Vạn Dặm Tìm Chồng - Quyển 3 - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Vạn Dặm Tìm Chồng


Quyển 3 - Chương 25


Vào lúc này, trong đại lao của phủ nha, Lưu Hưởng đang đi tuần, sau khi quan tâm hỏi han, động viên các lao sai phải chịu vất vả một lượt. Khi đi qua buồng giam đang nhốt La Bình, y liếc mắt nhìn. La Bình không phát hiện có người đến, chỉ ngồi ở đó với vẻ mặt lo lắng.

Lưu Hưởng xem xét tình hình trong lao xong thì ra ngoài. Y biết, y buộc phải đưa tên ngu ngốc này ra ngoài, không thể để hắn chết trong lao, không thể để vụ án này kết thúc. Nếu như vở kịch này kết thúc đơn giản như vậy thì y căn bản chẳng có cách nào đi nói lại với tiên sinh. Hơn nữa, bắt đầu từ ngày thứ ba đã có kịch phải diễn, viên đá cản đường La Bình này thực là đáng ghét, lại giúp kẻ khác nhận tội, ngu đến cực điểm.

Lưu Hưởng đi đến phía cổng lớn của phủ nha, chuyện này chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan tới Tô Tiểu Bồi, chỗ này nhất định có bẫy, y phải cẩn thận mới được. Tóm lại, lần này nhất định phải khiến cho ả chết thật sạch sẽ, không được có bất cứ sai lầm nào.

Lưu Hưởng rời khỏi cửa lớn của phủ nha, khóe mắt bỗng thấp thoáng bóng người con gái mặc y phục màu xanh nhạt, y quay sang, nhưng lại không thấy người đâu nữa. Y hỏi nha dịch thủ vệ của phủ nha ở bên cạnh xem có phải y cũng nhìn thấy một nữ tử áo xanh đứng bên đó không, người đó quay sang nhìn, lắc đầu. Lưu Hưởng ngẫm nghĩ rồi đi qua đó, xung quanh không một bóng người, đi thêm đoạn nữa thì lại là sau tường, không có đường. Tim Lưu Hưởng lại bắt đầu đập loạn xạ, y cúi đầu nhìn, bỗng thấy chỗ vừa rồi bóng dáng đó đứng, có một đóa hoa nhỏ.

Là loại hoa mà hắn từng tặng cho La Linh Nhi.

Lưu Hưởng nghiến chặt răng, y muốn đưa chân ra giẫm nát đóa hoa đó, nhưng lúc gần chạm đến rồi thì lại chỉ đá nó đi. Y rời khỏi phủ nha, đi về phía tây, rẽ qua một con phố, cứ thế đi thẳng, y nhìn thấy bên vệ đường có một vị tiên sinh xem bói, người đó khẽ gật đầu với y, bàn tay trên bàn nhẹ nhàng gõ hai cái. Lưu Hưởng biết đó là dấu hiệu ám chỉ nơi này an toàn, không có người khả nghi giám sát sau lưng, cũng không có người bám đuôi. Y biết Bạch Ngọc Lang từng theo dõi y, tiểu tử ngốc đó tự cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không hề hay biết y có bao nhiêu trợ thủ.

Lưu Hưởng đi qua gã thầy bói đó, đến bên đường, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Y gõ gõ vào cánh cửa ở cuối ngõ, rất nhanh đã có người mở, y cứ thế bước vào trong. Sau khi vào trong, y rất bất ngờ khi nhìn thấy Cố Khang, Chưởng môn của Thần Toán môn.

“Sao ngài lại đến đây?”

“Xảy ra chuyện bất ngờ, nếu ta không đến, các ngươi làm thế nào?”

Ngữ khí của Cố Khang khiến Lưu Hưởng cảm thấy khó chịu.

“Cố Chưởng môn lo nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là bắt được một tên nghi phạm, chúng ta vẫn chưa bị lộ.”

“Tên La Bình này chui ra từ đâu thế? Tại sao mọi chỗ đều vừa khớp như vậy? Trùng hợp thế này chỉ có gặp quỷ thôi. Chắc chắn tiên sinh sẽ nổi giận.” La Bình là nhân vật nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, là quân cờ lúc đầu Lưu Hưởng dùng để luyện tập, Đỗ Thành Minh biết nhưng Cố Khang lại không hay, mãi cho đến khi chuyện lần này xảy ra, Thần Toán môn mới thăm dò rõ ràng được lai lịch của La Bình.

“Chỉ là trùng hợp thôi, chuyện của La Bình, ta sẽ giải quyết.” Lưu Hưởng thực sự rất ghét ngữ khí cao cao tại thượng này của Cố Khang.

“Giải quyết thế nào đây? Lại gây ra một vụ hỏa hoạn trong lao ngục giống như lần trước, để hắn ta chết thêm lần nữa à?” Cố Khang cười lạnh. “Lưu Hưởng, ngươi nói xem chuyện này có kỳ quái không, vì sao người nào qua tay ngươi cũng có thể chết đi sống lại vậy?”

“Qua tay ta?” Lưu Hưởng bỗng nổi giận.

Cố Khang cười lạnh, căn bản phớt lờ sắc mặt của Lưu Hưởng. “Lời này của ta có chỗ nào không đúng? Chính ngươi nhìn thấy Tô Tiểu Bồi chết, nhưng đến giờ ả vẫn huênh hoang giễu khắp thành Ninh An này. La Bình cũng do ngươi an bài diệt khẩu, kết quả bây giờ hắn lại biến thành viên đá cản đường vướng mắt trong nhà lao. Còn cả La Linh Nhi nữa, là ngươi tận tay xử chết, đến giờ nàng ta lại định làm gì?”

Lưu Hưởng nghiến răng. “La Linh Nhi sớm đã chết rồi.”

“Đã chết rồi. Vậy ngươi đi nghe ngóng về thuật hoàn dương ở khắp nơi là có ý gì? Thần Toán môn bọn ta là nơi nào chứ, ngươi tưởng hành động của mình có thể thoát được tai mắt của bọn ta sao? Ngươi đã nhìn thấy hồn phách của nàng ta? Giở trò quỷ sao? Vi sao ngươi không đi tìm Thần Toán môn bọn ta để nghe ngóng những pháp thuật kỳ môn này? Vì trong lòng ngươi có quỷ, không dám để bọn ta biết được.”

“Ta nghe ngóng thuật hoàn dương không phải là vì La linh Nhi.” Lưu Hưởng giận đến cực điểm, lườm Cố Khang.

“Vậy là vì Tô Tiểu Bồi?” Cố Khang tỏ vẻ khinh thường, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ ngươi muốn cái gì ta đều biết trước.

“Ngươi vẫn cho rằng Tô Tiểu Bồi là yêu nữ ư? Ngươi muốn biết hoàn dương thế nào, lại làm thế nào để giết chết được người hoàn dương? Bùa diệt hồn thêm máu chó, thêm lửa sao?”

Tim Lưu Hưởng đập thình thịch, xem ra những điều y nghe ngóng được đều đã bị Cố Khang nắm rõ.

“Ngươi muốn giết chết Tô Tiểu Bồi, hay là muốn triệu cả hồn La Linh Nhi về rồi cùng giết luôn? Lòng ngươi tựa thép à, Lưu Hưởng?! Những tưởng ngươi có mấy phần tình ý với La Linh Nhi, tiên sinh ép ngươi động thủ sẽ khiến ngươi đau lòng, buồn bã, hóa ra không phải, vẫn là tiên sinh nhìn thấu ngươi, trái tim của ngươi quả nhiên tàn ác, lại còn muốn giết nàng ta lần thứ hai.”

Lưu Hưởng cười chế nhạo. “Ta là kẻ nhẫn tâm, ta động thủ giết người. Còn tâm lòng của Cố Chưởng môn thì thật là lương thiện, vị sư thúc tổ một tay nâng ngài lên vị trí chưởng môn, ngài thương xót như vậy, không nõ tận tay giết, phải phí bao công sắp xếp mấy vòng động thủ. Cố Chưởng môn đúng là người tốt, không giống như ta.”

Cố Khang sa sầm nét mặt. “Lưu Hưởng, ngươi không cần phải khua môi múa mép. Ngươi ngẫm xem những việc ngươi làm đã để lộ ra bao nhiêu sơ hở. Ngươi định nói lại với tiên sinh thế nào đây?”

“Ta một lòng trung thành với tiên sinh, tiên sinh tự biết điều đó. Chúng ta đều là người trong công môn, có vài việc thân bất do kỷ, điều đó ngài ấy cũng biết. Ỷ vào vị trí chưởng môn, không đủ cung kính với tiên sinh, ngài tưởng trong lòng tiên sinh không biết sao? Bản lĩnh của tiên sinh sâu không thể dò, ngài chớ tự đắc ý, rổi cũng sẽ có một ngày tự bê đá đập vào chân mình thôi.”

Sắc mặt Cố Khang càng lúc càng khó coi. “Tốt lắm, bản thân ngươi vô dụng nhưng lại kéo cả ta vào. Ngươi cũng khỏi cần khiêu khích, sự an bài của tiên sinh vốn không một sơ hở, từng việc nối tiếp từng việc, rất thỏa đáng. Thần Toán môn bọn ta làm việc cũng không để xảy ra sai sót nhưng ngươi lại làm mọc đâu ra tên La Bình này, ngươi nói xem, ngươi định giải quyết thế nào đây?”

“Ta sẽ thả La Bình ra rồi xử lý hắn, vụ án này không thể kết thúc được nữa, bọn chúng buộc phải tra lại từ đầu.”

“Vậy thì sao chứ, La Bình sống hay chết, Tô Tiểu Bồi căn bản đều không cảm thấy căng thẳng. Chẳng phải ngươi đã truyền tin đến sao, trong khẩu cung của La Bình, cô nương kia ắt là đã chết, kế hoạch của chúng ta bị phá hủy rồi, không có mạng sống để uy hiếp ả, Tô Tiểu Bồi sẽ chẳng sợ gì cả. Người chết rồi có hiệu quả gì chứ.”

Lưu Hưởng vốn đã tâm ý rối loạn, lại bị ông ta chèn ép như thế thì càng bực bội, không kìm được lớn tiếng quát: “Chết một người quá bình thường thì giết thêm mấy người nữa, tiên sinh cũng muốn như thế mà.”

“Bốp” một tiếng, Lưu Hưởng còn chưa dứt lời, một bên mặt đã bị tát cho một cái. Hắn bị đánh đau, sắc mặt tái xanh, nhanh chóng rút đại đao bổ khoái ra.

“Cái tát này là đánh thay cho tiên sinh.” Cố Khang không sợ, căn bản chẳng thèm đếm xỉa đến biểu cảm hung dữ và đại đao sáng loáng của Lưu Hưởng.

Lưu Hưởng sững sờ. “Tiên sinh đến rồi?” Trong lòng y đột nhiên hơi hoảng, kế hoạch của y còn chưa có thời gian hoàn thành, y đã chuẩn bị được tương đối rồi. Năm ngày nữa sẽ kết thúc vở kịch lớn này, nhưng nếu như tiên sinh đột nhiên đến, kế hoạch của y chắc sẽ không thành.

“Tiên sinh chưa đến.” Cố Khang nói: “Ngài nghe nói sự việc không thuận lợi, nhưng ở xa quá, ngài không đến được nhanh như vậy, chỉ bảo ta đến xem sao trước.”

Lưu Hưởng thầm thở phào một hơi. “Cố Chưởng môn, chuyện của La Bình chỉ là sai sót nhỏ, kế hoạch của ta là như thế này, ta sẽ thả hắn ra, để hắn hoàn toàn biến mất, rồi lại đi tìm tên Sử Đại kia, bảo hắn đến báo một lần nữa, nói rõ chuyện này không liên quan đến La Bình, mà kẻ kia thì rất tức giận trước việc Tô Tiểu Bồi bất lực không bắt được đúng hung thủ, cho nên tặng đại lễ đến cho ả. Ta đến đây chính là để lấy một đoạn tay và tóc có dính máu, thay đổi kế hoạch một chút, chớ đặt ở trước phủ nha, để Sử Thụy kia chuyển đi một lần nữa, như vậy có thể coi như giáng cho Tô Tiểu Bồi kia một cái tát trước mặt mọi người, chỉ rõ ả ta đã bắt nhầm người rồi…”

Lưu Hưởng đột nhiên ngừng lời, y không thể nào tin được cúi xuống nhìn, thấy mũi kiếm sắc nhọn đang đâm thẳng vào ngực, cổ tay nắm đao của y bị bóp lại, trường đao “choang” một tiếng rơi xuống dưới đất. Y ngẩng đầu, thấy Cố Khang đang nở một nụ cười nham hiểm, lại nghe ông ta nói: “Ngươi không cần phải nói nữa, tiên sinh có kế hoạch tốt hơn rồi. Ngươi nghĩ thực là đơn giản quá!”

Lưu Hưởng muôn cất tiếng nói, lại đột nhiên cảm thấy thanh kiếm đó đang vặn xoáy trong lồng ngực mình, một cơn đau đớn cực điểm khiến y không phát ra được tiếng nào, y tóm lấy cổ tay của Cố Khang theo bản năng.

“Ngươi muốn điều khiển La Bình, muốn thao túng Sử Đại, nhưng ngươi càng làm nhiều việc, khả năng bị lộ càng cao. Tô Tiểu Bồi là ai chứ, ả sao có thể không biết rõ ý đồ trong chuyện Sử Đại đưa tin, tiên sinh nói rồi, chỉ có ả mới hiểu rõ vì sao lại là Sử Đại. Tâm tư của ngươi loạn rồi, ngươi bị La Linh Nhi mê hoặc, ngươi bị Tô Tiểu Bồi đùa bỡn. Có phải ngươi muốn động thủ với ả không? Tiên sinh rất không vui.”

Cố Khang dùng lực rút kiếm ra, lại đâm vào thêm một nhát nữa.

Máu của Lưu Hưởng phun ra, dính lên khắp người Cố Khang, còn phun cả lên mặt ông ta. Ông ta không bận tâm, nhìn biểu cảm đau đớn của Lưu Hưởng, nói với y bằng giọng căm hận: “Ngươi cười nhạo ta không dám tự mình động thủ, ngươi cười nhạo ta hèn nhát? Ngươi xem, động thủ giết người rất đơn giản, có điều phải xem ta có muốn hay không, có cần thiết không. Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ? Cái chết của sư thúc ta hơi phiền phức là tự có đạo lý của ông ấy, chỉ có điều, chuyện đó cũng bị Tô Tiểu Bồi vạch trần. Tuy ta cũng rất oán hận ả, nhung ta không phải là óc lợn, không giống ngươi.”

Lưu Hưởng gục đầu chết.

Cố Khang rút kiếm ra, lạnh lùng nhìn thi thể của y. “Chỉ thị của tiên sinh là so với việc cứu vãn sự tình, chẳng thà làm chuyện mới. Chính là ngươi đó, Lưu Hưởng, Tô Tiểu Bồi sẽ rất bất ngờ.”

Chiều muộn, Nhiễm Phi Trạch đến phủ nha đón Tô Tiểu Bồi, chàng lặng lẽ nói cho cô biết, sau khi Lưu Hưởng đi vào một ngôi nhà trong con ngõ nhỏ thì không thấy ra nữa. Người theo dõi không dám đến quá gần, cho nên không nghe thấy động tĩnh ở bên trong. Nhưng thời gian đã lâu cũng không thấy y trở ra, chàng đi tìm Bạch Ngọc Lang hỏi, Bạch Ngọc Lang nói không nhìn thấy Lưu Hưởng từ khá lâu, ngăn ngầm trong phòng y cũng không có gì, mấy ngày này cũng không thấy y nhận được tin tức. Giờ lại mất tích tại căn nhà trong ngõ, không biết Lưu Hưởng định giở quỷ kế gì. Tô Tiểu Bồi cũng nghĩ không thông. Đến đêm hôm nay cũng chưa có tin tức của Lưu Hưởng, Nhiễm Phi Trạch dặn dò các vị trợ thủ lưu ý thêm.

Cho dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi một chiếc quan tài đỏ máu được lặng lẽ đưa đến đặt ngay trên con đường chỗ phủ nha vào nửa đêm, vẫn khiến mọi người giật mình kinh hãi.

Con đường chỗ phủ nha đó chính là con đường nơi Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch sống. Quan tài được bày ở vị trí sát chân tường của con đường, trong đêm tối không ai để ý. Mãi đến lúc tờ mờ sáng mới bị sai nha đi tuần phố phát hiện.

Sai nha kinh hãi thất sắc, không dám mở ra, lớn tiếng kêu la, chạy nhanh như bay về phủ nha gọi người. Nhiễm Phi Trạch bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, bật dậy, gọi Tô Tiểu Bồi, để cô thay y phục, sau đó một mình ra ngoài xem xét, chỉ nhìn qua rồi quay về luôn, nói lại sự tình cho Tô Tiểu Bồi.

Tô Tiểu Bồi cùng chàng ra ngoài, lúc này có rất nhiều quan sai đã đến, Tần Bổ đầu và Bạch Ngọc Lang cũng đã đến, còn có rất nhiều bách tính bị kinh động chạy ra xem.

Tần Đức Chính khua tay. “Khiêng về nha môn trước rồi tính tiếp, chớ làm phiền đến bách tính.”

Dù vậy, chiếc quan tài đỏ máu vẫn khiến lòng người kinh sợ. Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đi theo chiếc quan tài, nhìn thấy nó được khiêng đến đại viện của nha môn, Tần Đức Chính đích thân gõ thăm dò một lượt xác nhận không có gì khác lạ, liền mở ra.

Đập vào mắt mọi người là thi thể của Lưu Hưởng.

Lưu Hưởng đã chết!

Điều này vượt ra ngoài dự liệu của Tô Tiểu Bồi. Giống như bạn đã nghiên cứu kĩ về tình hình của đối thủ, nghĩ ra đủ loại đối sách, rèn luyện được tuyệt thế thần công rổi, chỉ đợi đến lúc lên đài quyết phân cao thấp, mà đối thủ cũng bày ra một loạt tư thế, dáng vẻ như sẵn sàng đợi bạn phóng ngựa phi đến. Nhưng chính vào thời khắc tiếng còi chung cuộc vang lên, đối thủ bỗng biến mất trong không khí.

Chính là như vậy, hết rồi!

Tô Tiểu Bồi thực sự không thể ngờ được rằng, đối phương lại hiểm độc một cách nhanh chóng, quyết đoán và chuẩn xác như vậy. Lưu Hưởng là điểm đột phá tốt nhất trước mắt, nhưng Đỗ Thành Minh đã tiêu diệt y rồi. Chỉ cần một chút sai sót, hắn liền thẳng tay xử lý. Hắn lại đi trước cô một bước rồi.

Tô Tiểu Bồi nhìn thi thể của Lưu Hưởng đến đờ đẫn. Mọi người xung quanh lại sôi sục cả lên, Lưu Hưởng là bổ khoái, trong nha môn này, tất cả mọi người đều là huynh đệ của hắn, huynh đệ tốt bị ác nhân giết hại, còn huênh hoang bày xác ngay giữa đường lớn, chuyện này khiến các huynh đệ làm sao có thể nuốt giận được.

Có vài bổ khoái nhanh chóng chạy đi tìm Phủ doãn đại nhân, Phủ doãn chạy đến, mọi người lập tức quỳ xuống. “Đại nhân, cầu xin đại nhân làm chủ cho Hưởng ca, nghiêm trị hung thủ!”

Phủ doãn thấy tình hình trong viện, nhìn chiếc quan tài đỏ máu kia, sắc mặt cũng tái xanh. Ông ta giơ tay, bảo mọi người đứng dậy, nói rằng ác đồ không coi vương pháp ra gì, coi mạng người như cỏ rác, là muốn khiêu khích quan gia, chắc chắn không thể dung thứ. Trên dưới toàn phủ nha, nhất định phải tề tâm nhất trí, lôi tên ác đồ này ra, trừng trị theo pháp luật. Mọi người đồng thanh hưởng ứng, khí thế sôi sục dâng trào.

Phủ doãn gọi người khám nghiệm tử thi lập tức kiểm tra thi thể. Mấy sai nha khiêng thi thể của Lưu Hưởng ra, đặt lên tấm vải nỉ, chuyển đến phòng khám nghiệm tử thi. Những quan sai khác đều không muốn đi, cũng không tiện làm phiền, liền đứng xa xa xung quanh căn phòng chờ đợi. Tô Tiểu Bồi, Nhiễm Phi Trạch và Tần Đức Chính, cùng Phủ doãn đi vào trong phòng, cẩn thận quan sát. Người khám nghiệm tử thi tỉ mỉ kiểm tra một lượt, báo với Phủ doãn và mọi người, Lưu Hưởng chết bởi hai nhát kiếm, đều là đâm vào ngực, lưỡi kiếm rộng khoảng hai tấc, không có gì khác biệt so với kiếm thông thường. Ngoài ra không có vết thương nào khác.

Nhiễm Phi Trạch đợi khám nghiệm tử thi xong mới đi lên phía trước kiểm tra. Nhìn một lát, chàng nói: “Hung khí là một cây kiếm dài hai thước, hung thủ có chiều cao tương tự Lưu Bổ khoái, thuận tay phải, võ nghệ cao cường, khi vận kiếm đã sử dụng nội lực, khiến kiếm đâm gãy xương sườn, đầu gãy của xương bằng phẳng, cho thấy lực đạo của hắn cực lớn. Một nhát trúng luôn, không hề do dự, vết tích miệng vết thương cho thấy hắn đã vặn xoay thanh kiếm, đây chắc là nhát kiếm thứ nhất, sau nhát này, Lưu Bổ khoái chưa mất mạng, hắn vặn xoay thanh kiếm là muốn tăng thêm sự đau đớn cho Lưu Bổ khoái, cũng khiến huynh ấy không kêu lên được. Nhát kiếm thứ hai này chính là nhát kiếm chí mạng, thủ pháp rất gọn gàng, dứt khoát.”

Nhất thời trong căn phòng không có ai lên tiếng, tâm trạng của mọi người rất nặng nề, kẻ hành hung ác độc, tàn nhẫn như thế, chưa tính đến chuyện giết người lại còn giày vò Lưu Hưởng trước khi chết. Tần Đức Chính cũng từng gặp qua nhiều vụ án mạng, nhưng nghe thấy vậy vẫn cay sè tròng mắt, huynh đệ nhà mình gặp phải ác vận, trong lòng ông ta thực sự rất buồn bã.

Tô Tiểu Bồi đi đến bên cạnh, cầm bội đao của Lưu Hưởng đưa cho Nhiễm Phi Trạch. “Tráng sĩ xem xem trên đao này có lưu dấu vết gì, có thể nhìn ra được Lưu Bổ khoái có khả năng đã động thủ với hung thủ không?”

Nhiễm Phi Trạch rút đao ra, cẩn thận nhìn. “Không có dấu vết mới, với lực đạo của hung thủ, xem chất liệu của đao này, nếu như có va chạm, chắc chắn đã lưu lại dấu vết.”

Tô Tiểu Bồi gật đầu. Phủ doãn chau mày lại. “Ý Nhiễm tráng sĩ là, từ thanh đao này có thể biết được Lưu Bổ khoái chưa từng động thủ?”

“Từ đao và vết thương trên thân thể có thể nhìn ra huynh ấy chưa động thủ, không có dấu vết phòng ngự.”

Phủ doãn quay đầu nhìn Tô Tiểu Bồi, hỏi: “Tô cô nương thấy thế nào?”

“Kẻ thủ ác chắc chắn là người quen của Lưu Bổ khoái, cho nên huynh ấy không lường được đối phương có ý định giết người. Hung thủ đã động thủ ở cự ly gần, công kích chính diện, với thân thủ của Lưu Bổ khoái, nếu bị tấn công từ xa, huynh ây dù thế nào cũng có thể rút đao ra chặn mấy chiêu. Y phục của huynh ấy chỉ có một bên bị dính bùn đất, rõ ràng không phải là lăn dưới mặt đất để tránh chiêu, mà sau khi chết mới ngã xuống dính bùn. Nơi động thủ không phải ngôi nhà bỏ hoang lâu ngày thì cũng là viện tử, như vậy mới có bụi đất. Trên đường cũng sẽ có bụi đất, nhưng giết người trên phố, nguy cơ bị phát hiện quá lón, vì vậy hiện trường nhất định là ở trong viện tử. Lưu Bổ khoái nguyện ý đi theo người đó, hoặc là đi tìm kẻ đó, chứng tỏ huynh ấy quen biết hung thủ. Hung thủ đâm hai kiếm lấy mạng huynh ấy, khá bình tĩnh, không hề nóng nảy, loại trừ được khả năng cãi vã bất hòa dẫn đến nổi giận giết người, chắc chắn là có âm mưu từ trước. Nhưng nhát kiếm thứ nhất cố ý giày vò huynh ấy, cho thấy giữa hai người có oán hận, điều này minh chứng Lưu Hưởng quen biết người này trong thời gian khá dài rồi, trước đây từng có không ít cơ hội nói chuyện với nhau, như vậy mới có thể tích thành oán giận thế này.”

Tô Tiểu Bồi nói đến đây thì ngừng lại. Cô quan sát mọi người trong căn phòng một lượt rồi nói tiếp: “Dựa vào lời tráng sĩ vừa nói thì hung thủ là nam giới, người trong võ lâm.”

“Người trong võ lâm?” Tần Đức Chính kinh ngạc. “Lưu Hưởng thì ta biết, những vụ án qua tay cậu ấy, cực ít có liên quan đến võ lâm.”

Tô Tiểu Bồi không đáp lời mà chỉ tiếp tục nói: “Hôm qua khi Lưu Bổ khoái rời khỏi phủ nha, đại ca giữ cửa nói là nhìn thấy huynh ấy đi về phía đông, sau đó thì không quay lại nữa. Điều này chắc Phủ doãn đại nhân và Tần đại nhân đã biết, vì hôm qua không thấy huynh ấy trở về, mọi người còn sốt sắng ra ngoài tìm nhưng không thấy, hỏi han rất nhiều người cũng vô ích. Hôm nay thi thể ở đây, ta dám nói rằng, nếu như Lưu Bổ khoái đã rời khỏi thị trấn thì bên phía chợ đông chắc chắn có người buôn bán nhìn thấy huynh ấy, nếu không ai nhìn thấy, chứng tỏ huynh ấy không hề đi xa. Vài ba con đường ở phía đông đều khá yên tĩnh, nếu như cứ từ từ mà đi, sẽ chẳng ai chú ý, đại nhân có thế phái người lục soát trong phạm vi này, người vừa chết vết máu chắc hẳn vẫn còn lưu lại hiện trường. Nơi đó chắc chắn rất yên tĩnh, không thu hút sự chú ý. Trước đó ta có nói hiện trường là ngôi nhà bỏ hoang hoặc viện tử, nhưng nghĩ đến việc lân cận phố chợ này không có nhà bỏ hoang, cho nên chắc chắn đó là viện tử ở góc khuất, xin đại nhân hãy phái người đi tra.”

Một phán đoán hợp tình hợp lý, Phủ doãn vội lệnh cho Tần Đức Chính an bài nhân thủ, đi lùng soát tiểu viện ở các góc khuất, ngõ vắng trên ba con phố phía đông. Hơn nữa, chiếc quan tài này cũng có điều khác lạ, màu sắc nước sơn không bình thường, Phủ doãn lại phái người đi mời chưởng sự của các tiệm quan tài và tiệm sơn đồ mộc trong thành đến phủ nha để nhận diện, phải tìm ra được người mua quan tài.

“Đại nhân.” Nhiễm Phi Trạch nói: “Khi tra các phố, xin các vị bổ khoái đại nhân lưu tâm ở quanh đó có những người nào, có những cửa tiệm gì, nếu như tìm được chỗ gây án, người ở lân cận đó có khả năng đã nhìn thấy hung thủ, cũng có khả năng là người biết được sự việc.”

“Điều này ta biết.” Tần Đức Chính nói: “Ta đi an bài ngay đây.”

Tô Tiểu Bồi nhìn sang thi thể của Lưu Hưởng, nghe thấy Tần Đức Chính sau khi ra ngoài có dặn dò các bổ khoái một lượt, mọi người lớn tiếng hô vang nhất định sẽ dốc toàn lực đi lùng bắt, trừng trị hung thủ. Bên ngoài bàn tán náo nhiệt, trong phòng xác lại lạnh toát. Tô Tiểu Bồi nhìn Lưu Hưởng, không kìm được thở dài, bỗng cảm thấy trên tay ấm áp, Nhiễm Phi Trạch đã đi đến nắm lấy tay cô. Cô quay đầu nhìn chàng, chàng hạ thấp giọng nói: “Tuy không thích hợp lắm nhưng ta vẫn phải nói, chúng ta quay về ăn sáng thôi. Muốn bắt hung thủ, cũng không được dể đói bụng.”

Tô Tiểu Bồi bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, khẽ gật đầu.

Hai người quay về đền nhà, có vài lời rốt cuộc giờ cô mới nói ra được: “Chắc là Đỗ Thành Minh phải không?”

Nhiễm Phi Trạch lắc đầu. “Hôm qua mới nhận được tin tức, hắn ở trấn Cao Phong.”

“Vậy cách đây cũng không xa?”

“Đúng vậy.” Nhiễm Phi Trạch dắt Tô Tiểu Bồi vào bếp, vừa làm cơm vừa nói với cô: “Đỗ Thành Minh còn độc ác hơn so với tưởng tượng của chúng ta, chúng ta đã quá đề cao tầm quan trọng của Lưu Hưởng đối với hắn. Vụ án mạng thứ ba này đã đi chệch dự liệu của bọn chúng, hắn liền tỏ vẻ khó chịu. Ở khoảng cách này, chắc chắn có người đã dùng bồ câu đưa thư báo tin cho hắn.”

“Thần Toán môn phải không?”

“Chắc là bọn họ. Nhưng Lưu Hưởng không hề đề phòng, chứng tỏ hắn không ngờ đến biến cố của sự việc. Người của Thần Toán môn ở bên này cũng chỉ là vài nhân vật nhỏ, coi như là quản sự của phân viện, Lưu Hưởng chắc cũng không quá thân thiết với ông ta. Có thể khiến Lưu Hưởng không coi ra gì, lại tích oán từ trước, chắc hẳn là Cố Khang. Trước đó ta có nhận được tin tức, Cố Khang rời khỏi trấn Võ, chắc trước giờ vẫn không cách Đỗ Thành Minh quá xa. Bên này vừa xảy ra chuyện, Đỗ Thành Minh không thể lập tức chạy đến, nhưng có thể phái Cố Khang tới thanh lý cục diện rối loạn này. Lưu Hưởng hành động càng nhiều, càng để lộ sơ hở, thế là bọn chúng dứt khoát giết hắn.”

“Đây cũng là để thị uy với chúng ta, muốn chúng ta đừng tự tưởng rằng mình thông minh. Muốn để ta biết ta đang nghĩ gì, bọn chúng đều biết.”

“Vậy sao?” Nhiễm Phi Trạch gắp một miếng trứng trong nồi canh, đưa đến bên miệng Tô Tiểu Bồi, ra hiệu bảo cô há miệng. Tô Tiểu Bồi vừa há miệng vừa nhíu mày nhìn bữa sáng Nhiễm Phi Trạch đang làm, sáng sớm mới xem thi thể xong, chàng lại đi làm món canh vàng vàng đỏ đỏ này ăn với màn thầu, không thấy ghê sao? May cô không mấy bận tâm tới chuyện này, đổi lại là cô nương khác, chắc sớm đã ôm tay nải chạy trốn rồi.

Tô Tiểu Bồi thẩm thở dài, nếu như cô đi rồi, một mình chàng ở lại thì phải làm thế nào? Cô liền xán đến gần, ôm lấy eo chàng.

“Hử, món trứng gà này nấu ngon như vậy cơ à?” Nhiễm Phi Trạch cũng tự nếm thử một miếng, cảm thấy đúng là rất ngon.

“Ừm.” Tô Tiểu Bồi tiếp tục ôm lưng chàng, cô không chê bai tài nghệ nấu nướng của chàng, nhưng không muốn nói thật sợ chàng tự ái. “Vụ án thứ ba này đã không còn ý nghĩa gì đối với Đỗ Thành Minh nữa, chúng ta phải đề phòng vụ án thứ tư, hy vọng những an bài kia có tác dụng, lần này, không thể lại để hắn chiếm thế thượng phong nữa.”

“Bọn chúng cho rằng Lưu Hưởng hành động càng nhiều càng có sơ hở, nhưng không nghĩ bản thân bọn chúng cũng vậy. Oán thán người khác thì dễ, nhưng bản thân mình muốn làm được thì lại không dễ. Từ viện tử đó, từ chiếc quan tài đó, chắc chắn có thể tra ra. Tiểu Bồi, Lưu Hưởng mất mạng, chứng tỏ tâm lý bọn chúng đã rối loạn rồi, chưa chắc đây đã là chuyện xấu đối với chúng ta. Vụ án thứ tư, chúng ta có thể ngăn chặn được.”

“Ta đang nghĩ đến đoạn kết của vụ án thứ ba, chàng đoán xem Đỗ Thành Minh còn có chiêu gì nữa? Kết thúc yên ả, lặng lẽ như thế này không phải là tác phong làm việc của hắn, để thi thể trước cửa phủ nha chắc không phải chủ ý của hắn, bởi đối với hắn, Lưu Hưởng đã chẳng còn giá trị lợi dụng. Ta đoán trước đó hắn có an bài khác, ví dụ như chặt chân tay hoặc đổ vật dính máu tanh gì đó, nhưng lúc sự việc vỡ lở, những điều đó chẳng còn sức uy hiếp nào nữa. Tráng sĩ, ta không đoán được hắn sẽ làm gì tiếp theo, trong lòng ta thực sự rất khó chịu.”

“Ừm.” Nhiễm Phi Trạch khẽ vỗ vỗ vào cánh tay cô. “Vậy nàng cứ ôm ta đi.” Ôm đến khi nào trong lòng dễ chịu thì thôi.

Tô Tiểu Bồi không nói gì, cô dựa đầu vào tấm lưng dày rộng của chàng, cứ như vậy một hồi lâu.

Đến khi vào bữa ăn, canh và màn thầu đã nguội cả. Nhưng Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đều chẳng bận tâm.

Đến trưa, các bổ khoái đã tìm được viện tử nơi Lưu Hưởng bị hại, vết máu trên đất đã được xử lý qua bằng cách phủ ít bùn đất lên, nhưng vì mọi người ai cũng tận tâm tận lực, mỗi một nơi đều cẩn thận bới ra xem, nên cuối cùng cũng tìm được.

Viện tử đó chính là nơi hôm qua Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy Lưu Hưởng sau khi đi vào thì không trở ra nữa. Sở dĩ trước đó chàng và Tô Tiểu Bồi không nói cho phủ nha biết là bởi muốn tránh bị nghi ngờ, nhưng dựa vào những suy đoán của mình, cũng dẫn được mọi người đến đúng địa điểm, không chút sơ hở. Mà gã tiên sinh xem mệnh bốc quẻ bày sạp trên phố kia hôm nay không thấy dọn hàng, những người hôm qua có mặt đều bị đưa về phủ nha thẩm vấn, gã tiên sinh xem mệnh kia cũng không phải ngoại lệ, bị bổ khoái đến tận cửa nhà dẫn đi.

Trọng điểm của Tô Tiểu Bồi đương nhiên là phải thẩm tra kĩ người xem bói đó, nhưng lúc này lại nhận được tin, nói là dưới một cây ngô đồng trên phố lớn phía tây, phát hiện ra hai thi thể. Chính xác là một bộ hài cốt và thi thể của một tiểu cô nương.

Nghe nói là thi thể của tiểu cô nương, Tô Tiểu Bồi lập tức quyết định muốn cùng các quan sai đi xem sao.

Chỗ để thi thể đó không xa lắm, Tô Tiểu Bồi ngồi xe ngựa chẳng mấy chốc đã đến. Tuy có không ít người vây quanh nhưng may mà có người nhiệt tình đã ngăn chặn những người tò mò lại, cho nên thi thể không bị động chạm đến, hiện trường được bảo vệ khá tốt. Sớm đã có mấy vị quan sai chạy đến trước, hỏi bách tính hai bên đường, giữa thanh thiên bạch nhật, trên đường lớn, sao không một ai biết hai thi thế này xuất hiện như thế nào.

“Khi đó Nhị Cẩu Tử và Đào Tứ đang đánh nhau, Đào Tứ nói Nhị Cẩu Tử trộm túi tiền của hắn, Nhị Cẩu Từ chối, hai người lời qua tiếng lại rồi xông vào đánh nhau. Ai cũng biết Đào Tứ là kẻ độc ác, hắn rút dao ra, Nhị Cẩu Tử kêu trời gọi đất, hô hoán các huynh đệ đến giúp đỡ. Chỗ này là địa bàn của Đào Tứ, đương nhiên hắn cũng có trợ thủ, hai bên đánh nhau hỗn loạn, mọi người ùa ra xem cảnh náo nhiệt. Kết quả bên kia còn chưa đánh nhau xong, bên này đã có người đột nhiên thét lên, mọi người quay lại nhìn, mới phát biện hai thi thể này được bày ở đây từ lúc nào.”

Hỏi mấy người liền, ai cũng nói như vậy. Các quan sai chẳng có cách nào, đành lôi bọn Nhị Cẩu Tử và Đào Tứ về phủ nha thẩm vấn.

Tô Tiểu Bồi nhìn chằm chằm vào hai thi thế đó, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái. Bộ hài cốt kia sớm đã thối rữa, chỉ còn lại xương. Nhiễm Phi Trạch nói cho cô biết, hài cốt đó là của nam tử, còn tiểu cô nương kia, đứt một cánh tay, tóc bị cắt ngắn, cánh tay đứt lìa và mớ tóc dính máu bị vứt bừa bãi bên cạnh thi thể. Tô Tiểu Bồi có thể hiểu rõ nguyên nhấn vì sao tiểu cô nương này bị cắt tóc, đây chính là nhằm vào cô. Cô hoài nghi trước đó Đỗ Thành Minh đã lên kế hoạch vứt cánh tay hoặc đoạn tóc dính máu đó đến trước cửa phủ nha hoặc là nơi nào đó nhằm dọa dẫm cô, ám chỉ cô không tìm được người theo kỳ hạn, tỏ vẻ thị uy trước cô.

Bây giờ, vụ án thứ ba không đạt được hiệu quả như hắn mong muốn, hắn ném thi thể đi đã đành, nhưng còn bày ra một bộ hài cốt của nam giới là có ý gì?

Quan sai đến, muốn thu dọn hai thi thể này đưa đi, Tô Tiểu Bồi liền chặn lại. Hắn bày xác như thế này chắc chắn là có ý đồ, cô vẫn cần phải suy nghĩ thêm.

Thi thể của nam giới bày nghiêng dưới gốc cây, mà thi thể của tiểu cô nương lại ở phía đối diện với ông ta, được thứ gì đó chống đỡ bên trong y phục, khiến nàng ta ở trong tư thế ngồi. Nhiễm Phi Trạch lại gần quan sát, nói đó là một thân trúc. Tại sao phải đỡ cho nàng ta ngồi nhỉ? Hơn nữa mắt của nàng ta còn trợn trừng.

Tim Tô Tiểu Bồi đập thình thịch, cô đến gần, cẩn thận quan sát, phát hiện mí mắt của cô nương đó đã bị cắt, Tô Tiểu Bồi cố nén cảm giác buồn nôn, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể cô nương kia, thuận theo tầm mắt của nàng ta nhìn ra, thấy bộ hài cốt nam giới kia nghiêng người nằm dưới gốc cây, điều này có hàm nghĩa đặc biệt gì sao? Vì sao phải ép nàng ta nhìn? Lẽ nào điều đó ám chỉ hắn sẽ khiến cô phải nhìn Nhiễm Phi Trạch chết thảm?

Nhưng dùng hài cốt để biểu thị điều này có vẻ không hiệu quả lắm, nếu giết một đại hán cao lớn, cho mặc y phục giống như Nhiễm Phỉ Trạch thì còn có sức thuyết phục hơn.

Lúc này quan sai đưa đến một đại nương nhận diện thi thể tiểu cô nương kia, bảo bà ta nhìn xem người đó có phải là con của gia đình thợ săn đã mất tích không. Đại nương đó nhìn thấy Tô Tiểu Bồi ngồi xổm bên cạnh thi thể kia thì giật thót mình. Tô Tiểu Bồi đứng lên nhường chỗ. Đại nương run rẩy, cẩn trọng đi đến, sau khi nhìn lướt qua thì đột ngột lùi ra xa, nói: “Là nàng ta, đúng là nàng ta. Thê thảm quá, tại sao lại có thể xuống tay tàn nhẫn thế này, cha mẹ nàng ta mất sớm, nàng ta mới có mười bốn tuổi thôi, mới mười bốn tuổi đã phảỉ chịu cảnh này. Tên ác nhân đáng chém nghìn đao kia, tại sao lại xuống tay tàn nhẫn thế này?”

Tô Tiểu Bồi không để ý nghe bà ta gào khóc những gì, cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào thi thể đó, cảm thấy có vài chuyện cần phải nghĩ thông suốt, nhưng mà là chuyện gì mới được chứ?

Lúc này Nhiễm Phi Trạch đi đến, nói với cô: “Quan sai nói bọn họ đã đến căn nhà đất của cô nương kia, phát hiện mộ cô nương đã lập cho cha mình ở sau nhà đã bị đào lên. Mộ mẹ nàng ta thì vẫn yên ổn, chỉ có cha nàng ta là bị đào lên. Mộ của cha nàng ta?

“Tráng sĩ.” Tô Tiểu Bồi đột nhiên hiểu ra, bắt đầu run rẩy lạnh toát sống lưng. Cô duỗi tay ra tóm lấy Nhiễm Phi Trạch, cô cần phải dựa vào ai đó.

“Cô nương đó bao nhiêu tuổi?”

“Mười bốn.” Nhiễm Phi Trạch bị phản ứng của cô làm cho sợ hãi, liền kéo cô lại.

“Vậy…vậy cây…” Tô Tiểu Bồi chỉ vào cái cây bên cạnh bộ hài cốt, nói không ra lời.

“Là ngô đồng.” Nhiễm Phi Trạch nhíu mày, vô cùng lo lắng. “Tiểu Bồi, nàng làm sao vậy?”

Đường Ngô Đồng, thi thể nam giới.

Cô đã xem qua bức ảnh thi thể của cha rất nhiều lẩn, ông nằm nghiêng dưới đất, cơ thể đầy máụ, ngã dưới một thân cây ven đường. Cô đã mất cha năm cô mười bốn tuổi.

“Tiểu Bồi.” Nhiễm Phi Trạch siết chặt tay ôm lấy cô.

Tô Tiểu Bồi trợn mắt nhìn bộ hài cốt nam giới kia, rồi lại quay đầu nhìn sang thi thể của thiếu nữ mười bốn tuổi bị cưỡng ép trợn trừng mắt nhìn hài cốt của phụ thân mình, dường như cô nghe thấy tiếng Đỗ Thành Minh đang cười lạnh bên tai.

“Ngươi tự cho rằng mình thông minh lắm sao? Ta còn hiểu rõ ngươi hơn những gì ngươi có thể tưởng tượng.”

Trước mắt Tô Tiểu Bồi tối sầm lại. Bố của cô. Vì ông mà cô mới muốn đi học tâm lý học, vì ông mà cô mới bước lên con đường điều tra tội phạm này.

Bố!

Nhiễm Phi Trạch nửa ôm nửa đỡ Tô Tiểu Bồi lên ngựa quay về, chàng khẽ vỗ về bờ vai cô.

Tô Tiểu Bồi khôi phục lại tinh thần, nghẹn ngào nói với Nhiễm Phi Trạch: “Ta muốn về nhà.”

“Được, ta đưa nàng về.”

“Không phải là nhà này, ta phải quay về.”

“Tiểu Bồi.” Nhiễm Phi Trạch chau mày lại.

“Hắn không phải là Trình Giang Dực, tráng sĩ, ta sai rồi, ta đã sai rồi, hắn không phải là Trình Giang Dực.”

“Vậy hắn là kẻ nào?”

“Ta không biết, ta không biết hắn là ai. Nhưng hắn biết ta là ai, hắn còn biết về cái chết của cha ta, hắn biết ta là ai.” Cô có cảm giác như bị ma quỷ theo dõi.

Sau khi được Nhiễm Phi Trạch đưa về nhà, Tô Tiểu Bồi liền đờ đẫn hồi lâu. Nhiễm Phi Trạch biết cô đang suy nghĩ nên không làm phiền, chỉ ngồi xuống bên cạnh.

Lát sau, Tô Tiểu Bồi bắt đầu nói chuyện với Nhiễm Phi Trạch. Cô kể rất nhiều chuyện, về công việc của cha cô, về tên sát nhân liên hoàn, về những nữ cảnh sát đã bị giết chết, về chuyện tổ của cha cô đã thiết lập một kế hoạch bắt hung thủ ra sao và về cái chết của cha cô. “Con đường đó tên là đường Ngô Đồng, bên đường có trồng một hàng cây. Cha ta mặc thường phục, cải trang làm người sửa xe ngồi theo dõi ở đó, hung thủ dùng dao găm, sức chú ý của mọi người đều đổ dồn vào nữ cảnh sát làm mồi nhử kia, đến khi nhân viên tình huống cần xác nhận lại các vị trí, mới phát hiện cha ta ở bên đó không trả lời, ông đã chết dưới một gốc cây, ngả nghiêng trong vũng máu, tư thế giống hệt bộ bài cốt hôm nay vậy.”

Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay cô, lẳng lặng tiếp sức cho cô.

“Ta sai rồi, ta những tưởng đó là Trình Giang Dực, đoán chừng sau khi đến đây anh ta đã gặp phải sự đả kích to lớn nên nhân cách thay đổi. Bây giờ ta mới biết, đó không phải là anh ta. Nhân cách đúng là có khả năng thay đổi, chuyện mượn xác hoàn toàn có khả năng, nhưng hiểu hết về ta như vậy thì lại không thể. Trình Giang Dực không quen biết ta, anh ta căn bản không biết ta là ai. Trước khi đến nơi này, ta và anh ta không hề quen biết. Tại sao ta lại ngu ngốc như thế, cho rằng người này chính là anh ta, ta nên nghĩ đến sớm hơn, nghề nghiệp và tư liệu phỏng vấn của anh ta rõ ràng cho thấy anh ta không hề học qua tâm lý học, ta lại cứ nghĩ đó có lẽ là hứng thú cá nhân của anh ta, chưa biết chừng là tự mình nghiên cứu cũng nên, hơn nữa kỳ thực cũng chẳng phải là thứ quá sâu xa khó hiểu, chỉ là chút thường thức, lên mạng tìm kiếm cũng có thể biết được, cũng có vài người bẩm sinh thiên phú đối với tâm lý học, và không cần phải…” Cô đang nói không ngừng, đột nhiên giật mình cảm thấy vô cùng thất thố, những lời cô vừa nói loạn xị bát nháo, còn có rất nhiều từ vựng thời hiện đại.

Cô ngẩng đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng không hề tỏ ra kinh ngạc, cũng không phê bình, trách cứ, chỉ xoa xoa đầu cô, ôm cô vào lòng. “Không sao, không sao.”

Tô Tiểu Bồi đã bình tĩnh hơn một chút. ‘Tóm lại ta sai rồi.”

Nhiễm Phi Trạch nói: “Nói như vậy thì không chỉ có nàng và Trình Giang Dực đến đây, mà còn có cả người khác nữa?”

Tô Tiểu Bồi chau mày gật đầu, cô hoàn toàn không hiểu được đây là chuyện gì, Nguyệt Lão số 2238 chưa từng nói qua chuyện có bất cứ người nào khác có thể xuyên không. Anh ta còn nói sự việc của cô là ngoại lệ, trước đây chưa từng có. Nhưng trên thực tế Tô Tiểu Bồi có thể khẳng định, tên Đỗ Thành Minh này nhất định là người thứ ba xuyên không.

Hắn không phải là Trình Giang Dực cũng đành, nhưng vì sao hắn lại biết được cái chết của cha cô, lại biết được năm đó cô mười bốn tuổi, thậm chí hắn còn biết con đường Ngô Đồng kia.

Tô Tiêu Bồi đột nhiên nhảy bật dậy. Nhiễm Phi Trạch giật thót mình, chàng nhìn Tô Tiểu Bổi đi qua đi lại mây vòng trong căn phòng, sau đó dừng lại.

“Hung thủ giết cha ta mãi vẫn chưa tìm ra được.” Tô Tiểu Bồi nói: “Hắn không còn gây án nữa, ít nhất thì cũng đã chấm dứt việc sát hại những nữ cảnh sát. Lần đó cha ta chết, nữ cảnh sát làm mồi nhử kia cũng chết, sau khi mọi người đổ dổn sự chú ý vào cái chết khi đang làm nhiệm vụ của cha ta, hung thủ nhân cơ hội đó mà động thủ. Dường như hắn nắm rõ từng suy nghĩ và hành động của mọi người, hắn biết kế hoạch của họ. Nhưng sau lần đó, hắn không còn gây án nữa. Phía cảnh sát…ý ta là quan phủ bên kia cũng không tìm được đầu mối gì mới, vụ án này trở thành án treo, kéo dài mãi cho đến tận bây giờ. Khoảng thời gian trước, sư huynh của ta có nói cho ta một đầu mối. Chỗ của huynh ấy có một bệnh nhân, kẻ đó gây án là do bị một ác nhân dẫn dắt và khích lệ, thậm chí hắn còn truyền dạy cho gã cách hành sự và lẩn tránh sự truy sát. Hắn giảng cho gã rất nhiều ví dụ, một trong số đó là vụ án liên hoàn mà phụ thân ta đã chết trong khi làm nhiệm vụ.”

Nhiễm Phi Trạch chau mày lại.

Tô Tiểu Bồi nhìn chàng, có thể cảm nhận được chàng đang nghĩ gì, bởi lúc này cô cũng có chung một suy nghĩ. “Tráng sĩ, kẻ đó có kiến thức giống như ta, hắn có thể hiểu rõ tâm lý tội phạm, biết được nhu cầu của bọn họ, hắn khích lệ bọn họ, dạy dỗ bọn họ hành ác.”

“Điều này đúng là rất giống với Đỗ Thành Minh.”

“Ở quê hương ta, kẻ đó tên là Thi Ninh. Cái tên này có lẽ là giả, thân phận cũng là giả. Hắn nói với gã tội phạm kia hắn là giáo sư, ở đây gọi là phu tử. Nhưng các quan sai đã điều tra, không tìm thấy phu tử nào có tên như vậy trong các thư viện. Không tra ra được người này, đầu mối coi như đứt đoạn.”

“Vậy nàng định thế nào?”

Tô Tiểu Bồi ngơ ngác. “Ta vẫn chưa nghĩ ra.” Cô hy vọng có thể nhanh chóng tra ra hắn là ai. Hắn biết rõ về cái chết của cha cô như vậy, tâm lý hành động và nhân cách đều rất giống với Thi Ninh kia, nhưng dù sao thì đây cũng là hai thế giới, hắn làm thế nào đến đây được? Thực sự có khả năng là hắn sao?

Sự nôn nóng của Tô Tiểu Bồi hồi lâu vẫn chưa thuyên giảm. Cô ngồi trong thùng tắm lớn ngẫm nghĩ về toàn bộ sự việc, cuối cùng kích động đến mức toàn thân co rúm lại, nín thở. Khi ý thức mỏng yếu nhất, cô mới có thể xuyên không quay về, vì thế mỗi lần xuyên không đều là vào lúc cô đang ngủ. Vậy nếu như ở bên này cô gần chết thì sao, không phàị là tử vong, chỉ là gần chết, có phải sẽ quay về không?

Tô Tiểu Bồi càng nín thở càng khó chịu, lồng ngực sắp nổ tung, trước mắt cũng bắt đầu tối đen. Bên tai vang lên tiếng ong ong, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Nhiễm Phi Trạch.

Cô không nhịn nổi nữa, đột ngột ngồi bật dậy, không khí bỗng chốc ùa vào trong phổi, cô bắt đầu ho liên hồi. Tự động thủ với chính mình quả nhiên quá khó khăn, hay là nhờ Nhiễm Phi Trạch giúp một tay nhỉ?

Lúc này bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Nhiễm Phi Trạch thất thanh gọi: ‘Tiểu Bồi!”

Tô Tiểu Bồi còn chưa khôi phục được thần phách, ngẩn người nghe.

“Tiểu Bồi.” Chàng lại gọi, giọng lớn hơn một chút. Tô Tiểu Bồi giật mình tỉnh táo, cuống quýt đáp lời.

“Ra ngoài đi.” Lần này chàng quát lên.

“Ta… vẫn chưa tắm xong.”

“Nàng đã tắm lâu lắm rồi.”

“ Ừm.” Tô Tiểu Bồi thấy hơi chột dạ. “Ta sắp xong rồi.”

“Ra ngoài đi.” Nhiễm Phi Trạch lớn tiếng thúc giục.

Tô Tiểu Bồi thở dài, nhanh chóng bò ra khỏi thùng tắm, mặc y phục rồi ra ngoài. Vừa mở cửa đã nhìn thấy vẻ mặt không vui của Nhiễm Phi Trạch.

“Ta xin lỗi, ta vừa tắm vừa suy nghĩ nên lâu quá.”

“Nàng đã đồng ý với ta một chuyện.” Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc nói.

“Ừm. Là chuyện gì?”

“Nàng sẽ không… chủ động rời xa ta, đúng chứ?”

Tô Tiểu Bồi nhìn biểu cảm của chàng, trong lòng bỗng chốc mềm nhũn, lập tức dập tắt ý nghĩ muốn để chàng giúp đỡ cô thử nghiệm chuyện xuyên không gì đó.

“Đúng chứ?” Chàng lại hỏi.

“Ừm.” Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, ngay sau đó liền bị Nhiễm Phi Trạch ôm vào lòng. “Chớ làm tổn hại chính mình, chớ rời xa ta.”

“Ừm.” Tô Tiểu Bồi lại gật đầu nhưng trong lòng không dám nắm chắc, cảm giác không chắc chắn này, giống như chuyện cô không biết có thể đánh bại được ma quỷ hay không.

Tô Tiểu Bồi không ngủ được, cô cảm thấy lo lắng, không có lòng tin với bất cứ sự việc nào. Cô có lỗi với Nhiễm Phi Trạch, vì trước sau gì cô cũng sẽ phụ chàng. Cô có lỗi với bố, bao năm như vậy rồi mà vẫn chưa điều tra được hung thủ sát hại ông. Cô có lỗi với mẹ, cô đã xung đột với bà nhiều năm như vậy rồi. Cô có lỗi với những cô nương vô tội đã chết, bọn họ bị cô làm liên lụy, là cô gián tiếp hại chết bọn họ. Mà cô thì bó tay chẳng có cách gì, liên tiếp bị ma quỷ làm cho thất bại.

Tô Tiểu Bồi lật qua lật lại, cũng không biết đã khuya thế nào rồi, cửa phòng có ai đó gõ nhẹ một tiếng, sau đó mở ra. Nhiễm Phi Trạch đi vào, Tô Tiểu Bồi đờ đẫn nhìn chàng. Chàng chẳng nói một lời, chỉ leo lên giường cô, nằm xuống bên cạnh, dang tay ôm cô vào lòng. Chàng vỗ lên lưng cô, khẽ nói một câu: “Ngủ đi!”

Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, rúc vào lòng chàng. Lại nghe thấy giọng nói khe khẽ của chàng: “Nhắm măt lại, ta ở bên nàng.”

Tô Tiểu Bồi nghe lời nhắm mắt lại, cảm thấy bình tĩnh hơn. “Ta sẽ mãi mãi ở bên nàng.” Cô nghe thấy chàng nói.

Nhưng ta lại không có cách nào mãi mãi ở bên chàng. Tô Tiểu Bồi thầm nghĩ như vậy, lời này cô không nói ra nổi, nhưng lại không kìm được mà nghĩ đến, buồn bã vô hạn.

“Có vài chuyện chỉ nghĩ thôi thì không cách nào vượt qua được.” Nhiễm Phi Trạch hôn lên đỉnh đầu cô. “Nàng cần phải nghỉ ngơi.”

“Xin lỗi chàng.” Cô không kìm được nói ra lời xin lỗi.

Lần này chàng không sửa lại cách dùng từ của cô chỉ nhẹ nhàng vỗ về. “Ngoan.”

Tô Tiểu Bồi cảm thấy dễ chịu, vòng ôm của chàng thật tuyệt, cô muốn được chàng ôm mãi thế này, một lúc sau cô chìm vào giấc ngủ say.

Tỉnh giấc, Tô Tiểu Bồi nghe thấy tiếng nói chuyện. Cô nhận ra giọng nói đó, nhanh chóng bật dậy, vội vàng làm vệ sinh rồi đẩy cửa bước ra, thấy Tư Mã Uyển Như đang ngồi nói chuyện với Nhiễm Phi Trạch ở phòng ngoài.

“Tô cô nương.” Nàng ta nhìn thấy Tô Tiểu Bồi, liền đứng dậy thỉ lễ.

Tô Tiểu Bồi xua xua tay, cùng nàng ta ngồi xuống.

“Tô cô nương yên tâm, không có ai thấy ta đến đây đâu. Bọn Lâu đại hiệp giúp ta trông chừng rồi.” Tư Mã Uyển Như nói lời này trước để Tô Tiểu Bồi yên tâm, sau đó lại hỏi: “Lưu Hưởng đã chết, vậy kế hoạch bài bố trước đó đều không dùng được nữa. Tiếp sau phải làm thế nào, cô nương đã nghĩ ra chưa?”

Tư Mã Uyển Như là người duy nhất Tô Tiểu Bồi nghĩ có thể giúp được. Tỷ tỷ nàng ta, Tư Mã Uyển Thanh bị La Linh Nhi và La Khuê hại chết, chuyện vốn liên quan đến La Linh Nhi, Tô Tiểu Bồi còn hơi lo lắng Tư Mã Uyển Như sẽ không chịu giúp, nào ngờ nàng ta nghe nói cô sắp quay lại thành Ninh An, liền chủ động lặng lẽ đến tìm cô, nói ơn cứu mạng lúc trước, nàng ta vẫn chưa có cơ hội báo đáp. Giờ nghe thấy trên giang hồ bàn tán xôn xao rằng có ác nhân nhắm vào Tô Tiểu Bồi, nàng ta liền hỏi Tô Tiểu Bồi có cần nàng ta tương trợ hay không, vì dù sao thì nàng ta cũng là nữ tử, có nữ tử đi cùng, trong một số chuyện cũng thuận tiện hơn.

Thực ra Tô Tiểu Bồi không cần nàng ta bảo vệ, đó vốn là việc của tráng sĩ, cô sợ tráng sĩ sẽ không vui. Cô nói có việc khác muốn nhờ Tư Mã Uyển Như, rằng muốn đối phó với Lưu Hưởng thì cần phải có hồn phách của La Linh Nhi. Giả ma quỷ đã đành, còn cần phải thoắt ẩn thoắt hiện, việc này rõ ràng cần một nữ tử có thân hình tương tự La Linh Nhi, bên cạnh đó còn phải biết khinh công. Tư Mã Uyển Như là người thích hợp nhất.

Tư Mã Uyển Như liền đồng ý ngay, nhưng sau đó nói đến chuyện cần nàng ta đến Thường phủ thì nàng ta không được vui lắm, còn Thường Quân thì rất vui.

Thường gia nghe tin La Linh Nhi bị người ta sát hại thì tỏ ra muốn dốc toàn lực tương trợ tìm hung thủ thực sự, đương nhiên việc này chỉ có Thường Quân và phụ thân y biết. Thường Quân và Tư Mã Uyển Như sau khi trải qua cái chết của Tư Mã Uyển Thanh thì rất khó kết lại tình duyên, nhưng Thường Quân đã nhận được bài học, không muốn do dự nữa. Y nói với Tư Mã Uyển Như, y chỉ thích một mình nàng ta, muốn được ở bên nàng ta, hiểu rõ những khúc mắc khó giải trong lòng, y biết tình duyên khó dứt, cho nên nếu như không có được nàng ta, y không oán, có điều sẽ sống một mình, đợi đến ngày hai bọn họ lại có duyên.

Cho nên kế hoạch đối phó với Lưu Hưởng của Tô Tiểu Bồi vô hình trung đã giúp Thường Quân một tay, để y có được nhiều cơ hội chạm mặt Tư Mã Uyên Như hơn. Trong kế hoạch ban đầu, hồn phách của La Linh Nhi đã quấy nhiễu tâm trí Lưu Hưởng, khiến y không còn giữ được bình tĩnh mà muốn hạ thủ với Tô Tiểu Bồi, vì việc này y sẽ làm trái với dặn dò của Đỗ Thành Minh, làm thêm nhiều việc bản thân y tự an bài. Y càng hành động nhỏ lẻ thì đầu mối và dấu vết lưu lại cũng sẽ càng nhiều, hơn nữa trọng tâm của y là Tô Tiểu Bồi, là Nhiễm Phi Trạch và các hán tử giang hồ, vô tình sẽ bỏ qua Thường phủ và Tư Mã Uyển Như, như vậy mọi việc sẽ vượt ra khỏi dự liệu của y, bắt được y tại trận. Kết quả Lưu Hưởng còn chưa kịp động thủ thì đã bị Đỗ Thành Minh diệt khẩu, rất nhiều việc trước đó bọn Tô Tiểu Bồi đã làm đến giờ xem ra hoàn toàn công cốc.

Tư Mã Uyển Như nghe tin Lưu Hưởng đã chết, vội vàng chạy đến hỏi, vì dù sao kế hoạch phía sau vẫn liên quan đến một chuỗi các sự việc, có cần tiếp tục không, có thay đổi gì hay không.

Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch đưa cho cô một cốc nước. Cô đón lấy, thầm cảm kích, cảm thấy thật may mắn vì bên cạnh có chàng, chàng nói đúng, sau một giấc ngủ say, đầu óc của cô đã sáng suốt hơn nhiều.

“Phần của Lưu Hưởng kia không còn cách nào nữa, mọi sự chuẩn bị trước đó thực uổng phí rồi. Nhưng những chuyện sau này thì vẫn phải làm, hung thủ vẫn chưa bỏ cuộc, thậm chí tiết tấu của hắn sẽ còn tăng nhanh. Ý ta là, hắn sẽ hành sự sớm hơn dự tính. Chúng ta cũng phải tăng cường đề phòng, vụ án thứ tư sẽ xảy ra rất nhanh thôi, lần này chúng ta nhất định phải ngăn chặn kịp thời, không thể để người vô tội bị sát hại nữa!”

Tư Mã Uyển Như gật đầu, nhưng kế hoạch đối phó với Lưu Hưởng gặp thất bại vẫn khiến nàng ta cảm thấy đáng tiếc. “Vốn đã có thể bắt được hắn tại trận nhưng đến giờ những điều này đều bị hủy rồi, ác nhân đứng sau màn kia lại được tiêu dao.” Nàng ta đã nghe chuyện mấy vị cô nương vô tội bị chết oan, trong lòng căm hận đến cực điểm.

“Cũng không được tiêu dao lắm đâu. Cái chết của Lưu Hưởng không thể gọi là chặt đứt cánh tay của hắn, nhưng chặt đứt một ngón cũng sẽ mang đến cho hắn vài phần bất tiện. Con người hắn cực kỳ tự cao tự đại, không dung thứ nổi chuyện người dưới không nghe lời, nhưng hễ người chết đi, hắn cũng sẽ phát hiện ra, sơ hở càng lúc càng lớn hơn. Nhân thủ của hắn làm không tốt, thế của hắn ắt sẽ gấp hơn. Hôm qua hắn bày cục diện đó cho ta xem, cũng chính là để chứng tỏ điều này. Trong lòng hắn tràn ngập oán hận, muốn giáng cho ta một đòn nặng nề. Tư Mã cô nương, xin cô chuyển lời giúp, mọi người nhớ phải cẩn thận hành sự, vụ án thứ tư sẽ càng hung hiểm hơn mấy vụ trước đó.”

Tư Mã Uyển Như khí phách hào hùng chắp tay, nói: “Cô nương yên tâm. Xét về tình, cô nương tìm ra hung thủ giúp tỷ tỷ ta, để tỷ ấy có thể nhắm mắt nơi cửu tuyền, lại cứu ta một mạng, ơn này cần phải báo. Xét về lý, ai trên đời cũng muốn trừng trị kẻ tàn ác, chúng ta là người học võ, trọng nghĩa giang hồ, những chuyện này vốn nên làm. Huống hồ cùng là nữ tử, há có thể dung thứ cho ác nhân mặc sức hiếp đáp. Hung hiểm khó tránh, trong lòng chúng ta biết rõ, cô nương có gì an bài cứ dặn dò là được.”

Tô Tiểu Bồi thấy ấm áp trong lòng, nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Tư Mã Uyển Như, cô nàng lạnh như băng sương, cầm thanh kiếm diễu khắp nơi, cô từng cho rằng nàng ta rất thiếu lịch sự. Hóa ra cũng là một cô nương tốt, có lòng hiệp nghĩa. Tô Tiểu Bồi gật đầu, sắp xếp suy nghĩ trong đầu rồi nói với Tư Mã Uyển Như, vì Lưu Hưởng đột nhiên chết đi nên có vài việc cần phải thay đổi, nhưng một vài an bài trước đó cũng đã đến thời điểm then chốt. Tư Mã Uyển Như chăm chú lắng nghe, tỏ vẻ khi quay về nhất định sẽ dốc hết sức an bài.

Sau khi Tư Mã Uyển Như rời đi, Tô Tiểu Bồi chuyển hướng sang Nhiễm Phi Trạch. “Tráng sĩ, các bằng hữu giang hồ của huynh đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”

“Họ đều đến cả rồi, nhưng không tụ tập quá gần, nếu có chuyện, chỉ cần hô lên là họ sẽ chạy tới.”

“Chúng ta vẫn chưa dò la được chính xác dưới trướng Đỗ Thành Minh rốt cuộc có bao nhiêu tay sai ngầm trong các phái.”

“Ở trấn Võ còn lo ngại điều này, nhưng trong thành Ninh An thì có thể phòng ngừa được. Những người đến giúp đều là người chúng ta có thể tin tưởng được, những người khác vô cớ chạy đến xúm vào xem náo nhiệt thì có thể nghi ngờ, đề phòng. Hơn nữa, những người trong võ lâm tính khí cao ngạo, chưa chắc đã nguyện ý làm tay sai cho Đỗ Thành Minh, bọn họ vẫn cần phải lăn lộn trong giang hồ sau này, cũng không ai muốn để lộ thân phận, trừ phi nắm chắc là có thể rút lui an toàn.”

Tô Tiểu Bồi nghe vậy, gật đầu. “Tâm tư của người giang hồ vẫn là tráng sĩ hiểu rõ hơn ta. Vậy hiện giờ, chúng ta cần phải chặt đứt cánh tay quan trọng nhất của Đỗ Thành Minh tại thành Ninh An này. Cái chết của Lưu Hưởng chắc chắn liên quan đến Thần Toán môn, chỉ cần Phủ doãn đại nhân nguyện ý, nhiều ít cũng có thể áp giải người của Thần Toán môn đến thẩm vấn một chút. Mượn cớ nhốt hết bọn họ lại, điều này có thể được không?”

“Đương nhiên không được. Nàng muốn nhưng Phủ doãn đại nhân chắc chắn không chịu. Phải biết là một khi liên quan đến môn phái giang hồ, chuyện này không xử lý tốt, sẽ dẫn đến huyết án giang hồ, lúc đó thành Ninh An sẽ xảy ra cuộc đại loạn, Phủ doãn đại nhân làm sao gánh nổi? Ông ấy sẽ không dám, trừ phi nắm trong tay chứng cứ thép, người phải bắt cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong môn phái, không tổn hại đến gân cốt môn phái giang hồ, hơn nữa còn phải có chỉ dụ của triều đình. Nếu không, khi môn phái giang hồ nào đó cảm thấy phải chịu ấm ức sẽ lập tức kéo các phái khác liên thủ báo thù, lúc đó cục diện sẽ khó xử trí.”

“Vậy không phải là tạo phản sao?”

“Theo lý là như vậy, không nghe theo sắp đặt của quan phủ chính là tạo phản, nhưng trong tay có kiếm thì có thể bất lịch sự một chút cũng chẳng sao, những điều này chẳng phải nàng sớm đã biết rồi sao?”

Tô Tiểu Bồi bĩu môi, cô đương nhiên biết rõ. “Hôm qua Đỗ Thành Minh sắp xếp thế cục đó, hẳn là hắn ở cách đây không quá xa. Chắc chắn hắn rất muốn thưởng thức kết quả thắng lợi của việc ta bị đả kích, cho nên nhất định chỉ ở quanh gần đây thôi. Ta muốn chém Thần Toán môn một chút, làm tay của hắn bị thương, khiến hắn càng nôn nóng hơn.”

“Vậy tại sao nàng lại đặt hy vọng vào Phủ doãn đại nhân, nàng nên hy vọng vào ta mới phải chứ.” Nhiễm Phi Trạch cười với cô. “Không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần có một chút manh mối, cho dù chỉ là một chút, có thể chỉ cần người nào đó gây bất lợi đối với nàng, ta đều không khách khí với hắn. Thần Toán môn là cái gì chứ!” Chàng nhún vai, buông tay ra. “Hán tử giang hồ bọn ta chính là hấp tấp như vậy đấy!”

Tô Tiểu Bồi mím chặt miệng, bị biểu cảm của chàng làm cho buồn cười. “Cũng phải nói lại.” Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nghiêm túc. “Bắt đầu từ ngày hôm nay ta sẽ tính thời gian nàng tắm rửa, đốt một cây hương ngắn, cháy được nửa cây mà nàng không ra ngoài thì ta sẽ phá cửa xông vào.”

Hả?

“Còn nữa…” Chàng cười cười. “Nàng xem, có ta ôm, hình như đầu óc nàng sáng suốt hơn một chút thì phải.” Chàng ôm cô, hôn khẽ lên môi. “Nếu ta hôn nàng thì chắc nàng sẽ càng sáng suốt hơn.” Nói xong liền dịu dàng hôn lên môi cô. Cô không đẩy ra, chàng liền được đà lấn tới.

Tô Tiểu Bổi không bình tĩnh nổi nữa, tình trạng này sao mà bình tĩnh cho nổi, cô có thể vạch trần sự lợi dụng của chàng không? Cô còn muốn nhắc nhở chàng, chàng vẫn chưa cho cô ăn sáng, cô đói rồi. Nhưng mà… nhưng mà… cô thực sự cần vòng ôm của chàng, cần nụ hôn của chàng, cô cảm thấy trong người tràn trề sức mạnh.

Tất cả đúng như những gì Nhiễm Phi Trạch dự liệu, Phủ doãn đại nhân không dám xuống tay trừng trị Thần Toán môn. Tuy tình hình điều tra của các nơi đều báo về, trong việc này ít nhiều có liên quan đến Thần Toán môn. Tô Tiểu Bồi cũng đưa được ra những lý lẽ rất xác thực.

Đầu tiên là trên con đường Lưu Hưởng bị hại kia có một sạp xem bói cố định, trên đó có biểu tượng của Thần Toán môn, cho thấy ông ta là người của Thần Toán môn. Ông ta cả ngày đều ngồi ở đó, nhưng lại nói là chưa từng nhìn thấy Lưu Hưởng đi qua, điều này có thể coi là một điểm nghi vấn.

Thứ hai, bên ngoài biệt viện nơi Lưu Hưởng bỏ mạng kia đã bị bỏ không một thời gian khá lâu, nhưng vẫn luôn có người lén lút quét dọn, cách bố trí trong ngoài phòng cũng cho thấy thỉnh thoảng có người ở, vì sao lại như vậy? Vì sao phải sống lén lút? Trước đây căn nhà này là tài sản của một hộ gia đình họ Lư, sau đó bán cho một vị họ Tôn, người họ Tôn này khai báo với Phủ doãn rằng căn nhà này anh ta không tiện sử dụng, vẫn luôn bỏ không, cũng chẳng ngó ngàng đến, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng qua điều tra, người họ Tôn này là bà con xa với quản sự phân viện của Thần Toán môn. Nghe nói người họ Tôn này cũng chẳng dư giả gì, nhà không dùng đến tại sao không cho thuê? Có thể lý giải là ông ta cho Thần Toán môn thuê nhưng được yêu cầu bảo mật thì hợp lý hơn.

Thứ ba, đã tìm được nơi bán chiếc quan tài. Nửa năm trước tiệm quan tài Trần Ký đã bán chiếc quan tài này cho một nhà họ Lý ở trong thành, cụ thể là Lý lão thái thái để lại dùng làm hậu sự cho mình. Quan tài này vốn được làm giống với những với chiếc cùng kiểu trong tiệm, nhưng theo yêu cầu của Lý lão thái thái, cửa tiệm đã đặc biệt khắc hình một con hạc vào bên trong chiếc quan tài, duy nhất có điểm này là khác với những chiếc quan tài khác, nếu không kiểu dáng quan tài này rất phổ biến, thực sự không nói chắc được là của nhà nào. Phủ doãn lập tức thẩm tra người nhà họ Lý, người nhà họ Lý báo lại quan tài đã bị trộm, Lý lão thái thái đang khóc trời gào đất mắng chửi ầm ĩ, cho rằng mất trộm là không tốt lành. Sau khi thẩm tra tỉ mỉ, được biết Lý lão thái thái thích nhất là tìm đến sạp xem bói ở đường Thúy Bình để bói quẻ, có chuyện gì cũng nói hết với tiên sinh xem mệnh đó. Mà trên sạp xem bói đó cũng có biểu tượng của Thần Toán môn, vậy chính là sản nghiệp của Thần Toán môn rồi.

Thứ tư, nói đến chất liệu màu đỏ, người bán người mua cũng rất nhiều, nhưng hằng tháng Thần Toán môn lại mua không ít.

Tất cả những điều kể trên đều có liên quan đến Thần toán môn. Hơn nữa, binh khí Thần Toán môn sử dụng phần lớn cũng là kiếm. Phủ doãn tìm quản sự của Thần Toán môn đến thẩm vấn nhưng kết quả không hề lạc quan. Bởi suy đoán không thể coi là chứng cứ thép. Thấy bói đó nói ông ta không nhìn thấy Lưu Hưởng đi qua, lẽ nào có thể định tội được ông ta? Chỉ vì người sở hữu viện tử đó có chút quan hệ thân thích với quản sự của Thần toán môn, có thể định tội ông ta được sao? Khách hàng đến xem mệnh bị mất quan tài, lẽ nào có thể định tội ông ta? Mỗi tháng mua nguyên liệu màu là có thể định tội?

Phủ doãn không dám dùng biện pháp mạnh, tuy đã thẩm tra nghiêm khắc một lượt nhưng vẫn không nắm được thóp của đối phương. Ông ta không dám bắt người bừa bãi, nếu là bách tính bình thường, vướng vào mối hiềm nghi, bất luận thế nào, cứ nhốt vào lao trước rồi từ từ thẩm vấn. Nhưng Thần Toán môn lúc này có gần trăm môn đồ đang đứng bên ngoài cửa yêu cầu quan phủ cho câu trả lời, không có chứng cứ xác đáng, Phủ doãn không dám giam giữ quản sự của Thần Toán môn.

Ông ta không dám, Nhiễm Phi Trạch lại dám.

Xế chiều ngày hôm nay, Nhiễm Phi Trạch dẫn Lâu Lập Đông và hai chục vị đệ tử của Tặc bang đến phá quán của Thần Toán môn. Lý do của chàng vừa đơn giản vừa chính đáng. Thứ nhất, Lưu Hưởng và chàng tình như thủ túc, huynh đệ bị giết, chàng há có thể không nghe không hỏi. Khi chàng nói lời này, Lâu Lập Đông ra sức lườm chàng, con người này da măt thực dày, tình như thủ túc cũng thêu dệt ra được. Lý do thứ hai, Tô Tiểu Bồi là người trong lòng chàng, từ trấn Võ đến thành Ninh An, đám cầm thú cặn bã Thần toán môn làm chuyện gì cũng đều nhắm vào cô nương của chàng, chàng không dung thứ được. Cái gì? Hỏi chàng đòi chứng cứ ư? Chứng cứ đều đã nói ở phủ nha rồi, có điều các ngươi giở trò phủ nhận. Các ngươi phủ nhận với quan phủ cũng được nhưng không thể phủ nhận với Nhiễm Phi Trạch chàng. Bởi chàng đã chịu đựng đủ rồi, chàng không muốn nghe nữa, mọi người đều lăn lộn trong giang hồ, cứ lấy quyền cước, đao kiếm để phân rõ thì hơn!

Đánh!

Nhiễm Phi Trạch đi đánh nhau, Tô Tiểu Bồi ở nhà thấy hơi lo lắng. Bạch Ngọc Lang ngồi cùng cô, mặt mày có vẻ rất ấm ức. Khi Nhiễm Phi Trạch sắp đi, cậu ta cũng muốn đi nhưng Nhiễm Phi Trạch chỉ nhìn bộ y phục bổ khoái của cậu ta, hỏi: “Cháu có muốn làm bổ khoái nữa không?”

“Muốn.” Bạch Ngọc Lang lớn tiếng trả lời, lý tưởng của cậu ta chính là làm một bổ khoái tốt, trấn áp được ác tặc, bắt giam hung phạm, bất luận đối phương là bách tính bình thường hay tặc tử giang hồ.

“Muốn thì cháu hãy ngoan ngoãn ở lại đây. Giang hồ ẩu đả, một tiểu quan sai như cháu dây vào làm gì chứ?”

Nghe ngữ khí này, thật là khinh miệt, coi thường người ta biết bao. Bạch Ngọc Lang rất tức giận. Nhưng cậu ta cũng chẳng có cách nào, biết rõ có người tụ tập ẩu đả, nhưng đến Phủ doãn đại nhân còn không quản, đương nhiên cậu ta không thể quản.

“Lão Lục à.”

“Hả?” Bạch Ngọc Lang bị Tô Tiểu Bồi gọi như thế, giật thót mình.

“Gần thành này có những am miếu nào linh nghiệm?”

“Đệ cũng không rõ.” Bạch Ngọc Lang bình thường không bái thần minh nên không biết rõ lắm.

“Đệ giúp ta nghe ngóng một chút nhé, phải thật linh nghiệm mới được.”

“Được.” Bạch Ngọc Lang liền đồng ý ngay. Tô Tiểu Bồi lại nói tiếp: “Nhưng đừng nói cho Nhiễm thúc của đệ.”

Hả? Không thể nói cho Nhiễm thúc? Lén lút như vậy sao? Bạch Ngọc Lang lập tức cảnh giác.

“Việc này rất quan trọng, nghe ngóng càng nhanh càng tốt. Đừng nói cho Nhiễm thúc của đệ biết.”

Nửa đêm, Nhiễm Phi Trạch người đầy vết thương trở về. Chàng nói vết thương không nặng, nhưng khắp người đầy máu me vẫn khiến Tô Tiểu Bồi hoảng sợ. Lâu Lập Đông cũng vừa về tới, trên người đầm đìa máu tươi, nhưng Tô Tiểu Bồi phớt lờ anh ta, để anh ta lại cho Bạch Ngọc Lang lo liệu.

Vì biết bọn họ đi đánh nhau, nên Bạch Ngọc Lang sớm đã chuẩn bị thuốc trị thương. Tô Tiểu Bồi vừa giúp Nhiễm phi Trạch bôi thuốc vừa oán thán: “Chàng cứ thế này mà quay về à? Khắp người toàn máu là máu.”

Lâu Lập Đông cười ha hả. “Vậy phải sao chứ, đánh xong mượn chỗ của Thần Toán môn tắm rửa, thay y phục rồi mới quay về chắc?”

Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch cùng lườm anh ta. “Có hỏi ngươi sao?”

Lâu Lập Đông xoa xoa mũi, không nói nữa. Bạch Ngọc Lang nhân cơ hội đó xoa thuốc thật mạnh, để xả bớt oán khí trong lòng. Lâu Lập Đông đau đến rùng mình, đang muốn cốc vào đầu cậu ta, lại nghe thấy Tô Tiểu Bồi đếm số vết thương trên người Nhiễm Phi Trạch. Lâu Lập Đông sắp nổi cả da gà, thật là ớn quá, hai người này rốt cuộc có quan tâm đến cảm nhận của người bị thương đang ngồi bên cạnh không hả!

“Đều là vết thương nhỏ thôi.” Giọng của Nhiễm Phi Trạch dịu dàng đến mức Lâu Lập Đông muốn đá chàng một cái.

“Chảy máu đây này.” Giọng nói của Tô Tiểu Bồi dịu dàng đến mức khiến Lâu Lập Đông muốn đá Nhiễm Phi Trạch.

Nhưng chân anh ta bị thương, không đá được, chỉ đành kháng nghị một chút: “Ta nói này, hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói to đến mức khiến Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi đều quay đầu nhìn anh ta. “Trên người Nhiễm Phi Trạch thực sự không thể gọi là vết thương, nhìn của ta xem.” Rõ ràng là anh ta bị thương nặng hơn mà.

“Ngươi bảo cô nương nhà ta nhìn ngươi à?” Giọng của Nhiễm Phi Trạch càng dịu dàng hơn.

“Vậy không cần nhìn nữa.” Lâu Lập Đông chịu thua. “Ngươi bị thương nặng, ngươi bị thương nặng, cô nương nhanh chóng nhìn vết thương của hắn ta đi, nếu không hắn ta sẽ tàn tật cả đời đó. Haizz, tiểu bổ khoái, y phục của ta đâu, mau che bớt lại cho ta đi, không nhìn thấy có cô nương đang ở đây sao, bị người ta nhìn thấy thật là xấu hổ đó.”

Tô Tiểu Bồi trừng mắt lườm, trong lòng cũng coi như yên tâm. Hai người này còn tinh thần chành chọe đấu đá nhau như vậy, chắc không có vấn đề gì lớn. Vết thương trên người Nhiễm Phi Trạch đúng là cũng khá nông, xem ra không phải cần khâu. Cô lại tỉ mỉ xem qua một lượt, xem có bỏ sót chỗ nào không. Lâu Lập Đông ở bên cạnh rất muốn nói lời bỡn cợt kiểu như “lẽ nào không cần cởi quần để xem trên chân có bị thương không”, nhưng ngẫm thấy lời này mà nói với cô nương thực sự hơi quá, anh ta không thể để mọi người nghĩ rằng hán tử giang hồ đều là dạng thô bỉ như vậy, ít nhất cũng không phải anh ta. Anh ta ho khan, nuốt lời đã ra đến cửa miệng vào trong.

Lúc này Tô Tiểu Bồi cất lời hỏi Nhiễm Phi Trạch: “Tại sao Lâu đại hiệp không về chỗ của mình? Chẳng phải huynh ấy có đưa vài huynh đệ đi sao? Những người đó không cần lo sao?” Trong kế hoạch, Tặc bang đánh xong thì chạy, tại sao lại bỏ lại vị bang chủ này?

Lâu Lập Đông lườm tiểu Bổ khoái Bạch Ngọc Lang, nghe thấy câu hỏi của người ta không, rõ ràng là muốn hỏi chuyện của anh ta, nhưng mà lại nói với Nhiễm Phi Trạch. Anh ta nhất định phải tự trả lời, thế là giành quyền mở miệng trước. “Huynh đệ nhà ta đều rất tốt, có hai người bị thương hơi nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người đánh xong liền chia nhỏ, tự phân tán ra khỏi thành, không lưu lại hành tung cho Thần Toán môn nắm thóp, đề phòng đánh đến cửa. Bọn chúng sợ đến mức đờ đẫn ra, buồn cười quá đi mất.”

Nhiễm Phi Trạch đưa tay xoay mặt Tô Tiểu Bồi lại, không cho cô nhìn sang phía Lâu Lập Đông nữa, nói: “Mọi việc đều rất thuận lợi, người của bọn họ đều bị thương, bọn ta cũng đập viện tử, phá biển hiệu rồi, ta còn bảo bọn họ chuyển lời đến Cố Khang, chuyện này chưa xong đâu, sau hôm nay hễ thấy Thần toán môn ở đâu, ta sẽ đánh ở đó. Lúc này chắc chắn Cố Khang đã đến phân viện rồi.”

Gặp ở đâu đánh ở đó? Tô Tiểu Bồi sa sầm nét mặt. “Một mình chàng sao có thể đánh được cả môn phái người ta mà dám nói gặp đâu đánh đó chứ?” Chàng đang chê tính khí đối phương tốt quá, sẽ không huy động toàn giang hồ truy sát chàng sao?

Biểu cảm của cô khiến chàng cảm thấy buồn cười, không kìm được đưa tay véo má cô. “Chỉ là nói vậy thôi, nói lời hung dữ thì phải có khí thế, không thì làm sao uy hiếp đám người giang hồ này được.”

Lâu Lập Đông ở bên cạnh cười đến đau cả bụng. “Dù sao hắn ta cũng là đồ không biết xấu hổ, cái gì cũng nói là chẳng sao cả, chẳng sao cả.”

Tô Tiểu Bồi quay đầu lườm anh ta, rồi lại oán thán Nhiễm Phi Trạch: “Vì sao huynh ấy phải đến nhà chúng ta bôi thuốc, rõ ràng là có nhiều huynh đệ như vậy, huynh ấy đâu cần phải lén trốn ra khỏi thành.”

“Trốn cái gì mà trốn, ông đây dù sao cũng chưa từng biết sợ.” Lâu Lập Đông sớm đã không thuận mắt với Thần Toán môn, chỉ dựa vào lừa đảo, bịp bợm mà cướp đi danh hiệu tổ chức tình báo số một giang hồ của bọn họ. Khốn kiếp thật!

“Hắn không thể đi đâu được, hắn ra ngoài bây giờ sẽ bị ám sát ngay. Chúng ta đợi các môn phái khác đến chống lưng.” Đợi người khác đến chống lưng, Nhiễm Phi Trạch nói ra những lời này mà chẳng hề đỏ mặt chút nào.

“Ừm. Bọn họ chắc hẳn đã đến rồi.” Lâu Lập Đông gật đầu.

Tô Tiểu Bồi cũng gật đầu, điều này đúng là một phần của kế hoạch. Bọn họ đi khiêu khích Thần Toán môn, chắc chắn Thần Toán môn sẽ báo thù. Nếu giờ các phái giang hồ tụ tập đến hòa giải thì sẽ giống như tranh chấp giữa Thất Sát trang và Thần Toán môn lúc trước, điều đình chính là đóng băng cục diện, dẫn đến hỗn loạn. Vào lúc quan trọng thế này, việc Thần Toán môn rơi vào phiền phức chính là con dao chặt đứt trợ lực của Đỗ Thành Minh ở thành Ninh An, sau này giải quyết Đỗ Thành Minh rồi giải quyết Thần Toán môn, Nhiễm Phi Trạch và Tặc bang sẽ có thể thoát khỏi phiền phức đến cửa khiêu khích này.

“Lúc này chắc Giang Chưởng môn đã dẫn người đến uống trà trong đống đổ nát của Thần Toán môn với Cố Chưởng môn rồi.” Lâu Lập Đông tưởng tượng đến tình cảnh đó liền bật cười.

Tô Tiểu Bồi nhìn sang Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch cười. “Chớ lo lắng, bọn ta không hề giết người, chỉ đánh bọn họ một trận thôi, viện tử bị dỡ rồi, không có ai chết cả. Thần Toán môn chịu sự ấm ức này, cũng chẳng nói được gì đâu. Vì dù sao người huynh đệ Lưu Hưởng của bọn ta cũng đã chết dưới tay bọn họ.” Chàng nghiến răng thốt ra hai từ “huynh đệ”, ngẫm trong lòng thấy vô cùng sảng khoái, tên Đỗ Thành Minh này chắc hẳn không thể ngờ được rằng chúng ta lại dùng chính cách thức của hắn, dùng người hắn giết để làm loạn thế trận của hắn.

Màn mở đầu này, coi như bọn họ đã nắm chắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN