Vạn Dặm Tìm Chồng - Quyển 1 - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Vạn Dặm Tìm Chồng


Quyển 1 - Chương 9


Hôm nay, ăn cơm tối xong thì đã khá muộn, Tô Tiểu Bồi lại kéo Nhiễm Phi Trạch đến Tư Mã phủ, người gác cửa nhìn thấy cô liền cười khổ, nói lão gia dặn dò không được cho ai vào cả. Hơn nữa hai ngày này tiểu thư đang tĩnh dưỡng, bọn hạ nhân đều bị đuổi đi, khách đến tìm lại càng không muốn gặp.

Tô Tiểu Bồi chẳng còn cách nào khác, đành đi qua đi lại mấy vòng bên ngoài tường bao của phủ, thấy một đoạn tường có vẻ thấp, cô ngứa ngáy tay chân muốn thử trèo vào, mặc dù không hy vọng có thể làm được, thế mà người đứng bên cạnh lại dùng những từ ngữ cười nhạo nói: “Cô nương thực sự không đủ cao.” Tô Tiểu Bồi không phục, vẫn cố trèo lên.

Nhiễm Phi Trạch bật cười khanh khách, nhìn “tên trộm” chân ngắn vó dáng nhỏ con, không biết võ còn muốn trèo tường, thực sự là rất buồn cười.

Tô Tiểu Bồi mất cả nửa ngày cũng không leo lên nổi, đành hậm hực quát Nhiễm Phi Trạch: “Huynh chỉ biết nhìn thôi à? Còn không giúp một tay?”

“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Nhiễm Phi Trạch mặt mày nghiêm túc như thể đang giảng đạo lý lớn.

“Không giúp ta sẽ thực sự tính sổ với huynh những chuyện thụ thụ bất thân giữa chúng ta.”

Vừa dứt lời, trước mắt Tô Tiểu Bồi bỗng nhiên hoa lên, phần eo bị thắt lại, sau đó cả người nhảy lên không trung, chỉ trong chớp mắt, cô đã rơi vào trong sân phủ rồi.

Nhiễm Phi Trạch cười hì hì: “Ta sợ nhất là người khác tính sổ với ta.”

Tô Tiểu Bồi lườm chàng, nhỏ giọng bảo chàng dẫn đường, lẩn đến nơi ở của Tư Mã Uyển Như.

“Cô nương chân ngắn thôi không nói làm gì, lại còn không biết đường.” Nhiễm Phi Trạch không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chế nhạo Tô Tiểu Bồi. Tuy lời nói của chàng thực sự khiến cho người ta phát ghét nhưng làm việc cũng coi như nhanh nhẹn tháo vát. Nhiễm Phi Trạch dẫn Tô Tiểu Bồi quẹo trái rẽ phải, lẩn bên nọ tránh bên kia, cuối cùng cũng thuận lợi đến viện tử của Tư Mã Uyển Như.

Nội viện không một bóng người, cửa viện đóng im ỉm, hai người hầu nói với nhau mấy câu ở ngoại viện rồi đi vào một căn phòng, có lẽ là đi nghỉ. Nhiễm Phi Trạch giúp Tô Tiểu Bồi nghe ngóng động tĩnh xong, liền nhảy vào nội viện.

Nhìn trái ngó phải, chỉ có một gian phòng còn sáng đèn, dựa vào bố cục viện tử của Tư Mã Uyển Thanh, căn phòng đó chắc là phòng của Tư Mã Uyển Như. Tô Tiểu Bồi xua tay với Nhiễm Phi Trạch, thì thào: “Ta đi gõ cửa, tráng sĩ giúp ta trông chừng.”

Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nhưng cũng nhỏ giọng hỏi: “Làm kẻ trộm có thú vị không?”

Tô Tiểu Bồi lườm chàng một cái, khom người đi qua.

Cô khẽ gõ cửa, cửa mở ra, một giọng nữ vừa nhẹ vừa mơ hồ nói: “Vài đi.”

Tô Tiểu Bồi đi vào. Vừa quay đầu nhìn, cô liền sững sờ.

Tư Mã Uyển Như toàn thân cứng đờ đang ngồi trên giường. Lúc này nàng ta đang gắng sức chớp mắt ra hiệu với cô.

Tư Mã Uyển Như đang ở trên giường, vậy người vừa nãy là ai?

Tô Tiểu Bồi chưa kịp quay đầu lại thì nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, sau đó một vật sắc nhọn ấn vào thắt lưng cô.

Tô Tiểu Bồi đứng yên như hóa đá.

Trái tim của cô không chịu nghe lệnh của não bộ, cứ đập loạn xạ cả lên, thậm chí cô còn cảm nhận được lòng bàn tay mình bỗng nhiên lạnh toát.

Lưỡi kiếm phía sau ép vào mạnh hơn, cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân, thắt lưng Tô Tiểu Bồi đã sắp chảy máu, sâu hơn nữa chắc chắn sẽ đâm xuyên vào thận.

“Cô nương.” Đầu óc Tô Tiểu Bồi trở nên trống rỗng, nhưng cô vẫn cố nói: “Ta không chỉ đến một mình.”

Ngoài cửa có người đang đợi cô, nếu người này giết cô, cũng chẳng thể chạy thoát được. Người ở bên ngoài đợi lâu quá ắt sẽ nghi ngờ, đi vào kiểm tra. Nói cách khác, bất luận thế nào, nàng ta giết cô lúc này cũng sẽ chẳng thu được lợi lộc gì.

Ý của Tô Tiểu Bồi đã rất rõ ràng, kẻ đứng phía sau không lên tiếng, nhưng lưỡi kiếm cứ đẩy về phía trước. Tô Tiểu Bồi đau quá, không kìm được tiến lên một bước.

“Cô nương, có gì thì từ từ nói, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.” Tô Tiểu Bồi hạ thấp giọng. Lưỡi kiếm sắc nhọn trên thắt lưng không đâm sâu thêm nữa, Tô Tiểu Bồi chỉ muốn dọa nàng ta chứ thực sự chưa nghĩ ra được kế hoạch thoát thân nào. Nhưng cô cũng không dám lơ là phòng bị, kẻ đó do dự chỉ vì không biết nên giết người rồi chạy, hay là bắt cô làm con tin. Mà giết người diệt khẩu chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Một giả thiết mà cô cũng Nhiễm Phi Trạch và Tần Bổ đầu đã từng thảo luận trong thời gian qua chính là: nếu như chuyện này thật sự không liên quan đến Thường Quân, nếu Tư Mã Uyển Như không phải là hung thủ, thì nàng ta sẽ là mục tiêu tiếp theo.

Cho nên Tô Tiểu Bồi muốn sớm gặp được Tư Mã Uyển Như, cô muốn lợi dụng tình hình trước mắt để đánh vào nội tâm của nàng ta, xem nàng ta có phải là hung thủ thật sự không, nếu không phải, bọn họ có thể liên thủ giăng ra một cái bẫy. Chỉ là không ngờ rằng, cô đã đến muộn, không, nên nói là đúng lúc đụng phải mũi kiếm của hung thủ.

“Cô nương…” Tô Tiểu Bồi đang nghĩ xem nên nói gì, lại thấy Tư Mã Uyển Như không ngừng chớp mắt với cô.

Cô đã bị bắt giữ rồi, nàng ta còn chớp mắt làm gì?

“Cô nương, ta không biết võ.” Tô Tiểu Bồi nói. “Ta không biết cô nương là ai, tiếng nói vừa rồi của cô nương quá nhỏ, ta cũng không nghe rõ, cho nên ta sẽ không thể nhận ra cô nương. Như thế này đi, cô nương thả ta ra, ta sẽ bảo người chờ ngoài cửa đi về, sau đó cô nương nhanh chóng rời đi, ta sẽ không tìm cô nương, được chứ? Ta chưa từng đến Tư Mã phủ, cũng chưa hề gặp Tư Mã tiểu thư, xảy ra chuyện gì ta cũng không biết, cô nương thấy thế nào?”

Tư Mã Uyển Như hung dữ lườm cô một cái, chắc nàng ta đang mắng cô không có tinh thần trượng nghĩa, nhưng Tô Tiểu Bồi chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến chuyện đó nữa.

Sau lưng im lặng một hồi, nhưng lưỡi kiếm vẫn không mảy may suy suyển.

“Cô nương cho ta vào phòng, vì tưởng ta là nha hoàn, nếu cô nương không lên tiếng, sợ nha hoàn sẽ phát giác trong phòng có điều lạ, đi báo cho người khác, cô nương sẽ chẳng có cách nào lặng lẽ rời khỏi đây. Nhưng bây giờ cô nương xem, ta là quan sai (Tô Tiểu Bồi đang mặc sai phục), ngoài cửa còn có huynh đệ đồng liêu trông chừng, cô nương giết ta rồi, huynh đệ của ta đợi lâu quá, đương nhiên sẽ nhận ra có điều bất thường, cô nương rời đi thế nào đây? Ta rất quý cái mạng này, cô nương thả ta ra rồi, ta sẽ coi như không nhìn thấy cô nương, không biết cô nương là ai, ta sẽ dẫn vị huynh đệ đó đi, nói trong phòng chỉ có một nha hoàn đang quét dọn, Tư Mã tiểu thư không có mặt. Được chứ? Bọn ta đi rồi, cô nương làm gì cũng được. Cứ coi như…” Tô Tiểu Bồi hơi ngập ngừng. “Cứ coi như Tư Mã tiểu thư chết trong khuê phòng, cũng chỉ là thêm một vụ án treo mà thôi.”

Tư Mã Uyển Như trừng mắt nhìn cô, Tô Tiểu Bồi vẫn không đếm xỉa đến nàng ta. Giọng cô run rẩy, vô cùng sợ hãi: “Cô nương đang nghĩ đến chuyện giao đấu với người ngoài cửa đúng không? Cô nương nghĩ xem, có thể nắm chắc được mười phần thắng không? Cho dù chạy thoát, huynh ấy cũng sẽ nhìn thấy hình dáng của cô nương, sau này quan phủ truy bắt, sẽ phiền phức nguy hiểm hơn nhiều. Cô nương chỉ muốn tiền thôi mà, giết quan sai sự tình sẽ càng ầm ĩ.”

Tư Mã Uyển Như vẫn đang lườm cô, Tô Tiểu Bồi biết nàng ta đang khinh bỉ ý tưởng ngu xuẩn của cô. Nhưng bây giờ cô bắt buộc phải ngu ngốc một chút mới có đường sống.

Tô Tiểu Bồi ngừng lại một chút, kẻ phía sau không có động tĩnh gì. Tô Tiểu Bồi đè thấp giọng, tiếp tục nói: “Giết ta rồi, sẽ bại lộ hành tung, bại lộ thân phận, hậu họa khôn cùng. Nếu cô nương thả ta ra, ta sẽ giúp cô nương đuổi người bên ngoài đi, để lại cho cô nương một con đường sống, cô nương lựa chọn đi.”

“Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?” Kẻ đó cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại là giọng nam.

Tô Tiểu Bồi giật thót tim, cuối cùng cô đã hiểu được ý tứ trong cái chớp mắt của Tư Mã Uyển Như, đây không phải là một cô nương, mà là một người đàn ông. Tiếng “vào đi” kia, là hắn ta bắt chước giọng nói của nữ tử, chẳng trách lại nhẹ và thấp như vậy.

Lúc này kẻ đó vẫn cố ý bóp méo giọng nói của mình, khiến Tô Tiểu Bồi không thể xác định được giọng thật của hắn. Hắn nói: “Thả ngươi ra ngoài, ngươi liền gọi người đến bắt ta, ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?”

“Không đâu, nếu ta làm thế, sau này ngươi tìm ta báo thù thì sao? Ta không muốn chết.” Giọng nói của Tô Tiểu Bồi tràn đầy sự sợ hãi.

“Đi, bảo đồng liêu của ngươi rời đi.” Kẻ đó tóm lấy vai Tô Tiểu Bồi, xoay người cô lại, đẩy đến bên cửa.

Hắn bóp vai cô đau điếng, lưỡi kiếm sau lưng lại ấn vào thêm một chút, Tô Tiểu Bồi đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng không dám kêu. Kẻ đó hạ thấp giọng, thì thầm vào tai Tô Tiểu Bồi: “Bảo hắn quay về, cứ nói ngươi muốn ở lại đây nói chuyện.”

“Ta bảo huynh ấy đi rồi, ngươi sẽ không giết ta phải không?” Tô Tiểu Bồi mặc cả.

“Bảo hắn đi hoặc chết, ngươi có thể chọn một.” Hắn cũng bắt chước Tô Tiểu Bồi cho cô hai lựa chọn.

Tô Tiểu Bồi rất muốn mắng, hắn coi cô là kẻ ngốc sao? Nhưng cô biết mình phải giả ngốc một chút, cô phải nắm lấy cơ hội thoát thân này.

“Ta bảo huynh ấy đi, đừng giết ta.” Cô nhanh như cắt đáp.

“Không được lộ mặt, không được lộ sơ hở, nếu khiến hắn nghi ngờ, ta sẽ lấy mạng của ngươi ngay.”

“Được, được. Ta làm theo.”

Tô Tiểu Bồi mở hé cửa, gọi: “A Trạch.”

Tim cô đập thình thịch, chàng có hiểu được ám hiệu của cô không?

Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng đi ra từ góc khuất của viện tử, hỏi: “Chuyện gì?”

“Huynh quay về trước đi, Tư Mã tiểu thư muốn trò chuyện với ta, cũng chẳng biết sẽ nói đến lúc nào, huynh khỏi đợi đi.”

“Được, thế ta đi trước đây.” Nhiễm Phi Trạch không hỏi nhiều, nhưng lại nói: “Các huynh đệ còn đang đợi ta uống rượu nữa, lát nữa muội tự quay về.”

“Được.” Tô Tiểu Bồi cảm thấy chàng đã hiểu ám hiệu của cô.

“Bọn họ bảo muội mua gà quay, giờ ta đi mua thay vậy, đợi muội chắc chẳng có mà ăn, mua mấy con?”

“Một con.” Tô Tiểu Bồi đáp, cảm thấy lưỡi kiếm sau lưng lại tiến sâu thêm một chút, vội nói: “Được rồi, không nói nhiều nữa, huynh mau đi đi.” Cô đóng cửa lại, bỗng một bàn tay lớn giơ ra, chặn vào cánh cửa trước mặt cô.

Kẻ đó thò đầu nhìn ra ngoài khe cửa, hình như đang xác định xem, Nhiễm Phi Trạch đã đi hay chưa, khi hắn làm những điều này, lưỡi kiếm trên tay vẫn không hề rời khỏi thắt lưng cô một ly.

Bên ngoài tĩnh lặng như thường, dường như hắn đã yên tâm, lại áp tải cô chầm chậm đi đến bên giường.

“Ngồi xuống.” Hắn nói.

Tô Tiểu Bồi nhanh chóng quay người ngồi xuống. Vừa quay người lại, đã thấy một nam nhân toàn thân mặc đồ đen, trên đầu đội một chiếc khăn che mặt cũng màu đen.

Cô kinh ngạc, chuẩn bị chu toàn thế này sao? Bọn họ không thể nhận ra hắn là ai, vậy có lẽ còn có cơ hội sống.

“Đừng giết ta, ta không biết ngươi, ta sẽ không hét, không làm bừa, xin đại gia tha mạng.” Tô Tiểu Bồi run lẩy bẩy nói.

Kẻ đó không lên tiếng, đột nhiên vỗ lên người Tô Tiểu Bồi mấy cái. Tô Tiểu Bồi chỉ cảm thấy vừa đau vừa tê, sau đó không cử động nổi nữa.

Điểm huyệt? Tô Tiểu Bồi hoảng hốt, không biết Nhiễm Phi Trạch định cứu bọn họ thế nào đây.

Kẻ đó lườm Tô Tiểu Bồi và Tư Mã Uyển Như, dường như đang cân nhắc điều gì, sau đó hắn lại nhìn quanh căn phòng, ngẫm nghĩ một hồi rồi bắt đầu hành động. Hắn bày hai chiếc cốc ra bàn, rót trà vào đó, lại kéo hai chiếc ghế ra. Tô Tiểu Bồi nhìn theo, hắn đang dựng hiện trường hai người uống trà nói chuyện.

Sau đó hắn lấy thanh kiếm đặt bên giường của Tư Mã Uyển Như để lên bàn. Bài trí xong xuôi, hắn rút kiếm của Tư Mã Uyển Như ra, muốn đưa Tô Tiểu Bồi ngồi vào bàn.

Tô Tiểu Bồi bị điểm huyệt không động đậy nổi, tên đó giải huyệt vị cho cô, kề kiếm lên cổ cô, nói: “Đứng dậy!”

Toàn thân Tô Tiểu Bồi vẫn còn chưa quen lắm, cô chầm chậm đứng lên, đầu óc tính toàn nhanh như chớp. Cô bị tên kia áp giải từng bước từng bước đến bên bàn, sau đó bị hắn xoay người lại, ấn xuống ghế.

“Bọn họ sẽ không tin chuyện này đâu.”

“Chuyện gì?” Tên đó muốn điểm huyệt cô, nhưng lại bị lời nói của cô làm cho hiếu kỳ.

“Ngươi muốn sắp xếp hiện trường như thể Tư Mã tiểu thư giết ta rồi tự sát, quan phủ sẽ không tin đâu.”

“Ồ?” Tên đó cười lạnh lùng.

“Là sự thật, ta đến đây, chính là để khuyên giải nhị tiểu thư, làm sao có thể khiến cô nương ấy nổi giận giết ta được? Cô nương ấy làm sao có thể tự vẫn được?” Tô Tiểu Bồi bình tĩnh nói, cô nhìn thẳng vào mắt đối phương, khẽ giọng tiếp tục: “Nếu có chuyện như vậy, ta và cô nương ấy sẽ phải cãi cọ lớn tiếng, gây lộn tranh chấp, trong khi căn phòng này lại quá gọn gàng sạch sẽ. Hiện trường án mạng mà như thế này, chắc chắn không có người nào tin được.”

Kẻ đó bất giác nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tiểu Bồi, cô tiếp tục nói: “Ngươi nghĩ xem, nếu ai đó tức giận đến mức muốn giết người, ắt phải có dấu hiệu, cãi nhau ầm ĩ, đánh lộn giằng co. Ấm trà này đáng lẽ phải bị đổ ra bàn, cốc trà đáng lẽ phải rơi xuống đất, ngươi thấy có đúng không?”

Kẻ đó chớp chớp mắt, suy nghĩ những điều Tô Tiểu Bồi nói.

“Ngươi cẩn thận suy nghĩ xem, chắc là có thể làm tốt hơn đấy. Hãy nghĩ đến chuyện mình đã từng làm, lần trước ngươi cùng cô nương ấy nói chuyện là khi nào? Cô nương ấy có biểu cảm ra sao? Lời cô nương ấy nói ngươi có nhớ rõ không? Trà rất thơm, ấm nóng hợp khẩu vị, ngươi có ngửi thấy không? Hương trà ngập tràn, ngươi cảm thấy rất dễ chịu, ngươi hãy nhớ xem…”

Tư Mã Uyển Như trợn tròn mắt lên, hoàn toàn không biết Tô Tiểu Bồi đang làm gì, tự dưng lại nói linh tinh vớ vẩn, nhưng kẻ đó lại không hề chủ động thủ, dường như hắn đang do dự. Nhưng Tô Tiểu Bồi nói rất đúng, hiện trường gọn gàng ngăn nắp thế này, làm sao có thể tin rằng mình giết nàng ta rồi tự sát chứ.

Kẻ bịt mặt kia đột nhiên nhíu mày lại, lắc lắc đầu. Tô Tiểu Bồi chột dạ, biết rõ mình đã thất bại, Cô muốn kéo dài thời gian, nhưng giờ đã hết cách rồi. Cô muốn thét lên, Nhiễm Phi Trạch sao vẫn chưa đến? Nếu cô bị giết chết, có làm quỷ cô cũng phải quay lại ám chàng.

Rõ ràng bọn họ đã trao đổi ám hiệu cẩn thận rồi mà.

Tô Tiểu Bồi chưa kịp hét lên, lưỡi kiếm của kẻ bịt mặt cũng chưa kịp đâm vào người cô thì trần nhà đột nhiên bị thủng một lỗ, một mảnh ngói bắn về phía tên bịt mặt kia. Tiếng ngói bay trong không khí nghe thật mạnh mẽ, tên bịt mặt kinh hãi, nghiêng người tránh, mảnh ngói đó đập “bịch” một tiếng, trúng vào lưng ghế của Tô Tiểu Bồi, cả người lẫn ghế đổ nhào xuống đất. Kẻ đó ngoan cố vung kiếm lên lần nữa, lưỡi kiếm vút một tiếng, lướt trong không khí hướng về phía Tư Mã Uyển Như.

Lúc này Nhiễm Phi Trạch nhảy từ trên nóc nhà xuống.

Nhiễm Phi Trạch duỗi cánh tay ra, xoay một cái, chớp mắt, thanh kiếm đã nằm gọn trong lòng bàn tay chàng. Rất nhanh, thanh kiếm dài và nhỏ giống như có mắt, hướng thẳng về phía kẻ bịt mặt kia.

Kẻ bịt mặt vội vàng hất thanh kiếm ra, sau đó định nhảy lên nóc nhà chạy trốn, hắn không ngờ thân thủ của Nhiễm Phi Trạch lại nhanh như vậy, đoạt kiếm vung kiếm liền một mạch, kiến hắn không kịp trở tay, chỉ có thể lăn xuống đất tránh.

Nhưng hắn chưa kịp nhảy thì lưỡi kiếm đã lại lao đến. Tên bịt mặt không khỏi chột dạ, thân thủ này, sao có thể là tiểu bồ khoái công môn?

Không còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa, tên bịt mặt lăn một vòng, sau đó nhảy lên, định nhào qua cửa sổ, nhưng lưỡi kiếm đã thong thả đưa đến trước mặt hắn tự bao giờ, nếu tiến thêm một chút nữa thì chắc chắn lưỡi kiếm này sẽ lấy mạng hắn. Hắn vội lùi lại, vung dao găm lên chống trả, đột nhiên mắt hắn hoa lên, thoắt cái lưỡi kiếm đã kề vào tận cổ.

Tô Tiểu Bồi đang trốn dưới gầm bàn, thấy Nhiễm Phi Trạch quả thật có bản lĩnh đúng như lời đồn, liền thở phào một hơi. Cô đi đến giường, nơi Tư Mã Uyển Như đang ngồi bất động, hỏi: “Giải huyệt như thế nào vậy?”

Chưa dứt lời, một chiếc cốc vụt bay đến, sượt qua cánh tay Tô Tiểu Bồi, đập vào ngực của Tư Mã Uyển Như.

Tư Mã Uyển Như nẩy lên, ho hai tiếng, đã cử động được rồi.

Tô Tiểu Bồi trợn mắt lườm Nhiễm Phi Trạch, chàng không thèm quay đầu lại, chỉ duỗi một ngón tay khẽ điểm vào người tên bịt mặt kia, thế là hắn không cử động được nữa.

Tô Tiểu Bồi rên rỉ đi đến. “Gấp gáp làm gì, huynh ném đồ thế này rất dễ làm người khác bị thương.”

“Ai bị thương?”

“Không ai cả.” Tô Tiểu Bồi bĩu môi, lại bị tính xấu của chàng làm cho cứng họng.

Nhiễm Phi Trạch cười cười. “Cô nương còn nói tìm nhị tiểu thư giăng bẫy, bây giờ thì tốt rồi, đỡ tốn sức.”

“Huynh sắp dọa chết ta đấy, được chưa?”

“Sao có thể, khi cô nương gọi A Trạch còn có vẻ thoải mái thế cơ mà.” Điệu cười của Nhiễm Phi Trạch khiến Tô Tiểu Bồi tức điên lên. Sau đó, chàng thôi không đùa nữa mà đưa tay kéo khăn của kẻ bịt mặt kia ra.

La Khuê!

Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, so với đối tượng mà cô suy đoán tuy khá gần, nhưng không ngờ lại là ông ta.

La Khuê nghiến răng, không nói tiếng nào.

Tiếp theo phải làm gì? Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, lại thấy chàng quay sang nói với Tư Mã Uyển Như: “Phiền nhị tiểu thư cho người đến nha môn báo tin, ta mệt rồi.” Nói xong, chàng còn ngồi xuống uống nước rất nhàn nhã.

Thế này cũng được sao? Tô Tiểu Bồi cũng ngồi xuống cùng chàng.

Tư Mã Uyển Như thoát chết trong gang tấc, vốn dĩ nộ khí ngút trời, chỉ hận không thể tận tay chém chết tên tặc tử này, đến giờ lại bị Nhiễm Phi Trạch sai bảo, nàng ta cũng không tiện phản đối, đành ra ngoài sai người đi báo tin. Sau khi quay lại , nàng ta muốn thẩm tra tên La Khuê kia, nhưng Tô Tiểu Bồi lại kéo nàng ta sang phòng khác, hỏi nàng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra Tư Mã Uyển Như thực sự thấy áy náy về cái chết của tỷ tỷ mình, nàng ta cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là do bản thân mình mà ra. Nàng ta cho rằng rời khỏi nhà thì có thể quên được Thường Quân, nhưng vẫn luôn nâng niu không nỡ rời thanh kiếm mà y tặng. Tối hôm đó, nàng ta chạy đôn chạy đáo mấy nơi để sửa kiếm, đến khuya mới quay lại khách điếm, nàng ta nghĩ nếu như không làm chuyện ngốc nghếch này, nếu như nàng ta không quá để tâm đến thanh kiếm, quay lại sớm một ngày thì tỷ tỷ sẽ không chết. Trong khi nàng ta vấn vương không quên tình cũ, Thường Quân lại chìm trong men rượu cùng với giai nhân, tỷ tỷ của nàng ta đúng lúc đó lại bỏ mạng nơi hoàng tuyền, tất cả những chuyện này khiến nàng ta vô cùng dằn vặt, không lúc nào được thanh thản.

Hôm nay đột nhiên nàng ta nhận được một phong thư, người viết thư nói đêm nay sẽ đến thăm nàng ta và nói cho nàng ta biết hung thủ thật sự là ai. Kẻ đó yêu cầu chỉ gặp một mình nàng ta. Tư Mã Uyển Như mấy ngày nay tâm trạng không tốt, vốn đã đuổi hết hạ nhân đi để được yên tĩnh, nên cũng không có ai nghi ngờ. Nàng ta cầm kiếm đợi người viết thư đến, mặc dù cũng thấy chuyện này khả nghi, nhưng liên quan đến cái chết của tỷ tỷ, nàng ta nhất thời không suy nghĩ sáng suốt. Thế là tên bịt mặt kia đã nhân lúc nàng ta không phòng bị mà xông vào, điểm huyệt nàng ta, khi hắn đang định thay đổi bố trí trong phòng thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Chuyện sau đó Tô Tiểu Bồi đều đã biết, La Khuê tưởng cô là người hầu, không cho vào sợ sẽ lộ chuyện, đồng thời cũng không thể giải huyệt cho Tư Mã Uyển Như, sợ nàng ta sẽ liều mạng gọi người tới, thế là hắn liền giả giọng nữ nói “vào đi”.Tô Tiểu Bồi không chú ý, cứ như vậy bước vào trong.

Tần Bổ đầu nhanh chóng phái người đến, xem xét qua hiện trường, hỏi vài câu, sau đó áp giải La Khuê về nha môn.

Nhiễm Phi Trạch cũng đưa Tô Tiểu Bồi quay về. Đang đi, chàng hỏi: “Cô nương ở trong phòng, nói vớ vẩn với kẻ đó nhiều thế để làm gì?”

Cái gì? Tô Tiểu Bồi đang mải suy nghĩ, bị chàng hỏi đột ngột, mới sực nhớ ra.

“Tại sao lâu như vậy huynh mới vào?”

“Không thể phá cửa mà vào, như vậy hắn sẽ có đủ thời gian làm hai người bị thương. Ta ở bên ngoài nhìn thấy hắn đang bố trí trong phòng, liền lên nóc nhà đợi cơ hội hành động.”

“Chẳng phải ta kéo dài thời gian cho huynh tranh thủ cơ hội sao?”

“Không phải vậy, lúc đó cô nương rì rầm nói chuyện với hắn, để làm gì vậy? Thuật mê hồn sao?”

Tô Tiểu Bồi nhăn mặt, nói: “Thất bại rồi.”

“Chuyện gì thất bại?” Nhiễm Phi Trạch hiếu kỳ.

Tô Tiểu Bồi lắc đầu. “Không có gì, một trong những bản lĩnh mà ta chưa thành thạo.”

“Không sao, một trong những bản lĩnh, chưa sử dụng được.”

“Ờ.” Tô Tiểu Bồi bĩu môi, cúi đầu ủ rũ. Vào lúc này mà chàng còn nhớ đến chuyện sửa cách nói cho cô.

“Cô nương thông minh hơn người, một chút thất bại nho nhỏ hà tất phải để trong lòng?” Nhiễm Phi Trạch tuy không hiểu rõ là chuyện gì, nhưng cũng cất lời an ủi.

“Ừm, tráng sĩ cũng phản ứng rất nhanh.” Tô Tiểu Bồi biết ý khen lại chàng.

“Phản ứng của A Trạch cũng không tồi, không phụ sự trông đợi của cô nương.” Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc đáp lại.

Tô Tiểu Bồi liếc xéo chàng, sau đó không nhịn được cười. “A Trạch, gà quay mua được chưa?”

Nhiễm Phi Trạch cũng cười. “A Trạch chỉ có mười lăm xu, còn phải đợi cô nương phá án, cầm bạc thưởng rồi mới mua được.”

Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.

“Chính là hắn ta phải không?”

“Bạc thưởng chắc là không còn xa nữa rồi.”

“Nếu vẫn không được thì sao?”

“Vậy đúng là vận may của cô nương không tốt.”

Vận may của Tô Tiểu Bồi thực sự không thể coi là tốt. Vì La Khuê không nhận tội.

Bị bắt ngay tại hiện trường, La Khuê không thể phủ nhận chuyện hắn muốn gây án ở Tư Mã phủ, nhưng hắn nói chỉ muốn dọa Tư Mã Uyển Như một chút thôi. Hắn nói, vì Tư Mã Uyển Như làm ầm ĩ một trận mà chuyện con gái hắn là La Linh Nhi say rượu cùng Thường Quân bị vỡ lở trước mặt mọi người. Con gái mất thể diện, hắn giận dữ khó lòng cho qua, nên mới bịt mặt tìm đến phủ, định dạy dỗ Tư Mã Uyển Như một trận. Không ngờ Tô Tiểu Bồi cũng đến đó, hắn sợ bị lộ nên mới nảy sinh ác tâm, định giết người diệt khẩu.

Nhưng cuối cùng chẳng có ai bị thương cả, tội hắn không đến mức phải chết.

Lời này của hắn đương nhiên không ai tin. Bọn Tần Bổ đầu tức đến mức nghiến răng kèn kẹt. Chân tướng dường như đã ở ngay trước mắt, vậy mà lại bị hắn lấp liếm một cách trắng trợn như thế, sao có thể cam tâm.

Phủ doãn đại nhân và Tần Bổ đầu đương nhiên cũng chẳng ngồi không, họ nhanh chóng điều chỉnh lại phương hướng điều tra. Trên dưới trong Thường phủ lại bị tra hỏi một lượt. Thường phu nhân lúc này mới nhớ ra, nhiều năm trước, còn trước cả khi Thường Quân đính hôn, La Khuê từng nhắc với mình chuyện kết làm thông gia để thân càng thêm thân. Bà ta thử thăm dò ý tứ của con trai, Thường Quân hoàn toàn không có ý này, bản thân Thường phu nhân cũng cảm thấy y nên lấy một mối tốt hơn, thế là chuyện này bị dẹp bỏ. Sau đó không nghe La Khuê nhắc đến nữa, La Linh Nhi bình thường cũng rất giữ lễ, không hề có bất cứ cử chỉ khiếm nhã nào.

Tần Bổ Đầu lại hỏi La Linh Nhi kia, La Linh Nhi vô cùng kinh ngạc trước chuyện phụ thân đêm hôm xông vào Tư Mã phủ, nàng ta nói không hề biết vì sao phụ thân làm vậy. Hỏi đến chuyện hôn nhân của nàng ta, La Linh Nhi nói phụ thân chỉ có một mình, nàng ta cũng không sốt ruột, hơn nữa chuyện hôn nhân của con cái phải nghe theo cha mẹ, nàng ta chưa thấy phụ thân có sắp xếp gì, nên cũng không hỏi. Còn về chuyện với Thường Quân, nàng ta cam đoan bọn họ chỉ là tình cảm huynh muội, tuyệt không mảy may có suy nghĩ khác.

Nàng ta nói chuyện lời lẽ dõng dạc, biểu cảm thành khẩn, hơn nữa thực sự chưa từng thổ lộ điều gì với Thường Quân, sau hôm say rượu nàng ta cũng rất an phận, đối đãi với Thường Quân như bình thường, thực sự không có gì để dị nghị cả. Nhưng Tần Bổ đầu vẫn hoài nghi nàng ta, vì nha hoàn của Tư Mã phủ nhớ rằng La Linh Nhi và Tư Mã đại tiểu thư thường hay qua lại, đúng một ngày trước khi Tư Mã đại tiểu thư bị giết, nàng ta còn gửi cho đại tiểu thư một chiếc hộp.

Tần Bổ đầu nghi ngờ trong hộp có thư, nhưng ông ta không có chứng cứ. Hỏi La Linh Nhi, nàng ta cũng nói là có tặng phấn và khăn hỷ, đó đều là lễ vật chúc mừng bằng hữu sắp thành thân. Tần Bổ đầu đã nhìn thấy hộp quà đó ở trong phòng của Tư Mã Uyển Thanh, đồ bên trong đã bị lấy ra, phấn bày ở trên bàn, khăn hỷ vẫn đặt bên trong hộp, và không có thư. Bọn hạ nhân cũng nói hộp trực tiếp được đưa đến tay của tiểu thư, bọn họ không hề mở ra, bên trong có những gì, thực sự là không biết.

Nhưng muội muội Tư Mã Uyển Như đã bị một bức thư đánh lừa, cho hạ nhân lui đi hết một mình ở trong phòng, thì làm sao dám chắc tỷ tỷ không gặp phải thủ đoạn tương tự? Hung thủ gây án xong, liền đem thư đi cũng chẳng có gì khó. Huống hồ Tô Tiểu Bồi quan sát cũng thấy La Linh Nhi đối với Thường Quân không phải là không hề động lòng như nàng ta nói. Và khi La Linh Nhi nói đến chuyện của phụ thân cũng có giấu giếm.

Cũng tức là, La Linh Nhi đã nói dối.

Nhưng cứ coi như nàng ta nói dối, cũng có thể giải thích là để tránh hiềm nghi, đây chẳng qua là chuyện thường tình của con người, chẳng thể chứng minh được gì cả. Tô Tiểu Bồi cho rằng La Linh Nhi cũng nói dối trong chuyện của cha nàng ta, nhưng đó chẳng qua chỉ là phán đoán cá nhân, không có gì chứng minh được.

Tần Đức Chính dựa vào kinh nghiệm điều tra án nhiều năm đã xác định chắc chắn cha con La thị không thoát khỏi liên can đến chuyện này, đặc biệt là La Linh Nhi. Đúng lúc này La Khuê lại đột nhiên nhận tội.

“Là ta mê muội, võ quán của ta tuy vẫn cầm cự được, nhưng tiền bạc chu chuyển thì cứ lúc tốt lúc xấu, ta muốn được tỷ phu và tỷ tỷ chu cấp nhiều hơn, để mở rộng việc làm ăn, hơn nữa nếu như kết hôn với thân thích, quan hệ sẽ càng gần gũi hơn, không sợ rủi ro. Nhưng tỷ tỷ không đồng ý kết thân, Thường Quân lại ưng ý tiểu thư nhà khác. Vốn dĩ ta cho rằng đã vô vọng, không ngờ cậu ấy kéo dài mấy năm không tiến hành hôn sự, ta lại thấy còn có hy vọng, liền nhẫn nại chờ đợi. Hai năm nay võ quán trong thành mở hết nhà này đến nhà khác, trong lòng ta cảm thấy rất bất an, vẫn phải gả con gái cho nhà họ Thường mới là tốt nhất. Đúng lúc này Thường Quân lại quyết định ngày thành hôn với đại tiểu thư. Lúc đó khắp nơi đều treo thưởng về tên tội phạm liên hoàn kia, ta nghe thấy mọi người bàn tán, biết được một số tin tức của vụ án, thế là nảy ra một mưu kế. Đêm đó ta xông vào Tư Mã phủ, đâm chết Tư Mã đại tiểu thư, lại sắp xếp hiện trường giống như bị tên tội phạm trong cáo thị kia làm.

Vốn cho rằng hôn sự thất bại thì ta sẽ có cơ hội thương lượng chuyện kết thông gia với tỷ tỷ, nhưng sau vụ ầm ĩ ở hoa viên hôm nọ, ta lại biết trong lòng Thường Quân vốn có người khác, sợ y không chịu lấy Linh Nhi. Đã đâm lao thì phải theo lao, ta lặp lại kế cũ, muốn dựng hiện trường giả nhị tiểu thư tự vẫn, dù sao quan phủ cũng đang hoài nghi nàng ta, hôm đó trước mặt mọi người nàng ta cũng có ý định tự vẫn, đúng là rất hợp lý. Nhưng chuyện này lại bị phá hỏng, nên mới có ngày hôm nay.”

Tần Đức Chính bị sự thành khẩn đột ngột của La Khuê khiến cho trở tay không kịp, ông ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Tư Mã phủ sân viện trùng trùng, La Khuê chưa từng đi vào, nếu không có người chỉ điểm thì làm sao có thể dễ dàng tìm được nơi ở của đại tiểu thư như vậy? Nhưng La Khuê lại nói là đã sớm thăm dò nhiều lần, thậm chí hắn còn miêu tả cách thức giết chết Tư Mã Uyển Thanh rất rõ ràng mạch lạc, vị trí, tình trạng của thi thể và quang cảnh hiện trường, đều giống hệt như thật.

Tần Bổ đầu không chỉ ra được sai sót, Tô Tiểu Bồi ở bên cạnh quan sát, khi La Khuê kể lại chuyện sát hại Tư Mã Uyển Thanh, hắn thực sự đang nhớ lại, chứ không phải là tưởng tượng ra, sự chuyển động của ánh mắt cho thấy đó là hồi ức thực sự.

Sau khi ra ngoài, cô đem chuyện này nói cho Tần Bổ đầu nghe.

Tần Bổ đầu tuy không biết cô làm thế nào để xác định, nhưng cũng tin cô. “Ý cô nương là, hắn ta thực sự là hung thủ?”

“Ta có thể phán đoán, khi vụ án xảy ra, hắn đúng là có mặt ở hiện trường. Hắn không hề thêu dệt ra chuyện đó.”

Tần Bổ đầu nhíu mày, tội phạm đầu thú vốn là chuyện tốt, nhưng ông ta vẫn cảm thấy không cam tâm. Tô Tiểu Bồi cũng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhưng chẳng thăm dò được điều gì từ La Linh Nhi, cô chỉ biết La Linh Nhi đã nói dối, nhưng đối phương rất cứng đầu, nhất thời cô cũng không nghĩ ra cách, mà La Khuê đã nhận tội rồi. Mấy ngày sau, Phủ doãn hạ lệnh kết thúc vụ án này.

La Linh Nhi đến thăm La Khuê, hai cha con nói chuyện rất nhiều, sau đó ôm lấy nhau khóc lóc thảm thiết.

Ngày hôm sau, La Linh Nhi rời khỏi Thường phủ, không biết đi đâu.

Ngày La Linh Nhi mất tích, nha môn nhận được bồ câu đưa thư từ thành Tế, nói rằng đã bắt được Mã Chinh Viễn! Các bổ khoái đang áp giải hắn đến thành Ninh An.

Tin tức này khiến kẻ trên người dưới trong nha môn vô cùng vui mừng, Phủ doãn đại nhân cười không khép được miệng, liên tiếp phá được hai đại án, thật là tốt đẹp. Tâm trạng của Phủ doãn rất tốt, chưa tận mắt nhìn thấy Mã Chinh Viễn kia, ông ta đã hạ lệnh đưa năm mươi lượng bạc thưởng đó cho Tô Tiểu Bồi.

Năm mươi lượng được đặt trong chiếc hộp nhỏ.

Tô Tiểu Bồi mắt sáng long lanh, ngắm nghía không nỡ rời.

“Tráng sĩ, huynh nói xem, nếu như Mã Chinh Viễn bị áp giải về rồi, Phủ doãn đại nhân thấy không đúng, chắc sẽ không thu hồi bạc chứ?”

Nhiễm Phi Trạch bật cười.

“Tráng sĩ, huynh nói xem, nếu như La Khuê ở trong ngục đột nhiên hối hận kêu oan, nói hắn không giết đại tiểu thư, Phủ doãn đại nhân cũng sẽ không thu hồi bạc chứ?”

Nhiễm Phi Trạch tiếp tục cười.

“Tráng sĩ.” Tô Tiểu Bồi hai mắt sáng lên, đột ngột nhảy cẫng lên. “Tráng sĩ, ta có một cách…”

“Biện pháp.”

“Đúng, ta có một biện pháp, giải quyết tâm trạng lo lắng lúc này.”

“Thế nào?”

“Chúng ta mau ra phố tiêu tiền đi!”

Lần này Nhiễm Phi Trạch cười rũ rượi đến nỗi gục cả người lên ghế.

Sau đó Nhiễm Phi Trạch đi cùng với Tô Tiểu Bồi. Trạm đầu tiên, chính là tiệm bán đồ dùng tắm gội kia. Bàn chải, mua ba chiếc. Loại làm bằng xương khiến Tô Tiểu Bồi thấy hơi buồn nôn, cô liền mua loại bằng gỗ. Kem đánh răng, dạng bột dạng cao mỗi thứ hai hộp, cô chỉ cần biết chắc nó được làm từ thảo mộc là được, không để chủ tiệm nói quá kỹ, sợ nhỡ ra lại có thứ gì đó không muốn biết, thì sẽ không dùng nổi nữa. Khăn vải mềm, mua mười chiếc. Cái này không có nguy cơ gây buồn nôn, cô chỉ lo chọn màu sắc ưa thích.

Thực ra cũng không có nhiều màu sắc để chọn, cô hết nhấc cái nọ lại đặt cái kia, mất cả nửa ngày.

Còn cả cao thơm để gội đầu tắm rửa nữa, tuy đắt nhưng cô vẫn cắn răng mua. Dùng bồ kết không được thoải mái lắm.

Suốt quá trình mua sắm, Nhiễm Phi Trạch chỉ đứng một bên mà cười, cười đến mức Tô Tiểu Bồi không nhịn được trừng mắt lườm chàng.

Nhiễm Phi Trạch nói: “Bộ dạng hùng hổ xông vào tiệm của cô nương, giống như muốn cướp tiệm. Không nhìn thấy chủ tiệm kinh hãi thất sắc sao?”

“Ta chỉ thấy khi ta trả ngân lượng, bà ta cười tươi như hoa.”

Nhiễm Phi Trạch lại phá lên cười.

“Rốt cuộc có chỗ nào buồn cười?”

“Những cô nương khác ta từng gặp, chỉ thích đi xem tiệm bán y phục, son phấn đồ trang điểm, đồ trang sức, hoặc là những chỗ bán đồ chơi mới lạ.”

“Tráng sĩ đã gặp qua không ít cô nương?”

“Cũng tạm.”

Tô Tiểu Bồi lườm chàng, khuôn mặt nghiêm túc thật đáng ghét.

Ôm đống đồ thong thả quay về, đột nhiên cô hỏi: “Tráng sĩ có hôn ước chưa?” Nhìn Thường gia, Tư Mã gia kia, thành thân thôi mà xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, cổ nhân thật là phiền phức. Thích là thích, không thích là không thích, chuyện tình cảm, làm sao có thể nhường được? Cứ coi như đại tiểu thư không chết, Thường Quân trở thành anh rể rồi, Tư Mã Uyển Như có thể chắc chắn sau này ba người sẽ không có chuyện gì sao?

Vị tiểu thư hung dữ khó ưa này rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Người trong thế giới này có cách nghĩ thế nào đối với chuyện hôn nhân nhỉ?

“Chưa, sao vậy, cô nương có ý với tại hạ?”

Tô Tiểu Bồi suýt chút nữa vấp ngã, con người này, lại còn dám hỏi câu đó.

“Tráng sĩ, lời này vô lễ, sau này chớ như vậy nữa.”

Ha ha, tóm được rồi nhé, tráng sĩ muốn dạy lễ giáo à.

Nhiễm Phi Trạch vẫn thản nhiên nói: “Lời này không phải tráng sĩ nói, là A Trạch nói.”

Khục! Tô Tiểu Bồi thực sự đã bị trẹo chân.

Tráng sĩ, giữa ban ngày ban mặt, huynh đừng có chơi trò đa nhân cách để trêu ghẹo con gái nhà lành có được không? Lễ nghĩa liêm sỉ của huynh đâu rồi?

Nhiễm Phi Trạch rất nhanh chóng chứng minh lễ nghĩa liêm sỉ của chàng vẫn còn.

Chàng nhìn thấy Tô Tiểu Bồi bị trẹo chân, nghiêm mặt nói: “Cô nương đi đường không cẩn thận như vậy, thực sự không nên. Cô nương xem, trên đường lớn thế này, người qua kẻ lại, tại hạ không tương trợ được, nhiều mắt lắm miệng chẳng biết phải làm sao, nam nữ thụ thụ bất thân, tại hạ nghĩ cho danh dự của cô nương…”

“Huynh được đó.” Tô Tiểu Bồi xua tay cắt ngang lời chàng. “A Trạch rút lui rồi à, đổi vai cho tráng sĩ.”

Nhiễm Phi Trạch bật cười. Nói chuyện với cô nương này thực sự vô cùng thú vị.

Chàng hắng giọng, nghiêm túc hỏi: “Cô nương có bị thương không?”

“Không bị thương.” Tô Tiểu Bồi cử động cử chân, không sao. Cô tiếp tục đi.

Cô ôm đống đồ được mua bằng số tiền tâm huyết của mình phăm phăm đi trước, Nhiễm Phi Trạch chắp tay sau lưng theo sau.

“Còn cô nương, đã có hôn ước chưa?” Đột nhiên chàng lại hỏi đúng câu mà cô đã hỏi.

“Chưa.” Cô thuận miệng đáp.

“Cô nương tuổi tác bao nhiêu rồi?”

Tô Tiểu Bồi đang muốn đáp, đột nhiên nhớ ra đây không phải là thời hiện đại, với cao niên hai mươi bảy tuổi như cô, hình như không gả được chồng là chuyện rất nghiêm trọng. Nhưng người hỏi là Nhiễm Phi Trạch cơ mà, chàng nhất định sẽ không quá kinh ngạc.

“Sắp hai mươi bảy rồi.”

Nhiễm Phi Trạch quả nhiên không có phản ứng gì lớn, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Vì sao?”

Một câu “vì sao” chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Tô Tiểu Bồi lại hiểu. “Cô nương ở nơi đây nếu như lớn tuổi mà chưa xuất giá, thì là vì sao?” Cô hỏi lại.

“Thông thường sẽ là do phụ mẫu đã mất. Không có người lo liệu, hoặc là danh dự bị tổn hại, không ai muốn lấy, hoặc là gia đình nghèo khổ, không có hồi môn, còn có vài cô gái vì nhà nghèo bị bán đi, thì khỏi nhắc đến chuyện chung thân đại sự nữa. Ừm, còn có vài người tâm cao khí ngạo, thân phận không tầm thường, hơi quá kén chọn, cũng sẽ để lỡ thời gian xuất giá. Nhưng bất luận là nguyên nhân do gì, lớn tuổi chưa xuất giá, sẽ khiến người ta dị nghị và khinh thường.”

“Ồ.” Tô Tiểu Bồi gật đầu. Khiến người ta dị nghị và kinh thường, chẳng phải cô đã trải qua khá nhiều chuyện tương tự từ khi đến đây rồi sao.

“Ở chỗ bọn ta, có rất nhiều cô nương thân phận bình thường nhưng tâm cao khí ngạo, khá là kén chọn, ta là một trong số đó.” Tô Tiểu Bồi đáp, lại nghiêm túc ngẫm nghĩ, thấy bản thân mình đúng là như vậy. Cô đã đi xem mặt bao nhiêu lần, lần nào cũng bới ra một đống khuyết điểm của đối phương. Thực ra người ta thật sự không tệ như vậy. Có khi trong mắt đối phương, mình mới là loại người đọc được ít sách thì tự cho mình là đúng, điều kiện tầm tầm nhưng cứ tự cho mình là loại cực phẩm cũng nên.

Bây giờ ở một thế giới khác, cô mới có cơ hội dùng một góc độ khác để đánh giá những người đàn ông đã từng xem mặt, thôi thôi, cô cảm thấy mình vẫn không có hứng thú với họ, không thích là không thích, chẳng liên quan gì đến bệnh kén chọn cả, cô cũng không cần ở đây giả bộ hối hận. Cô chính là loại người khiến người ta khinh ghét, ở đâu cũng thế cả thôi.

“Cô nương.” Nhiễm Phi Trạch thấy biểu cảm trên khuôn mặt Tô Tiểu Bồi biến đổi khá là thú vị, lúc thì thở dài, lúc lại nhăn nhó lúc thì bĩu môi, không nén được cất tiếng gọi cô.

“Tráng sĩ thì sao? Tuổi tác bao nhiêu rồi? Vì sao chưa thành hôn?” Tô Tiểu Bồi lắc lắc đầu, đem những việc ở thế giới kia gạt ra khỏi tâm trí. Ở đây, cô là một con người khác, đã nghèo rớt mùng tơi, không thân không thích, lại chẳng có chỗ để đi. Chỉ hy vọng nhanh chóng tìm được Trình Giang Dực kia, để tất cả quay trở lại bình thường.

“Ta sao?” Nhiễm Phi Trạch cười cười. “Cô nương hỏi chuyện của ta, khiến ta rất mừng.”

Lại thế rồi. Tô Tiểu Bồi nhíu mày, nhanh như cắt nói: “A Trạch lui xuống, để tráng sĩ nói chuyện.”

Nhiễm Phi Trạch lại bật cười khanh khách, sau đó nói: “Đã sống hai mươi chín năm trời, tuổi tác đang độ đẹp.”

Tô Tiểu Bồi mím môi, chàng còn không quên tự khen mình mọi nơi mọi lúc nữa chứ. Trong thế giới này cũng nói đàn ông ba mươi là phong độ nhất sao? Ở tuổi chàng, người ta có thể làm ông nội rồi đấy, già thật rồi.

“Vì sao chưa thành thân?”

“Điều kiện của ta không bình thường, khá kén chọn, liền lỡ dở thời gian.”

Tô Tiểu Bồi chẳng thèm liếc xéo chàng nữa, tiếp tục đi.

Nhiễm Phi Trạch đuổi theo, cười, hỏi: “Cô nương không hỏi nữa sao?”

Tô Tiểu Bồi giả bộ cười toe toét, không hỏi nữa.

Nhiễm Phi Trạch lại nói: “Ta lại rất muốn nói với cô nương.”

Hóa ra, chàng sinh ra ở một thôn làng nhỏ, cha mẹ đều là nông dân, chồng cấy cày vợ dệt vải, cuộc sống bình yên phẳng lặng. Khi còn nhỏ chàng rất nghịch ngợm, hiếu kì với mọi thứ xung quanh, thích tháo đồ dùng trong nhà ra xem cấu tạo của chúng thế nào. Dụng cụ làm việc của cha chàng, khung dệt vải của mẹ chàng, thậm chí đến bếp lò trong nhà cũng bị chàng xuống tay. Vì vậy đã làm hỏng không ít đồ.

Cha chàng đánh mắng, chàng liền bỏ chạy, còn thích cãi lộn đánh nhau với trẻ con hàng xóm nữa. Không những đánh nhau gây họa, chàng còn nhằm cả vào vật dụng của nhà người khác. Thực ra thì bởi vì đồ đạc trong nhà đã chẳng còn gì để nghịch nữa. Những thứ chàng chưa từng thấy, không biết nó được làm ra như thế nào, chàng đều rất muốn xem. Đương nhiên kết quả lại bị cha chàng đánh cho một trận, đáng tiếc chàng chính là loại đánh chẳng chịu ngoan, ngày nào cũng ầm ĩ khắp thôn khiến gà bay chó chạy, người người thấy chàng liền đóng cửa. Lúc đó, chàng nổi tiếng khắp thôn, mọi người đều sợ chàng, còn hơn sợ trưởng thôn.

Năm chàng bảy tuổi, trong thôn xuất hiện một quái nhân, đó là một người đàn ông gọn gàng sạch sẽ trông có vẻ nho nhã, nhưng nói chuyện lại khá vô lễ. Người đó ở trong thôn mấy ngày, cũng không làm gì, chỉ nhàn nhã dạo chơi. Mỗi khi Nhiễm Phi Trạch gây rắc rối, luôn đụng phải ông ta. Một ngày ông ta đột nhiên hỏi Nhiễm Phi Trạch có muốn bái ông ta làm sư phụ không. Nhiễm Phi Trạch đương nhiên không muốn, chàng ở trong thôn nghịch ngợm vui vẻ, trẻ con nào hiểu bái sư học nghệ là gì. Người đàn ông đó có vẻ tiếc nuối, sau đó liền đi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, quê Nhiễm Phi Trạch bị lũ lụt, cả thôn bị nhấn chìm trong biển nước, Nhiễm Phi Trạch trở thành cô nhi. Cô nhi không ai nuôi dưỡng thì chẳng thể nào sinh tồn được, Nhiễm Phi Trạch mấy lần đại nạn không chết, tránh được hồng thủy, dịch bệnh, thoát khỏi thổ phỉ… nhưng chàng cảm thấy cuối cùng mình sẽ chết vì đói.

Sau đó chàng hạ quyết tâm, không ai thu nhận chàng, chàng sẽ đi tìm người đàn ông cổ quái kia. Nếu giữa đường có người thu nhận chàng hoặc là tìm được đường sống thì thôi, nếu không chàng sẽ tìm người đàn ông đó, hỏi xem ông ta còn muốn nhận đồ đệ không? Cứ như vậy vừa dò hỏi vừa xin ăn, chàng thực sự đã tìm được ông ta.

Đứa trẻ ăn mày toàn thân nhếch nhác, bẩn thỉu đói rách, đứng trước mặt một người đàn ông, lớn tiếng nói với ông ta: “Con là Nhiễm Phi Trạch ở thôn Hạnh Hoa, người nói muốn thu nhận con làm đồ đệ, lời này còn giá trị không?”

Người đó kinh ngạc hồi lâu, sau đó bật cười ha ha. “Đương nhiên còn giá trị, người ta tìm kiếm chính là con.”

Khi đó Nhiễm Phi Trạch không hiểu, rõ ràng là mình đi tìm ông ấy, tại sao ông ấy lại nói người ông ta đang tìm kiếm là mình chứ? Đến giờ thì Nhiễm Phi Trạch đã biết, vì chàng cũng đang tìm kiếm đồ đệ khắp nơi, thật sự hận là không có đứa trẻ nào cũng nghìn dặm xa xôi chạy đến nói với chàng, muốn bái chàng làm sư phụ.

Tô Tiểu Bồi bị câu chuyện của chàng hấp dẫn, nghe suốt quãng đường chưa đủ,còn theo chàng về phòng. “Tráng sĩ chẳng phải công phu không tồi sao? Vì sao không thu được đồ đệ?”

“Công phu không tồi đâu phải dựa vào miệng nói là được, trong giang hồ phần lớn chỉ biết ta đúc binh khí, giỏi công phu gì đó, không thể coi là đại danh vang dội. Chuyện ta từng làm rất nhiều người biết, nhưng chưa chắc đã biết rõ tên tuổi của ta, nếu ta đi khắp nơi khoe khoang, sẽ có nhiều rắc rối vì chuyện tình cảm?”

Tô Tiểu Bồi tự động bỏ qua nửa câu sau của chàng, cô không tài nào hiểu được một người như chàng sẽ gặp rắc rối vì loại tình cảm nào.

Nhiễm Phi Trạch tiếp tục nói: “Có vài người ngưỡng mộ ta, nhưng chỉ muốn học võ, vừa nghe nói còn phải học rèn sắt, liền rút lui.”

Tô Tiểu Bồi cười khúc khích.

Đúng vậy, học võ rất phong độ khí khái, trong phim võ hiệp vị đại hiệp nào mà chẳng phong độ ngời ngời, nhưng mà rèn sắt, hình tượng bỗng chốc hạ thấp mấy phần.

“Vậy lúc đầu khi học nghệ, tráng sĩ cũng vừa học võ vừa học rèn sắt sao?”

“Đúng. Sư phụ thu nhận ta rồi, lập tức mở một tiệm rèn sắt, dạy ta làm binh khí, ngày nào cũng làm việc rất vất vả, nếu ta không nghe lời, sẽ bị ăn đòn, người đánh ta không thể nào giống như cha ta đánh.”

“Không giống chỗ nào? Ông ấy xuống tay nặng hơn?”

“Không, người không đánh mạnh như cha ta, nhưng ta chạy không thoát. Cô nương nghĩ xem, bị đánh mà không chạy được, thật tức biết bao. Khi đó ta rất nóng nảy hiếu thắng, thế là liền gắng sức nghĩ cách nâng cao bản lĩnh của mình. Bản lĩnh của ta càng lớn, người đánh càng dữ dội hơn, ta vẫn không chạy thoát được.”

Tô Tiểu Bồi thấy vô cùng thú vị, bật cười khanh khách.

“Sau này tay nghề của ta khá hơn nhiều, xa gần cũng có chút tiếng tăm, rất nhiều người thích đến tiệm của ta mua dao kéo sửa nông cụ, ngày nào cũng kiếm được ít nhiều ngân lượng, cuộc sống khá là thoải mái. Kết quả sư phụ lại không làm nữa, khi đó người đánh ta, ta đã có thể chạy thoát. Thế là người đóng cửa tiệm, đưa ta đi ngao du khắp nơi.”

“Đi đến chỗ nào vậy?”

“Chỗ nào cũng đi, các đại môn phái, các gia môn võ lâm lớn, có chút danh tiếng, người đều đưa ta đến.”

“Đến làm gì?”

“Đánh nhau. Người bảo ta đọ sức với với đệ tử của các môn phái đó, nhiều khi đọ sức dài ngày, người liền tìm chỗ nào gần đó mở tiệm, bảo ta tiếp tục học đúc kiếm rèn đao. Ta không ngừng tỉ thí võ công, tỉ thí xong rồi, sư phụ lại chỉ ra những chỗ ta làm chưa tốt, khi nào không nên ứng chiêu nào. Quãng thời gian đó, người còn bảo ta rèn kiếm, bán cho những người trong võ lâm kia. Ta vừa phải bỏ mồ hôi công sức, còn vừa giúp người kiếm tiền.”

Tô Tiểu Bồi cười nghiêng ngả. “Sư phụ của huynh cũng thật thú vị.”

“Thú vị? Những nhân sĩ võ lâm đó rất bực bội với người.”

“Vì sao, mọi người giao đấu với nhau, chẳng phải đối với bọn họ cũng tốt sao?”

“Không phải là vấn đề tốt xấu, bọn họ chê sư phụ ta lười nhác, đồ đệ của mình không tự mình bồi dưỡng cho tốt, cứ phải lợi dụng người khác. Bất luận là bọn họ có thắng ta hay không, đều chẳng vinh dự gì, thêm vào đó con người sư phụ ta ăn nói không khéo, luôn khiến cho bọn họ không vui.”

“Không vui mà còn muốn luyện công với huynh?”

“Sư phụ ta luôn có cách.”

“Vậy nếu như đao kiếm không có mắt, giết chết huynh thì phải làm thế nào?”

“Khi đó trong võ lâm vẫn còn khá có đạo nghĩa. Mọi người đã nói tỉ thí, đến điểm thì dừng.”

“Sau này thì sao?”

“Sau này sư phụ cảm thấy ta học thành tài rồi, liền bỏ ta mà đi.”

“Đi đâu?”

“Không biết. Người chỉ nói coi như ta đã thành tài, có thể sống một mình rồi. Sắp đi, người còn dặn dò ta, sư môn không có yêu cầu gì khác, chỉ cần thu đồ đệ truyền nghệ, chớ để bản lĩnh thất truyền.”

“Vậy tráng sĩ thuộc về môn phái nào?”

“Không biết, sư phụ chưa từng nói qua.”

Hả? Tô Tiểu Bồi ngạc nhiên. “Nhưng mà khi thu nạp đồ đệ, người ta sẽ hỏi ‘sư phụ, môn phái chúng ta tên là gì’ đó.”

“Khi ta bái sư cũng hỏi qua, sư phụ đáp, hỏi những điều vô dụng này làm gì.” Nhiễm Phi Trạch xoa xoa cằm. “Rất có đạo lý, nếu đồ đệ của ta hỏi, ta cũng đáp thế.”

Thật là…Tô Tiểu Bồi á khẩu.

“Thực ra ta cảm thấy năm đó sư tổ quá lười, không thèm nghĩ tên gọi.”

Thế mà cũng nói được!

“Được rồi. Cho nên hiện giờ huynh cũng giống như sư phụ mình, đi khắp nơi tìm kiếm người có duyên làm đồ đệ?”

“Thực ra, vừa rồi ta nói những điều đó, là muốn để cô nương biết, sở dĩ đến giờ ta chưa thành thân, không phải vì có bệnh gì khó nói.”

Tô Tiểu Bồi há hốc miệng, đến nỗi cằm tưởng như rớt xuống, tráng sĩ, huynh lại trêu đùa ta rồi.

Nhiễm Phi Trạch cười sảng khoái. Tô Tiểu Bồi lườm chàng, đúng là chàng trêu đùa cô, nhìn xem chàng cười vui vẻ nhường nào.

Tô Tiểu Bồi hoàn toàn có thể thấu hiểu sự oán hận của các nhân sĩ võ lâm kia đối với cặp sư đồ này.

Trong lòng Tô Tiểu Bồi, Nhiễm Phi Trạch thực sự là người có lòng dạ rộng lượng khoan dung. Sự khoan dung này không chỉ thể hiện ở chỗ chàng sẵn sàng giúp đỡ người khác, bỏ qua trở ngại của lễ giáo, khó khăn của thế tục, mà còn bởi chàng có kiến thức rộng lớn, chấp nhận được kỳ nhân quái sự trên đời, không bao giờ tỏ ra quá kinh hãi ngạc nhiên.

Nhưng bây giờ có vẻ như Nhiễm Phi Trạch tráng sĩ tiên sinh thực sự hơi quá cởi mở rồi, còn dám trêu đùa cô, chàng dám chắc nữ nhân cổ quái như cô sẽ không bám lấy chàng, bắt chàng phải chiếu theo lễ giáo “có gan trêu đùa có gan chịu trách nhiệm” chứ?

Nếu như lòng dạ cô cũng “rộng lượng” như chàng, cô sẽ lấy chuyện này ra để dọa chàng một phen, đáng tiếc cô rất lười.

Thực ra Tô Tiểu Bồi cảm thấy, Nhiễm Phi Trạch đang trêu đùa, nếu cô coi lời chàng nói là nghiêm túc thì đúng là quá ngốc nghếch. Cho dù cô làm bất cứ chuyện kỳ quái gì cũng chẳng dọa được chàng, mà dù chàng có hành động gì cô đều cảm thấy rất tự nhiên.

Đúng, cô cùng Nhiễm Phi Trạch, đối xử với nhau tương đối thoải mái.

Nhưng muốn sống thoải mái thì còn phải có điều kiện vật chất, nói đến điều này Tô Tiểu Bồi không khỏi đắc ý, dù sao cô cũng đã kiếm được món tiền đầu tiên sau khi xuyên không, chiếc hộp đựng bạc đó tuy nhỏ, và đã vơi đi một nửa, nhưng hàng ngày hễ nghĩ đến, cô đều không kìm nén được vui mừng.

Tô Tiểu Bồi có thứ bắt buộc phải mua, ừm, vật dụng riêng tư dành cho nữ nhân – giấy dầu có thể chống thấm nước, vải mềm và cả bông nữa.

Cô hỏi Nhiễm Phi Trạch, biết những thứ này trong thành Ninh An đều có bán. Nhiễm Phi Trạch tưởng cô muốn làm áo bông, liền bảo cho dù cô đến phương bắc thời tiết cũng đều ấm lên rồi, áo bông dày phải đến sau tháng Chín, tháng Mười mới dùng được, bây giờ không cần vội. Mà giấy dầu để làm gì, chàng cũng không biết, để bọc đồ chăng?

Tô Tiểu Bồi bảo chàng chớ có tò mò.

Thế là Nhiễm Phi Trạch không hỏi nữa. Chàng đưa Tô Tiểu Bồi ra phố mua những món đồ cô cần.

Tô Tiểu Bồi chẳng có thiện cảm lắm với khách điếm, kinh nghiệm mách bảo cô rằng của cải để trong khách điếm rất thiếu an toàn, thế là cô bảo Nhiễm Phi Trạch làm cho mình một chiếc túi nhỏ, đeo chéo lên người, cô đựng toàn bộ tiền bạc vào trong đó. Khi cô khoác chiếc áo ngoài rộng thùng thình vào, cái túi cộm lên trông rất tức cười.

“Không nặng sao?” Nhiễm Phi Trạch nhìn cô ăn mặc chẳng ra thể thống gì, ngán ngẩm hỏi.

“Có một chút.” Tô Tiểu Bồi tuy cũng cảm thấy bộ dạng mình rất xấu xí, nhưng nơi đây không giống thời hiện đại, không có thẻ ngân hàng, không có…

“Á?!” Đột nhiên cô nhớ ra, ở đây chắc phải có tiền trang gì đó có thể gửi tiền chứ nhỉ? Có điều gửi tiền vào đó có yên tâm không? Có hỗ trợ gửi tiền rút tiền ở nơi khác không? Tiền trang là hoanh nghiệp tư nhân hay quốc doanh?

“Cô nương.”

Tô Tiểu Bồi đang mải suy nghĩ, Nhiễm Phi Trạch đã lên tiếng.

Tô Tiểu Bồi ngước mắt lên nhìn chàng.

“Cô nương có lúc thông tuệ khiến người ta tán thưởng, có lúc lại vụng về đến mức khiến người ta lo lắng.”

Tô Tiểu Bồi ngây ra, tráng sĩ, bình phẩm trước mặt người khác thế này cũng khiến người ta đau lòng lắm đấy nhé.

Cuối cùng, người lo lắng đưa người đau lòng đến tiền trang, nhưng không phải để gửi tiền, mà để đổi ngân phiếu. Cả quãng đường Nhiễm Phi Trạch còn tiện thể “xóa mù” cho Tô Tiểu Bồi, giới thiệu với cô cách làm việc trong tiền trang, tiền trang nào đáng tin cậy, có nhiều cửa tiệm, tiền trang nào hay lừa khách. Người làm thuê ở tiền trang không phải ai ai cũng thật thà tử tế, thông thường đổi bạc cho khách đều giở mánh khóe gì đó, phải chú ý cử chỉ của bọn họ…

Chàng còn nói ngân lượng mà hai người đang dùng là của quan phủ cấp cho, có quan ấn làm bằng, phân lượng đầy đủ, đi đâu mua hàng cũng dễ dàng, nhưng trên thị trường còn có loại bạc khác không có quan ấn hoặc bạc vụn, người nào không nắm rõ sẽ rất dễ bị lừa. Khi Nhiễm Phi Trạch nói những điều này, ánh mắt chàng nhìn Tô Tiểu Bồi khiến cô có cảm giác người dễ bị lừa kia chắc chắn là cô.

Tô Tiểu Bồi chẳng thèm để ý đến ánh mắt coi thường của Nhiễm Phi Trạch, tuy cô biết cách đoán cảm xúc người khác qua sắc mặt, nhưng ở nơi đây, cô đúng là một kẻ ngốc không hiểu biết nhân tình thế thái. Thế nên cô khiêm tốn nhận sự chỉ giáo, làm thế nào để phân biệt được vàng bạc thật, làm thế nào để phân biệt ngân phiếu, tỉ lệ quy đổi và giá cả các nơi khác nhau thế nào… Thật ra Tô Tiểu Bồi cũng nghe hiểu được bảy, tám phần, gật đầu lia lịa, nhưng thực tế vận dụng thế nào thì có độ khó tương đối lớn. Nói đi cũng phải nói lại, ngay cả ở thời hiện đại cô quản lý tài chính cũng không tốt lắm, huống hồ những quy tắc của thế giới cổ đại này còn nhiều như vậy. Ngày trước học lịch sử về cách mua bán thời cổ đại, cô đều đã quên sạch, giống hệt như đống văn ngôn kia vậy.

Nhiễm Phi Trạch nói sơ qua một lượt, thấy biểu cảm của Tô Tiểu Bồi, biết ngay là nói thêm nữa cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi. Chàng đưa Tô Tiểu Bồi đi đổi bạc thành ngân phiếu, bạc vụn, và tiền xu cho gọn nhẹ, ngay cả số tiền của chàng cũng được đổi. Sau đó Tô Tiểu Bồi liền yên tâm đi mua đồ.

Đi hết mấy con phố, ghé vào vài cửa tiệm, Tô Tiểu Bồi đã mua được đầy đủ những thứ cần dùng, lại còn mua rất nhiều quần trong, khiến bà chủ tiệm trang phục nữ cứ tròn mắt nhìn cô mãi.

Sau khi quay lại khách điếm, Tô Tiểu Bồi tự mình cầm kim chỉ, tự chế “băng vệ sinh” cần dùng khi đến tháng, tuy cô không giỏi may vá, nhưng gắn những thứ này vào với nhau thì cô vẫn làm được. Méo mó có còn hơn không, Tô Tiểu Bồi hì hục loay hoay hết cả buổi tối mới làm xong. Vừa khéo, ngày hôm sau bà dì cả đã đến thăm.

Tô Tiểu Bồi cảm thấy ông Trời đối với cô cũng không bạc lắm, tuy ném cô đến một chỗ xa lạ, nhưng lần nào cũng hóa nguy thành an.

Tô Tiểu Bồi nhẩm tính một lượt, đồ dùng cá nhân có rồi, “băng vệ sinh” cũng có rồi, ngay cả kế hoạch chi tiêu sau này cô cũng trù tính rồi. Nhưng những thứ này đều rất tốn, đặc biệt là “băng vệ sinh” kia, không dính được lên quần, chỉ có thể khâu vào, dùng xong muốn gỡ ra cũng khó, chẳng còn cách nào khác, Tô Tiểu Bồi đành phải coi đó là quần dùng một lần. Nhưng dù tiết kiệm đến mấy, một tháng cô cũng phải tốn ít nhất ba lượng bạc cho những thứ nhu yếu phẩm này.

Tô Tiểu Bồi đã hỏi thử, ba lượng bạc tương đương với thu phập một tháng của một gia đình bình thường, cô đúng là có phần “vung tay quá trán” rồi.

Quần áo thì cô có thể qua loa đại khái được, nhưng liên quan đến vệ sinh cá nhân, cô vẫn muốn dùng hàng tốt một chút, ít nhất phải đảm bảo cho những ngày dì cả đến thăm. Làm phụ nữ, ngược đãi ai cũng được, không thể đắc tội với “dì cả đại nhân”. Tô Tiểu Bồi tính đi tính lại, khá phiền não đối với hành vi “phá gia chi tử” bất đắc dĩ của mình.

Hôm nay, Mã Chinh Viễn cuối cùng đã bị áp giải đến thành Ninh An. Phủ doãn đại nhân và Tần Bổ đầu rất coi trọng việc này, lập tức tống hắn vào ngục chờ thẩm vấn. Tô Tiểu Bồi cuối cùng cũng thấy diện mạo tên tội nổi tiếng khiến cho mấy thành không được yên ổn này. Nhưng Mã Chinh Viễn có thái độ không hợp tác, đối với nữ tử thì càng khinh thường hơn, Tô Tiểu Bồi cũng không có cơ hội trò chuyện với hắn ta. Hơn nữa khi cô chủ động xin tiếp xúc với tên tội phạm cưỡng bức giết người này, cũng nhận phải rất nhiều ánh mắt dò xét của nha dịch.

Đây là thế giới trọng nam khinh nữ, nha môn cũng là địa bàn của nam giới. Cứ coi như bắt được tội phạm là nhờ vào suy đoán của cô, những những nha dịch này cũng không vì thế mà coi trọng cô hơn. Trong mắt bọn họ, cô là nữ nhân, một nữ nhân cổ quái. Nữ nhân chủ động muốn thẩm tra tội phạm, thật quá mất thể diện.

Điều này khiến Tô Tiểu Bồi cảm thấy có phần khó chịu, đặc biệt khi nhìn thấy tên cai ngục nhếch nhác kia cứ lén lút nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ, cô lại càng bực mình hơn. Đám người này, kẻ thì làm bộ làm tịch, kẻ thì khinh thường cô ra mặt.

Tô Tiểu Bồi hỏi Nhiễm Phi Trạch: “Chẳng phải có câu ‘nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết’ sao? Nếu như hôm nay là một vị nữ hiệp đến, bọn họ cũng sẽ coi thường như vậy sao?”

“Chắc là không?”

“Vì sao?”

“Trong tay nữ hiệp có kiếm.”

Tô Tiểu Bồi im bặt. Được rồi, cô hiểu rồi.

Cái gì mà không câu nệ tiểu tiết, hóa ra cũng phải dựa vào “bản lĩnh”.

Quay lại chuyện phá án, Cố Bổ đầu bắt được Mã Chinh Viễn ở thành Tế, lập được đại công, tinh thần rất phấn chấn, mặt mày hớn hở. Ông ta kể chuyện đó hết lần này đến lần khác, vô cùng đắc ý. Có lần nhìn thấy Tô Tiểu Bồi, ông ta còn tế nhị khen ngợi cô vài câu, nói lời dặn trước khi đi “Không sợ hắn, có thể giữ mạng” của Tô Tiểu Bồi thật sự hữu dụng.

Cố Bổ đầu còn nói, Mã Chinh Viễn giảo hoạt đa mưu, ẩn nấp rất kiên nhẫn, nhân lúc một bổ khoái sơ suất liền lẻn vào am ni cô. Cố Bổ đầu phát hiện sự bất thường, nhanh chóng cho người xông vào. Trước khi bọn họ đến, Mã Chinh Viễn đã kéo Mã Dao vào thiền phòng, muốn hành hung nàng ta. May mà khi các bổ khoái xông vào, Mã Chinh Viễn vẫn chưa xuống tay giết chết Mã Dao.

Khi đó, hắn đánh nàng ta, liên tục quát hỏi: “Vì sao muội không sợ ta, vì sao?!”

Khi các bổ khoái xông vào, Mã Chinh Viễn đang bóp cổ Mã Dao, còn dao găm đã kề trước ngực nàng ta, nhưng cuối cùng hắn ta lại không giết người, chỉ hỏi: “Vì sao?”

Cố Bổ đầu nói: “May mà ta đã dặn dò kỹ cô nương ấy chớ có sợ hắn, nếu không đợi bọn ta đến nơi, e rằng cũng chỉ thu được thi thể của Mã Dao.”

Tô Tiểu Bồi không nhịn được, cũng chen lời: “Không hẳn là vì lời dặn dò đó mà nàng ta không sợ hãi, tuy rằng ta có nói như thế thật, nhưng làm sao có thể khống chế được sự sợ hãi của bản thân mình. Nàng ta không sợ, có lẽ bởi ở chốn cửa Phật đã lâu, tâm chí trở nên mạnh mẽ hơn, có lẽ trước khi vào chốn thiền môn nàng ta đã nhìn thấu tâm tư của Mã Chinh Viễn rồi. Nàng ta không sợ hắn, điều này không thể giả vờ được.”

Tô Tiểu Bồi nói xong, những người xung quanh đều thấy bối rối khó hiểu, Nhiễm Phi Trạch khẽ ho một tiếng, không nói gì, sắc mặt Cố Bổ đầu lại có phần khó coi.

Cô chính là người dặn bọn họ nói thế, giờ người nói lời dặn đó không có tác dụng cũng lại là cô, hơn nữa lại chọn đúng lúc Cố Bổ đầu đang khoe khoang công lao, chẳng phải cố ý làm người ta bẽ mặt hay sao?

Tô Tiểu Bồi chậm chạp, một lúc sau mới hiểu ra ý tứ của mọi người. Bỗng nhiên cô thấy rất buồn, cô chỉ vô thức nói ra những điều mình nghĩ thôi mà. Tuy đã được dặn trước, nhưng trên thực tế, khi đối mặt với hiểm nguy, mấy ai có thể giả vờ không sợ hãi chứ? Cô chỉ muốn nói cho bọn họ biết, phải hiểu rõ sự thực mới có thể tiến bộ.

Tô Tiểu Bồi cảm thấy áp lực rất lớn trong việc hòa nhập với con người ở nơi đây.

Ngoại trừ Tần Bổ đầu, trong số các bổ khoái này, cũng chỉ có Bạch Ngọc Lang khiến cô có cảm giác thân thiết tin cậy, còn lại đều khá xa cách.

Tô Tiểu Bồi thở dài, không muốn nghĩ quá nhiều đến chuyện này. Dù sao thì cô đi cùng với Nhiễm tráng sĩ, chàng có thể hiểu ý cô là được rồi.

Trước mắt, vụ án của Tư Mã gia và vụ án của Mã Chinh Viễn cũng coi như kết thúc rồi. Nhiễm Phi Trạch chuẩn bị thu dọn hành lý tiếp tục lên đường, Tô Tiểu Bồi đương nhiên muốn đi cùng. Nhiễm Phi Trạch quyết định trạm tiếp theo là thành Bình Châu, hai người ngồi lại với nhau bàn bạc một chút về lộ trình, Tô Tiểu Bồi nghiêm túc tính toán, liệt kê ra giấy, sau đó cùng Nhiễm Phi Trạch ra phố mua đồ.

Trạm đầu tiên của Nhiễm Phi Trạch là một tiệm tạp hóa, đối diện tiệm tạp hóa chính là tiệm bán trang phục nữ mà Tô Tiểu Bồi muốn đến, thế là Nhiễm Phi Trạch đi mua đồ chàng cần, còn Tô Tiểu Bồi sang cửa tiệm đối diện.

Tô Tiểu Bồi vừa đi vừa cúi đầu nhìn danh sách. Đồ còn thiếu quá nhiều. Cô phải mua túi nước cho mình, thêm hai bộ y phục, còn cả thảm và vài vật dụng cá nhân nữa. Cô dự định mua nhiều đồ để làm “băng vệ sinh”, phòng khi điểm dừng tiếp theo là một thành nhỏ, không mua được đồ thì biết làm thế nào. Cô phải mua một chiếc tay nải lớn hơn, còn cả đồ dùng tắm gội. Đúng rồi, phải mua thêm hai đôi giày, cái này cô quên không viết vào.

Tô Tiểu Bồi vừa xem danh sách vừa nhẩm tính xem còn thiếu gì không, không để ý, bất cẩn đụng phải người ta. Tô Tiểu Bồi cuống quýt cúi đầu xin lỗi, người đó cũng không trách cô, nhanh chóng rời đi.

Tô Tiểu Bồi đi vào trong tiệm, tìm những thứ cần mua, đặt từng món từng món lên mặt quầy, sau đó sờ vào chiếc túi trên eo, định lấy tiền. Đến lúc này cô mới giật thót mình, túi tiền của cô không thấy đâu nữa rồi!

Ngân phiếu của cô, bạc vụn và tiền xu, toàn bộ mất hết rồi!

Sét đánh ngang tai, Tô Tiểu Bồi bỗng chốc tái mét mặt. Cô cẩn thận tìm lại một lượt nữa, nhìn ngó xung quanh, kết quả vẫn không thấy. Tô Tiểu Bồi chẳng buồn để ý đến chủ tiệm đang nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, lao vào tiệm tạp hóa đối diện, kéo lấy tay áo của Nhiễm Phi Trạch.

Sắc mặt trắng bệch của cô dọa Nhiễm Phi Trạch phát hoảng, vội kéo cô ra ngoài cửa tiệm hỏi có chuyện gì.

Tô Tiểu Bồi há miệng cứng đờ, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Tráng sĩ, tiền của ta, không thấy đâu nữa.”

Nhiễm Phi Trạch ngược lại rất bình tĩnh, bảo cô từ từ nói xem có chuyện gì. Tô Tiểu Bồi tâm hoảng ý loạn, nhớ lại quá trình mình đi đến cửa tiệm đối diện, sau khi kể lại thì đã hiểu ra, quả nhiên Nhiễm Phi Trạch cũng nói: “Người cô nương đụng phải, chắc chắn là kẻ trộm.”

Tô Tiểu Bồi ngước mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng kẻ đó đâu nữa.

“Cô nương còn nhớ hắn trông như thế nào không?”

Tô Tiểu Bồi lắc đầu.

“Hắn mặc y phục loại nào? Màu sắc gì?”

Tô Tiểu Bồi lại lắc đầu. Khi đó cô cúi đầu, hoàn toàn không chú ý.

Nhiễm Phi Trạch an ủi cô, rồi dẫn cô vào trong tiệm và hỏi han xung quanh, nhưng không ai để ý vừa rồi có người nào đụng phải cô hay không.

Khi mọi người nhìn Tô Tiểu Bồi, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên như bình thường, chắc chắn họ đều nghĩ “tóc ngắn à, chắc là cô tử mới hoàn tục”. Tâm trạng Tô Tiểu Bồi vô cùng tồi tệ, nếu là bình thường cô sẽ coi như không nhìn thấy, nhưng hôm nay vừa mất tiền lại bị người ta xoi mói, tâm trạng của cô rơi xuống tận đáy vực, sa sút đến cực điểm, chốc chốc lại muốn khóc.

Nhiễm Phi Trạch chẳng có cách gì giúp Tô Tiểu Bồi tìm lại chỗ tiền kia, tên trộm không biết cao thấp béo gầy, đến góc áo cũng chẳng nhìn rõ được, thì đi đâu tìm đây?

Bộ dạng buồn bã của Tô Tiểu Bồi khiến Nhiễm Phi Trạch không còn tâm trạng mua đồ nữa bèn đưa cô quay trở lại khách điếm.

“Cô nương chớ buồn, trước đây chỉ có mười lăm đồng xu còn sống được, chả nhẽ giờ lại lo có hai mươi lăm lượng thì không sống được sao?” Tiền chàng được chia vẫn chưa tiêu đồng nào, ý chàng là sẽ không bỏ mặc cô.

Tô Tiểu Bồi vô cùng cảm kích, nhưng vẫn rất buồn. Bất kỳ ai trong chớp mắt bị mất đi toàn bộ tài sản đều chẳng thể nào thoải mái phong độ được.

Nhiễm Phi Trạch vẫn muốn nói thêm mấy câu an ủi, đúng lúc này ngoài cửa lại có tiếng gõ.

Cửa mở ra, Bạch Ngọc Lang hấp tấp chạy vào, vừa vào liền gào lên: “Nhiễm thúc, Tần đại nhân muốn gặp đại tỷ một chút.” Chưa dứt lời, cậu ta lại nhìn thấy Tô Tiểu Bồi: “Ý, hóa ra đại tỷ cũng ở đây à.”

Tần đại nhân muốn gặp cô, cậu ta chạy đên chỗ Nhiễm Phi Trạch báo cáo là có ý gì? Tô Tiểu Bồi thật sự mệt mỏi, lúc này cô không còn tâm trạng nào mà trách cậu ta nữa.

“Được rồi, cô nương chớ ủ rũ nữa, đại nhân chắc chắn lại có án, chúng ta sẽ kiếm một món tiền nữa là được, cô nương chớ đau lòng.”

Lời của Nhiễm Phi Trạch khiến Bạch Ngọc Lang đứng bên cạnh trợn tròn mắt ngạc nhiên, trước mặt bổ khoái lại trắng trợn nói muốn kiếm tiền của bổ đầu, thúc à, nói thế mà không thấy quá đáng sao?

Đáng tiếc biểu cảm của cậu ta không được thúc thúc và đại tỷ liếc mắt lấy một lần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN