Vân Dã
Chương 55
Trần Dương cùng Phùng Đường ngồi lại chơi hơn nửa tiếng, còn dự tính cuối tuần sẽ đem theo cả máy chơi game đến đây. Vân Nhạc mấy bữa nay vẫn ở luôn trong bệnh viện, phòng bệnh đặc biệt cái gì cũng có, nhà bếp nhỏ, buồng vệ sinh, cũng không cần phải thuê phòng trọ chạy tới chạy lui. Tiễn hai người Phùng, Trần ra về, Vân Nhạc đem trái táo đã lột vỏ cắt thành hột lựu, “A ——” Văn Dã cười híp mắt há miệng, nhìn cậu vội vàng cầm miếng táo gắn trên tăm đút vào miệng mình. “Có ngọt không?” Vân Nhạc hỏi. Văn Dã nhai nhai, hai mắt như có đèn, khoa trương nói: “Rất là ngọt đó.”
“Thật vậy sao?” Vân Nhạc nghi hoặc. Cái này cũng chỉ là táo tây bình thường thôi mà, tuy rằng lúc cậu mua cũng chọn lựa cả buổi, nhưng thấy phản ứng của Văn Dã, lại nảy sinh lòng hiếu kỳ muốn nếm thử mùi vị. Văn Dã lợi dụng lúc cậu không chú ý, đem cái dĩa dời ra phía sau, rồi chỉ chỉ khóe môi mình mà nói: “Chỗ này mới là ngọt nhất.” Vân Nhạc lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, đứng cạnh bên giường hé môi ra, hôn lên đôi môi tràn ngập hương vị trái cây của hắn.
“Trời đất mẹ ơi!” Hàn Thần vừa vào cửa liền bắt gặp cảnh tượng này, nhanh chóng che mắt lại: “Tao nói hai đứa bây giữa ban ngày ban mặt, chú ý việc ảnh hưởng đến người khác có được hay không chớ?”
Văn Dã khóa tay sau gáy của Vân Nhạc, mở một bên mắt ra, cũng không cảm thấy thẹn thùng gì, ngược lại còn có chút tiếc nuối. Táo tây chỉ mới ăn được một nửa, còn sót lại đến mười mấy miếng. Hàn Thần muộn như vậy còn chạy lại đây, rõ ràng là có việc rồi. Văn Dã ôm lấy trán của Vân Nhạc, nói: “Bảo Bảo, em giúp anh hỏi bác sỹ xem còn bao lâu nữa là có thể xuất viện được?”
Vân Nhạc nuốt xuống thịt táo ở trong miệng, gật đầu rồi bước ra ngoài.
Hàn Thần chờ Vân Nhạc đi khuất, mới kéo ghế qua ngồi cạnh bên giường, nói: “Tao thấy mày đã có thể xuất viện luôn rồi đó.”
Văn Dã cười nói: “Vân Cẩm Bằng ra sao rồi?”
Hàn Thần đáp: “Yên tâm đi, luật sư đều làm theo ý của mày hết. Tất nhiên không thể tử hình, dù gì cũng chưa đến mức đó. Nhưng chỉ cần gã bị kết tội, khả năng chung thân là rất cao.”
Văn Dã nói: “Cám ơn mày.”
Hàn Thần đáp: “Mày khách sáo với tao làm cái gì chứ, là bạn thân thì phải vậy. Nhưng mà…” Cậu ta liền chuyển đề tài, cười hắc hắc nói: “Mày coi tao phải chạy tới chạy lui giúp mày cả mấy ngày trời. Cái vụ kỳ trước tao nói với mày đó, mày có nghĩ ra được ý gì hay để giúp tao không? Giờ đã tựu trường rồi, tao vẫn đang chờ được quay trở lại trường học đây.”
Cùng lúc đó, ở quầy y tá lầu sáu, Văn Nhạc đang giải bày lý do đến đây. Cô y tá liền mở ra hồ sơ bệnh án của Văn Dã, đáp: “Nếu như không có việc gì đột xuất xảy ra, 16 tây là có thể xuất viện rồi.”
Mười sáu tây, Vân Nhạc ngơ ngác, hỏi thêm: “Sau khi xuất viện có phải chú ý vấn đề gì không ạ?”
Y tá trả lời: “Để ý ăn uống phải thanh đạm một chút, kiêng ăn các món cay. Cũng không được vận động quá sức, ngăn ngừa việc vết thương vừa lành lặn lại bị rách ra. Những vấn đề này, bác sỹ chính cũng sẽ dặn dò tỉ mỉ hơn trong ngày xuất viện, không cần quá lo lắng.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Lan Thư đến để thay thế, Vân Nhạc như thường lệ quay về trường. Sau một đêm được ủ lên men, câu chuyện của Trâu Kiến ngày càng lan truyền rộng rãi hơn, kể cả giáo viên học sinh trường khác cũng đã biết đến. Trung học Thụy Hải tạm thời cũng không tìm ra phương thức ứng phó nào tối ưu nhất, đành cho Trâu Kiến tránh đi, không cần lên lớp thời gian này nữa. Ngày hôm qua cô Chung có việc không đến trường, hôm nay cô mặc một bộ tây trang, đứng trên bục giảng cau mày, nghiêm túc nói: “Ở trường gần đây đã xảy ra một chuyện, lớp khác thì cô không quan tâm. Nhưng việc này liên quan đến một bạn của lớp chúng ta, vậy nên tất cả các em đều không được nhắc đến nữa, kể cả là sau giờ học cũng không được bàn tán.” Cô giáo xoa xoa mi tâm, ngước mắt lên mà nói: “Vân Nhạc, giúp cô phát cái này…” Cô còn chưa kịp dứt lời, liền sửng sốt hồi lâu. Không ít học sinh theo ánh mắt của cô mà nhìn sang, cũng đều kinh ngạc, “Đây thực sự là Vân Nhạc sao?”
“Mẹ ơi… Tao không để ý luôn đó…”
“Vân Nhạc trước giờ có phải như vầy không? Chờ đã, hôm qua nó cũng có đi học?”
“Có đi nha. Nhưng sự việc của Trâu Kiến náo loạn như vậy, ai mà có thời giờ chú ý đến cậu ta chứ. Cậu ta có phải là đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Sao tự nhiên lại trở nên đẹp trai như vậy!?
“Không thể chứ? Tao thấy đó giờ nó vẫn như vậy mà, chỉ có thay đổi kiểu tóc thôi.”
“Không không không, tao cảm thấy tóc tai không phải là vấn đề chính, cái chính là khí chất, là khí chất đó!”
Cô Chung tằng hắng một tiếng, ý kêu cả lớp yên lặng, rồi nói tiếp: “Vân Nhạc, đem bảng câu hỏi này phát xuống cho các bạn. Được rồi, đã vào học lại rồi, cũng chỉ còn nửa học kỳ nữa là đã vào lớp 12. Vì muốn tìm hiểu kỹ hơn tình hình học tập hiện tại, phòng giáo vụ đã chuẩn bị bộ câu hỏi cho cá nhân này, để giúp cho tất cả các em tiến bộ hơn trong học tập…”
Sau khi hết tiết, cô Chung chưa vội rời đi, mà là tiến đến chỗ ngồi của Vân Nhạc, không an lòng mà nói: “Em đi theo cô một chút.” Cô có chút bận tâm, chỉ có vỏn vẹn một kỳ nghỉ đông mà Vân Nhạc đã biến hóa cực kỳ lớn, căn bản là không được bình thường. Cô Chung Linh từ trước đến nay luôn hết sức quan tâm cậu, tuy rằng chưa giúp được chuyện gì thực sự lớn, nhưng kể cả là trong học tập lẫn sinh hoạt, cô đều cố hết sức tận tâm. Nếu nói cô là giáo viên của Vân Nhạc, chi bằng nói là một người chị gái tốt bụng yêu thương em còn giống hơn.
“Em nói cái gì?! Chung Linh đang ngồi trước bàn làm việc, vừa bưng tách trà dưỡng sinh lên uống một hớp liền toàn bộ phun hết ra ngoài, dính lên cả mặt của người giáo viên lớn tuổi ngồi đối diện. Cô lập tức vừa rút khăn giấy ra vừa nói xin lỗi liên tục. Giáo viên lớn tuổi kia thở phì phò qua bộ râu, trừng mắt nhìn cô, lải nhải trách móc cô sao mà vô ý vô tứ, rồi bỏ ra ngoài đi rửa mặt. Trong văn phòng chỉ còn lại hai người cô trò bọn họ, Chung Linh dùng hết sức cố trấn tĩnh bản thân, nói: “Em đem chuyện vừa nãy kể lại lần nữa cho cô xem.”
“Dạ.” Vân Nhạc trả lời nghiêm túc: “Em đang yêu thưa cô.”
“Nói cái gì? Em đang yêu sao?” Chung Linh vuốt cái trán mướt mồ hôi, hỏi: “Với ai? Trong trường hay ngoài trường? Lớp mấy?”
Vân Nhạc đáp: “Dạ, trong trường mình, lớp 11-1.”
“Lớp 11-1? Là nữ sinh nào chứ?” Cô Chung lại bưng tách trà dưỡng sinh lên, đem toàn bộ nữ sinh có chút ấn tượng của lớp 11-1 điểm qua. Lớp 11-1 cũng rất tốt, các bạn học sinh nữ đều có thành tích không tệ. Chắc chắn sẽ không xảy ra hiện tượng sau khi yêu thì thành tích của cả hai đều bị giảm sút…
“Dạ không phải nữ sinh, là nam sinh đó cô.”
Không phải nữ sinh? Chung Linh chau mày, thành tích của lớp 11-1 toàn diện đều rất tốt, kể cả là nam sinh cũng chắc chắn không sao…
“Nam sinh?!” Cô Chung chậm mất vài giây mới phản ứng được, chiếc tách trên tay cũng không tự chủ mà thả ra. “Choảng” một tiếng rơi xuống đất bể tan tành.
Vân Nhạc không lộ chút biểu tình gì, bình tĩnh nói: “Để em giúp cô quét dọn sạch sẽ.”
“Chờ đã.” Chung Linh đem cậu kéo trở về, nói: “Quét cái gì mà quét, chuyện còn chưa nói hết mà. Em nói là em với một bạn nam ở lớp 11-1 yêu nhau?”
“Dạ.” Vân Nhạc đáp: “Là Văn Dã, học sinh mới chuyển đến vào học kỳ trước. Cậu ấy rất tốt.”
“Em…” Chung Linh dạy học cho cậu đã lâu, cũng biết rõ tính cách của cậu. Cô cố tiêu hóa câu chuyện hơn mười phút, mới đành hỏi: “Em đang nghiêm túc sao?”
“Dạ.” Vân Nhạc ánh mắt kiên định trả lời: “Là cậu ấy đã cứu em. Cậu ấy cũng chính là tương lai của em.”
Cô Chung lại hỏi thêm một vài chuyện lặt vặt, mới biết được đầu đuôi câu chuyện trong mấy tháng nay. Cô thấy khá là cảm động, cũng không còn thiết làm tư tưởng giáo dục gì nữa, thở dài dặn dò: “Tình hình hiện tại của em rất tốt, xem ra thằng nhóc kia cũng giúp đỡ em được rất nhiều. Cô cũng không phải là người già khó tính cổ hủ, xu hướng tính dục nào cũng được, cô cũng sẽ không kỳ thị các em. Nhưng mà có một việc trọng yếu, nhất định phải giữ vững thành tích học tập hiện tại. Lớp 12 chính là mấu chốt quan trọng, coi như thành tích của em cũng không tệ, nhưng cũng không được vì yêu đương hay bất cứ vấn đề gì khác mà buông thả bản thân quá mức, có biết chưa?”
Vân Nhạc đáp: “Dạ em biết rồi.”
“Cô tin tưởng em.” Cô Chung cười ôn hòa: “Trước đây em học hành rất tốt, sau này nhất định sẽ làm được tốt hơn. Kiểu tóc này rất hợp với em, nhìn đẹp trai lắm.”
Vân Nhạc dạ một tiếng, cũng chưa rời khỏi phòng, thoạt nhìn còn có chút sầu thảm. Cậu hỏi: “Thưa cô Chung, em muốn hỏi cô một vấn đề ạ.”
Vân Nhạc rất ít khi chủ động hỏi việc gì, khiến Chung Linh hơi kinh ngạc. Cô theo bản năng lên tiếng, “Em nói đi.”
“Hôm Văn Dã xuất viện cũng chính là sinh nhật của cậu ấy. Em muốn tặng cho cậu ấy một món quà, nhưng không biết nên chuẩn bị cái gì thưa cô.”
Cô Chung đẹp người lại tốt tính, nhưng lại chưa yêu đương lần nào. Nhưng đã làm thầy người ta, tuyệt đối không thể vì chuyện này mà lòi ra cái dở của mình được. Cô định bưng tách trà lên nhấp một ngụm cho trơn cổ họng, liền nhớ ra cái tách thủy tinh đã gắn bó phục vụ cho mình hai tháng nay đã vừa mới hương tan ngọc vỡ (1) mất rồi, đành liều mà mở miệng nói: “Quà sinh nhật nhất định phải là thứ mà người nhận thích. Nếu là nam sinh thì có thể chọn lựa dây nịt, ví tiền, hoặc bút máy. Tuy học sinh cấp ba không được phép hút thuốc nhưng cũng có thể tặng một cái bật lửa phiên bản giới hạn.”
Chung lão sư người đẹp thiện tâm, chưa từng nói qua luyến ái, mà vi nhân sư biểu, tuyệt đối không thể đối với chuyện như thế này lòi dốt, tưởng bưng chén lên làm trơn cổ họng, mới nhớ tới tuỳ tùng nàng hai tháng cốc thủy tinh tại mới vừa hương tiêu ngọc vẫn, đành phải mở miệng nói: “Quà sinh nhật nhất định phải làm vui lòng, nam sinh nói có thể lựa chọn dây đeo, ví tiền, bút máy, học sinh cấp ba không cho phép hút thuốc mà cũng có thể đưa một cái giới hạn bật lửa.”
Vân Nhạc nói: “Cậu ấy xem ra không thích mấy thứ này.”
Cô Chung hỏi lại: “Vậy chứ thằng bé thích gì? Bạn ấy thích gì thì em tặng cái đó.”
Vân Nhạc suy nghĩ một chút, nói: “Cậu ấy yêu thích em ạ.”
…
“À.” Cô Chung nhìn cậu suốt hai giây liền, rồi gục người xuống bàn loạch xoạch viết giáo án: “Cô không giúp được em đâu, em về trước đi.”
~ Hoàn Chương 55 ~
Chú Thích:
(1) Chính là câu “Hương tiêu ngọc vẫn” đó. Nghĩa của câu là tiêu tan, mất đi. Như mùi hương bị tiêu tán, ngọc bị rơi vỡ tan.
Mèo: Má ơi, bé Nhạc nó làm cô giáo cứng họng luôn rồi =))))) Mèo thực sự cười muốn đi toilet =))))) Nói chuyện yêu trai mà mặt bé nó không có chút sợ hãi hay lo lắng, như thể đang nói chuyện của ai chứ không phải của ẻm =))))) Đúng là không hổ danh vợ của em Dã =)))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!