Văn Khương Công Chúa - Chương 134: Tiểu Bạch hồi tỉnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Văn Khương Công Chúa


Chương 134: Tiểu Bạch hồi tỉnh


Vén lên mành trùng trùng điệp điệp, chỉ thấy Tiểu trần trụi nằm ở trêи giường, chỉ mặc một cái tiết khố , tóc dài tứ tán, quanh thân thì ghim đầy ngân châm. Ở trước mặt nàng, dường như chỉ là một thân người chạm bằng, yên tĩnh tinh xảo rồi lại không khí trầm lặng, như con rối mặc cho người đu đưa.

Văn Khương lảo đảo tiến lên, vuốt ve  mặt hắn,  nghẹn ngào nói:

“Tại sao lại như vậy?”

Nàng một mực cho rằng biến chứng sau phát tác đó cùng người bình thường  không khác biệt, nếu như hắn có chủ tâm giấu giếm, nàng vẫn sẽ ra vẻ như không biết gì. .

Trọng Nhĩ theo sau theo vào nội thất, sau khi xem mạch, dọc theo kim châm quanh thân chuyển động, Tiểu Bạch như có như không giật giật lông mi, Trọng Nhĩ toại  rút lại thôi, sau đó hướng về phía bên ngoài gọi:

“Mau đem thuốc tới đây.”

Tang Du nghe tiếng bưng dược cốc đi vào,  quỳ bên cùng Tiểu Bạch dùng thìa nhỏ đổ vào miệng hắn.

Trọng Nhĩ thẳng thân thể, nhìn một bên Văn Khương sợ hãi không thôi, mở miệng nói:

“Bệnh của đại vương mỗi lần phát tác đều không chút dấu hiệu,, bỗng nhiên tay không thể nắm, Dịch Nha thấy thế, gấp dìu đỡ ngài ấy trở về Vị Ương cung. Bệnh này chỉ sợ là nương trong bào thai mang ra ngoài, Vệ phu nhân có khả năng bào thai khi đó bị hao tổn, âm máu chưa đủ, nên sinh ra chứng bệnhnày.  Bệnh này tối kỵ nhất ưu tư quá mức, một khi khí tức lọan liền muốn phát tác. Mấy năm trước bệnh trạng còn nhẹ, không nghĩ tới lần này lại nghiêm trọng như vậy. Sau khi đưa vào Vị Ương cung đã phát tác mấy lần, cuối cùng thế nhưng lại hôn mê. Thần đã dùng ngân châm khơi thông kinh mạch, lại phụ trợ kỳ dược… Nhưng e là  một hồi nửa đại vương mới có thể tỉnh dậy… Đại vương nhiều năm vất vả lâu ngày, cần tĩnh dưỡng một ít thời gian mới có thể bình ổn, nếu lại nhận thêm đả kϊƈɦ chỉ sợ hệ lụy khó trị .”

Tang Du buông thìa trong tay, liền lấy khăn lau khóe miệng Tiểu Bạch, rót đi vào ít, chảy ra ngoài nhiều. Văn Khương đưa ra tay:

“Để cho ta “

Tang Du nghe vậy cũng đem chén đưa cho nàng.

Văn Khương uống lên 1 ngụm xoay chuyển dùng môi ngậm lấy môi Tiểu Bạch mà mớm thuốc

Một chén thuốc mớm xong, răng môi đều tê cứng,  nàng quỵ tọa tại trước giường Tiểu Bạch, vuốt ve tóc tai tán loạn, nước mắt không thể ngăn chặn. Khuôn mặt hắn như vẽ, cơ lạnh như ngọc, làm cho lòng người xót xa không dứt…

Tang Du tiến lên khuyên bảo:

“Phu nhân, người hay là trở về đi thôi… Đại vương dấu người lâu như thế, chính là không muốn làm cho người biết. Một hồi đại vương tỉnh lại, trông thấy phu nhân e lại thương tâm.”

Nàng ngẩng đầu nhìn Trọng Nhĩ, hắn không có mở miệng, nhưng rõ ràng cũng không nguyện ý cho nàng tiếp tục lưu lại nơi này. Nàng ảm đạm đáy mắt, buộc lòng phải khàn giọng nói:

“Nếu đại vương tỉnh , ngươi lập tức báo cho ta một tiếng.”

Văn Khương lại nhìn hồi lâu,  cuối cùng đẩy cửa ra khỏi Vị Ương cung. Ánh trăng như câu, Văn Khương trong lòng  nhớ Tiểu Bạch cũng không muốn rời đi, đành phải ngồi trêи phiến đá tại ven bờ hồ,một mình hao tổn tinh thần.

Cũng không biết qua bao lâu, Văn Khương nghe thấy phía sau có thanh âm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tang Du một tay chống dao, ngồi xổm bên người nàng, đưa lên áo choàng vừa dầy vừa nặng.

Nàng bọc chặt áo choàng vưu cảm giác trời giá rét, chợt nghe cửa thủy tạ cửa cầu nổi lại là một hồi lay động, Dịch Nha hấp tấp chạy tới:

“Phu nhân, đại vương đã tỉnh … Xin mời người đi vào.”

Văn Khương bật dậy, ba chân bốn cẵng  vừa muốn đẩy cửa, Trọng Nhĩ cũng từ bên trong lui ra ngoài. Thấp giọng nói:

“Thần liền hầu tại cửa ngoài, người không cần đến quá lâu.”

Lò thuốc bên ngoài đã tắt lửa, gian phòng ấm áp, Văn Khương dừng ở bình phong sau cởi xuống áo choàng, không lưu loát gọi hắn:

“Tam ca…”

Khởi mạc trùng trùng điệp điệp, dây tua như khóc .

“Nàng đã sớm biết? Đúng không?” Tiểu Bạch thanh âm dị thường khàn khàn, sau đó thở dài nói:

“Ta ngàn vạn không muốn, chính là để nàng biết.”

Văn Khương nước mắt lại chảy ra, quỳ ngồi xuống nắm lấy hắn tay: “Tam ca, chỉ là muội lo lắng thân thể của huynh , mới ép Trọng Nhĩ nói rõ tình hình. quan hệ của chúng ta cũng

không nên có ngăn cách, không phải sao?”

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng,  nhìn nàng cười nhạt một tiếng.

“Quản Trọng đã tới chưa?” Hắn thoáng nhìn tấu chương trong tay nàng. Văn Khương biết hắn không thể lại phí công lo lắng, liền nói quanh co không biết đáp lại như thế nào.

Tiểu Bạch nhắm lại mắt

“Chuyện cho tới bây giờ, nàng và ta còn có cái gì để giấu giếm? Bọn họ tất nhiên dặn dò nàng, đừng để cho ta vất vả, hiện tại ta cũng biết chẳng lẽ còn muốn ta hao tâm tổn trí đi đoán sao?”

Hắn nhắm lại hai mắt, mệt nhoài mà thở dài khẩu khí:

“Tất nhiên là Sơn Nhung.”

Nàng nước mắt trào ra.

“Đừng đoán! Là Sơn Nhung xuống hịch văn, dự định phát binh Yến quốc…”

“Ta cũng nghĩ thế.”

Hắn nghiêng y góc gối, nhắm mắt lại, tóc dài rối tung, ý thái sơ thung.

Văn Khương khắc chế khóc nức nở: “huynh không cần fải lo lắng, trong triều đã có Đại tướng xin đánh trợ Yến…”

“Tướng sĩ đại Tề ta không thích hợp giao chiến ở nơi thời tiết lạnh, huống hồ Sơn Nhung cùng Bắc Nhung liên thủ tấn công Yến…”

“Kia sứ thần Yến quốc…”

“Tiểu muội,  đi truyền ý chỉ của quả nhân.  Thời cơ không thích hợp, trước không phát binh.”

Văn Khương thuận theo gật đầu.

” Huynh  yên tâm đi, Quản thừa tướng lấy ý chỉ huynh,  tất nhiên có thể lắng lại việc này.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN