Vẫn Cứ Thích Em - Phần 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2530


Vẫn Cứ Thích Em


Phần 54


Do cả ngày không ăn chút gì vào bụng, cộng thêm việc uống rượu quá nhiều cho nên cái dạ dày của tôi khi ngủ cũng vẫn quằn quại đau đớn.

Tôi ngủ không được sâu giấc cho lắm, chẳng biết là đã mê man bao lâu, chỉ biết rằng tới khi tỉnh lại, thành phố New York vẫn còn chìm trong bóng tối, xa xa những tấm biển hiệu rực rỡ màu sắc xuyên qua làn mưa phùn, đem chút ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa sổ sát đất trong phòng, khiến căn phòng trở nên ám muội.

Toàn thân tôi đau nhức vô lực, đầu óc cũng ong ong như búa bổ. Phải mất đến một phút sau, tôi mới sực nhớ ra rằng mình đang nằm trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Tôi hốt hoảng bật dậy, việc đầu tiên là nhìn xuống xem cơ thể mình còn đầy đủ quần áo hay không, sau khi thấy đồ đạc trên người vẫn còn nguyên, tôi mới an tâm thở phào một tiếng. Thật lòng, tôi vừa muốn anh chưa rời đi, nhưng lại cũng rất sợ anh vẫn còn ở đây…

Tình yêu của tôi bấy lâu nay luôn là sự mâu thuẫn, là ngày ngày tự tranh đấu với chính mình. Đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng vậy, luôn tự nói với bản thân rằng “mong anh ta hạnh phúc, vui vẻ” nhưng thực tình, thấy anh ta vui vẻ bên người phụ nữ khác lại luôn không cam tâm.

Tôi luôn hy vọng mình có thể cao thượng, có thể gạt bỏ đi những ích kỷ của bản thân mà chấp nhận làm kẻ đứng sau âm thầm ở bên anh. Nhưng sự thật chứng minh là tôi sai rồi.

Tôi vẫn ghen tị.

Tôi vẫn hận anh.

Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một người đàn bà tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa mà thôi.

Tôi nhìn xung quanh phòng một lượt, tầm mắt bất chợt dừng lại ở ghế sofa, nơi người đàn ông tôi yêu đang ngồi lặng lẽ trong bóng tối. Một tay anh chống lên thành ghế, tựa đầu vào đó, tay còn lại buông thõng, khuôn ngực phập phồng đều đều theo từng nhịp thở. Có lẽ anh đã ngủ say rồi!!!

Trong lòng tôi dấy lên một tia chua xót, xen lẫn cùng một niềm hạnh phúc khó tả, tựa như rượu mơ, vừa cay vừa ngọt, biết rõ sẽ say nhưng vẫn tình nguyện uống say!!!

Tôi nhẹ nhàng lật chăn trèo xuống giường, sau đó nhón chân tiến lại gần anh, chăm chú ngắm nhìn gương mặt anh một lúc thật lâu.

Trước kia, khi anh nằm ngủ bên cạnh tôi, tôi vì tiếc nuối quãng thời gian ít ỏi còn lại bên anh mà đêm nào cũng cố chờ anh ngủ để len lén vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú quen thuộc. Từ cặp lông mi dài rủ xuống đôi mắt, lúc nhắm lại càng trông thanh cao thoát tục, từ sống mũi cao thẳng nhưng đậm chất đàn ông Châu Á cho đến đôi môi nam tính quyến rũ. Khắp người anh tỏa ra một khí chất đặc biệt hơn người, bởi thế, cho dù anh có an tĩnh chìm trong bóng tối hay là đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, Dương Vũ cũng đều khiến người ta “chỉ gặp một lần cũng mãi không quên”.

Đêm nay, anh thà yên tĩnh, quần áo nghiêm chỉnh ngồi ở sofa mà ngủ gục chứ nhất định không chạm vào tôi, Dương Vũ mà tôi biết xưa nay không tùy tiện như vậy. Chú Hàn giáo dục anh rất nghiêm khắc, nằm ngủ cũng phải ở tư thế chuẩn mực, đến quần áo mặc ngủ cũng là loại riêng, tuyệt đối không mặc cả sơ mi để ngủ như thế này.

Như vậy, chắc chắn là anh đã rất mệt rồi…

Tôi rốt cuộc cũng đã hiểu người đàn ông trước mặt, anh cũng giống như một bức tượng vĩnh viễn không có thật, giữ riêng cho mình một phần nội tâm thanh cao, kiên trì với sự cố chấp của bản thân, muốn làm một tia sáng cô độc trầm lặng giữa bầu trời đêm an tĩnh…

Tôi thở dài một hơi rồi đứng dậy, quay người tiến về phía cửa sổ, yên lặng ngắm bình minh dần ló rạng…Tôi cũng như anh, cũng kiên trì với sự cố chấp của bản thân, không bao giờ dễ dàng buông tay từ bỏ. Yêu anh suốt bao nhiêu năm, từ chối biết bao nhiêu người, một mình nuôi dạy Kỳ Kỳ khôn lớn, tôi không kêu ca một lời, cũng không oán trách số phận. Tất cả những chuyện chúng tôi đã trải qua, dù tuổi thơ đẹp đẽ bên nhau hay quãng thời gian yêu nhau vất vả, chông gai, dù cách xa cả biển Thái Bình dương hay trải qua mười một năm chênh vênh. Đi đến cuối cùng, cũng không thể nào ngăn nổi trái tim mình hướng về người kia, vĩnh viễn không quay đầu hối hận…

Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp quen thuộc bất chợt ôm lấy tôi, mùi nước hoa Clive Christian No.1 thoang thoảng xộc thẳng vào mũi. Đánh thức mọi giác quan trong tôi, khiến tâm hồn tôi chếnh choáng.

Tôi hốt hoảng đẩy tay anh ra, tuy nhiên dù có dùng sức thế nào cũng đều không thể kháng cự lại nổi. Anh im lặng đứng ngay sau lưng tôi, trong đêm khuya tĩnh mịch, tôi nghe rõ ràng tiếng trái tim anh đập trầm ổn mà hiên ngang, dịu dàng mà cháy bỏng

– Để tôi ôm em một chút thôi…

Có người nào đó từng nói “cuộc gặp gỡ trớ trêu nhất trên đời có lẽ chính là khi em với anh ở cạnh nhau, vai kề vai nhưng ngay cả diện mạo anh, em cũng nhìn không rõ…”. Không phải tôi không muốn anh ôm tôi, chỉ là tôi càng sợ sẽ không kìm lòng mình được mà xoay người lại, gắt gao giữ chặt lấy anh, dụi đầu vào vòm ngực rộng lớn quen thuộc, hít hà mùi thơm da thịt trên đó…

– Tổng giám đốc, anh…

– Gọi tôi là Bảo Bảo được rồi!

Tôi kinh ngạc tột độ, lập tức quay đầu lại mở to mắt nhìn anh, ngay cả việc thở tôi cũng không buồn làm nữa.

Anh nhớ ra rồi? Nhớ ra anh chính là Bảo Bảo rồi? Cũng nhớ ra tôi rồi?

Anh thấy biểu tình như vậy, chỉ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười như có như không, sau đó hít thật sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng

– Tôi mặc dù không hề nhớ chút gì về chuyện năm xưa, cũng không biết giữa chúng ta đã từng xảy ra chuyện gì. Nhưng…kể từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã không thể ngăn nổi trái tim mình…vẫn cứ thích em!!!

Một giọt, lại một giọt lăn trên gò má mát lạnh. Đau thương lẫn hạnh phúc không thể diễn tả được bằng lời.

Tại sao số phận lại nỡ trêu đù chúng tôi như vậy? Tại sao lại đối xử với chúng tôi tàn nhẫn như vậy? Chẳng thà anh đừng nhớ gì, chẳng thà đừng gặp lại nhau…hôm nay đã không phải đau khổ ở đây mà ôm nhau hối tiếc như thế…

Có những cuộc gặp gỡ không phải là tình cờ, mà là do duyên phận.

Có những tình yêu sâu nặng không thể dứt bỏ, bởi vì đó là định mệnh.

Mới gặp đã yêu, thậm chí, không nhớ gì về nhau vẫn yêu!!!

– Ở nhà máy của Brian, tôi cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc. Người phụ nữ đứng sau chăm chú lắng nghe, chăm chú ghi chép cũng rất quen thuộc. Tôi không thể nhớ ra chuyện gì, chỉ có thể nghe Brian nói: trước đây em từng làm thư ký cho tôi. Nhưng thật sự, trong lòng tôi lại có một cảm giác, giữa chúng ta không đơn thuần chỉ như vậy.

….

– Em rời bỏ New York không một lời từ biệt, còn nộp đơn xin thôi việc ở Hàn Thiên. Tôi có trở về Việt Nam để tìm kiếm những thứ có liên quan về chúng ta, nhưng thật sự chẳng còn bất kỳ thứ gì cả. Nếu không phải ba Thiên đã nói với tôi về chuyện năm xưa, e rằng…tôi đã dễ dàng để em ra đi như vậy rồi…

Tôi sửng sốt. Hóa ra lúc trước chú Thiên chính là người đã nói cho anh biết về tôi, chẳng trách anh kiên trì muốn tôi sang Mỹ đến vậy. Đến bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, hiểu được ánh mắt thất vọng của anh khi đó, cũng hiểu được tại sao anh lại nói “muốn tôi giúp anh tìm lại ký ức của mình”.

Tôi hít sâu một hơi cho không khí đong đầy lồng ngực, cố ngăn cho giọng mình không trở nên lạc đi, run run lên tiếng

– Giữa chúng ta, thật sự…không hề có gì cả.

– Vậy tại sao đêm nay em lại tới quán cơm ngồi uống rượu như vậy?

– Tôi…tôi muốn ăn cơm.

– Liên Chi, tôi biết, em cũng thích tôi.

– Không thể. Bảo Bảo, chúng ta không thể.

– Chúng ta có thể

– Xin lỗi, anh vẫn nên trở về với vợ anh đi.

Vừa dứt lời, anh xoay người tôi lại, mãnh liệt hôn lên môi tôi, hôn đến mức trời điên đất đảo, hồn xiêu phách lạc.

Anh hung hăng một tay giữ chặt gáy tôi, ép tôi không còn đường né tránh nụ hôn cuồng dã của anh, bờ môi mềm mại miết mạnh môi tôi, hôn đến mức trái tim tôi rỉ máu.

Tôi cố gắng vùng vẫy cách mấy cũng không ngăn được nụ hôn đầy mãnh liệt kia, chỉ có thể tận lực cắn chặt hai hàm răng, cố dùng chút lý trí để giữ cho mình một chút tôn nghiêm còn sót lại.

Tôi đã hối hận rồi, hối hận vì trót uống thật nhiều rượu mơ quê hương. Uống nhiều đến nỗi dù có nôn sạch sành sanh thì đầu óc cũng vẫn trở nên mê loạn.

Cay cay ngọt ngọt, lâng lâng.

Anh dùng lực siết chặt lấy eo tôi thêm một chút, ép thân tôi dựa sát vào người anh, để tôi nằm gọn trong lòng anh, mặc nhiên tận hưởng dư vị môi lưỡi quyến luyến.

Ở vị trí không còn chút khoảng cách nào như vậy, tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh đột nhiên tăng cao, đến cả nụ hôn bá đạo ban nãy cũng dần trở nên run rẩy.

Anh hôn tôi đến kịch liệt, hôn tôi đến điên dại.

Sau vài phút không nhận được sự hồi đáp từ tôi, anh đành miễn cưỡng buông tôi ra, ghé sát vào vành tai tôi, thở hổn hển

– Liên Chi…

Dương Vũ cầm lấy tay tôi, áp lên ngực anh, để ngay ở vị trí trái tim mình. Tôi sờ thấy dưới lớp áo sơ mi mềm mại là một trái tim nóng bỏng, một trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực, đập hối hả đến mức tôi có thể nghe thấy được cả những rung động khổ sở trong tâm hồn anh

– Nơi này…chỉ có mình em!!!

– Bảo Bảo…

Câu tiếp theo tôi vốn định nói “anh hãy quên tôi đi” thì đã bị môi anh nuốt trọn. Anh cúi đầu hôn tôi, đầu lưỡi nhanh chóng theo lời nói của tôi mà trườn vào khoang miệng, đưa đẩy khua khoắng.

Vị môi lưỡi đàn ông mát lạnh, hoà cùng mùi mơ chua cay của rượu, tạo nên sự quyến rũ hấp dẫn khó cưỡng lại được, dần dần dẫn dụ tôi vào đê mê tình ái không có lối ra.

Đây là Bảo Bảo tôi yêu sao?

Là người đàn ông hàng đêm tôi thường mơ thấy đó sao?

Là người mà tôi si mê suốt mấy chục năm không oán không hối đó sao?

Đến cả cách hôn của anh sau bao nhiêu năm cũng không hề thay đổi. Mùi hương Clive Christian No.1 cũng không hề phai nhạt.

Đúng là anh rồi!!!

Người đàn ông xuất sắc của tôi!!!

Thân thể tôi dường như trở nên vô lực, mềm nhũn dựa vào cơ thể rắn chắc của anh, không còn chút sức lực nào để kháng cự nữa.

Ban nãy anh chỉ hôn nhẹ thôi, tôi đã cảm thấy bản thân suýt không tự chủ được rồi, huống hồ khi đối diện với một nụ hôn sâu như vậy, tôi lại càng muốn sa ngã.

Phải, tôi muốn sa ngã.

Tôi muốn mặc kệ đời.

Tôi muốn tự đổ lỗi cho rượu mơ!!!

Ái tình tan vào men rượu rồi ngấm sâu vào cơ thể, tôi vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh, vụng về đáp lại. Chúng tôi hôn cuồng nhiệt, hôn đến mức khoang miệng xộc lên toàn mùi máu tanh…vừa đau đớn, vừa bi ai, nhưng cũng vô cùng thoả mãn…

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve dọc eo tôi, kích thích mọi sợi dây thần kinh vốn tưởng đã nguội lạnh, nay lại trở nên cháy bỏng dữ dội.

Kích tình tuyệt vời nhất không phải là lần đầu tiên làm tình cùng nhau. Mà đó chính là cuộc trùng phùng sau bao nhiêu ngày xa cách.

Hơn hai năm rồi, anh không chạm vào tôi. Tôi không chạm vào ai.

Tôi cũng là đàn bà, tôi cũng có những khát khao sinh lý nhất định.

Anh vừa hôn, vừa sờ soạng lần đến khoá váy phía sau lưng, tôi, mạnh mẽ kéo xuống. Bàn tay không an phận mà nắm lấy nơi bầu ngực đầy đặn của tôi, vuốt ve mơn trớn, khiến tôi suýt không kìm được mà bật ra những tiếng rên rỉ.

Tôi cuồng nhiệt vươn tay mở từng cúc áo sơ mi của anh, sờ lên cơ thể rắn chắc nam tính, cảm nhận được từng đường nét đàn ông đến mức không thể đàn ông hơn được nữa dưới tay mình. Thoả mãn hít sâu một hơi.

Bảo Bảo ôm tôi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt xuống rồi đè lên, váy áo trên người dần dần bị xé ra từng mảnh rồi vứt toán loạn xuống dưới đất. Anh hôn mắt, hôn mũi, hôn môi, hôn như mưa, hôn lên từng tấc da thịt tôi. Chỉ cần để ý một chút thôi cũng có thể nhận ra được, những nụ hôn ấy vừa chứa đựng yêu thương, vừa ngập tràn trân trọng.

– Liên Chi…

– Ừmmm

– Có thể chứ?

– Vũ…

Anh không trả lời, cúi xuống ngậm lấy nụ hoa chín mọng đứng thẳng của tôi, điên cuồng cắn mút khiến cho lửa tình trong tôi bùng cháy, chỉ hận không thể bảo anh lập tức lấp đầy sự khát khao trong tôi…

Trong căn phòng VIP cấp 7, ánh bình minh dần ló rạng, nhẹ nhàng chiếu lên hai cơ thể trần trụi, quấn quít không rời!!!

Anh nâng một chân tôi lên, cấp tốc đi vào như vũ bão.

Đừng nói gì đến nhẹ nhàng, nâng niu gì trong giờ phút này.

Bởi vì nhẹ nhàng thôi là chưa đủ.

Chúng tôi cần hơn thế!!!

Cơ thể đàn ông với cơ bụng sáu múi, được luyện tập thể hình, đấm bốc hàng ngày, tạo nên một bức tượng đồng rắn chắc với số đo cực phẩm. Tôi đọc được trong ánh mắt nâu trầm tĩnh bình thường, hôm nay lại dâng trào từng đợt sóng dục mãnh liệt. Cả cơ thể lẫn trái tim đều đặt lên người con gái dưới thân.

– Đau không?

Tôi cắn chặt môi, nói hai chữ “Không đau”.

Nhưng thực tình, lại là… rất đau. Đau bởi vì biết rõ loại chuyện này mình không thể làm, tuy nhiên vẫn không kháng cự nổi bản thân mà si mê tiếp nhận.

Anh ngừng lại một chút, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đã hằn mấy dấu răng của tôi, cẩn thận tỉ mỉ đưa đẩy đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi tôi.

Dần dần, chuyển động dưới thân bắt đầu nhanh hơn, lực cũng trở nên mạnh hơn. Tôi không kìm được mà bật ra những tiếng rên khe khẽ.

Có một loại ái dục, khi đã bùng cháy, đương nhiên sẽ cháy rất dữ dội.

Có một loại kích tình, khi đã tan vào nhau, lập tức tan đến không còn một mảnh.

Giờ phút này, lý trí của tôi đã phiêu dạt lên chín tầng mây, đạo đức cũng theo sự phát tiết của anh mà tan thành tro bụi. Tôi chỉ muốn được nằm dưới thân anh, để anh đưa tôi lên thiên đường, để được cùng nhau bay đến đỉnh cao hoan lạc.

Mặc kệ ngày mai, mặc kệ tương lai.

Khắp người tôi truyền đến một cảm giác đê mê khó tả, từng sợi dây thần kinh run rẩy kịch liệt, tôi ngẩng đầu cắn mạnh vào vai anh, cắn đến bật máu.

Mùi máu tanh chảy qua kẽ răng, chảy đến khoang miệng.

Anh không phản kháng, cũng không đẩy tôi ra, từng giọt mồ hôi cứ đong đưa hai bên thái dương, say mê cùng tôi trầm luân, không thèm quan tâm đến đau đớn cái gì, chỉ khàn khàn nói một câu

– Em cứ cắn đến lúc nào em muốn. Chỉ cần em đừng tổn thương…

Tôi có thể tổn thương sao? Anh kết hôn với người phụ nữ khác, đêm tân hôn chạy đến đây làm tình với tôi, tôi có thể không tổn thương sao?

Tôi là người phụ nữ của anh hay là kẻ thứ ba của cuộc hôn nhân của anh? Rút cục tôi cũng không thể nào định hình được.

Tôi hận chính tôi, hận mình nhu nhược hèn nhát, không đủ lý trí nên mới cùng anh rơi vào bể trầm luân!!!

Sau ba mươi phút vận động kịch liệt, anh thoả mãn gầm lên, hoàn toàn giải phóng trong tôi. Phía xa xa, mặt trời đã ló rạng, truyền đến khôn gian một màu đỏ rực như máu.

Khắp người chúng tôi mồ hôi nhễ nhại, mệt đến mức không buồn nhúc nhích cái gì. Chỉ có thể để anh tuỳ ý ôm chặt vào trong lòng, lắng nghe tiếng thở đều đều của anh.

Cảm giác được cùng nhau làm tình, cùng nhau thức dậy…đã rất lâu rồi, tôi không được trải qua, nay lại trở nên gần gũi và chân thật đến vậy.

Nước mắt tôi không kìm được mà bỗng nhiên lăn trên gò má, chảy xuống ướt đẫm một bên gối, chảy xuống cánh tay anh

– Vũ…tại sao? Tại sao đêm tân hôn của mình, lại cùng với em…

– Anh không muốn chạm vào bất kỳ ai ngoài em. Em là người phụ nữ duy nhất anh muốn chiếm hữu mỗi khi dục vọng dâng lên.

– …

– Bất kể em mặc loại quần áo nào, dù là đồ công sở hay đầm dạ hội, trên người đều mang một loại cám dỗ tội lỗi, khơi gợi dục niệm bản năng nguyên thuỷ trong anh.

Dương Vũ vẫn luôn luôn là Dương Vũ. Lời khen ngợi đối với phụ nữ không quá lãng mạn, cũng không quá thô tục, nhưng những gì cần nói đều có thể nói cả. Anh không muốn cô ấy, bởi vì trong mắt anh chỉ có tôi, chỉ muốn triền miên với một mình tôi…

– Em biết không? Khi anh nhìn thấy em mặc chiếc đầm trắng hở lưng ở bữa tiệc ngoài trời, suýt chút nữa anh đã không kìm được mà xông đến ôm lấy em.

– Không…đừng vì em mà tổn thương cô ấy!!!

Anh thở dài một tiếng, ôm tôi vào lòng chặt hơn chút nữa, chỉ sợ buông tay một chút thôi là tôi sẽ mang thế giới của anh đi mất

– Anh biết như thế này quá đường đột. Anh cũng nghĩ, chuyện thích em chỉ một mình anh đơn phương là đủ rồi. Anh sẽ nghe lời ba, kết hôn với Linda, sau đó im lặng đi bên đời em, lắng nghe em cần gì, muốn gì, hôm nay tâm trạng buồn hay vui.

Anh ngừng lại một lúc, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình, mặc dù giọng nói đã trở nên run run

– Ở lễ đính hôn, anh đã uống rất nhiều rượu. Anh say đến ngu muội trở về phòng mình, vô tình làm đổ giá sách. Từ trong một cuốn sách cũ, rơi ra một bức ảnh của chúng ta… Là chụp ở Maldives!!!

Tấm ảnh ở Maldives…

Trước đây chúng tôi cùng nằm ghế dài ngắm hoàng hôn trên biển, một người đàn ông tự xưng là nhiếp ảnh gia bỗng nhiên chạy đến, nói rằng “hai chúng tôi đã tạo nên một khung cảnh rất tuyệt vời trên bờ biển”, sau đó chụp tặng chúng tôi một tấm, còn chúc chúng tôi “hạnh phúc đến bạc đầu”. Khi ấy, tôi đã rất vui vẻ mà đan chặt lấy những ngón tay anh, nguyện cùng anh chiến đấu với bệnh tật, nếu có thể, đến năm tám mươi tuổi sẽ đến tại đây ngắm hoàng hôn một lần nữa.

Tôi cắn chặt răng, cố gắng không phát ra tiếng khóc nức nở. Chúng tôi đã đi hết một vòng, trải qua rất nhiều đau đớn khổ sở, đến cuối cùng rồi vẫn muốn ở bên nhau, không oán không hối. Nhưng tôi rất sợ ngày mai, sợ chú Hàn, sợ huỷ đi cả tương lai của anh. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, nhất định thị trưởng sẽ rất tức giận, việc làm ăn của anh ở New York đương nhiên cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Anh cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt âm thầm rơi trên má tôi, bàn tay khẽ chạm vào lưng, nhè nhẹ vuốt ve an ủi.

– Tại sao em không nói cho anh biết?

– Nói cũng có thể thay đổi được gì không?

– Có. Rất nhiều thứ.

– Em không muốn. Không muốn anh vì em mà huỷ đi tiền đồ của mình.

– Em biết không? Không nhớ được chuyện trong quá khứ là một loại tra tấn tinh thần cực kỳ khổ sở. Lúc nhìn thấy bức ảnh chúng ta nắm tay nhau ở Maldives, anh đã điên cuồng gọi điện thoại cho em. Nhưng em tắt máy. Anh đi tìm tất cả mọi nơi, từ công ty, ga tàu điện ngầm, đến nhà của em đều không hề gặp. Cuối cùng lại thấy em vừa uống rượu vừa khóc rất thảm thương ở tiệm cơm. Lúc đó, anh mới nhận ra một điều rằng: nếu mất đi em lần nữa, cuộc đời anh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì cả.

– Bảo Bảo, em rất sợ.

– Đừng sợ gì cả. Có anh ở đây.

– À phải rồi, lúc đến nhà em, anh có gặp một đứa bé…

Đầu óc tôi bỗng nổ ầm một tiếng. Anh đến nhà tôi? Anh gặp Kỳ Kỳ rồi? Liệu anh có nhận ra Kỳ Kỳ là con trai anh không? Nếu anh biết được, mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp, chắc chắn anh sẽ thà bỏ hết mọi thứ chứ nhất định không để cho con chúng tôi không có cha.

Tuy nhiên, tạm thời, tôi chưa hề muốn vậy.

Tôi muốn có thời gian để suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tất cả đến quá nhanh, quá bất ngờ, khiến tôi trở tay không kịp

– Anh Bảo, không phải…

– Em muốn anh đưa con đi xét nghiệm ADN hay tự mình nói ra?

Hoá ra…anh làm gì cũng đều có lý do

Từ việc đột nhiên tỏ tình với tôi, cho đến việc tự nhiên phát điên, kéo tôi vào khách sạn.

Đến cả việc ăn tôi không còn một mẩu, cũng là do anh dùng cách này để biểu đạt cho tôi biết: chuyện quá khứ giữa chúng tôi, chuyện Kỳ Kỳ là con của chúng tôi…anh đã biết rồi!!!

Chẳng trách anh điên cuồng tiến vào cơ thể tôi không báo trước, cũng không ngại ngùng như vậy…

Tôi đang bối rối không biết phải giải thích thế nào thì anh đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, trầm ngâm lên tiếng

– Anh sẽ không để mẹ con em phải chịu thiệt.

– Không…

Câu tiếp theo, tôi đã bị nụ hôn của anh nuốt vào miệng. Dưới ánh mặt trời rực rỡ của buổi sáng, hai cơ thể lại nằm đè lên nhau, kịch liệt vận động, quấn quít không rời!!!

Yêu thích: 4.1 / 5 từ (11 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN