Vấn Đỉnh Cung Khuyết - Chương 2: Yết kiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Vấn Đỉnh Cung Khuyết


Chương 2: Yết kiến


Ngày tần phi mới vào cung, toàn bộ hoàng cung đều ồn áo náo nhiệt.

Giờ Tỵ, Hạ Vân Tự tiến cung.

Thượng Nghi Cục (1) dẫn các tân chủ tử tới nơi ở từng người, cung nhân được Thượng Cung Cục (2) phái tới phụng dưỡng ra mắt chào hỏi. Chỗ ở của bảy vị tân nhân nhất thời khách đến đầy nhà.

(1) Thượng Nghi Cục (尚儀局): nắm giữ lễ nghi trong cung

(2) Thượng Cung Cục (尚宮局): nắm giữ mọi việc chung trong cung

Hạ Vân Tự hiện tại là cung tần mới có vị phân cao nhất, Nhu Lan Quán của Thục Phương Cung vốn nên náo nhiệt nhất nay lại gọn gàng ngăn nắp.

Không có ai, bởi vì chỗ này của nàng không có cung nhân mới.

Phi tần giống tú nữ trong tổng tuyển cử không thể mang theo thị tỳ của mình, nhưng được Thái Hậu khoan dung, tám nô tỳ trước nay hầu hạ Hạ Vân Tự tất cả đều được đi cùng, hạ nhân phụng dưỡng thế là đủ, vì vậy nội quan đã cắt giảm nhân lực, điều họ tới chỗ những người khác.

Vốn là người một nhà, hiểu rõ tính tình Hạ Vân Tự, trên đường tiến cung Oanh Thời cẩn thận bẩm báo: “Nô tỳ dẫn theo Yến Thời và Yến Vũ chiêu đãi cung nhân các cung tới, cho Oanh Ca dẫn theo Tố Thần và Tố Thu tới sáu thượng cục xử lý. Ngọc Bàn và Ngọc Sa đang chờ lệnh, Ngọc Sa thông minh, vì thế để nàng hầu hạ ngoài phòng, còn Ngọc Bàn hầu hạ trước mặt người.”

Hạ Vân Tự gật đầu, lại hỏi: “Tiền thưởng thì sao?”

Oanh Thời đáp: “Đã chuẩn bị ổn thỏa, năm đồng bạc mỗi túi tiền, đã chuẩn bị sẵn năm mươi cái.”

Hạ Vân Tự thầm tính toán, phân phó: “Cung nhân của phi tần thưởng năm tiền, người của lục cung thưởng thêm một hai tiền đi.”

Oanh Thời ngẩn ra: “Nương tử muốn tạo dựng mối quan hệ, sao không thưởng thêm cho cung nhân các cung tới? Bọn họ đều rất được yêu thích trước mặt các vị nương nương.”

Hạ Vân Tự chậm rãi lắc đầu: “Là vì bọn họ được nương nương các cung yêu thích nên chắc chắn đều là người trung thành. Tạo dựng mối quan hệ không thể chỉ dùng tiền, mà chúng ta cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào họ. Nhưng đối với sáu thượng cục, ngày thường tiền thưởng của họ không nhiều bằng cung nhân hầu hạ bên cạnh chủ tử, trong cung chuyện cần lo liệu rất nhiều, ngày sau không tránh những lúc cần nhờ vả, hiện tại thưởng thêm ít tiền cho họ, nếu thật sự gặp chuyện cũng tiện mở miệng.”

……………………..

Hôm sau, mặt trời lên, nhóm cung tần mới chính thức đi chào hỏi. Hạ Vân Tự đã dậy từ sớm, chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ liền tới Cẩm Hoa Cung.

Theo quy củ, chào hỏi nên hành đại lễ với Hoàng Hậu nương nương. Nhưng không có Hoàng Hậu, các nàng phải ra mắt với phi tử. Hiện giờ Hoàng Hậu đã về cõi tiên, Quý Phi nửa năm trước cũng bạo bệnh bỏ mình, cung quyền rơi vào tay Chiêu Phi, cho nên chào hỏi đương nhiên phải tới Hạo Nguyệt Điện – Cẩm Hoa Cung của nàng ta.

Hạ Vân Tự tới trước cửa Cẩm Hoa Cung, sửa sang lại cảm xúc tâm tình. Các phi tần đã tới từ sớm, người có tư lịch theo quy của vào điện thưởng trà, bảy người mới được sách phong đứng bên ngoài, an tĩnh chờ truyền triệu.

Giờ Mẹo hai khắc, cuối cùng cũng có một đại cung nữ của Hạo Nguyệt Điện vén màn đi ra, cung kính hành lễ: “Các vị nương tử mạnh khỏe.”

Các nàng từng người khom lưng, cung nữ kia liền khẽ cười: “Nhóm nương tử xin đi theo nô tỳ.”

Hạ Vân Tự cùng sáu người khác an tĩnh theo đại cung nữ vào điện, lại theo quy củ được học lúc trước đứng thành hai hàng. Nhân số bị lẻ, Hạ Vân Tự phân vị cao nhất một mình đứng ở giữa phía trước.

Bảy người các nàng cùng hành lễ: “Chiêu Phi nương nương vạn phúc kim an.”

Một câu ngắn ngủi nhưng như yến ngữ oanh thanh, vô cùng êm tai.

An tĩnh một lúc, ngữ khí của Chiêu Phi mang theo ba phần biếng nhác vang lên: “Có thể.”

“Có thể”, đó là ý tứ miễn lễ, chẳng qua là cách nói ngắn gọn nhất mà thôi.

Bảy người lại an tĩnh đứng lên, Hạ Vân Tự đứng đầu ngay lập tức chú ý tới ánh mắt sâu thẳm của Chiêu Phi.

Không quá sợ hãi, nàng bình tĩnh nâng mi mắt đối diện với nàng ta nhưng vẫn cúi đầu duy trì bộ dáng cung kính.

Giai Huệ Hoàng Hậu quá cố là thân tỷ tỷ của nàng, nàng đương nhiên quen thuộc, Quý Phi nửa năm trước bạo bệnh mà chết nàng từng có cơ duyên gặp một lần, nhưng những phi tần còn lại trong cửu trọng cung khuyết nàng đều chưa từng gặp mặt.

Hiện giờ thấy Chiêu Phi một thân cung trang thế này, trong đầu bất giác hiện lên vô vàn suy nghĩ.

Nữ tử cầm quyền ngồi trên kia cũng đang đánh giá nàng.

Chiêu Phi tiến cung khi Giai Huệ Hoàng Hậu còn tại thế, khi đó Hạ Vân Tự thường xuyên tiến cung thăm hỏi, nhưng mỗi lần tới đều đến thẳng Tiêu Phòng Cung của Hoàng Hậu.

Hôm nay cũng là lần đầu Chiêu Phi gặp nàng.

Hạ Vân Tự và nàng trong tưởng tượng hoàn toàn đối lập.

Nàng ta cho rằng tỷ muội thân cận như vậy, tính tình hẳn sẽ vô cùng tương tự, nhưng không ngờ Hạ Vân Tự lại minh diễm quyến rũ như thế.

“Hạ Tài Tử quả nhiên không giống người thường.” Chiêu Phi lười nhác mà cười, “Chẳng trách Thái Hậu lại trực tiếp giữ Hạ Tài Tử ở lại, thậm chí còn chèn ép bổn cung phân vị cho ngươi phải cao hơn Bảo Lâm nửa phần.”

Thanh âm nhu hòa nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng, nàng ta vốn muốn phong Bảo Lâm Đường Lan Chi làm Tài Tử, lại vì Thái Hậu muốn nâng đỡ Hạ Vân Tự mà đè ép vị phân của Đường Lan Chi.

Không để ý tới ánh mắt phẫn nộ phía sau, Hạ Vân Tự bình tĩnh, nhấp môi cười: “Chiêu Phi nương nương quá khen.”

“Đều ngồi đi.” Chiêu Phi nhẹ giọng.

Mọi người hành lễ, theo thứ tự mà ngồi xuống.

Ghế ngồi trong cung đều được an bài theo phân vị, bảy người mới trúng cử đều ngồi phía sau, tuy vậy nhưng giữa mọi người không cách nhau xa lắm.

Chiêu Phi rõ ràng thân cận với Đường Lan Chi nhất, vừa nói vừa cười, còn ở trước mắt các nàng thưởng một bộ trang sức. Diễn xuất tự nhiên như vậy một là vì mượn sức, hai cũng là muốn nói rõ với bọn họ, Đường Lan Chi là người dưới trướng nàng ta, không được khi dễ.

Đường Lan Chi cũng thật sự đáng để Chiêu Phi chiếu cố. Nàng ta giống Hạ Vân Tự đều mười bảy tuổi, là nữ nhi của một vị hàn lâm trongg Hàn Lâm Viện, tuy là thứ nữ nhưng có đọc sách, gương mặt thanh lệ dịu dàng khiến người ta vừa nhìn đã thích, được sủng ái cũng không phải việc khó khăn gì.

Nói đến cùng, đúng lúc tuyển chọn ngày đó nàng ta và Hạ Vân Tự xảy ra chút mâu thuẫn, hiện tại lại đầu quân cho Chiêu Phi, đúng là khiến Hạ Vân Tự phải cảm thấy là địch hay bạn đều có duyên phận.

Có người đắc ý, cũng có người thất vọng. Tuyển tú lần này còn có Khương thị, xuất thân không tệ nhưng chỉ được phong chính bát phẩm Thục Nữ. Trong lúc nói chuyện, nàng ta rõ ràng có ý nịnh bợ Chiêu Phi nhưng thái độ Chiêu Phi lại vô cùng lạnh nhạt, có lẽ là vì tướng mạo tầm thường của nàng ta.

Trò chuyện một hồi, đám đông đứng dậy rời khỏi Cẩm Hoa Điện, chỉ còn Đường Bảo Lâm ở lại. Không cần nói cũng biết, Đường Bảo Lâm sẽ là người đầu tiên được thị tẩm.

Đương kim Thánh Thượng không màng tới hậu cung, tuyển tú lần này tất cả giao cho Chiêu Phi, ngay cả ngày tuyển chọn cũng không tới nhìn một cái, chuyện lần đầu thị tẩm hẳn cũng sẽ do Chiêu Phi an bài.

So với người phân vị thấp hơn thị tẩm trước, Hạ Vân Tự không hề vội vàng. Thanh thản nhẹ nhàng về Nhu Lan Quán, nghỉ ngơi nửa khắc, Tố Thu hầu hạ bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Nương tử, Chu Huy Nga của Uyển Hà Hiên đến vấn an.”

“Chu Diệu?”

Thấy Tố Thu đáp vâng, nàng liền gật đầu: “Mời vào đi.”

Chu Diệu cũng là cung tần trúng cử trong tuyển tú lần này, so với Hạ Vân Tự nhỏ hơn một tuổi, năm nay mười sáu, được phong chính thất phẩm Huy Nga, đứng thứ ba trong bảy người mới.

Thục Phương Cung hiện tại chỉ có hai người các nàng, Hạ Vân Tự phân vị cao nhất, nàng ấy tới vấn an là chuyện thường tình.

Rất nhanh, Chu Diệu vén màn tiến vào, hành lễ: “Tài Tử nương tử vạn an.”

“Miễn lễ, mau ngồi.” Hạ Vân Tự hòa khí tiếp đón nàng ấy.

Oanh Thời tiến lên dâng trà, Chu Diệu nhấp một ngụm, cười nói: “Thần thiếp còn tưởng một mình lẻ loi bị Chiêu Phi nương nương an bài tới đây, không ngờ được Tài Tử tỷ tỷ cũng ở nơi này.”

Hạ Vân Tự nhíu mày, hỏi: “Ngươi cũng biết chuyện của Thục Phương Cung?”

“Trong cung có ai mà không biết?” Chu Diệu khẽ cười.

Hạ Vân Tự cười nhạt: “Biết nhưng coi như không biết là được.”

Còn những so đo kia đều nên giấu trong lòng. Nàng và Chu Diệu lần đầu gặp mặt, căn bản không biết gì về đối phương, cho nên không có đạo lý nói nhiều.

Chu Diệu nhìn nàng, lại nói: “Tài Tử tỷ tỷ, huynh trưởng của thần thiếp là môn sinh của Hạ đại nhân.”

Câu này ngược lại khiến Hạ Vân Tự sửng sốt.

Phụ thân nàng ngày thường nghiêm khắc, thu nhận rất ít môn sinh, có thể ở lại phẩm hạnh tuyệt đối không tồi, hơn nữa còn phải là người có đầu óc. Học sinh mười ba mười bốn tuổi bái sư, có thể theo tới mười sáu mười bảy tuổi không còn mấy ai.

Chu Diệu hiện tại mười sáu, vậy huynh trưởng của nàng…

“Huynh trưởng của ngươi là Chu Khải?”

“Đúng vậy.” Chu Diệu mỉm cười, “Nghe nói nữ nhi Hạ gia cũng tiến cung, huynh trưởng đã dặn dò thần thiếp phải tới cửa bái kiến, ai ngờ vừa lúc ở cùng một cung, đúng là duyên phận.”

Hạ Vân Tự gật đầu: “Đúng là duyên phận.”

Nhưng chưa chắc đã thật sự là duyên phận.

Thục Phương Cung rất gần Tử Thần Điện, chỉ nhìn như vậy nơi này vô cùng lý tưởng, chỉ là không biết do cơ duyên trùng hợp hay phong thủy không tốt, phi tần trong Thục Phương Cung này không ai sống thọ.

Hoặc là bệnh chết, hoặc là khó sinh, tam triều đã có hơn mười người ở Thục Phương Cung hương tiêu ngọc nát. Đến Càn An triều, nơi này không còn phi tần nào sống, mà hai người các nàng lại bị an bài ở đây.

Tuyển tú lần này, phân vị của nàng cao nhất, tiếp đến là Đường Lan Chi, rồi sau đó là Chu Diệu. Chiêu Phi an bài bọn họ ở chỗ này đương nhiên là để Đường Lan Chi chính mình coi trọng thuận buồm xuôi gió.

Vận mệnh chú định vốn đã nói không rõ, ai có thể biết trước được nó có bị ảnh hưởng hay không?

Chu Diệu nhìn ra Hạ Vân Tự không muốn tiếp tục chủ đề này, nhưng mẫu thuẫn một hồi, Chu Diệu vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: “Tài Tử nương tử… Thần thiếp muốn cầu người cho ý kiến chủ ý của mình.”

Hạ Vân Tự nhìn nàng ta: “Chủ ý gì?”

“Trong mấy ngày này, Hoàng Thượng có lẽ sẽ gặp chúng ta.” Chu Diệp nhấp môi, “Thần thiếp muốn cầu xin Hoàng Thượng đưa thần thiếp ra khỏi cái nơi quỷ quái này, người xem có được không? Từ lúc được sắc phong thần thiếp đều suy nghĩ vấn đề này, nhưng tới nay vẫn chậm chạp không có đáp án.”

Hạ Vân Tự thả lỏng tâm trạng vài phần, cẩn thận vì nàng ta mà suy nghĩ, lắc đầu: “Đừng nói.”

Chu Diệu nhíu mày.

Hạ Vân Tự chậm rãi giải thích: “Hậu cung vốn không hề thái bình, có nơi nào mà không có người chết? Nơi này liên tiếp hơn mười người đoản mệnh, nơi khác có lẽ còn có chết oan, chết thảm, hàm oan tự sát… Nếu ngươi so đo chuyện này, trong cung sợ là không còn nơi có thể để ngươi sống yên. Huống hồ dời cung, không ít người sẽ phải bận rộn, Hoàng Thượng chủ động mở miệng còn được, nếu ngài ấy không nhắc tới, ngươi vừa tiến cung đã chạy đi cầu xin, nói không chừng sẽ chọc giận ngài ấy.”

“Nhưng nơi này thật sự…” Chu Diệu nhỏ giọng nỉ non, trên mặt lộ rõ không vui, nhưng nghiêm túc cân nhắc một phen, cảm thấy lời Hạ Vân Tự nói không hề sai, liền nặng nề thở dài, “Tỷ tỷ nói đúng, trước nhịn một chút, ngày sau nếu có cơ hội được sủng ái, lại nói cũng không muộn.”

Nếu không được sủng ái, phỏng chừng dọn tới đâu cũng không vậy, như thế trước mắt không cần để ý tới chỗ ở.

Hạ Vân Tự cười trêu ghẹo: “Ta thấy muội muội xinh đẹp hơn Đường Bảo Lâm kia vài phần, khẳng định sẽ có cơ hội được sủng ái.”

“Tỷ tỷ đừng trêu ghẹo như vậy…” Chu Diệu đỏ mặt, lại đánh giá Hạ Vân Tự một phen, thoáng chần chờ, nói, “Có điều tỷ tỷ, có câu này… Tỷ tỷ đừng chê muội nhiều chuyện.”

Hạ Vân Tự gật đầu: “Ngươi cứ nói.”

“Muội nghe cung nhân nói Hoàng Thượng thích nữ tử dịu dàng hiền thục, vừa rồi chào hỏi nhìn cách trang điểm của các vị nương nương, lời này hẳn không phải giả. Nếu là vậy, trang phục của tỷ tỷ hôm nay…” Nàng ta chần chờ, cố gắng nói chuyện một cách uyển chuyển, “Cũng không phải không tốt, chỉ là quá mức minh diễm.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN