Vạn Giới Gian Thương - Chương 40: Chơi nhạc trẻ vui vẻ bằng đàn tranh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Vạn Giới Gian Thương


Chương 40: Chơi nhạc trẻ vui vẻ bằng đàn tranh


Dịch giả: bekhovobien_quaydaulabo
Biên: KenSeki

Sau một hồi giảng giải, nhận thấy Vô Nhai Tử có dấu hiệu sắp nổi điên.

Thì rốt cuộc Thôi Bác Văn cũng ngừng lại, bắt đầu nghiêm túc hỏi: “Vô Nhai Tử tiền bối, không phải toàn thân người bị tàn phế sao? Sao bây giờ lại biến thành con khỉ thế này?”

Vô Nhai Tử nghe được lời này, thì thở dài một cái, nói: “Ai nói ta bị liệt, năm xưa sau khi bị nghịch đồ Đinh Xuân Thu ám toán, ta vẫn ẩn cư ở trong cốc này, đồng thời bày ra thế cờ Chân Lung để tìm người hữu duyên thu làm đệ tử, ngươi nghe ở đâu nói ta bị tàn phế?”

Thấy Thôi Bác Văn rốt cuộc không gọi mình là khỉ trắng nữa, thì Vô Nhai Tử cũng lấy lại được bình tĩnh, dù sao năm nay lão cũng đã qua tuổi 90 rồi, còn sóng gió nào mà chưa trải qua, tâm tính tự nhiên vượt xa người thường, đương nhiên chủ yếu vẫn là bởi vì người dưới mái hiên không thể không cúi đầu a…

Thôi Bác Văn suy nghĩ một chút cảm thấy cũng có lý, những gì hắn biết là ở thế giới cũ củahắn, còn đây là một thế giới khác, ăn một cây nấm liền có thể biến thành con khỉ. Chuyện bị tàn phế kia cũng không hẳn là sự thật rồi.

“Được rồi, là ta nghe giang hồ nói vậy, ta cũng chỉ hỏi lại mà thôi” Lão Thôi không thể nói thẳng là hắn đã xuyên việt đến đây… còn đã từng đọc qua tiểu thuyết có nói về lão từ trước được.

Vô Nhai Tử vuốt vuốt chòm râu mép, nhưng sao động tác này rất giống… Dù sao cái mặt lông lá này của lão cũng không phân biệt được đó có phải chòm râu không nữa. Lão nói: “ Thì ra là thế, chắc là tin đồn do đồ đề ta truyền ra, ngươi cũng biết đấy, với bộ dạng này của ta cũng không thể gặp được người ngoài.”

Thôi Bác Văn ra vẻ đồng tình sâu sắc với lão nói: “Thật là khổ cho ngài rồi, Vô Nhai Tử tiền bối yên tâm, tên khốn Đinh Xuân Thu kia đã bị ta phế, giờ này không biết sống chết thế nào, nhưng là xong đời rồi.”

Vô Nhai Tử nghe vậy thì sửng sốt!

Đinh Xuân Thu chết rồi sao…Thật sự là tạo hóa trêu ngươi, tuy rằng Đinh Xuân Thu tội ác tày trời, nhưng cũng là một đời kiêu hùng thế mà cứ chết đi như vậy, đúng là ông trời có mắt.

“Ha ha ha, tên nghịch đồ này, chết hay lắm. Thiếu hiệp đã thay ta báo thù rồi. Đúng là thiện có thiện báo, ác có ác báo, ông trời có mắt, không tin hãy ngẩng lên mà nhìn, thiên đạo không bỏ qua cho ai cả.”,

Thôi Bác Văn nghe những lời này như thế nào lại có cảm giác lạnh buốt sống lưng, hắn cảm giác Vô Nhai Tử còn ám chỉ cái gì khác…

Giống như ám chỉ hắn vậy, Thôi Bác Văn vội vàng cười ha hả nói: “Vô Nhai Tử tiền bối, sau này người có tính toán gì không?”

“Tính toán cái gì?”

Vô Nhai Tử lắc đầu, hít sâu một hơi nói:

“Vốn là ta muốn tìm một truyền nhân để truyền lại công lực cho hắn, sau đó để cho hắn tay ta báo thù nhưng hiện tại thiếu hiệp đã giúp ta báo được đại thù, còn về phần những chuyện khác sao thìngươi nhìn tình trạng của ta bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ thì còn tính toán được gì sao? Cây nấm kia chính là thiên hạ kì vật, vô cùng hiếm có, không biết có thứ gì giúp ta biến trở về hình người như cũ không?

Thôi Bác Văn lập tức tỉnh táo tinh thần nói: “Vô Nhai Tử tiền bối, ngươi xem ta thế nào, ngươi xem công lực của ngươi để lại cũng không làm gì, hay là truyền cho ta đi.”

“Ngươi?” Vô Nhai Tử nhìn Thôi Bác Văn từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: “Ngươi có tinh thông cầm, kì, thi, họa không?”

“Không có!” Thôi Bác Văn lắc đầu.

“Thế có tinh thông thi từ ca phú?”

“Ách? Biết một chút, nhưng không giỏi lắm.” Thôi Bác Văn gãi gãi đầu, mấy thứ này đều là học vấn thời cổ đại, một sinh viên đại học tài chính như hắn thì học những cái này để làm gì, cổ văn hắn không biết, thơ hắn không thuộc, không biết là hát được mấy ca khúc hiện đại có được tính là biết hay không đây…

“Hừ! Trẻ con không dễ dạy, cái gì ngươi cũng không biết thì sao đủ tiêu chuẩn để làm đồ đệ ta. Muốn làm đồ đệ ta thì bát nghệ phải tinh thông, ta không thể để tên tuổi Tiêu Dao phái hủy hoại ở trên tay ngươi được”

Vô Nhai Tử hất tay, quay người làm điệu bộ như một con khỉ cao lớn.

Khóe miệng Thôi Bác Văn co giật, nếu hắn nhớ không lầm thì chẳng phải cuối cùng lão gia hỏa phải bất đắc dĩ truyền công cho một tên hòa thượng mà? Lúc đó lão không sợ làm mất mặt Tiêu Dao phái sao?”

Còn nói lại,thì hắn cũng đã giúp lão báo thù, coi như là có ân đối với lão đi, thế mà đây là cái thái độ gì đây…còn nói trẻ con không dễ dạy?

Còn cái gì mà không đủ tiêu chuẩn?

‘Ta xem lão già cố ý làm hàng, không phải chỉ bảo ngươi là con khỉ sao, mà ngươi đúng là con khỉ còn gì.‘

“Không phải chỉ là tinh thông bát nghệ thôi sao sao? Bây giờ ta học cho ngươi xem!” Thôi Bác văn xoa xoa bàn tay nói.

Vô Nhai Tử cũng không thèm để ý, nói học liền học được sao?? Nơi này tuy có truyền thừa bát nghệ của lão nhưng không phải kẻ nào cũng trong nhất thời nửa khắc có thể học hết, hơn nữa còn phải tinh thông.

Vô Nhai Tử còn chưa nói gì, thì lập tức nhìn thấy Thôi Bác Văn đã liên hệ với Tiểu Y, rồi trong nháy mắt, tất cả tri thức về bát nghệ đều truyền vào trong đầu hắn. Cái gì mà cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, toàn bộ đều học, thuận tiện còn đem những bí tịch võ công kia thuận tiện học luôn, không tính số lượng kiến thức mà một lần học chỉ tốn có 500 năng lượng,.

Thôi Bác Văn mở mắt nói: “Tốt rồi, ta đã học xong…”

Vô Nhai Tử đầu óc u ám, ‘Nói đùa gì vậy? Nhắm mắt một lần là học xong?’ Lão tuyệt đối không tin, nói:” Vớ vẩn, ngươi cho rằng giả bộ nhắm mắt thì có thể gạt ta tin là ngươi đã học xong sao?”

“Ngươi không tin ta?” lần này Thôi Bác Văn học một lúc tám môn nghệ thuật, còn có thêm một niềm vui bất ngờ khác, là trong đống bí tịch võ công kia mặc dù là đống sách vở mà Tô Tinh Hà sưu tầm, nhưng trong đó có một quyển Tiêu Dao Quyền chính tông của phái Tiêu Dao.

Việc này làm cho hắn vui vẻ quá nỗi, bản thân hắn hiện giờ đang thiếu một cuốn võ kỹ, những loại võ công tạp học linh tinh của Tô Tinh Hà cất giữ thì hắn không thèm để mắt, chỉ cuốn Tiêu Dao Quyền này là làm hai mắt hắn tỏa sáng,.

“Tiểu Y, đưa đàn đây!” Thôi Bác Văn thấy lão Tô không tin thì lập tứcn vẫy tay, trong nháy mắt, Tiểu Y đã chế tạo một chiếc đàn tranh.

Thôi Bác Văn ôm đàn ngồi xuống đất, điều chỉnh tư thế, vuốt nhẹ dây đàn.

Lập tức, một bản nhạc vang lên, âm thanh uyển chuyển dịu dàng vui sướng như tri âm lâu ngày gặp lại trong đó còn lộ ra vẻ hoạt bát tinh nghịch, Vô Nhai Tử kinh sợ ngây người, đây là khúc nhạc gì vậy?

Trong lúc nhất thời, lão nghe như si như say, có điều lão cảm thấy trong khúc nhạc dường như còn thiếu một chút gì đó, nhưng cụ thể lại không biết được là cái gì.

Khúc nhạc kết thúc

Vô Nhai Tử không thể chờ đợi được nữa vội mở miệng hỏi: “Đây là ca khúc gì vậy? Vì sao ta chưa từng nghe qua…”

Thôi Bác Văn nhe răng cười: “Muốn biết sao?”

Vô Nhai Tử điên cuồng gật đầu!!

“Được thôi, truyền công cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết..”

“Không có khả năng! Ngươi chẳng qua chỉ biết chút da lông, hừ….”

“Thật không truyền?” Thôi Bác Văn cũng đã nhìn ra được là lão gia hỏa này đang trả thù hắn đây, về phần khúc nhạc vừa rồi, đúng là không phải ca khúc của thời đại này, đó chính là ca khúc mà hắn ưa thích nhất thời đại học, trước đây hắn chơi bằng ghi ta, không ngờ sử dụng đàn tranh tấu lên lại ra cũng rất thú vị.

“Đừng hòng!” Vô Nhai Tử nói như chém đinh chặt sắt.

Rốt cuộc thì lão cũng kiếm được cơ hội trả thù tiểu tử ghê tởm kia. Không để cho hắn quỳ ở đây 3 ngày 3 đêm, tuyệt không thể truyền công lực cho hắn, dám mở miệng mắng ta là khỉ, còn ném chuối tiêu cho lão nữa chứ, nhưng nói lại thì công nhận nảichuối tiêu kia có mùi vị không tệ, so với mấy thứ rau xanh thì ăn ngon hơn nhiều…

“Như vậy sao? Tiểu Y, ngươi hiểu biết nhiều, có biết loại quả nào giải được chất độc của cây Nấm Đầu Khỉkia không?” Thôi Bác Văn chậm rãi hỏi Tiểu Y.

Tiêu Y nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút nói: ”Loại đồ biến hình cấp thấp như thế có cả nghìn loại, ta thật sự không nhớ rõ lắm…:”

Cái đầu khỉ của Vô Nhai Tử ngốc trệ,.. ‘Cấp thấp? Đây chính là thiên hạ kì vật đấy, như thế nào trong miệng nàng lại biến thành đồ cật cấp thấp vậy?’

Nếu không phải lão bị điên thì thế giới này quá điên cuồng rồi.

‘Nhất định tiểu tử này muốn lừa gạt ta truyền công lực cho hắn, không thể tin hắn được. Đúng, nhất định là vậy!’

Về phần Tiểu Y, thì đúng là nàng không có nói khoác. Loại nấm có thể khiến người biến hóa tại trong thế giới này có thể rất hiếm có, nhưng ở những vị diện cao cấp hơn thì mấy thứ này nhiều nhất chỉ lấy ra làm trò đùa, dù không có quá nhiều nhưng chẳng được mấy trăm thì cũng mấy chục loại, nếu như trong tự nhiên không có thì nàng cũng có thể làm được vài loại đan dược cũng có tác dụng tương tự.

Thôi Bác Văn suy nghĩ một chút thì cũng hiểu được, Tiểu Y là Giới linh của Vạn Giới Chỉ Hoàn, có đồ chơi gì mà chưa thấy qua, tuy rằng hiện tại trí nhớ không được đầy đủ nhưng loại vị diện cấp thấp như Thế giới Thiên Long này thì thật sự không có thứ gì có thể khơi dậy hứng thú của nàng.

“Vậy đi, Tiểu Y, có thứ gì có thể khiến người này khôi phục trạng thái bình thường không?”

Thôi Bác Văn suy nghĩ một chút, thay đổi cách hỏi một chút, mắt liếc về phía Vô Nhai Tử, thấy lão dù đang quay lưng về phía bọn họ nhưng mà vành tai lão đã vểnh lên cao rồi.

“Vậy thì nhiều lắm, Hoàn Dương Thủy, Bản Nguyên Kim Đan, Thần Hồn Cửu Trọng Liên, còn có rất nhiều loại nữa”

Tiểu Y tùy tiện kể ra một đống tên.

Dọa cho Vô Nhai Tử nhảy dựng, vấn đề mà bản thân lão dốc sức mấy chục năm mà không tìm ra biện pháp thế nào trong miệng tiểu cô nương kia lại đơn giản đến vậy, lại còn nhiều không kể xiết..

“A….. Đơn giản như vậy sao…” Thôi Bác Văn nói xong mấy câu này, cũng không để ý tới Vô Nhai Tử nữa mà đi xem xét quyển Tiêu Dao Quyền Kinh kia.

Trong lúc nhất thời Vô Nhai Tử thấy Thôi Bác Văn không để ý đến hắn, thì trong lòng không khỏi sốt ruột.

Thời gian cháy hết một nén nhang trôi qua.

Vô Nhai Tử như khỉ bị đốt mông đứng ngồi không yên, ‘Việc này không đúng, không phải là tiều tử này nên đến cầu xin lão sao? Sau đó giúp lão biến trở lại thành người bình thường, rồi lão mới miễn cưỡng mà truyền công lực cho hắn sao?’

‘Tại sao tên này còn ngồi yên ở đó?’

Lão bèn mở miệng nói: “Này, tiểu tử, ngươi không muốn công lực của ta nữa sao?”

“Không muốn! Ta là người biết nói đạo lý, không thích ép buộc người khác.”

“Không…. Không muốn?” trong lúc nhất thời Vô Nhai Tử chỉ còn biết đứng chết sững tại chỗ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN