẫn theo sát bên cạnh như thường lệ.
Thẩm Lạp chợt kéo tay của tôi, thả chậm bước chân. Tôi cúi đầu nhìn hai bàn tay đang giao vào nhau nghi hoặc nhíu mày lại. Cậu ta nhìn tôi cười đầy giảo hoạt, rồi dùng lực kéo tôi vào trong ngực cậu ta. Tay của tôi vẫn còn đang khoác tay Cola bị tuột ra, bước chân lảo đảo tiến vào lồng ngực .
Thẩm Lạp giữ chặt tay ôm lấy tôi, nhưng ánh mắt lại không nhìn tôi mà tập trung vào haingười phía sau, rồi đột ngột lên tiếng: “Tôi có lời nói riêng với cô ấy!”.
Trà Xanh nhìn chúng tôi, mày chau lại, tuy ánh mắt rõ ràng không đồng ý nhưng lại không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Vẻ mặt Cola vẫn thật bình tĩnh, không tiếng động đối mặt với chúng tôi, biểu cảm nhàn nhạt không hề lộ ra sơ hở. Sau mấy giây, cậu ấy là người đầu tiên bước về phía trước. Tôi không thể nào nhìn ra cậu ấy có mất hứng hay không, bởi vì người này từ trước tới giờ tâm tư vẫn luôn khó dò như đáy biển. Từ đầu đến cuối đều là biểu tình vừa bình tĩnh lại vừa lạnh nhạt.
Ánh mắt đặt trên người Cola vẫn chưa thu lại, môi liền bị chèn ép. Tôi kinh ngạc, cả người đờ đẫn, đầu óc cũng trống rỗng, luống cuống mở to mắt. Tay Thẩm Lạp rất có lực, thắt chặt bả vai tôi, mơ hồ thấy đau âm ỉ. Cuối cùng cũng phản ứng kịp, tôi uốn éo người phản kháng: “Thẩm ——”
Đầu lưỡi Thẩm Lạp bén nhọn xông vào, lúc này đầu tôi như vừa bị giáng cho một gậy nặng nề, bên tai đột nhiên chỉ còn lại tiếng on gong, trong óc trở thành một đống bột nhão. Trong miệng đều là hơi thở phái nam xa lạ, cố đè xuống nỗi khiếp sợ không ngừng dâng lên trong lòng, tôi chống tay lên lồng ngực của cậu ta, cố gắng đẩy ra: “Ưmh. . . . . . Thẩm. . . . . .”
Thẩm Lạp không cho tôi cơ hội để nói, âm thanh nhỏ vụn từ giữa răng môi tràn ra, nghe lại cực kỳ mờ ám. Mặt tôi đỏ rần lên, hoàn toàn không biết nên làm gì vào lúc này, sức lực chênh lệch quá lớn không tài nào đẩy ra nổi!
Trà Xanh vừa xoay người, lúc nhìn thấy hành động này của chúng tôi, mi chau lại càng sâu.
Bả vai đang bị giam cầm dưới gông cùm mạnh mẽ, bỗng nhiên tôi được kéo vọt ra ngoài. Nghiêng mặt sang bên liền thấy được gương mặt xanh mét của Cola, hai tay cậu ấy siết chặt bả vai của tôi, móng tay hãm sâu vào trên mặt vải, xuyên qua da thịt cơ hồ muốn đâm cả vào bên trong. Tôi thở hổn hển, tinh thần vẫn chưa phục hồi lại kịp, theo bản năng đưa tay níu vạt áo sơ mi của cậu ấy lại: “Cola. . . . . .”
Cola trầm mặc, chân mày vặn chặt, từ từ cúi đầu, tay từ trên vai trượt xuống thuận thế cầm tay của tôi. Cậu ấy và Thẩm Lạp giằng co, ánh mắt u ám, cả người cũng lộ ra một tầng khí thế bức người .
Khóe môi Thẩm Lạp khẽ giương lên, mang theo nụ cười mơ hồ, trừng mắt nhìn tôi, không thèm để ý chút nào mà hả hê nói: “Lâm Cẩn Nam, cậu định làm gì? Phá ngang nụ hôn của người khác thực không lịch sự chút nào!”.
Tôi khẩn trương nhìn Cola chằm chằm, nhìn vào cái cằm đang cứng lại, tạo nên một đường cong cương nghị. Người nào đó đè nén tức giận, chậm rãi mở miệng: “Ta không cảm thấy cô ấy muốn được cậu hôn đâu!”.
Thẩm Lạp bật cười ra tiếng, nhìn tôi đáp: “Hai người chẳng phải đã chia tay sao?”.
Cảm thấy rõ ràng những ngón tay bao quanh tay tôi đột nhiên cứng đờ, Cola rũ mắt, khí thế lạnh lẽo trong nháy mắt liền bị dập tắt. Cậu ấy từ từ buông tay của tôi ra, khóe môi run rẩy, rồi nghiêng mặt sang một bên đối mặt với tôi … trong con ngươi đen nhánh đang giằng co giãy giụa.
Cola trầm mặc mấy giây, mới mở miệng hỏi tôi: “Em. . . . . . Thích cậu ta sao?”.
Tôi nắm chặt tay, hai môi mím chặt, không biết phải trả lời thế nào? Muốn phủ nhận sao? Cola hiện tại, hình như rất khó chịu.
Thẩm Lạp đang đứng ở đối diện bỗng nhiên thò tay kéo tôi lại, nheo nheo mắt, chậm rãi lắc đầu một cái. Tôi biết rõ cậu ta đang khích lệ mình, nhưng khi nhìn thấy Cola khó chịu, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác tội lỗi. Lợi dụng nhược điểm này của cậu ấy thật sự rất ti tiện.
“Quả Cam, tôi thích em, đã sớm thích từ lâu rồi. . . . . cho tôi một cơ hội, có được không?”. Thẩm Lạp giả vờ rất nghiêm túc, lúc nói chuyện hai mắt sáng ngời, tôi bị kỹ thuật diễn của cậu ta làm cho kinh sợ. Nếu không phải là đã sớm đọc qua kịch bản, tôi thật sự rất hoài nghi những lời kia đều là những lời xuất phát từ trái tim.
Tôi liếc sang nhìn Cola, trong mắt của cậu ấy vừa lo lắng lại bàng hoàng, tất cả đều hiện rõ mồn một. Tôi hít sâu một hơi, rồi chậm rãi lên tiếng: “Nhưng, tôi không thích cậu. . . .”
Thẩm Lạp nở nụ cười tự giễu, giơ tay lên khẽ vuốt ve gương mặt của tôi: “Không sao, chỉ cần em chịu cho tôi cơ hội, cho dù hiện tại không thích. . . . . . Cũng không sao cả!”.
Tôi chợt rùng mình, chẳng lẽ tên Thẩm Lạp này đã đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, câu nào câu nấy thốt ra cũng đều cực kỳ thâm tình. Tôi le lưỡi một cái, ý bảo cậu ta thôi đi, nếu mà nói nữa thì tôi liền nôn ra hết bữa tối mất.
Thấy thế, ánh mắt của Thẩm Lạp chợt ảm đạm hẳn, bất đắc dĩ cười cười.
Hô hấp Cola ngày càng nặng nề ngay cả tôi cũng cảm nhận được, lo lắng quan sát cậu ấy không chớp. Nhưng người nào đó chỉ an tĩnh đứng đó một lát, sau đó xoay người, đưa lưng về phía tôi nói: “Xem ra, tôi thật sự đã quản quá nhiều rồi!”.
Trà Xanh đưa mắt lên nhìn trời một chút, sau đó im lặng lườm tôi một cái, dõi theo bóng lưng tịch mịch của Cola, vươn tay vỗ lên gáy tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dịch Mộ Tranh, em cứ xằng bậy đi, chuyện ngây thơ như vậy mà cũng làm không biết mệt”.
Tôi uất ức, làm bộ vô tình nhìn Thẩm Lạp một cái, đáp lại: “Gì chứ, anh cũng biết, em đơn thuần như vậy dù có muốn cũng không nghĩ tới biện pháp như thế. . . “. Ngụ ý là, tôi đã bị người kia xúi giục đấy!
Khóe mắt Thẩm Lạp giật giật, hất tay tôi ra, ghét bỏ xoa xoa mu bàn tay mình: “Cô ngu ngốc chứ đơn thuần cái gì, có điều xem ra, có người đau lòng thật đấy——”
Tôi dõi theo bóng lưng cao lớn của Cola đang đứng ở bên bờ biển, cách chúng ta không xa. Nhưng hình như thế giới của cậu ấy ai cũng không bước vào được. Chúng tôi bị ngăn cách ở bên ngoài, mà tôi, dường như càng rời xa cậu ấy thêm một chút.
Đột nhiên cảm thấy, có phải mình đã chơi đùa quá trớn rồi không?
Mà lúc này, Trà Xanh chợt quàng cổ Thẩm Lạp, chỉ vào người tôi nói: “Chính em tự giải quyết đi, anh mang thằng nhóc này về đây, để xem xem em dọn dẹp tàn cuộc bằng cách nào!”.
Tôi hoảng sợ túm lấy tay Thẩm Lạp, sống chết cũng không để cho Trà Xanh mang cậu ta đi: “Không được, Thẩm Lạp mà đi, thì em làm thế nào? Cola sẽ biến thành băng sơn đông chết em mất!”.
Trà Xanh buồn cười, mặt đầy hả hê nói: “Từ trước đến giờ em đều thích nhất tự chui đầu vào rọ, tình hình như thế, có khác nào một đĩa đồ ăn thôi không phải sao?”.
Tôi há miệng, không kịp nói thêm câu nào, Thẩm Lạp đã bị Trà Xanh lôi đi. Một đĩa đồ ăn cũng phải xem tôi có thể tiêu hóa hay không chứ!
Thẩm Lạp mỉm cười phất phất tay, rồi nắm quyền ý bảo tôi cố gắng lên. Tôi nhìn theo bóng lưng của bọn họ chợt bừng tỉnh ra một chuyện, hai người này ắt hẳn là muốn tới phá đám đây mà?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!