Vân Dã
Chương 19
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Vân Nhạc đã nấu xong bữa trưa, chờ đợi Văn Dã cùng ăn cơm chung. Vân Nhạc không để tâm đến sự việc của ngày hôm qua, lại càng không hiểu tại sao mình càng an ủi, mặt Văn Dã càng đỏ hết cả lên.
Năm phút sau, Văn Dã lò dò đến phòng ăn, vẫn còn vẻ lúng ta lúng túng. Hắn trộm nhìn Văn Dã đang ngồi ăn trong yên lặng vài lần, mới cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút. Mặc dù biết Vân Nhạc sẽ không châm chọc mình, nhưng dù gì cũng đã là học sinh cấp ba 17 tuổi, bị bắt gặp mặc quần chip nhân vật hoạt hình như vậy ít nhiều cũng khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng. Rốt cuộc cũng tại vì mẹ hắn lúc nào cũng thích mua cả đống quần áo các kiểu, lần nào đem về cũng là một bọc bự. Có không ít những món đều là họa tiết dành cho học sinh tiểu học. Như kiểu dù cho hắn có cao to đến đâu, trưởng thành đến mấy thì với mẹ, hắn vẫn chỉ là một đứa con nít mà thôi. Văn Dã cố sức nhặt nhạnh trong đống quần áo mẹ mua, rốt cuộc cũng chỉ có quần lót là có thể mặc được. Dù sao thì quần lót của mình rõ ràng là thứ khó ai nhìn thấy được, thế nhưng… Đúng là trên đời không có bức tường nào mà gió không chui lọt (1), kể cả quần lót là thứ ẩn sâu bên trong cũng không thoát nổi!
Lại nói đến quần áo, bữa giờ trời đã trở lạnh, Văn Dã nghĩ bụng muốn mang cho Vân Nhạc vài bộ quần áo chống lạnh. Cậu ta lúc nào trên người cũng chỉ có quần áo mỏng manh đơn bạc, da trên tay vài nơi đã có phần khô nẻ vì lạnh. Nhưng quần áo của Văn Dã toàn là đồ hiệu mắc tiền, tại một môi trường như trung học Thụy Hải, nếu khoác những bộ quần áo đó lên người Vân Nhạc, không những không giúp được cậu, còn mang lại cho cậu những rắc rối và chỉ trích không đáng có. Ngoài ra nếu cứ như vậy mà đưa cho cậu, hẳn nhiên cậu sẽ từ chối không nhận.
Trong dĩa món trứng chiên đã hết từ lúc nào, Văn Dã lại vẫn tiếp tục cầm nĩa đâm vào chiếc dĩa đã trống không, nghĩ ngợi đến xuất thần.
Vân Nhạc thả đũa trên tay xuống, phát hiện khuôn mặt Văn Dã vẫn còn nhiều tâm sự. Chẳng lẽ vẫn còn xấu hổ vì sự việc lộ quần lót kia sao?
Cậu suy nghĩ một chút, vội đứng dậy và nói, “Cậu có thể sang phòng của tôi không?”
“Hả?” Văn Dã gật gật đầu và theo sau cậu.
Căn phòng của Vân Nhạc khá trống trải và sạch sẽ, chẳng có gì ngoài một ít hành lý, thành ra không giống như có người đang cư trú. Quần áo của cậu vẫn còn để trong túi xách, đa phần là quần áo đã được giặt sạch dùng để thay đổi. Vân Nhạc mở túi hành lý, lấy ra hai món đồ được gấp gọn ghẽ và lật mặt chúng lại. Màu trắng… là quần lót sao?
Văn Dã đứng ở cạnh bên, mí mắt đột nhiên giựt lên vài phát. Hắn định mở miệng ra ngăn cản nhưng Vân Nhạc lại không cho hắn cơ hội để lên tiếng. Cậu giũ giũ món đồ bằng vải cotton trên tay, nghiêm túc nói: “Đây là chú Mèo Đen Cảnh Sát (2).”
Lại lấy ra một chiếc quần lót khác: “Đây là Heo con Peppa (3).”
Lại lấy ra thêm một chiếc nữa: “Đây là Shuke và Beta (4).”
“Được, được rồi.” Văn Dã vội vàng ngăn lại, phòng ngừa việc Vân Nhạc sẽ đem hết đống quần lót ra giới thiệu. Hắn dở khóc dở cười nói: “Không nên tùy tiện đem quần lót của mình ra khoe với người khác nha.”
Vân Nhạc nhìn thẳng vào mắt của hắn mà nói: “Nhưng cậu biểu hiện rất khác.”
Khác làm sao thì cậu cũng không rõ, cậu chỉ không muốn Văn Dã vì chuyện như vậy mà không vui. Cậu nói thêm: “Tôi cũng mặc quần lót có in hình nhân vật hoạt hình, thật sự không phải là chuyện gì đáng xấu hổ.”
Văn Dã đã hiểu ra tâm ý của cậu, nhìn cậu cố gắng làm hắn vui lên, liền cười nói: “Tôi không hề để ý đến vấn đề mặc quần lót có nhân vật hoạt hình đâu, mà là đang nghĩ đến chuyện khác. Cậu mong chóng xếp lại đồ đạc đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài nào. Tôi muốn đi mua một chút đồ dùng.”
Vân Nhạc rốt cuộc cũng nhìn thấy lại được gương mặt tươi cười của hắn, liền gật đầu, nhanh chóng đem quần áo xếp gọn lại, cùng Văn Dã đi xuống lầu.
Đường Thụy Khi mới mở một nhà sách với thiết kế avant-garde (5), đầy đủ các loại sách vở. Ở tầng trệt có bán các loại game giả lập (6). Tầng hai nằm ở độ cao mấy chục mét, có cầu thang xoắn ốc dẫn lên. Trên này có hàng đống sách vở với đủ loại mẫu mã đảm bảo thị hiếu người mua. Văn Dã chủ yếu đến đây để mua một vài đĩa game phiên bản giới hạn. Khi hắn và Vân Nhạc đến nơi, đã có một hàng dài bốn đến năm mét người chờ đợi ở trước cửa quầy.
“Cũng may đây chỉ là một game không quá hot, chứ nếu được yêu thích hơn nữa, có lẽ chúng ta phải xếp hàng đến tận nửa đêm.” Văn Dã nhìn đồng hồ và nói với Vân Nhạc: “Chắc phải mất khoảng hai mươi phút. Sau đó chúng ta vào nhà sách dạo một lát, ở đây có rất nhiều đầu sách, cậu xem thử có cần gì hay không.”
Vân Nhạc đáp một tiếng, đứng cạnh bên hắn chờ đợi hàng người rồng rắn rút ngắn dần, chỉ còn lại vài người. Vừa lúc di động của Văn Dã vang lên, nhìn qua cuộc gọi, thì ra là Ông chủ nhỏ họ Hàn – Hàn Thần. Chỉ mấy ngày không gặp mà giọng của Hàn tiểu lão bản đã càng ngày càng thiếu sức sống, nhiều tiếng la mắng vang lên ở đầu dây bên kia, rõ ràng là đang than phiền chuyện gì đó. Văn Dã dời điện thoại đi một chút, lấy từ trong bóp một số tiền ra đưa cho Vân Nhạc rồi nói với cậu: “Cậu ở đây xếp hàng mua giúp tôi. Tôi sẽ quay lại tìm cậu sau.”
“Ừm.” Vân Nhạc nhẹ gật đầu, nhìn hắn đi tới một góc yên tĩnh phía bên đường, vừa nói vừa cười vui vẻ. Văn Dã thật sự rất hay cười, không phải giả tạo dối trá, cũng không hề quá nhiệt tình, chỉ như hắn luôn tràn đầy niềm tin và yêu thích với cuộc sống. Mọi thứ dù nhỏ nhặt đến mấy cũng đáng cho hắn khám phá và theo đuổi, đáng để cho hắn thoải mái nở nụ cười. Vào lúc này đây, khi ánh nắng vừa đủ không quá gắt, những bóng lá đan xen và lấm tấm trải đều trên người hắn. Kể cả luồng khí bao xung quanh cũng chịu ảnh hưởng từ hắn mà trở nên ấm áp. Những chiếc lá úa vàng bị cơn gió nhẹ thổi bay cũng trở nên đầy màu sắc. Trong khoảnh khắc ấy, Vân Nhạc phảng phất không còn cảm giác được mùa đông lạnh lẽo, mà dường như đang nghênh đón mùa hè đầy kinh hỉ, nóng bỏng và đầy niềm vui tươi.
“A? Thật sự không còn à? Biết trước như vậy tôi đã đứng lì ở đây không đi nhà sách rồi!” Một nam sinh rống to. Có thật sự là ông không còn bộ nào không? Này cũng chỉ là một game hãng nhỏ thôi mà! Sao có thể bán hết nhanh vậy chứ? Thật là không khoa học chút nào!”
Vân Nhạc nghe âm thanh ồn ào nhốn nháo của đám người phía trước liền quay đầu nhìn sang. Trước mặt cậu là bốn năm người vây đằng trước quầy hàng than vãn và la ó thảm thiết. Anh chủ quầy hàng đeo trên người băng rôn quảng cáo (6), cười trừ giải thích: “Vừa nãy có người đã mua hẳn một lúc 20 đĩa mất rồi.”
“Không phải thông báo là mỗi người giới hạn chỉ được mua một bộ sao? Cái kẻ kia rõ ràng là quân đầu cơ tích trữ!”
Dẫu cho thật sự là mua đi bán lại, thì anh chủ quầy vẫn không thể không bán: “Nhưng hắn ta thật sự có đưa ra hai mươi chứng minh thư, tôi, tôi cũng không thể nào từ chối được nha!”
“Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Rốt cuộc là tên khốn nào mà thất đức như vậy, đồ gian thương!”
Anh chủ quầy nhỏ bé cũng cảm thấy được bầu không khí không được tốt cho lắm, liền chỉ vào cái người cách đó không xa đang ném hai mươi bộ game vào trong xe: “Chính là người kia.”
Vân Nhạc giờ đã hiểu chuyện. Không kịp suy nghĩ nhiều, mắt liếc nhìn bảng số xe, trên tay vẫn còn đang giữ tiền mà Văn Dã đưa, liền nhanh chân chạy sang bên đường chặn một chiếc taxi lại, mong rằng tài xế sẽ đuổi kịp chiếc xe kia.
Người tài xế xem ra là một ông bác trung niên có triệu chứng của “Trung Nhị” bệnh (7), dường như vừa thấy tốc độ cùng lòng nhiệt huyết của cậu, lại nghe thấy thanh âm “Đuổi theo chiếc xe” hai mắt bỗng chốc sáng quắc lên, chân nhanh chóng đạp ga suýt chút nữa thì tông luôn cả đèn tín hiệu giao thông. Ông bác Trung Nhị quả là có kỹ thuật rất đáng tin cậy. Ông ta bẻ vài đường cua gắt rất sắc sảo, thậm chí còn đuổi đến sát đít chiếc xe ki, một đường chạy nhanh như chớp tới tận phía tây của thành phố. Toàn bộ hành trình ông bác này sốt sắng cao độ, một lời cũng không kịp thốt ra. Sau khoảng một tiếng, ông bác Trung Nhị rốt cuộc cũng đạp thắng xe, vuốt mồ hôi trên chiếc đầu trọc bóng loáng, ngưu khí xung thiên địa (8) mà nói: “Đến nơi rồi.”
Vân Nhạc nói lời cảm ơn, trả tiền rồi xuống xe. Cậu còn chẳng có đủ thời gian để hỏi xem mình đang ở đâu, chỉ biết cắm đầu chạy đến chỗ người đàn ông ban nãy. Vừa đúng lúc người kia mở cửa xe bước xuống. Gã còn chưa kịp lấy mấy bộ game khỏi xe, đã thấy một tên nhóc đội nón lam thở hồng hộc chạy đến, mặt không đổi sắc mà đưa cho gã một xấp tiền, nói: “Tôi muốn mua lại một bộ game đó, trả thêm tiền cũng được.”
Kẻ đầu cơ tích trữ hai mươi phần trăm hoa lợi (8) kia mặc một chiếc áo ấm dạng phao (9) màu lông chuột, đeo một cặp kính dày như đít chai, rõ ràng là một ông chú trạch nam (10). Người kia hiển nhiên là không muốn đưa ra, đĩa game càng hiếm có thì lại càng nhiều người muốn sở hữu, vài năm nữa nhiều khi giá lại tăng đến gấp đôi. Cũng chẳng phải là trải nghiệm game có thích hay không, mà chủ yếu là người ta muốn thu thập để làm giá trị tinh thần. Gã chẳng thèm để ý tới Vân Nhạc nữa, rảo bước về phía cửa hàng game giả lập của mình ở phía tây thành phố. Nhưng có điều ông chú không ngờ là Vân Nhạc cũng theo chân vào, cậu lại còn đứng trơ trơ ở đó không nhúc nhích, làm cách nào cũng không chịu rời đi. Vân Nhạc không được như người ta biết nịnh nọt lấy lòng, bán rẻ tiếng cười. Chỉ có đôi mắt đen láy của cậu cứ thế mà nhìn chằm chằm vào gã đầu cơ tích trữ kia từng giây từng phút, khiến gã cảm thấy như chính mình đã làm ra một tội ác tày trời. Vân Nhạc đợi đến tận trời tối mịt, lúc gã kia chuẩn bị đóng cửa hàng, mới mở miệng nói thêm lần nữa: “Tôi muốn mua lại một bộ game đó, trả thêm tiền cũng được.” Nghĩ nghĩ thêm một chút, lại nói: “Làm ơn mà.”
Gã đầu cơ tích trữ ngồi tréo cẳng ngỗng ở bên trong quầy tính tiền, đốt lên một điếu thuốc và hỏi: “Chú mày mê trò game này đến vậy luôn hả? Mày đều thu thập đủ hết những đĩa game trước đó?”
Vân Nhạc đáp: ” Không có.”
Gã kia thắc mắc: “Không thu thập vậy chú mày muốn mua cái này làm gì chứ? Nếu không có đầy đủ bộ thì có ý nghĩa gì đâu chứ.”
Vân Nhạc lên tiếng: “Tôi mua giùm người khác.”
“Uầy.” Gã đầu cơ tích trữ nói: ” Chú mày giúp người khác mua thôi mà có tâm dữ vậy? Cái này là tùy duyên thôi, mua được thì mừng, còn không được thì thôi.” Xong lại thuận miệng nói thêm một câu: “Chẳng lẽ là mua tặng người chú mày thích sao?”
Người mình thích?
Vân Nhạc thầm nghĩ, mình thích Văn Dã sao? Vấn đề như vậy mà còn phải hỏi sao, thì rõ mồn một là thích mà, một người tốt đến như vậy, có ai lại không thích chứ? Thế nên liền gật đầu.
Gã đầu cơ tích trữ cũng không muốn dây dưa với thằng nhóc nhìn có vẻ như học sinh cấp ba này, lương tâm trỗi dậy liền lấy ra một đĩa game vừa nói: “Bạn gái của chú mày cũng không phải dạng vừa ha. Con gái hiếm có ai chơi mấy cái trò vừa căng thẳng vừa kích thích thần kinh như vầy. Chú mày đã còm nhom lại nhỏ con, hay là lại bị bạn gái bắt nạt? Thôi được rồi, anh mày đang là chó độc thân (11) lại thấy chú mày vì tình yêu mà bỏ công sức như vậy, đành bán cho mày đĩa game này giá gốc luôn. Coi như anh mày làm việc thiện, tích đức năm sau nhiều khi lại có người yêu.”
Vân Nhạc lấy tiền ra trả, cầm lấy đĩa game nói: “Không phải bạn gái.”
Gã kia vừa kẹp điếu thuốc vừa nhả khói: “Không phải bạn gái mà lại tốn công như này? Là thích mà không dám tỏ tình sao?” Gã đi ra ngoài cùng Vân Nhạc vừa hỏi, tay thì bấm khóa cửa tiệm lại. Gã ra vẻ người đã từng trải khuyên nhủ: “Nhóc con, lại đi anh mày nói cho nghe nè. Nếu chú mày đã thích một người nào đó, thì nên lập tức chạy đi tỏ tình với người ta. Nếu như để lỡ cơ hội, nhiều khi sau này cả đời sẽ phải hối hận đó.”
Vân Nhạc lắc lắc đầu, thật sự nghiêm túc giải thích: “Tôi có thích người đó, nhưng cậu ta không phải bạn gái tôi, cậu ta là con trai.”
Gã đầu cơ tích trữ nghe xong hai chân đi suýt vấp, định thần đứng vững lại, ngay lập tức quay đầu lại. Gã giơ ngón tay cái lên và nói: “Phong cách Tây dữ ha cu.”
Vân Nhạc vẫn chưa hiểu ra vấn đề, nói thêm: “Tôi mến cậu ta chỉ vì cậu ta rất tốt bụng, nhưng tôi đối với cậu ta…” Cũng chỉ nói được đến nữa câu, cũng không biết phải giải thích thêm thế nào nữa. Cậu chưa bao giờ yêu thích bất kỳ ai. Văn Dã là người đầu tiên khiến cậu cảm mến, trong lòng luôn thập phần cảm kích hắn.
“Mẹ bà, chú mày nháo nãy giờ mà não vẫn còn chưa thông nữa hả?” Gã đầu cơ buôn bán vốn dĩ là người không kỳ thị đồng tính, thôi thì đã làm người tốt thì phải làm cho tới cùng, nói tiếp: “Chú mày một lèo rượt đuổi anh đây từ trung tâm ra đến tận phía tây thành phố, lại còn đứng như phỗng ở cửa hàng suốt bốn, năm tiếng. Đừng mở miệng nói với anh mày đó là tình anh em nha. Không có tình bằng hữu nghĩa khí kiểu gì mà chỉ vì một cái CD game tào lao lại làm ra được mấy chuyện này hết. Dù sao thì mấy cái game này cũng có đầy mấy bản ăn trộm hoặc trả tiền trực tuyến tràn lan trên mạng. Thu thập lại là một chuyện hết sức cá nhân. Giả dụ ở đâu đó anh mày phát hiện ra một đĩa game giới hạn đã ngừng xuất bản, anh mày mua ngay rồi tặng cho một đứa bạn, thì đó mới đơn thuần là tình bạn. Chứ anh mày sẽ không lãng phí cả đống thời gian chạy nửa vòng thành phố, xong lại vì đứa bạn đó mà ngồi nửa ngày ở một cửa hàng của một kẻ xa lạ, mặt dày mày dạn không chịu rời đi. Đương nhiên nếu anh mày giàu có thì đó lại là chuyện khác, nếu có tiền thì đừng nói tới bạn bè, ăn mày ngoài đường tao cũng sẽ cho ở phòng lạnh tặng quà to. Nhưng nhìn bộ dáng của chú mày…” Gã đầu cơ tích trữ nhìn cậu non mất nửa ngày: “Cũng chỉ mà một đứa học trò nghèo kiết xác đi? Vậy vì lý do gì mà chú mày lại mất công đến thế?”
Vì cái gì? Vân Nhạc cầm trên tay CD game, đứng ở ven lộ đón một chiếc xe taxi. Thành tây đèn đuốc thắp sáng lộng lẫy, phản chiếu vào cửa sổ của chiếc taxi. Vân Nhạc lặng lặng nhìn ngắn, gã đầu cơ tích trữ thật sự đưa ra cho cậu một vấn đề nan giải. Cậu cũng nghĩ mình yêu mến Văn Dã, nhưng lại không hề biết tại sao mình lại dụng tâm đến như thế.
Là báo đáp ân tình sao? Nghe qua thì thật giống, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Cậu thành thực muốn hoàn thành nhiệm vụ mà Văn Dã giao cho mình, để được thấy hắn nở nụ cười và nói: “Nhạc Nhạc thật sự lợi hại nha.”
Cậu chạy vội về lại nhà sách, lúc này cũng đã là chín giờ đêm. Vào thời điểm trên, nơi này đã đóng cửa mất rồi, không còn bất cứ khách bộ hành nào ở gần cổng nữa. Cậu nghĩ đến việc Văn Dã đã về nhà, nhưng may là đĩa game đã mua được rồi. Cho dù tốn một chút thời gian, bỏ một tiền phí đón xe, nhưng thật sự cũng đáng. Vừa định đi lại trạm xe bus để bắt xe, cậu đã nghe đằng sau lưng có người gọi tên mình. Giọng gọi pha lẫn một chút lo lắng cùng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn có một phần không vui và trầm đặc.
Vân Nhạc vẫn đứng ở chỗ cũ, vội vàng xoay đầu lại. Văn Dã đứng sau cậu vài bước chân, trên tay cầm một bọc giấy, một ly thức uống nóng cùng một miếng khoai nướng nóng hôi hổi. Hắn tiền lại gần và hỏi: “Cậu đã ở đâu vậy chứ?”
Vân Nhạc đem món đồ trên tay đưa cho hắn vừa nói: “Giúp cậu mua đĩa game này nè.”
Văn Dã mày chau hết cả lại, nhận lấy đĩa game liền đem thức uống nóng hổi cùng khoai nướng và cả bọc giấy kia đưa cả cho cậu. Hồi chiều sau khi nói chuyện điện thoại xong, quay vào thì đã không thấy Vân Nhạc. Hắn không biết làm sao liền đến hỏi anh chủ quầy game đang bận rộn dọn dẹp mấy cái băng rôn quảng cáo. Anh chàng kia kể đại khái tình huống nên Văn Dã đoán rằng có lẽ cậu vì muốn giúp mình mua được đĩa game nên đã đuổi theo người kia, nhưng cụ thể đuổi theo đến tận đâu thì hắn không biết được. Anh chủ quầy vì việc bảo mật thông tin cá nhân nên không thể tùy tiện tiết lộ địa chỉ của khách hàng. Văn Dã đã đứng ở chỗ này đợi chờ rất lâu, một bước cũng không dám đi xa. Hắn nghĩ rằng nếu Vân Nhạc thật sự mua lại được đĩa game thì chắc chắn sẽ quay trở về nhà sách này. Cậu ấy hẳn là dù biết hay không biết mình còn ở đây thì vẫn sẽ quay về lại đây xong mới trở về nhà. Qủa nhiên không ngoài dự đoán, nhưng Văn Dã cũng không thấy vui vẻ gì, hai tay khoanh trước ngực mà đứng đó.
Vân Nhạc mở bọc giấy ra, ngẩn ngơ một lúc mới hỏi hắn: “Tại sao cậu lại mua nhiều khoai nướng và đồ uống quá vậy?” Bên trong có tới bốn, năm phần, đều nguội lạnh hết cả.
Văn Dã trả lời: “Bởi vì tôi không biết cậu sẽ trở về từ nơi nào, lại không thể nào vác lò vi sóng (11) ra tận đây. Chỗ này muốn tìm nơi ăn cơm phải đi ít nhất hai cây số. Tôi sợ cậu đi lung tung, mệt mỏi đói bụng, lại không biết kiếm cơm ở đâu ăn.”
Thấy Vân Nhạc vẫn còn ngơ ngác không nói được tiếng nào, hắn móc từ trong túi ra một chiếc di động mới tinh và đưa cho cậu: “Cậu hãy cầm cái này đi. Coi như là vật dụng cần thiết cho công việc. Sau này nếu có bất cứ việc gì xảy ra, đều phải nhớ gọi cho tôi một tiếng, không thì tôi sẽ rất lo lắng.”
Vân Nhạc cầm lấy chiếc điện thoại với đôi tay đang cầm cả đống đồ uống cùng khoai lang, mắt không chớp nhìn Văn Dã rồi “Ồ” lên một tiếng.
“Ồ cái gì mà ồ!” Văn Dã tức khí mà dí vào trán cậu, quay người lại: “Đi nhanh lên, về nhà thôi.”
~ Hoàn Chương 19 ~
Chú Thích
(1) Không có bức tường nào mà gió không chui lọt (Bất thấu phong đích tường): Ý nói không có cái gì là không thể xảy ra, dù có khó tin đến mấy.
(2) Mèo Đen Cảnh Sát (Hắc Miêu Cảnh Trưởng): một bộ phim hoạt hình về Cảnh Sát Mèo Đen của Trung Quốc.
(3) Heo con Peppa (Tiểu trư Bội Kỳ): một bộ phim hoạt hình khá nổi tiếng của Anh sản xuất.
(4) Shuke và Beita (Thư Khắc hợp Bối Tháp): bộ phim hoạt hình của Trung về hai chú chuột phi công.
(5) Avant-garde (Tiền Vệ): Một phong cách sống (lifestyle) cách tân, lạ và không theo khuôn mẫu. Ở trong truyện là nói về kiến trúc. Được khởi xướng từ cách tả ở Pháp trong thế kỷ thứ mười chín.
Tòa nhà theo phong cách Avant-garde
(6) Game giả lập (Virtual-Reality Game): Một thể loại game mới xuất hiện gần đây, ở đó người chơi được trải nghiệm game như trong đời thật.
(7) Trung Nhị bệnh (Hội chứng Chūnibyō): hay còn gọi là hội chứng “Hoang tưởng tuổi dậy thì”. Thuộc dùng để miêu tả hiện tượng tâm lý xảy ra ở những đứa trẻ tuổi dậy thì, sống khép kín nhưng lại khao khát được thể hiện bản thân đến độ chúng hoang tưởng bản thân có một sức mạnh siêu nhiêu hay trí tuệ siêu phàm nào đó.
(8) Ngưu khí xung thiên (địa): Ý nói ngạo khí cao ngút trời (đất). Có điển tích gì đó mà dài quá Mèo lười đọc huhuu
(9) Hai mươi phần trăm hoa lợi: Chỗ này thực ra Mèo cũng không hiểu lắm, chắc đại khái tác giả nói cái gã kia sẽ mua đi bán lại ăn lời 20% huê hồng.
(10) Áo ấm dạng phao (Siêu thanh vũ nhung phục):
(11) Trạch nam: Một dạng nam giới luôn luôn trốn ở trong nhà, ít khi đi đâu, thường mê truyện tranh các kiểu (otaku).
(12) Chó độc thân (Độc thân cẩu): Từ lóng chỉ người độc thân ở Trung.
(13) Lò vi sóng (Microwave):
Tâm sự mỏng:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!