Vạn Dặm Thương Nhớ
Phần 17
Chỉ 1 câu nói của vị thầy pháp liền khiến lòng ai cũng bất an.
Bà cả nghe vậy vội vàng đi lại:
– Thưa thầy, thầy nói sao? Thầy thấy được hết ạ?
– Chướng khí ở đây rất nặng, cũng là do nghiệp mà người gây ra. Nếu thực sự gia đình muốn biết, thật lòng muốn hoá giải, vậy thì ngày mai lão sẽ làm lễ, rồi tất cả mọi chuyện, trắng đen đều sẽ rõ ràng.
Ông Huấn nghe vậy bắt đầu lo sợ:
– Trắng….trắng….đen rõ ràng là sao thầy?
– Lão nhìn sắc mặt ông vận khí không tốt, nhiều gánh nặng lo sợ. Ông muốn lão giải hạn vậy đêm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Nói rồi, vị thầy pháp cũng quay người rời đi, mà lúc này bà hai đã trở nên lo lắng, những ngón tay bấu chặt vào nhau, suy tư mà trở về phòng.
Sáng hôm sau, khi cả nhà ông Huấn đang rục rịch chuẩn bị làm lễ, thì bà Thiết lại lẳng lặng đi ra ngoài.
Dáng vẻ hoảng hốt vội vã chạy đến nhà gã nhân tình của mình đập cửa “rầm, rầm”.
Mãi 1 lúc sau, cánh cửa mới mở ra, gã tình nhân trong dáng vẻ quần áo không chỉnh tề khẽ nhăn mặt mà nói:
– Làm gì mà đập cửa lớn thế?
Bà Thiết không trả lời ngay, liền đi thẳng vào bên trong nhà, gã tình nhân thấy vậy cũng vội đóng cửa lại rồi trở vào:
– Thế có chuyện gì?
Bà Thiết lúc này có phần sợ hãi nói:
– Làm sao bây giờ, lão già đấy chắc sẽ biết chuyện em bỏ độc con trai lão.
– Làm sao ông ta biết được?
– Chẳng biết ở đâu mọc ra vị lão già tự xưng là thầy pháp, nói ông ta có thể tính ra được mọi việc, làm rõ trắng đen. Bây giờ lão Huấn đang ở nhà đôn đúc chuẩn bị làm lễ. Tính ông ta mê tín, thầy nói gì cũng tin, nếu lão già kia thật sự tính ra được mọi chuyện vậy chẳng phải là lộ tẩy hết sao?
– Hừ, chắc gì lão đã xem được, giỏi thế thì làm tiên luôn đi cho rồi, làm thầy pháp làm cái đếch gì?
– Nhưng quan trọng là lão Huấn rất mê tín, lỡ may lão già kia nói gì lung tung đến em thì coi như chúng ta xong rồi!
Gã tình nhân nghe vậy lại cười lớn:
– 1 lão già khú đế đấy thì sợ gì, rồi có ngày anh sẽ bắt lão phải bò xuống lau giày cho anh.
Dạo trước còn thấy gã có phần kiêng dè nhà ông phú hộ, bây giờ lại tỏ vẻ hống hách vậy khiến bà Thiết cũng thấy kỳ lạ, nhưng vấn đề lo sợ bây giờ là liệu chuyện bỏ độc cậu Đăng có bị lộ ra hay không:
– Bây giờ anh phải tính đi, em không dám về nhà đó nữa.
Lúc đấy, gã tình nhân định nói gì đó thì bên trong 1 căn phòng liền phát ra giọng nói của 1 người phụ nữ:
– Anh Ba, anh dậy sớm thế?
Vừa nghe vậy, bà Thiết ánh mắt sắc lẹm quét về phía căn phòng mà nói:
– Ai ở trong phòng?
Gã tình nhân nghe vậy bắt đầu có chút lúng túng, bà Thiết cũng liền đứng dậy đi lại căn phòng, bắt gặp ngay 1 cô gái còn trẻ đẹp hơn mình, bà nổi máu ghen lao đến:
– Mày là con nào? Sao mày lại ở đây?
Bà ta túm tóc cô gái kia kéo ra ngoài, gã tình nhân thấy vậy vội đi lại can ngăn rồi đẩy bà ra.
Bà Thiết tức đến muốn nổ 2 con mắt:
– Á à, sao? Muốn bảo vệ con già đấy à? Hừ, đúng là mèo mả gà đồng, bảo sao dạo này cứ ăn diện rồi lén lút đi. Dám chơi bà à?!
Nói rồi, bà lại lao đến động tay động chân, gã tình nhân lúc này cũng liền trở mặt, đẩy bà ngã uống:
– Cô thôi đi, tôi nói thật, tôi nhìn cái mặt cô chán lắm rồi, nếu không phải vì cái gia tài của lão già kia thì còn lâu ông này thèm để mắt đến 1 con già như cô.
Bà Thiết phải nói là giận đến tím mặt, bà đứng lên nghiến răng kèn kẹt mà nói:
– Ăn của bà xong rồi lại muốn nhả bã à. Tất cả lại tại cái con quỷ quái này!
Nói rồi, bà lại lao đến định xử cô gái kia những gã tình nhân đã nhanh tay giữ lấy rồi đẩy bà ra ngoài:
– Cô nhìn lại cô xem, già rồi mà nghĩ mình còn trẻ đẹp sao? Nếu không muốn mất mặt thì mau đi khỏi đây đi.
Bà Thiết lúc này giận đến mất khôn, gào lên:
– Giỏi, mày giỏi lắm Ba, mày tính qua cầu rút ván phải không? Bà nói cho mày biết, nếu không có bà, mày chỉ là 1 thằng khố rách áo ôm. Bao năm qua, mày dựa vào bà, giả làm đạo sĩ để moi tiền lão Huấn nên mày mới được ăn sung mặc sướng, giờ mày lại trở mặt với bà à? Mày nghe rõ đây, việc hạ độc con lão Huấn là mày chủ mưu, cũng chính là mày đưa cho bà thuốc độc, nếu mà bà bị lộ thì mày cũng không thoát được liên quan đâu.
Bà Thiết nói 1 tràng xong thở gấp, vừa lúc đấy, cánh cửa ngoài bị đạp tung ra, giọng nói đầy giận dữ:
– Được, bà cũng lớn gan lớn mật lắm bà Thiết!
Người xuất hiện ở trước cửa khiến bà Thiết kinh hãi, miệng lắp bắp:
– Ông…..ông……sao ông lại…..!
– Hừ, đúng là thầy pháp cao tay, trước buổi lễ thầy xem hướng đếm dặm bảo ông đi để trấn áp mệnh, không ngờ lại dẫn ông đến đây. Dám lừa ông bao nhiêu năm qua, xem ông trừng trị thế nào.
Nói rồi, ông Huấn liền đi đến túm lấy bà Thiết lôi đi, sau đó quát lớn:
– Cuội, mày vào lôi cả gã đạo sĩ chết tiệt về cho ông?
– Dạ!
Thằng Cuội nghe vậy cùng với vài đứa gia nô lao đến đánh túi bụi gã tình nhân của bà Thiết, sau đó cũng lôi đi theo sau ông Huấn.
Bà Thiết lúc này khóc lóc cầu xin:
– Ông ơi, tôi sai rồi, tất cả là do tên kia nó lừa tôi.
Phải nói ông Huấn tức đến độ không nói nên lời, vung tay tát bà Thiết 1 cái rồi nói:
– Im miệng cho ông!
Bà con ngoài làng được phen thấy ông Huấn dạy vợ liền nhìn chằm chằm rồi xì xào to nhỏ.
Ông Huấn cả thằng Cuội kéo đôi gian phu dâm phụ này về nhà, đưa đến trước mặt vị thầy pháp mà nói:
– Giờ con mới hiểu lời ám thị của thầy. Khi nãy thầy nói con đi lấy hướng, gặp 2 đứa này đang tư thông với nhau, nó lừa gạt con bao năm nay, bỏ độc con trai con mà con không hề hay biết. Thầy xem 2 đứa này, nên trị thế nào?
Vừa nghe vậy, trên dưới nhà Trịnh đều kinh ngạc, bà cả mất bình tĩnh quát lên:
– Hoá ra là mày hại con bà bao năm nay, đúng là nuôi ong tay áo mà.
Cậu Đăng lúc này cũng bất ngờ khi biết điều này, trước giờ tuy ông Huấn có 2 ngừoi vợ nhưng giữa bà cả và bà hai đều không có mâu thuẫn, thêm cả cậu cũng chưa bao giờ làm gì phật ý đến bà Thiết, không hiểu sao bà muốn hại cậu:
– Bà hai, sao bà lại làm thế với con?
Bà hai lúc này cả người run lên, bàn tay chắp lại van xin:
– Ông ơi, tôi sai rồi, tất cả đều do tên này nó chủ mưu, nó xui tôi làm.
Nghe thế, gã tình nhân cũng liền phản bác:
– Hừ, vậy ai là người nói chán nhìn mặt đôi vợ chồng già, muốn con trai lão ta chết để chiếm cái tài sản nhà này?
Ông Huấn nghe 2 người họ cứ đổ qua đổ lại cho nhau càng thêm tức tối:
– Hừ, đúng là mèo mả gà đồng! Có tin ông đưa cả 2 chúng mày lên báo quan không?
Vị thầy pháp nãy giờ im lặng, lúc này mới lên tiếng:
– Việc gia đình của ông, lão không tiện can thiệp, hôm nay lão đã chuẩn bị để làm lễ, việc này hãy nên tạm gác lại, gia đình nên giải quyết riêng.
Nghe thế, ông Huấn lại nhìn thằng Cuội mà nói:
– Cuội, mày đem 2 đứa nó nhốt vào hầm cho ông, đợi ông xong việc, ông sẽ xử lý chúng nó.
Nghe vậy, thằng Cuội cũng liền làm theo, bà Thiết bị lôi đi vẫn còn kêu la van xin, mà gã tình nhân còn buông lời doạ nạt:
– Lào già chết tiệt kia, lão mà không thả tôi ra rồi ngừoi của tôi sẽ đến đánh chết lão đấy.
Ông Huấn nghe vậy quát lớn:
– Bịt miệng chúng nó lại cho ông!
Mợ tư đứng đấy dõi mắt nhìn theo 2 người bọn họ, trong lòng bình lặng như 1 điều dĩ nhiên. Tất cả mọi thứ đều đi theo kế hoạch mà mợ đã vẽ ra.
Từ cái hôm mợ được cậu Thịnh cứu giúp, trước khi trở về mợ đã nhờ cậu Thịnh sắp xếp 1 vị đạo sĩ vô tình đi qua nhà ông phú hộ. Mợ biết với cái sự mê tín của ông thì kiểu gì cũng tin lời, sau đó mợ cứ thế dùng chiêu gậy ông đập lưng ông để đối lại với bà hai và gã đạo sĩ.
Chỉ là có điều mợ không ngờ, vốn dĩ chỉ cần mời 1 đạo sĩ giả mạo, nhưng xem ra vị thầy pháp mà cậu Thịnh đã nhờ này không phải là giả. Cũng nhờ sự tính toán của thầy mà mợ đi nhanh được 1 bước vạch trần mọi chuyện.
Sau khi đã nhốt đôi gian phu dâm phụ kia lại, ông Huấn mới quay sang nhìn vị thầy pháp:
– Thưa thầy, có thể làm buổi lễ được rồi!
Nghe vậy, vị thầy pháp mới quay mặt về phía bàn lễ, đi lại thắp 3 nén nhang vào lư hương, sau đó đứng chắp tay lại khấn.
1 lúc sau đó, trời nổi 1 cơn giông lớn, mây đen kéo đến làm tối sầm vạn vật, bên ngoài nhà ông phú hộ, bà con trong làng hô nhau chạy mưa.
Sấm đánh mạnh xuống 1 tiếng, toàn gia nhà ông Huấn kinh hãi giật nảy người.
Vị thầy pháp lúc này mở mắt ra nhìn lên trời 1 hồi, sau đấy đốt thêm 3 nén nhang rồi cầm quay 1 vòng tròn mà đọc lớn:
“Thiên linh, địa linh, quỷ thần minh
Nhiếp hồn, nhiếp ảnh, nhiếp âm linh
Vong vương, quỷ soái quy dưới trướng
Vọng tiếng chuông đinh, phiến thu hình”
Sau câu chú ấy, 1 trận mưa rào đổ xuống, giông gió thổi bay cát bụi, lá rụng chạy toán loạn trên nền sân, cảnh tượng như cơn thịnh nộ của trời đất.
Vừa lúc đấy, thằng Cuội đứng cạnh ông Huấn bất chợt ngã nhào ra đất, sau đó mưa bắt đầu nhẹ hạt rồi tạnh hẳn, bầu trời vẫn 1 màu âm u xám xịt.
Mọi người lúc này nhìn chằm chằm thằng Cuội, ông Huấn lo sợ lại hỏi:
– Thầy, nó bị sao vậy thầy?
Vị thầy pháp không trả lời ông, vẫn nhắm mắt miệng lẩm nhẩm gì đó.
Vừa đấy, thằng Cuội bỗng bật dậy, đôi mắt đỏ rực như máu tươi, khiến mọi người kinh hãi mà lùi lại.
Lúc này thằng Cuội đứng lên, nhìn về phía ông Huấn, giọng nói lạnh buốt khiến đối phương run rẩy:
– Cậu chủ…..sao cậu lại hại con…..con lạnh lắm…..!
Ông Huấn lúc này hoảng loạn, quay trước nhìn sau rồi lắp bắp nói:
– Cuội….Cuội….mày nói gì đấy….?!
Thằng Cuội cứ thế nhìn ông với đôi mắt đỏ ngàu mà nói:
– Cậu chủ…..cậu quên rồi sao…..? Là cậu đẩy con xuống giếng…..là cậu trơ mắt nhìn mà không cứu…..cậu chủ…..ông chủ nói…..muốn con…..dẫn cậu đi!
Chỉ cần nghe thế, ông Huấn liền khiếp vía quỳ xuống, chắp tay lại van xin:
– A Tú….cậu sai rồi…..cậu không cố ý đâu con…..con tha cho cậu!
Bả cả lúc này cũng kinh hãi nhìn 1 cảnh tưởng hư thực thực trước mặt rồi nói:
– A….A….Tú? Sao….sao…?
Cuội lúc này chuyển hướng sang nhìn bà cả:
– Mợ chủ, mợ quên rồi sao? Con là gia nô của ông chủ đây!
– A Tú thật sao?
– Bao nhiêu năm qua con vẫn ở đây, con nhận trọng trách của ông chủ, ở đây canh giữ của cải cho ông chủ, bảo vệ cậu Đăng. Mợ chủ, mợ đúng là ngu ngốc, để cho cậu chủ rước 1 con quỷ về hại con mình. Con đã nhiều lần báo mợ, mà mợ không để ý. Hôm đó, nếu không phải con uống chén nước độc, thì có lẽ cậu Đăng đã đi gặp ông chủ rồi.
Nghe vậy bà hai kinh hãi lắp bắp hỏi:
– Chén…chén nước độc nào?
Mợ tư lúc này mới dần mơ hồ nhớ lại, không lẽ con mèo hôm đó lại là….
– Là chén nước mà mợ Diệp đã đổ đi, mợ ấy đã cứu cậu Đăng vậy mà ông bà còn đánh mợ ấy.
Nghe vậy, Diệp liền lên tiếng:
– Nói vậy hôm đó, con mèo đã uống chén nước…..là cô sao? Lúc đấy sau khi uống xong, tôi thấy con mèo đã thổ huyết mà chết, liền đem nó đi chôn sau vườn, nhưng đêm đó Cuội bỗng nhiên ở đấy đào bới, quả thực không còn thấy xác con mèo đấy đâu nữa.
– Đó là 1 linh miêu, là con mượn nó để báo cho mợ, vì mợ lỡ chôn nó khiến nó không nhập về thân xác được nên con mới phải đào nó lên để trả về.
Diệp lúc này mới hiểu ra được mọi chuyện, hoá ra những lần gặp ảo cảnh, đều không phải là do mợ nằm mơ mà là A Tú đang muốn báo mộng.
Bà cả lúc này vội vàng hỏi:
– A Tú, năm đó, rốt cuộc con tại sao lại bất cẩn ngã xuống giếng?
Đôi mắt đỏ ngàu dần dần chuyển hướng về phía ông Huấn đang run rẩy mà nói:
– Cậu chủ, cậu không nói với mợ chủ sao?
Ông Huấn nghe vậy liền lùng quanh nói:
– Cậu….cậu….cậu không có làm gì con cả!
Lời vừa dứt, mặt thằng Cuội chợt đanh lại, nó trừng mắt lên nhìn, ông Huấn lúc đó bất chợt tím mặt, ngay sau đấy khoé miệng ào ra máu, bà cả thấy vậy liền đi lại:
– Ông ơi, ông sao thế?
Cậu Đăng cũng vội vã tiến tới đỡ lấy ông, nhưng lúc đó có 1 lực vô hình nào hắt mạnh cả cậu và bà cả sang 2 bên, sau đó thằng Cuội lại lên tiếng:
– Cậu chủ….cậu nói sao?
Ông Huấn lúc này sắc mặt xanh mét, hơi thở gấp rồi nói:
– A Tú…..lúc đó, là tự con trượt chân ngã, cậu không hề cố ý!
Vừa nghe thế, thằng Cuội khẽ vặn đầu 1 cái, ông Huấn liền phun ra máu, sau đó ngã gục xuống đất, 2 con mắt trợn ngược nhìn thằng Cuội:
– Cậu….cậu thật sự….không hề đẩy con!
– Cậu không đẩy con….nhưng cậu ép con về phía đó….cậu chính là gián tiếp hại chết con!
Ông Huấn 1 mồm đầy máu tươi khẽ mấp máy:
– Cậu….cậu sai rồi…..con…..con….tha cho cậu.
– Cậu chủ biết không? Việc cậu làm với con, ông chủ biết cả, nhưng ông phải nhắm mắt làm ngơ vì ông thương mợ chủ…vậy mà sau khi ông chủ mất, cậu đã liền cưới 1 người khác về đây. Cũng may trước khi nhắm mắt, ông chủ đã để lại gia tài cho cậu Đăng, mướn thầy pháp phong ấn linh hồn con ở dưới giếng để con trông coi thay ông chủ, nếu không cái cơ ngơi này của ông chủ đã bị cậu phá hết rồi. Cậu hãy mau xuống gặp ông chủ để thú tội đi.
Lời vừa dứt, vị thầy pháp liền mở mắt ra, sau đó lên tiếng:
– Oan ức của ngươi đã được rửa, phàm là người âm không được can vào mệnh của trần dương. Lão sẽ giúp ngươi giải phong ấn, để ngươi được siêu thoát.
Thằng Cuội nghe vậy 2 mắt liền sáng rực đỏ lên, sắc mặt dữ tợn:
– Không, tôi muốn đưa cậu chủ đi!
Trời lúc đấy giông lớn hơn, vị thầy pháp cũng vội lấy 1 lá bùa viết gì đấy, sau đó đốt nó lên rồi đọc lớn:
“Âm linh phiêu đãng trốn dương trần
Gặp thời đói khổ, họa đeo thân
Nay qua hạo kiếp, đời buông thả
Chớ luyến tình thân, chớ luyến trần.
SIÊU SINH”
Sau câu chú đấy, thằng Cuội bỗng hét lớn lên 1 tiếng, sau đó liền ngã gục xuống đất.
Trời cũng bắt đầu hửng nắng, mây đen rút đi hết, giông tố lặng xuống.
Vị thầy pháp lúc này mới nhìn mọi người mà nói:
– Mau đưa ông chủ vào nhà, lão sẽ giúp ông giải oán khí.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!