Vạn Giới Gian Thương - Chương 7: Bắt đầu chương trình dạy dỗ hằng ngày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Vạn Giới Gian Thương


Chương 7: Bắt đầu chương trình dạy dỗ hằng ngày


Dịch giả: KenSeki

Giờ phút này cả thế giới như dừng lại.

Thôi Bác Văn cảm thấy chẳng còn thiết sống nữa.

Cái quần cỏ, không sớm không muộn, hết lần này đến lần khác không sao, lại chọn đúng lúc này để rách.

Quan trọng nhất là lúc này hắn đang mang tư thế của một cao nhân tiền bối, thật sự là mất hết mặt mũi.

“Tiền bối… Người… hình như bị rơi mất quần.” Giọng nói yếu ớt của Đoàn Dự vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, trong giọng nói còn tràn đầy sự bối rối!

Lão Thôi Bác Văn cảm thấy tối tăm mặt mũi.

Cái trên họ Đoàn này thật là cái bình đất, không có một chút năng lực tế nhị.

Hiển nhiên hắn đã tự biết rằng đã bị rơi mất quần, nhưng họ Đoàn ngươi cũng không cần phải nói ra như vậy!

Làm như thế, khiến mọi người đều cảm thấy lúng túng.

Cứ như thế thì tương lai nhà ngươi khó có thể kiếm được bằng hữu! khó đào tạo…

“Khục… Không tệ, ngươi quả là người không sợ cường quyền, có can đảm, rất thẳng thắn! Bản tính trong sáng ngây thơ như trẻ sơ sinh, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi”

Thôi Bác Văn ho nhẹ, đành chỉ có thể bất chấp ngượng ngùng mà ngồi xuống bên cạnh, cũng nhờ Lão Thôi có da mặt dày hơn bất kỳ người bình thường nào khác, nếu không đã thành bộ dáng lúng túng không biết làm thế nào rồi!

Đoàn Dự giật mình hiểu ra, thì ra đây là khảo nghiệm đối với bản thân, liền vội vàng cúi đầu thật sâu thi lễ, nói: “Tiền bối khen sai rồi, thật sự thì vãn bối có chút sợ hãi!”

“À, Đoàn Dự này! Ừm,! Ngươi có thể cho ta mượn cái áo choàng mặc tạm một lát được không!?”

“Mặc dù hơi lòng vòng một chút, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút mất mặt a!”

Thôi Bác Văn cảm giác rất muối mặt, nhưng mà không mượn không được, lúc này còn đi đan lá cây thì không kịp, mà hắn cũng không có dự trữ lá cây để đan quần áo, chỉ đành mượn tạm cái áo choàng của Đoàn Dự mặc đỡ một chút.

Dù sao hai năm trước hắn cũng không nghĩ đến việc sẽ phải mặc quần áo bằng lá cây để gặp người khác, cho đến khi Đoàn Dự đến, đánh úp thế này làm hắn trở tay không kịp.

..

Đoàn Dự thầm tự trách bản thân ngu ngốc, đáng lẽ hắn phải chủ động một chút, đem áo choàng qua trước mới phải. Hiện tại để vị tiền bối này phải nói ra trước thì thật là quá thất lễ rồi.

Thôi Bác Văn mặc dù lúc trước cao hơn một chút, lại cũng béo hơn, nhưng sau hai năm quả dại uống nước lã, thì thân thể thịt mỡ của hắn đã bị tiêu hao đi gần như không còn gì, bây giờ không xác gì dân Châu Phị chạy nạn.

Áo choàng của Đoàn Dự mặc dù có nhỏ một chút, nhưng mặc lên thì cũng miễn cưỡng coi như vừa người.

Chỉ có điều là nhìn không ra thể loại thời trang gì, vốn dĩ cái áo choàng này phải có áo lót bên trong mới thành một bộ, nhưng hắn thì lấy đâu ra áo mặc bên trong, chẳng nhẽ lại lấy nốt áo của Đoàn Dự thì không được tốt cho lắm.

Tuy rằng Lão Thôi đã có ý đó trong đầu, nhưng cũng không thực sự mở miệng xin nốt.

Mặc áo xong, Thôi Bác Văn lại tiếp tục thi triển Lăng Ba Vi Bộ thêm một lần.

Lần này thì Đoàn Dự chăm chú quan sát vô cùng cẩn thận, Thôi Bác Văn cũng không có giấu giếm gì cả, đem tất cả kỹ xảo cùng khẩu quyết của Lăng Ba Vi Bộ, vừa thi triển vừa giảng giải cho Đoàn Dự nghe.

Sau nửa canh giờ, Thôi Bác Văn dừng diễn luyện bộ pháp, dù sao dạy dỗ người khác không giống như đi đánh nhau,về cơ bản thì Lão Thôi là vừa học vừa dạy mà thôi.

“Cảm tạ sư phụ đã dạy dỗ, đệ tử Đoàn Dự xin nguyện rằng chừng nào còn sống, sẽ luôn kính cẩn hầu hạ sư phụ, để báo đền ơn truyền dạy hôm nay!” Ngay khi Thôi Bác Văn đem trọn vẹn Lăng Ba Vi Bộ truyền cho Đoàn Dự, thì đột nhiên Đoàn Dự quỳ xuống, ba lạy chín đập đầu hành lễ với Thôi Bác Văn.

Thôi Bác Văn hơi sững sờ! Tình huống gì thế này, hắn còn chưa nói là muốn thu Đoàn Dự làm đồ đệ mà! Chẳng lẽ lại là một cái lợi ích khác của việc xuyên không sao, tùy tiện nói vài ba câu, thì liền có một đống người kéo đến muốn bái sư, rồi lại còn khóc lóc hò hét đòi bái lão cúng tế như con rùa ngàn năm!

Thân thể Lão Thôi chấn động! Nhìn Đoàn Dự rồi hỏi:

“Đoàn Dự, ta nói sẽ nhận ngươi làm để tử lúc nào? Ngươi có ý gì? Chẳng nhẽ ngươi cho rằng ta dạy ngươi công pháp là có mưu đồ riêng sao, hử ~”

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với người ở thế giới này, vừa gặp đã đòi đến bái sư khiến Thôi Bác Văn thấy chưa quen, nhưng bảo hắn giả bộ làm cao một chút thì vẫn được!

“Sư phụ, người hiểu lầm rồi, người đã truyền võ công cho ta, lại giải thích nghi hoặc, đem bộ pháp tinh diệu như thế truyền cho ta, không chút nào giấu diếm tận tâm dạy dỗ cho ta! Đồ nhi nào dám quên ân tình cao như núi này của người, xin người thu nhập đồ nhi.”

Dứt lời, Đoàn Dự liền cúi gập đầu! Dáng vẻ kiên định, nếu Thôi Bác Văn không đồng ý, thì hắn quỳ mãi không thôi.

“Không được! Ta và ngươi chẳng qua chỉ là có một chút duyên…”

“Xin sư phụ thu nhận đồ nhi!! “

“Không được! Ta chẳng qua là thấy cốt cách của ngươi…”

“Kính xin sư phụ nhận đồ nhi! Đồ nhi chính là thế tử của Đại Lý Đoàn gia”

“Không được! ngươi và ta bất đồng thế hệ…”

“Kính xin sư phụ nhận đồ nhi, cho dù hôm nay chỉ là một cái danh phận, nhưng ngày sau gia phụ chắc chắn sẽ hỗ trợ chủ trì nghi lễ bái sư thật long trọng! Đến lúc đó sẽ mời anh hùng hảo hán năm sông bốn bể đến dự lễ.”

“Được rồi!”

“Kính xin sư phụ thu… thu đệ.. hử!?”

Đoàn Dự còn định chiến đấu năn nỉ lâu dài,hắn cho rằng những cao nhân tiền bối như thế này thường không dễ dàng thu đồ đệ, hắn đã nghĩ kỹ, nếu như không thu, thì hắn sẽ một mực quỳ cho đến khi không đứng dậy nổi nữa mới thôi. Nhưng mà Đoàn Dự không ngờ Thôi Bác Văn tự nhiên nói thu cái là thu luôn vậy, hình như không giống trong tưởng tượng của hắn lắm!

Đoàn Dự làm sao hiểu được Thôi Bác Văn suy nghĩ gì chứ, ngay lúc Đoàn Dự nói sẽ tổ chức lễ bái sư hoành tráng cho hắn.

Thì đột nhiên giọng Tiểu Y vang lên, thông báo hắn vừa nhận được một vạn điểm nhân quả, mặt khác thì vốn hắn cũng có chút động tâm rồi, “Là đại lễ bái sư đó nha, người tới xem chắc không thể đến tay không được rồi.”

“Vàng bạc châu báu, danh tác họa thư gì đó, nếu không mang theo chút gì đó, chẳng khác nào tự làm tổn hại thân phận quá đi!”

Còn nữa, Thôi Bác Văn tính toán rằng ở cái thế giới Thiên Long Bát Bộ rộng lớn này, hắn cũng cần một thế lực để che chở cho hắn.

Giang sơn Nhà Hán thì rõ đã mục nát, rối tinh rồi mù lên rồi, trong khi Đại Lý vẫn tạm được coi là mưa thuận gió hòa, đã thế thì không tội gì mà không đi nương nhờ Đại Lý cả.

Rồi còn sau này, tương lai Đoàn Dự sẽ kế thừa vương vị trở thành Hoàng đế, khi đó hắn sẽ thành cái gì nhỉ, chẳng phải sẽ là Thái phó (thầy dạy học của vua) sao!

Một quyển Lăng Ba Vi Bộ đổi lấy một cái thân phận Thái phó, hà cớ gì mà không làm, mà Thôi Bác Văn hắn lại không phải kẻ ngốc.

Nói tiếp thì Đại Lý- Đoàn gia cũng có một số thứ thú vị đáng xem, chưa kể đến bộ Nhất Dương chỉ, thì Lục Mạch Thần Kiếm cũng là món hàng đáng tiền nha.

Lúc này, Lão Thôi đã bắt đầu nghĩ cách làm sao chiếm được bộ Lục Mạch Thần Kiếm rồi,! Vì dù sao hiện giờ ngoài Bắc Minh Thần Công chuyên đi hút nội lực của người khác thì hắn không có môn võ công nào khác.

“Được rồi! Nếu ngươi đã thành tâm bái sư, vậy vi sư sẽ thu nhận ngươi, nhưng nếu sau này ngươi dám làm xằng làm bậy, gây hại cho dân lành, thì thân làm sư phụ, ta sẽ ra tay thanh lý môn hộ!”

Nếu đã thu Đoàn Dự làm đồ đệ, thì cũng nên có mấy lời răng dạy như thế, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời Thôi Bác Văn thu nhập đồ đệ.

Về phần kiếm mấy lời răn dạy thì đơn giản, chẳng nhẽ không thấy heo chạy thì là chưa bao giờ ăn thịt heo sao! Tùy tiện diễn lại mấy câu thoại trong phim là được rồi.

“Đồ nhi xin ghi nhớ dạy bảo của sư phụ!”

Đoàn Dự thở dài một cái, xem sư phụ mình cũng là một nhân sĩ chính phải, nếu không đã không dặn mình không được làm điều xằng bậy rồi.

Đương nhiên hắn cũng không có bài xích mấy người tà phái, hắn quan niệm rằng nhân chi sơ tính bổn thiện, người xấu cũng có thể cải tà quy chính được.

Nhưng mà có một chính phái cao nhân làm sư phụ, từ mặt bằng chung mà nói thì cũng là khá tốt hơn một chút. Dù gì hắn cũng là thế tử của Đại Lý Đoàn gia, phụ thân hắn mà biết hắn đã bái sư, thì chắc chắn sẽ cho người điều tra, rồi chẳng may phát hiện ra sư phụ thuộc loại tà ma ngoại đạo, thì khẳng định hắn sẽ bị quở mắng, còn như bây giờ thì Đoàn Dự hắn có thể yên tâm rồi.

“Ngươi đã bái ta làm thầy, như vậy thì Bắc Minh Thần Công của sư phụ cũng nên truyền cho ngươi luôn, tương lại hành tẩu giang hồ cũng không làm mất uy danh của sự phụ!”. Nếu đã nhận Đoàn Dự làm đệ tử rồi, thì hắn cũng không thể không vì sự an toàn của Đoàn Dự mà cân nhắc kỹ một chút, bắt buộc phải dạy Bắc Minh Thần Công cho Đoàn Dự, nếu không chẳng may sau này gặp phải tứ đại ác nhân, thì chẳng phải người chết hết truyện sao?

“Đồ nhi xin tuân mệnh!”

Đoàn Dự thành thành thật thật đáp.

Thôi Bác Văn không nói nhảm nhiều, tay trái cầm ra một cuốn lụa trắng, đây dĩ nhiên chính là bản gốc của cuốn Bắc Minh Thần Công, chỉ có điều đã bị Tiểu Y xóa đi phần Lăng Ba Vi Bộ cùng chữ viết của Lý Thu Thủy.

Mà ngay lúc đó con nhỏ Giới Linh Tiểu Y đã thu luôn của hắn 100 điểm năng lượng, hiện tại hắn đã đóng mác cho con nhỏ này một cái dấu xác nhận “Hám tiền”, làm gì cũng đòi năng lượng, một kể chết vì tiền điển hình!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN