Vân Khuynh Thiên Khuyết
Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
Nắng sớm ráng màu trên bầu trời, Khánh Nhiễm xoay người, lạnh lùng nhìn bóng trắng nhu hoà được bao bọc trong ánh sáng.
Thiếu niên vẫn mặc cẩm bào trắng nhẹ nhàng như trước, quan phát *mão buộc tóc* gắn ngọc, ánh mắt sáng như vì sao trên trời, đôi môi mỏng khẽ cong lên mang theo một nụ cười trong trẻo ấm áp. Hắn dường như không để ý tới sự lạnh lùng của Khánh Nhiễm, thậm chí còn nhướng mày cười khẽ vài tiếng, phong thái nhàn nhã. Đây chính là thiếu niên mà ngày trước Khánh
Nhiễm gặp trên đường, Phượng Anh.
Phượng Anh thấy Khánh Nhiễm dè chừng như một chú nhím nhỏ đang xù
gai, trong lòng liền biết nàng hiểu lầm mình theo dõi nàng, trên mặt nở
nụ cười khẽ mang theo vài phần vô tội và thản nhiên, hắng giọng nói.
“Phượng mỗ không muốn thế nào cả, chỉ là hôm nay trùng hợp, tâm tình
thoải mái nên dự định xuất môn để tản bộ, từ cửa môn phía sau phủ đi ra
lại trùng hợp đi ngang con ngõ này, cũng vừa vặn gặp được tiểu muội muội ngươi, chạm mặt lại vừa khéo thấy được vở kịch hay. Duyên phận như vậy, chính Phượng mỗ cũng cảm thấy kỳ diệu, tiểu nha đầu hiểu lầm cũng
phải.”
Khánh Nhiễm hơi nhíu mày, lúc này mới nhớ đến những chuyện ở trà lâu
ngày hôm qua, tựa hồ nghe được phủ đệ của Lý lão tướng quốc cũng ở trên
phố Đông của Khánh thành. Đối với lời nói của Phượng Anh, Khánh Nhiễm
tin hay không cũng không quan trọng, việc quan trọng hơn chính là hiện
tại, người này đã biết thân phận của nàng, như vậy hắn tính làm gì?
Không hiểu sao Khánh Nhiễm lại cảm thấy ánh mắt người này luôn chứa ý cười, nụ cười trong trẻo của thiếu niên không phải dịu dàng vô hại như
vẻ bề ngoài. Nàng khẽ gật đầu xem như chấp nhận lời giải thích của
Phượng Anh, lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn đem ta đi gặp quan phủ?”
“Vì sao ta lại muốn bắt ngươi đi gặp quan? Ta cũng không phải người
Chiến quốc, việc của Chiến quốc Phượng Anh cũng không muốn xen vào.
Huống hồ Vân Nghệ Vân tướng quân một đời anh hào, là tướng soái thần
dũng mà Phượng Anh đã ngưỡng mộ từ lâu. Không ngờ. . . aizz, Chiến Anh
Đế lại sát hại trung lương, thật sự làm người khác sợ hãi.”
Đôi mày của Phượng Anh hơi chau lại, đôi môi mỏng khép chặt, trong
lời nói mang theo một chút đau lòng và thất vọng, khi nói đến Vân Nghệ,
ánh mắt đen nhánh hiện lên sự ngưỡng mộ sâu đậm.
Khánh Nhiễm nghe lời nói của hắn chỉ cảm thấy sự bi phẫn từ đáy lòng
bắt đầu sôi trào mãnh liệt, ánh mắt nhìn người phía trước cũng không
tiếp tục thù địch. Nàng cố gắng thu lại nước mắt nóng hổi sắp trào ra
ngoài, lúc này mới hít sâu một hơi, lui về phía sau từng bước, chấp hai
tay khom người làm một đại lễ.
“Ngươi làm gì vậy?” Phượng Anh hơi ngẩn ra, sải bước đến phía
trước nâng Khánh Nhiễm dậy, chạm tay vào chỉ cảm thấy da thịt gầy trơ
xương của nàng, không hiểu sao lại cảm thấy xót xa, hắn đỡ lấy tay
nàng cũng không đành lòng buông xuống.
Khánh Nhiễm ngẩng đầu chính lúc đón nhận ánh mắt ngây ngẩn của hắn,
trong đôi mắt sáng như sao có chút thương tiếc, dịu dàng khiến tim nàng
thoáng lệch nhịp. Nàng vội vàng lùi về phía sau, ngẩng đầu nói: “Hôm
nay nhận được ân cứu giúp của công tử, Khánh Nhiễm cảm thấy vô cùng biết ơn, nhưng ta vẫn còn việc phải mang trong người, xin thứ cho ta. . .”
Nghe lời nói khách khí của Khánh Nhiễm, tuy là những câu cảm tạ nhưng lại rõ ràng không phải lời biết ơn thật lòng, mặc kệ cả lời giải
thích của hắn. Phượng Anh nhướng mày cười, trong mắt hiện lên vài
phần nghiền ngẫm, phảng phất như một chiếc lá lìa cành tạo nên gợn sóng
lăn tăn trong chớp mắt. Chưa chờ Khánh Nhiễm nói lời cáo từ, Phượng Anh
đã cười nói.
“Ha ha, để ta đoán xem tiểu nha đầu ngươi vội vã định đi nơi nào.
Nhất định không phải là đến quan phủ kêu oan rồi. Ta nghĩ… ngươi đang
rất nóng lòng muốn đi Tây thành, phải không? Ha ha, hiện tại tiểu nha
đầu ngươi nhất định quan tâm, người sẽ đến xác nhận hai cỗ thi thể đang
bị phơi thây đó, có phải là Vân tướng quân cùng Vân phu nhân rốt cuộc là ai, có phải như vậy không nào?”
Lời nói của Phượng Anh nhẹ nhàng từ tốn, nhưng lại làm cho Khánh
Nhiễm cả kinh, nàng quả thật là muốn đến Tây thành. Nàng cũng thực sự
muốn biết đã có người nhận ra cha mẹ nàng chưa, về phương diện khác nàng càng phải biết người sẽ đến xác nhận là ai, còn một nguyên nhân nữa,
nàng cần phải thừa dịp náo loạn lần này, để thăm dò tình hình canh gác ở pháp trường thế nào.
“Tiểu nha đầu sở dĩ diễn kịch như vậy, chính là muốn dân chúng hoài
nghi, hai cỗ thi thể đó là phu phụ Vân tướng quân. Ngươi biết Vân tướng
quân uy danh vang dội, ở Khánh thành chắc chắn sẽ có người nhận ra ông.
Nhưng hiện tại, chưa có ai có thể nhận ra hai cỗ thi thể đó, nhất là Vân tướng quân, ông đã bị hoả thiêu đến thay đổi hình dạng. Còn Vân phu
nhân, dù cho có người nhân ra nàng, nhưng dù gì nàng cũng là một phụ
nhân, người gặp qua nàng nhất định không nhiều. Nếu như có vô tình nhìn
được thì cũng chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt hơi quen , sẽ không một ai
có thể nghĩ đến chính là Vân phu nhân cả. Nhưng hiện tại không phải đã
khác rồi sao , tiểu nha đầu ngươi náo loạn như vậy, mọi người sẽ không
thể không chú ý kĩ vào hai cổ thi thể đó, mưu tính để họ trông coi thi
thể cha mẹ ngươi, và mưu tính lúc nãy là hai mưu tính khác nhau, nhưng
lại cùng được đồng thời thực hiện, có phải vậy không?”
Phượng Anh nhẹ giọng nói từng chữ, nhưng vừa dứt lời lại thấy Khánh
Nhiễm nắm chặt hai tay, nước mắt nàng rưng rưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã
trắng bệch. Hắn thế này mới biết, những lời hắn nói ra chỉ để phân tích
tình hình, lại là những lời như sát muối vào tim Khánh Nhiễm, từng câu
từng chữ hắn nói ra đều rất chói tai. Trong lúc nhất thời hắn có chút
không biết làm sao, thầm mắng chính mình hôm nay thất thường, hắn hơi do dự tiến lên một chút, từ trong lòng lấy ra một cái khăn gấm đưa đến
trước mặt nàng.
Câu nói của hắn quả thật làm cho Khánh Nhiễm đau như dao cắt, hắn một tiếng thi thể, hai tiếng thi thể, nàng đã nghẹn ngào đến không thể
thở được. Mục đích của nàng, quả thật là muốn những người quan trọng đi
xác nhận thi thể cha mẹ nàng, chỉ có như vậy nàng mới có thể thành công
khơi mào hỗn loạn trong thành, chỉ cần dân chúng phẫn nộ, nàng sẽ có
biện pháp cướp lại thi thể của phụ mẫu. Cho nên, hiện tại nàng quan tâm
nhất chính là có người bước ra xác nhận thi thể hay không, vạn nhất
trong Khánh thành không có người nhận ra mẫu thân nàng, thì tất thẩy mọi công sức của nàng sẽ đổ sông đổ bể .
Nàng gắt gao cắn môi, trước mắt mơ hồ hiện ra một chiếc khăn gấm tinh xảo, Khánh Nhiễm không muốn để ý tới, nàng nâng ánh mắt đỏ hồng nhìn về phía Phượng Anh:“Phượng công tử thật sự là người thông minh, ngươi đã
không muốn trình ta lên quan, như vậy bây giờ ta có thể đi rồi chứ?”
“Ta. . .Thật xin lỗi. Nếu ngươi muốn biết tình huống của Tây thành
thì chỉ nên đứng yên ở đây thôi, đừng nên đi đến đó , nơi đó không an
toàn đâu.”
Phượng Anh thấy Khánh Nhiễm thật vất vả mới dịu lại, nhưng chỉ một
chút lại lạnh lùng, nghĩ lại thì hắn hận không thể cắn đứt đầu lưỡi cho
rồi. Hắn hơi nhíu mày lo lắng khuyên nhủ nàng, cũng không biết nên làm
thế nào, để tiểu cô nương không trợn mắt lạnh lùng nữa.
“Ở yên đây thì có thể biết được sao? Phượng công tử thật đúng là
nhiệt tình, làm Khánh Nhiễm vô cùng cảm kích. Nhưng ta còn có trọng
trách phải hoàn thành, cho dù Tây thành kia là đầm rồng hang hổ, ta cũng nhất định phải đi, xin cáo từ.” Khánh Nhiễm cong khoé môi nói mấy lời
châm chọc, nàng dứt lời liền xoay người ra khỏi ngõ nhỏ.
Phượng Anh biết mình lại bị hiểu lầm, hắn theo sát hai bước, tay phải vươn ra muốn giữ nàng lại, nhưng do dự một hồi liền không đi theo nữa.
Hắn cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ nàng cùng hắn ba lần gặp mặt, mỗi lần
tựa hồ đều là nàng lạnh lùng bước đi, còn hắn lại vô lực đuổi theo. Hắn
xoay người tiến vào ngõ nhỏ, một cái bóng đen chớp nhoáng đã bước ra.
Đó là một nam tử anh tuấn chừng hai mươi tuổi, gương mặt hơi lạnh lùng, vừa nhìn qua liền biết là người kiệm lời.
“Thế nào?” Phượng Anh không nhìn hắn chỉ đứng ở cửa ngõ, ánh mắt hắn như trước nhìn về phía xa hỏi nam tử.
“Có một lão bá ngày trước làm hoả phu (*) trong quân, nhưng sau lại bị thương ở chân, cho nên . . .”
(*) người chuyên lo chuyện nấu ăn, làm việc vặt trong quân doanh
Nam tử đang nói thì bị Phương Anh lạnh lùng cắt ngang:“Ta chỉ muốn biết kết quả.”
“Dạ. Hai cỗ thi thể đã được mọi người xác nhận, đó đích thực là Vân
tướng quân cùng Vân phu nhân, hiện tại dân tình đang rất phẫn nộ, mọi
người đều ầm ĩ đòi quan phủ lấy lại công đạo, Hải Vệ quân của Khánh
thành cũng đã được điều đến Tây thành rồi ạ.” Nam tử cúi đầu cung kính
bẩm báo với chủ nhân.
Phượng Anh gật đầu, hắn hơi do dự một lát, sau đó phẩy nhẹ tay với nam tử đứng bên cạnh.
“Đi theo tiểu cô nương kia, nếu nàng gặp chuyện không may ngươi cũng đừng nghĩ có thể trở lại.”
Hắc y nam tử ngơ ngác, hắn nghi ngờ ngẩng đầu nói:“Thế tử, thuộc hạ không rõ thế tử vì sao phải nhúng tay vào việc này.”
“Bản công tử làm gì đều có nguyên do của nó, ngươi chỉ cần chú ý bảo
vệ nàng cho tốt là được rồi.” Phượng Anh lạnh giọng phân phó xuống, hắn
cũng không nhìn tới nam tử kia nữa, xoay người liền biến mất trong ngõ
nhỏ.
Nam tử khẽ nhíu mày, hắn đang muốn lên tiếng, nhưng chưa kịp mở miệng thì thế tử đã đi xa, thật sự hôm nay tính tình ngài rất khác lạ. Hắn
híp mắt không nghĩ nữa, phi thân nhảy vọt lên đầu tường, một đường bay
nhanh về hướng Tây thành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!