Vân Dã
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy sau này thì sao? Lại gặp tình cảnh như thế này cậu định làm gì? Lại trốn tránh tôi sao? Không nhìn tôi?” Văn Dã nhìn ngắm người tuyết trong tay mình và hỏi, hắn lần đầu tiên nhận được món quà như vậy, hứng thú nghiên cứu món quà thủ công, thật sự là làm từ mút xốp sao? Rất nhẹ.
Vân Nhạc thấy hắn không những không chê, lại còn có vẻ rất thích thú, “Ừ” một tiếng.
“Hả?!” Văn Dã không nghĩ đến cậu sẽ trả lời thẳng thắn dứt khoát như thế, vậy tại sao lúc nãy lại xin lỗi?
Vân Nhạc làm ra bộ dáng tôi biết tôi làm vậy là không đúng, nhưng tôi nhất quyết phải làm như thế, khiến cho hắn dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút nói: “Cậu đi theo tôi.” Nói xong liền dẫn Vân Nhạc đưa vào phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ của Văn Dã thập phần sạch sẽ, sàn nhà nhạt màu cùng ráp trải giường màu xám, tủ áo được làm âm vào trong vách tường, tiết kiệm được khá nhiều không gian. Giá sách, kệ đĩa CD lại càng tối giản hơn, được thành từ các khối ô vuông, bên trong phân loại theo thể loại cùng các khối mô hình, giúp cho căn phòng tuy rộng rãi nhưng không thấy trống trải cũng không bị qúa hỗn độn. Trong phòng ngủ này không cố tình thiết kế ban công, nhưng ở cuối phòng có một cửa sổ trong suốt lớn sát đất, có thể từ đó ngắm nhìn sao trên bầu trời, cùng mảnh trăng cong cong. Ánh trăng xuyên thấy qua cửa sổ chiếu vào thảm trải sàn màu quả hạnh để cạnh bên. Phía trên thảm bày một cái ghế sofa. Cạnh bên góc của sofa có khá nhiều quyển sách, đa dạng thể loại, liên quan đến nhiều lĩnh vực. Ngoài ra còn có một quyển tạp chí xe hơi chưa xem xong, đang được mở rộng chờ người đến lật xem.
“Cậu trước hết chờ một chút.” Văn Dã đem người tuyết đặt ở tủ đầu giường. Người tuyết nhỏ xíu không thể đứng được vì được làm qua loa, Văn Dã liền để nó dựa vào chân đèn bàn. Thấy nó không trượt ngã, mới đi đến bên giá sách, lôi ra hai quyển. Thoạt nhìn cứ như là sổ chứng nhận hay gì đó, hai xấp dày cộm màu hồng màu xanh.
Hắn bảo Vân Nhạc đưa tay ra, cầm một quyển đưa cho cậu, giải thích: “Cái này là, Teakwondo (1), Đai đen, sáu phần.”
Lại lấy ra một quyển khác, nói: “Cái này, Tán Đả (2), trung đoạn, cấp sáu.”
Lại lấy ra một quyển nữa, bảo: “Cái này là, vật lộn tự do (3), đã từng thi đấu ở trường một lần, hạng nhất.” Lại tiếp tục đem những quyển còn lại nói rõ ràng từng cái, rồi dùng tay giơ lên đo thử chiều cao của Vân Nhạc, hỏi: “Cậu cao khoảng một mét bảy mươi lăm?”
Vân Nhạc gật đầu.
“Cũng không phải là thấp, chính là quá ốm.” Văn Dã cười nói: “Tôi cao hơn cậu mười hai cm, chân dài, chạy rất nhanh. Tôi có chơi bóng rổ, ở vị trí tiên phong cánh.” Lại xoa cằm suy nghĩ một lát, đột nhiên có chút nghịch ngợm chọt chọt bụng mình, nói: “Thường hay tập thể hình, có sáu khối cơ bụng nữa.”
Vân Nhạc cầm từng quyển từng quyển giấy chứng nhận, mặt không biểu tình, rất kỳ lạ là, cậu hoàn toàn không cảm thấy Văn Dã đang hướng cậu mà khoe khoang, cũng không nhìn thấy nét gì kiêu ngạo trên khuôn mặt của hắn.
“Cậu nghĩ nếu tôi và Trâu Kiến đấu tay đôi, tôi sẽ bại dưới tay hắn sao?”
Vân Nhạc khé lắc đầu, nói: “Sẽ không.”
“Vậy cảm nghĩ thử xem, nếu như bọn họ có nhiều người, tôi ra tay giúp đỡ cậu, có thể hay không cứu cậu toàn mạng trở ra? Xem như bọn họ lừa ít dối nhiều, tôi có thể hay không lôi cậu từ đám người đó ra?”
Vân Nhạc ngón tay không khỏi giật giật, khuôn mặt cậu vẫn như trước lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt lại có chút chuyển biến rất nhẹ, như là đang nghĩ đến cảnh tượng đó, mang theo một tia hy vọng chưa bao giờ có.
Cậu đoán, Văn Dã có thể.
Văn Dã nói: “Tôi đem những thứ này cho cậu xem, là muốn nói cho cậu biết, nếu như tôi không có đủ năng lực, sẽ không tự mình bước lên phía trước. Tôi cũng có nhiều cách thức khác để cứu cậu, có thể méc thầy cô, cũng có thể mời hiệu trưởng tới.”
Vừa bất đắc dĩ vừa nói tiếp: “Thế nhưng cậu cũng quá bướng bỉnh đi, có như vậy mà ngốc nghếch cứng đầu đứng chịu đòn? Có phải cậu đang cố ý câu dẫn tôi đến đó không?”
Vân Nhạc ngơ ngác, nghiêm túc vì chính mình muốn làm sáng tỏ mà nói: “Không phải.”
“Ha ha, tôi biết.” Văn Dã không đùa cậu thêm nữa, nói rằng: “Cậu là sợ tôi bị liên luỵ, có đúng hay không?”
Vân Nhạc theo dõi ánh mắt ngậm ý cười đang sáng lên của hắn, không có khả năng thoát ra được nữa.
Văn Dã nói tiếp: “Kỳ thực, tôi hy vọng cậu có thể vì chính bản thân mình mà chạy đi, nhưng nếu quả thật không thể chạy thoát được, có thể tin tưởng mà đưa tay cho tôi không?”
“Tôi có đầy đủ năng lực bảo vệ mình, sẽ không bị thương, cũng có đầy đủ năng lực trợ giúp cậu, trốn chạy khỏi khó khăn.”
Có không ít người muốn giúp đỡ Vân Nhạc, nhưng cậu có thể thật sự đón nhận không nhiều. Trước đây lúc còn ở nhà, đã không ít lần liên luỵ Trần Xảo Ngọc chịu đòn. Vương Tùng tuổi tác cũng không nhỏ, coi như có thể cùng Vân Cẩm Bằng so nắm đấm, nhưng cũng gây ra nhiều hỗn tạp. Hai vợ chồng bọn họ đã năm mươi mấy tuổi, mỗi ngày đều phải làm việc vất vả, cùng Vân Nhạc cũng không máu mủ thân thiết, nên họ giúp vậy là quá nhiều rồi. Vân Nhạc không có cách gì báo đáp, cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể núp trong bóng tối tra miếng dầu nhớt, sửa cái bánh xe giúp Vương Tùng. Lại còn có cô Chung giáo viên chủ nhiệm của cậu, mới vừa tốt nghiệp đại học không lâu, vì hoàn cảnh của cậu mà cố tình đi thăm hỏi, thiếu chút nữa là bị Vân Cẩm Bằng đè lại cưỡng dâm. Một người phụ nữ thiện lương mới bước vào con đường giúp ích cho xã hội, tại sao phải đựng kinh hãi đến như vậy? Nhưng dù cho như vậy, cô ấy vẫn không từ bỏ Vân Nhạc, còn giúp cậu tìm được chỗ làm, giúp cho cậu an tâm đi học. Cậu vẫn nhớ lời cô Chung khuyên nhủ, dù thế nào cũng không được để thành tích tụt xuống. Nhưng cậu phải làm sao để giúp cô giáo xoá đi bóng ma kia bây giờ? Làm cách nào để báo đáp cho cô?
Cậu cũng không phải là chưa từng tiếp nhận thiện ý từ người khác, nhưng những người này đến khả năng bảo vệ bản thân cũng không có, vậu dựa vào cái gì để bảo vệ Vân Nhạc đây? Vân Nhạc khổ não, cái gì mà đừng khinh thời tuổi trẻ nghèo hèn, cái gì mà cố gắng bao nhiêu năm để kiếm được nhiều tiền, có công việc, rồi đáp lại những ân tình này, nhưng cậu sẽ thật sự có tương lai sao? Cậu rõ ràng chẳng có cái gì cả, mỗi ngày đều sống trong bóng. Con đường trước mắt đều không làm sao thấy rõ, làm sao có thể mong đợi vào tương lai đây?
Cậu chưa bao giờ oán hận việc bản thân mình phải trải qua những bi thảm như vậy. Cậu chờ Đoạn Phỉ, là tự chính mình lựa chọn ở lại. Cách duy nhất để bảo vệ những người vì cậu mà giúp đỡ là né tránh họ. Nhưng như thế không những cô lập người khác, mà còn cô lập cả chính mình. Ngoài việc chống cự lại Vân Cẩm Bằng, cậu chẳng còn biết gì về thế giới bên ngoài.
Kỳ thực so với Vân Cẩm Bằng, Trâu Kiến chẳng tính là cái đinh gì? Cậu chưa từng xem chuyện bị Trâu Kiến bắt nạt là việc gì to tát.
Nhưng lúc này, Văn Dã đối với hắn cười, rạng rỡ đến cực kỳ chói mắt đối với hắn nói, tôi có thể giúp cậu, tôi sẽ không bị thương. Cứ như thể cậu là một con thú hoang nhỏ đã nhiều năm sinh sống một mình, rời khỏi chiếc tổ u tối của mình, vốn tưởng rằng cuộc sống cũng sẽ không có gì biến đổi, lại đột nhiên thấy được một tia ánh sáng rực rỡ nhất.
Ánh sáng kia, ôn nhu chiếu vào cơ thể bị bóng tối bao phủ của cậu, lấp lánh, chiếu vào sâu trong tâm khảm cậu.
Đôi lời của người dịch: Cuối cùng thì cũng có tiến triển rồi. Thiếu gia đã ngọt nhạt mời gọi em hãy vào team anh =))))) Con mèo bếu ngu ngốc đã dính bẫy. Chiêu dụ bằng sáu múi thì em nào mà không xin chết cho được =))))))))))
Chú thích
(1) Taekwondo: môn võ thuật xuất phát từ Triều Tiên (Hàn Quốc).
(2) Tán Đả – Sanda (散打): một môn võ thuật tự vệ của Trung Quốc, tương tự như Kick-boxing của phương Tây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!