Vẫn Còn Vương Vấn
Chương 64: Chương 61
Trong lúc đợi tôi truyền nước Cola vẫn không chịu ngủ, nằm lên trên giường, vươn tay để tôi gối đầu lên.
Sáng sớm, hành lang bệnh viện bắt đầu có tiếng bước chân, vẫn chưa tới sáu giờ, nhưng đã có nhân viên tới phòng dọn vệ sinh. Động tác của dì lao công hơi lỗ mãng, khua cây lau nhà ầm ĩ khắp nơi, va vào chân giường phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Tôi giật nảy mình, cả người cũng run lên theo, thấy tôi hơi động, Cola thuận thế ôm tôi vào lòng, hỏi: “Đã tỉnh rồi hả?”.
Tôi vẫn còn hơi ngái ngủ, giọng mũi nồng đậm “Ưmh” một tiếng, sau đó lại mơ màng chui vào trong lòng anh. Trên người Cola luôn tỏa ra mùi hương đặc trưng, tôi cũng không biết diễn tả nó ra sao nữa, tựa như mùi trái cây nhàn nhạt, rất thoải mái, cũng khiến cho người ta trầm mê.
“Bà xã——” Cola dán vào tai tôi nhỏ giọng gọi.
Tôi tuy nghe thấy nhưng lại không muốn đáp lại, đầu óc còn có chút mê man, định nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ.
Cola không tiếp tục quấy rầy tôi nữa, qua một lúc thật lâu, lâu đến mức tôi đều không biết những lời mà mình nghe được là thật hay là mơ nữa, có điều hơi thở ấm áp như dòng nước ấm đó vẫn một mực quanh quẩn bên cổ tôi chưa từng rời đi.
“Nếu như ông trời cao cho em một cơ hội, nhưng chỉ có 50% cơ hội đi về phía hạnh phúc, em sẽ tiếp nhận chứ?”.
“Anh đã nghĩ kỹ rồi, vì em và con, sẽ dũng cảm một lần, tuy nhiên đôi lúc vẫn cảm thấy sợ hãi!”.
“Thật ra thì, cho dù kết quả có xấu đến đâu thì có sao chứ? Quả nhiên nếu chìm đắm trong hạnh phúc quá lâu, con người ta sẽ càng ngày càng tham lam”.
Bên tai vẫn quanh quẩn lời giọng nói của Cola, lúc gần lúc xa, nghe không rõ, có chút tự giễu lại có chút mờ mịt, lúc có lúc không phất qua bên tai, lời nỉ non như không ngừng lặp lại mang đến một cảm giác rất chân thực, rất mãnh liệt.
Mí mắt nặng trĩu, tôi cố thử mở mắt mấy lần, cuối cùng chỉ lầu bầu được một câu: “Ông xã à, anh nói gì thế ——”
Cola bên kia im bặt, một lát sau mới trầm thấp vang lên: “Không có gì, em ngủ tiếp đi!”.
Tôi đổi tư thế, lại nghiêng mặt sang một bên nằm ở trong ngực Cola muốn tiếp tục ngủ. Nhưng người bên cạnh chợt nắm chặt lấy bả vai của tôi, tựa như đã ra quyết định: “Không, có đấy. Bảo bối tỉnh mau, anh có lời muốn nói với em”.
Cola lắc lắc bả vai của tôi, trong giọng nói lộ vẻ sốt ruột.
“. . . . . .”
Tôi không rõ chân tướng, mắt nhắm mắt mở, nhìn người nào đó hành động như vừa cắn phải thuốc lắc, đầu óc lơ mơ, vô thức hỏi: “Ưmh, anh muốn nói gì?”
Cola nhíu mày lại, bàn tay đang đặt trên vai tôi lo lắng giật giật, có vẻ rất không hài lòng với thái độ không tập trung của tôi. Im lặng một lúc mới nói: “Hôm nay ba mẹ đã nói gì, em còn nhớ không?”.
“? !”
Tôi ù ù cạc cạc nhìn anh chằm chằm, hỏi lại: “Nói cái gì?”.
“Chính là không được ăn đồ lung tung đấy, nhớ chưa!”, Cola mặt lạnh bắt đầu rống lên: “Còn nữa, mỗi ngày không thể không vận động, qua một tháng nữa là đến ngày dự sinh rồi, em có thể đừng cứ mãi lười biếng như vậy được không, bản thân phải tự giác một chút chứ. Còn nữa, đừng có mà mải mê chơi game, ngồi trước máy vi tính cả ngày, không chịu vận động, cục cưng ở trong bụng cũng sẽ rất khó chịu đấy!”.
“. . . . . .”
Cơn buồn ngủ lập tức bị anh dọa cho chạy sạch, trừng mắt nhìn, giơ tay lên lặng lẽ khoác lên trên bả vai anh, hỏi: “Có phải gần đây uống cháo gà nhiều quá, nên hỏa khí quá vượng?”.
Cola mím môi, hô hấp có chút rối loạn, cuối cùng giọng nói không tốt bổ sung thêm một câu: “Tóm lại, em nhớ phải thật ngoan ngoãn là được!”.
Tôi trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, một giây kế tiếp liền ôm lấy mặt anh không buông tay, nghiêm túc nói: “Ông xã, có phải vì em đã cho con anh ăn một chút chất phụ gia mà anh không còn cần em nữa hả? Về sau, em bảo đảm sẽ không cho con ăn lung tung nữa mà!”.
“. . . . . .” gân xanh trên trán Cola giật giật, cẩn thận kéo tôi ra, tạo khoảng cách an toàn, mới đáp: “Em có thể ngoan ngoãn chút được không? Để cho anh yên tâm làm phẫu thuật nữa!”.
Đầu tôi hiện lên đầy dấu chấm than, nghẹn họng nhìn anh trân trối: “Phẫu, phẫu thuật?”.
“Lúc trước Thẩm Lạp có tới tìm anh, còn nhớ không?”, Cola rũ mắt xuống, hầu kết giật giật: “Cậu ta biết một bác sĩ. . . . . .”
Đại não tôi trong nháy mắt liền căng lên, mơ hồ biết tiếp theo anh sẽ nói với mình cái gì.
“Anh muốn nhìn thấy con của chúng ta ra đời, cũng muốn bảo vệ cho em, chăm sóc em, cho nên anh quyết định làm cuộc phẫu thuật này!”. Cola bình tĩnh nói, nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ kiên định lại quyết tuyệt.
Tôi kích động nắm chặt tay của ahn, cảm thấy chuyện này không thể nào tưởng tượng nổi, tại sao lại đột ngột chuyển biến như vậy.
“Là thật sao? Nói cách khác, sau khi giải phẫu. . . . . .anh… anh có thể tận mắt thấy con của chúng ta ra đời?”
Cola khẽ ngước mắt, từ từ tràn ra ý cười: “. . . . . .Ừm!”
Tôi nhẫn nhịn không hét to lên, hưng phấn che miệng lại, nói: “Thật tốt quá, em giống như đang nằm mơ vậy!”.
Cola dường như cũng bị vui lây, cười yếu ớt ôm lấy tôi, nhẹ nhàng véo mũi, nói “Cho nên trong khoảng thời gian này, em phải ngoan, phải nghe lời của hai mẹ, nhất định trước khi em sinh cục cưng anh sẽ trở lại!”.
Mới vừa rồi, tôi còn vui mừng đến toét miệng trong nháy mắt liền sụp đổ: “Cái… cái gì, không phẫu thuật ở đây sao?”.
Cola an tĩnh nắm tay tôi, lòng bàn tay vẫn tỏa ra hơi lạnh như cũ, từ từ bao bọc lấy mu bàn tay tôi, dùng sức nắm chặt, lên tiếng trấn an: “Ở Hà Lan, Thẩm Lạp sẽ đi cùng anh, em đừng lo!”.
“Em cũng muốn đi cùng!”, chưa kịp suy nghĩ gì tôi đã bật thốt lên, sau khi kết hôn, càng ngày tôi lại càng lệ thuộc vào người đàn ông này, nhất là sau khi mang thai, càng thêm không muốn tách rời. Tôi hy vọng người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi anh hồi phục thị lực chính là mình đến dường nào.
“Tình trạng của em bây giờ sao có thể chịu đưng được hành trình khổ cực này, hơn nữa chẳng phải Hãng hàng không đã có quy định, phụ nữ có thai bảy tháng trở lên cấm được lên máy bay sao?”.
Nghe anh phớt tỉnh nói xong, tôi lo lắng sờ sờ lên chiếc bụng đã rất to của mình, hồ nghi hỏi: “Thật sao?”.
Cola gật đầu, nói tiếp: “Em cứ an tâm ở nhà chờ anh, sau bảy, tám tuần nữa anh nhất định sẽ trở về.”
Mặc dù rất không muốn, nhưng với tình huống của tôi bây giờ, cho dù có đi theo anh cũng sẽ chỉ tạo thêm phiền hà. Tốt nhất vẫn nên ở nhà dưỡng thai, mới có thể làm cho Cola an tâm phẫu thuật.
Tôi tiến sát vào trong ngực anh, có chút không nỡ: “Em nghe lời anh, anh nhất định phải mạnh khỏe trở lại đấy, mặc kệ bao lâu em đều chờ anh!”.
Cola ôm lấy tôi, môi chậm rãi đặt lên trán, khẽ nói: “Anh nhất định sẽ khỏe mạnh trở lại.”
*
Ngày Cola đi, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn khóc như mưa. Thẩm Lạp và Trà Xanh cùng đi với anh, chính điều này lại làm cho tôi càng không an tâm. Hai người đàn ông sao biết cách chăm sóc chứ? Chính bọn họ còn chưa biết chăm sóc tốt cho bản thân nữa là.
Hai người kia còn chẳng biết xấu hổ cười nhạo tôi mãi. Thẩm Lạp cầm vé máy bay trong tay, nhìn tôi khóc nước mắt nước mũi tèm lem, không e dè mà chê bai: “Chỉ có một tháng, mà cứ như sắp xa nhau mười tám năm thế, chẳng khác nào Vương Bảo Xuyến tiễn Tiết Bình Quý(*) ra chiến trường vậy, khóc đến nỗi lụt lội cả sân bay rồi!”.
(*):Nhà đường niên đại Túc Tông, cung đình tranh đấu thái tử lưu lạc bên ngoài nên đổi tên là Tiết Bình Quý, Bình Quý sau khi lớn lên đến Trường An thì gặp được thiên kim của Tướng gia là Vương Bảo Xuyến. Vương tướng quốc được Hoàng thượng ra lệnh chiêu hôn cho Bảo Xuyến, Bảo Xuyến vì chung tình với Bình Quý tuyệt tình nghĩa với phụ thân bằng tam kích chưởng, sau đó cùng Bình Quý kết thành vợ chồng.Nhưng không ngờ một ngày sau khi kết hôn Tiết Bình Quý lại phải xuất chinh đến Tây Lương. Cuộc chia ly này kéo dài những 18 năm.
Hai quân giao chiến, công chúa nước địch gặp và được Bình Quý tha mạng nên đem lòng cảm kích. Công chúa đại chiến được gã cho Bình Quý, Bình Quý kế thừa vương vị sau thiết lập hòa bình giữa hai nước, mở ra thông thương giao dịch đẩy mạnh cuộc sống người dân. Bảo Xyến biết được sự việc này hiểu lầm Bình Quý hai người phát sinh mâu thuẫn. Sau này, Bình Quý giải thích rõ ràng mọi chuyện, hai người lại thông hiểu cho nhau cho nên một nhà đoàn viên.
“. . . . . .”
Trà Xanh cũng lành lạnh nhìn tôi nói: “Lúc Vương Bảo Xuyến tiễn Tiết Bình Quý cũng không khóc đến mức này!”.
Không biết là tôi đã bị chạm tới dây thần kinh nào mà khi nghe thấy hai lời nói ác độc đó, lòng lại đau xót không thôi, khóc càng dữ dội. Hai tay siết chặt áo sơ mi của Cola, nói: “Ông xã, anh nhớ về nha, em không muốn làm Vương Bảo Xuyến đâu!”.
Cola im lặng nhìn lên trời, vừa định nói chuyện lại bị tôi cắt đứt: “Cũng không muốn trở thành Mạnh Khương đâu ——”
“. . . . . .”
Khóe môi Cola giật giật, giơ tay lên lau nước mắt cho tôi, nói: “Bọn họ trêu em thôi, đồ ngốc, kể cả có nhớ em thì anh cũng phải nghĩ đến con chứ!”.
Nghe lời này chẳng những tâm đau, mà ngay cả người cũng bắt đầu chua xót, có ai an ủi người khác như thế này không chứ? Có ai làm chồng như vậy không? Có con rồi thì gạt mẹ sang một bên sao?
Cuối cùng Thẩm Lạp cũng có lương tâm phát hiện ra, vỗ vỗ vai tôi, bảo đảm: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho chồng em thật tốt, nhất định sẽ không để cho cậu ta thiếu một sợi tóc nào!”.
“Lời này chẳng khác nào đang lừa trẻ con cả!”. Tôi nhìn anh ta chằm chằm, vén tay áo lau nước mắt: “Chăm sóc thì chăm sóc, nhưng không cho lâu ngày sinh tình đâu đấy ——”
“. . . . . .” Ba người đàn ông nghe thấy thế liền đồng loạt bắn ánh mắt xem thường về hướng này.
*
Từ sau khi Cola đi, dường như tôi đếm từng ngày một, điên cuồng nhớ nhung, nhưng lại không dám tùy tiện quấy rầy. Tôi rất sợ tâm tình của mình sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, Thẩm Lạp cũng đã nói, hiện tại Cola cần trạng thái tốt nhất để tiếp nhận ca mổ.
Tình trạng sức khỏe của Cola vẫn luôn luôn rất tốt, mặc dù bị mù nhưng không hề bỏ vận động, cho nên anh rất ít khi bị bệnh. Ngay cả cảm mạo nóng sốt đều rất ít khi bị, vì thế đối với tình trạng thân thể của anh tôi vẫn rất có lòng tin.
Tuần đầu tiên Cola đến Hà Lan liền bắt đầu làm phẫu thuật. Sau đó vẫn trong quá trình phục hồi, nghe Trà Xanh thông báo qua điện thoại rằng: “Giải phẫu rất thành công”, chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng tôi lại không nhịn được mà hồng vành mắt.
Trải qua hai năm u tối, Cola rốt cuộc cũng đã nhìn thấy ánh mặt trời rồi.
Quá trình này không chỉ riêng anh, mà đối với tôi mà nói cũng là một đoạn kí ức khó quên nhưng lại mang một ý nghĩa phi phàm. Quãng thời gian này khiến cho cả hai chúng tôi trưởng thành hơn, dần dần cởi bỏ tấm áo choàng trẻ trung, tùy hứng lại lỗ mãng, dần dần trở nên thành thục, cũng càng hiểu được ý nghĩa của việc không thể rời xa nhau.
Cách ngày dự sinh hai tuần, buổi tối tôi ngồi tán gẫu với Thẩm Lạp trên MSN, tò mò hỏi một câu: “Lúc anh nói việc phẫu thuật với Cola, tại sao anh ấy còn phải suy tính lâu như vậy?”.
Đây cũng là chuyện mãi sau tôi mới nhớ tới, lúc ấy bởi vì quá mức kích động mà bỏ quên những chi tiết này, chờ lúc nhớ tới thì Cola đã đi Hà Lan rồi. Nhưng mà tôi vẫn loáng thoáng cảm thấy Cola còn có chuyện gạt mình, khát vọng nhìn thấy ánh sáng của anh tuyệt đối mãnh liệt hơn nhiều so với tôi, thế nhưng lại suy tư lâu như thế, nghĩ đến khả năng nào đó, lòng của tôi chợt không rét mà run.
Ở bên kia, Thẩm Lạp thật lâu mới trả lời, vẫn là giọng điệu ngạo mạn trước sau như một kia: “Tên ngu ngốc Lâm Cẩn Nam này lại không nói thật với em sao? Cậu ta thật sự đã xem mình như tình thánh rồi, tỷ lệ thành công của ca mổ chỉ có năm mươi phần trăm, nếu như thất bại. . . . . . thì có thể sẽ không tỉnh lại được nữa!”.
Tôi nhìn những dòng chữ hiện trên màn hình, tầm mắt dần dần mơ hồ. . . . . .
Người đàn ông này, thật là ngu ngốc mà.
Nửa năm qua, thâm tâm anh đã giãy giụa đấu tranh như thế nào? Mỗi ngày nằm ở bên cạnh tôi, mỗi ngày nhìn tôi mỉm cười, mỗi ngày bình tĩnh không gợn sóng, không biết anh đã bị hành hạ đến mức nào.
Chợt nhớ tới lần đó ở bệnh viện, anh đã nói: quả nhiên hạnh phúc quá lâu, con người ta sẽ càng ngày càng tham lam.
Chúng tôi không phải Thánh nhân, đối mặt với cái chết, chân chính e ngại chính là sau cái chêt của mình sẽ mang lại cho người thân và người mình yêu khổ sở thế nào. Anh vẫn luôn là một người đàn ông dũng cảm, vì muốn tôi tin tưởng cho nên mới do dự, hay là bởi vì ý thức trách nhiệm của mình. Nếu quả như thật mất đi người đàn ông này, tôi thật không dám tưởng tượng bản thân mình sẽ ra sao.
Nếu như ban đầu anh nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện, có lẽ, tôi sẽ không mạo hiểm để anh bước vào nguy hiểm để mang về một phần ánh sáng.
Thứ tôi muốn thật không nhiều, cho tới bây giờ cũng chỉ cần một niềm hạnh phúc giản đơn. Chỉ cần anh vẫn còn ở bên cạnh tôi, cảm nhận được nhiệt độ chân thật trên người anh, hơi thở của anh, nhìn thấy hay không có quan hệ gì?
Cũng may ca mổ đã thành công, cuối cùng trời cao đối với chúng tôi cũng không tệ lắm.
*
Cách ngày dự sinh còn năm ngày thì tôi bắt đầu đau bụng, trong lúc mơ màng ngủ thì cảm thấy phía dưới có dòng nước ấm chảy ra. Tôi hoảng sợ choàng dậy, ngón tay đưa xuống phía dưới, ướt nhẹp một mảng rất đáng sợ, luống cuống kêu to, Dịch Tiểu Liêu ngủ ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng tôi lập tức liền vọt tới.
Tôi bị vỡ ối, đây chính là dấu hiệu sắp sinh, vì thế khẩn trương siết chặt ga giường, động cũng không dám động, nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Liêu cũng đang luống cuống tay chân như mình : “Mẹ, mẹ, có phải sắp sinh rồi không. . . . . . đau quá!”.
Dịch Tiểu Liêu vừa an ủi tôi, vừa khuyên tôi đừng quá khẩn trương, nhưng tôi thấy bà còn khẩn trương hơn mình nhiều, khẩn trương đến mức mặt trắng bệch, hít thở sâu nhiều lần mới trấn định lại, sau đó lập tức gọi 120.
Thím Ngô kê đệm vào lưng cho tôi, rồi đi tìm túi vật dụng đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Tôi nhắm hai mắt, tử cung co rút đau đến mức sống lưng ướt đẫm mồ hôi. Những cơn đau ập đến liên tục khiến cho tôi không còn sức để cất lời, môi run run, thật vất vả mới phát ra vài âm thanh yếu ớt: “Mẹ, gọi cho Cola, bảo anh ấy về nhanh lên. . . . . . Nhất định phải nhìn thấy cục cưng ra đời. . . . . .”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!