Vạn Kiếp Nhất Mộng
Chương 10: Ta không hề vượt cấp khiêu chiến
– Thằng rác rưởi,gặp tao là mày xui rồi.
Bất Diệt Thần Tướng vừa bước lên võ đài vừa cười lạnh.
Hắn khịt mũi,cũng không thèm đáp trả bởi vì hôm nay hắn thực sự rất xui.Tầm này đáng lẽ còn đang ôm sư nương ngủ thì lại bị lôi lên đây đánh nhau với mấy thằng trẻ trâu,nếu không phải vì gỡ gạc danh dự cho nàng thì hắn đã bắt chước Ngạo Nam phủi đít trốn đi biệt tăm từ lâu rồi.
Vừa có tín hiệu “Bắt đầu” thì Bất Diệt Thần Tướng cũng không thèm để ý đến việc đối thủ của mình chỉ là một Tôi Thể cảnh,trực tiếp lấy ra hai viên Bồi Nguyên Đan ném vào miệng nhai tóp tép.
Bồi Nguyên Đan nếu ăn đúng liều lượng thì có thể khôi phục pháp lực,tăng khả năng đột phá thành công.
Thế nhưng nếu ăn quá liều thì sẽ tạo thành áp lực trong cơ thể,sẽ khiến thân thể trong thời gian ngắn bộc phát tiềm lực nhưng sau đó cả người sẽ đau như thể chết đi sống lại rồi vẫn còn đau.Hôm qua hắn cũng chính là sử dụng cách này để chạy đi cứu sư nương,cảm giác sau khi tan cơn phê thật đúng là không muốn thử lại lần hai.
Ân,mà không đúng.Nếu không phải vì cướp Tẩy Tuỷ Đan cho hắn thì pháp lực của Thanh Dương đã không bị hao tổn,nếu pháp lực không hao tổn thì với tu vi Kim Đan trung kỳ nàng đã dư sức đánh lão Nhật Thánh Sứ kia thành đầu heo.Vậy có nghĩa là hắn đi chuộc lỗi chứ cũng chẳng phải cứu vớt gì.
Vậy thì Thanh Dương có cảm thấy việc cướp đồ cho ta quá phiền phức không?Ta không cần nàng cướp thiên tài địa bảo cho ta,thế nhưng ta rất thích cảm giác nàng vì ta mà đi cướp.Không xong,nếu nàng cảm thấy ta phiền phức thì sau này nàng có lạnh nhạt với ta không?
Hắn còn chưa tính được là Thanh Dương có lạnh nhạt với hắn hay không thì một tiếng quát lớn đã kéo hắn trở về thực tại.Bất Diệt Thần Tướng không tiếc pháp lực tung ra chiêu Vạn Hoa Đua Nở,đây là một chiêu kiếm uy lực rất lớn,đánh ra như muôn ngàn đoá hoa tung bay sắc bén vô cùng.Ấy vậy mà con hàng này lại không tiếc mana đánh vào mặt hắn,đây còn phải phải giết ruồi bằng dao mổ trâu?
Kiếm của Bất Diệt Thần Tướng đánh tới đâu thì không gian ở đấy xuất hiện một làn khí mỏng có hình dáng như một đoá hoa đang nở rộ.Đây chính là chỗ kì diệu của pháp lực,một khi kết hợp với kiếm ý thì có thể ngưng kết thành vật thể,tạo thành hiệu quả sát thương hoặc bảo hộ thần kì.
Chỉ thấy vô số cánh hoa mang theo hàn khí lạnh lẽo ập tới trước mặt hắn,tuy chưa đủ khả năng cắt người thành mấy khối nhưng để tạo thành vết thương chí mạng thì không vấn đề gì.
Bất Diệt Thần Tướng giống như đã trông thấy hắn bị chém thành máu thịt bầy nhầy,khoé miệng không nhịn được cong lên cười khẩy một tiếng.
Nếu cứ thế này duy trì xuống thì vị trí đại sư huynh xem như đã là vật trong túi áo.
Tuy nhiên trước một đòn màu mè hoa mĩ thế này sẽ không có ai lại ngu ngốc đến độ đứng yên để bị rừng hoa đ-ng trúng,hắn thì đương nhiên lại càng không.Chân phải đạp mạnh một cái đồng thời hơi nghiêng người về sau,lập tức thân thể hắn cấp tốc văng ra khỏi phạm vi của chiêu Vạn Hoa Đua Nở.
– Ta thắng!
Chỉ chờ có thế,Bất Diệt Thần Tướng thu kiếm,pháp lực toàn bộ dồn xuống hai bàn chân rồi đạp mạnh xuống sàn đẩy người phóng đi như một mũi tên sau đó đâm kiếm ra.Thanh kiếm là mũi nhọn,Thần Tướng lợi dụng pháp lực đẩy thân thể lao đi cực nhanh nhắm kinh mạch trên vai hắn đâm tới.
Một kiếm này không độc,nhưng rất ác.Nếu để bị đâm trúng thì đảm bảo hắn sẽ không thể tiếp tục dùng kiếm nữa,sau này cũng không thể dùng kiếm.
Kinh mạch ở vai đã đứt,cho dù muốn thủ dâm cũng khó chứ chưa nói tới cầm kiếm.
Thế nhưng Thần Tướng chợt nhận ra hắn không có dùng kiếm,cánh tay theo đó hơi thu lại.
(Quản hắn có dùng kiếm hay không.Trước tiên phế đi tay phải của hắn sau đó làm gì thì làm!)
Gã thầm nghĩ,sau đó tiếp tục vươn tay kiên quyết tung ra một kiếm này.
Tiêu Viêm thấy vậy thì lắc đầu,không cần nhìn cũng biết hắn sẽ tránh được.
Kiếm một khi đánh ra thì phải có kiếm ý,nghĩa là phải biết mình đánh thế nào,đánh vào đâu,lực đạo bao nhiêu sau đó toàn tâm toàn ý toàn lực đánh ra.Làm vậy sẽ chấn nhiếp tinh thần đối thủ,sau đó lợi dụng thời khắc ấy đánh trúng đối phương.
Thế nhưng ý của gã đệ tử này đã loạn,như vậy thì kiếm cũng rã rời.Không chỉ làm gián đoạn chiêu thức mà còn tạo cơ hội cho đối thủ,có lẽ lúc này trong đầu hắn đã nghĩ ra biện pháp phản công rồi.
Tuy nhiên ở đời không ai học hết được chữ “Ngờ”.
Chỉ thấy hắn bỗng nghiêng người qua một bên giống như sợ quá né bừa,sau đó bị kiếm của Bất Diệt Thần Tướng đâm trúng.Cũng không kịp vận lên nội công Kim Chung Trạo mà thân thể trực tiếp nhận một kiếm toàn lực này.
Xoẹt~
Thanh âm rợn người vang lên khi lưỡi kiếm cắt qua da thịt,trường kiếm dễ dàng đâm thủng ngực hắn sau đó xuyên ra sau lưng.
Crack~
Thanh Dương một nắm bóp nát tay ghế,mắt hạnh trợn tròn đứng bật dậy trực tiếp bạo phát tu vi Kim Đan trung kì phủ khắp Tứ Sơn Tỷ Võ Hội.
– Sư muội!
Tiêu Viêm mặc dù hơi bất ngờ vì bấy lâu nay vẫn nghĩ sư muội chỉ mới là Trúc Cơ đỉnh phong,thế nhưng động tác của gã không hề bị gián đoán,thần thức vừa kịp áp chế nhuyễn kiếm của Thanh Dương bằng không nàng đã sử dụng Ngự Kiếm Thuật đâm chết Bất Diệt Thần Tướng trong vòng một nốt nhạc.
Đang không biết phải khuyên nhủ sư muội ra sao thì Thanh Dương bỗng thu lại sát khí điềm tĩnh ngồi xuống như không có chuyện gì khiến Tiêu Viêm vừa mừng vừa sợ.
Có phải sư muội vì đau lòng quá nên đã điên rồi không?
– Hắn chưa chết.
Nàng giống như biết được khúc mắc trong lòng Tiêu Viêm nên chủ động giải đáp.Gã thấy giọng nói của sư muội tuy còn hơi run rẩy nhưng ngữ điệu bình tĩnh,trầm ổn,không hề giống một cái người điên thì nhẹ nhõm thở phào,đồng thời kì quái nhìn xuống sàn đấu.
Rõ ràng hắn đã bị một kiếm xuyên tim.Tại sao sư muội lại nói là chưa chết?Hắn là quái thai sao?
Áp lực do Thanh Dương gây ra rất bá đạo thế nhưng đám đệ tử lại không nhận ra đó là nàng.Bởi lẽ họ đang tập trung lên trên sàn đấu,nơi có một nguồn áp lực tuy không lớn nhưng lại rất kì quái khiến cho một vài đệ tử không nhịn được run rẩy giữa ánh nắng chói chang.
Cửu Tử Tà Công,nhập tử trùng sinh,trùng tổ kinh mạch,nội lực bạo tăng,công pháp tiến cấp.Đệ Nhất Kiếp:Đao Sơn Huyết Ngục – Đại thành.
Nội kình đẩy trường kiếm trong ngực hắn bay cao tới bốn mét sau đó leng keng rơi đến trước mặt Bất Diệt Thần Tướng vốn đang sợ vỡ mật vì lỡ tay giết người nay lại càng kinh hãi hơn vì một kẻ bị đâm xuyên tim đột nhiên sống lại.
Đối mặt với tử vong thân thể sẽ xuất hiện kì biến,tiềm lực bạo phát.Cửu Tử Tà Công chính là bằng cách đó luyện thành,tại thời điểm cận kề tử vong ý thức sẽ tự động vận công dịch chuyển nội tạng,sau khi trải qua cú sốc tử vong thì người luyện sẽ như được thoát thai hoán cốt,mạnh mẽ gấp nhiều lần.
Ân,nghe như trong truyện Bảy Viên Bi Rồng vậy.
Nói chung,người luyện Cửu Tử Tà Công chết càng nhiều thì tăng cấp càng nhanh.Tuy nhiên nhất định phải ăn no ngủ kĩ thì thân thể mới sinh ra tiềm lực để mà bạo phát,hơn nữa cũng không thể quá lạm dụng khả năng thoát tử của công pháp.Một khi kẻ địch ngứa tay ngắt đầu ngươi xuống thì đừng nói là Cửu Tử,cho dù có là Thập Cửu Tử thì ngươi cũng sẽ chết thẳng cẳng.
Đây chính là khác biệt giữa tiên thuật và võ thuật.Tiên thuật có thể đứt đầu mọc lại đầu,thế nhưng võ thuật thì cao nhất cũng chỉ tới mức chết đi sống lại thôi.
Tuy nhiên tiên thuật cũng có chỗ yếu,còn chỗ yếu là gì thì để từ từ hắn nghiên cứu đã.
– Ân,không rách áo.Rất tốt.
Hắn kéo cổ áo ra xem kĩ một lượt rồi trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.Bây giờ nội lực của hắn còn yếu,chưa thể đạp không mà đi nên khi chân không chạm đất thì di chuyển sẽ có chút hạn chế.Vậy nên mặc dù đã dùng hết sức bú mẹ để chọn góc đẹp nhưng hắn vẫn rất sợ áo sư nương mới may sẽ bị thằng ngu kia làm rách.
– Ngươi…Ngươi là người hay quỷ?
Bất Diệt Thần Tướng sợ hãi thét lên khiến hắn giật mình.Nhìn gã to cao đen hôi,đã vậy còn tu tiên mấy năm trời thế mà lại sợ ma,nói ra thật đúng là không ai dám tin.
Nếu đây là cuộc đối thoại với Tiểu Bánh Bao thì có lẽ hắn sẽ trêu đùa nàng một chút.Thế nhưng đối phương lại là một thằng mi rậm mày thô,râu ria lún phún nên hoàn toàn chẳng tạo cho hắn được chút hứng thú nào.
– Ta đương nhiên không phải ma.Nếu là ma thì đã chẳng ở đây dông dài với ngươi làm gì cho nhọc xác.
– Nhưng ngươi rõ ràng đã bị đâm xuyên tim…
Hắn gõ lên ngực,đã bắt đầu cảm thấy thằng nhãi này có chút phiền phức:
– Đại ca ơi.Ta trời sinh phế vật,con tim nằm ở phía trái chứ không nằm ở giữa ngực như đám cao thủ các người.Giờ có thể đánh được chưa?Ta thấy đói bụng lắm rồi.
Lời này hắn không hề bịa.Mặc dù vừa hốc cả chục cái bánh bao thế nhưng vừa rồi Cửu Tử Tà Công bạo phát tiềm lực khiến cho thân thể hắn mặc dù tràn đầy sức mạnh thế nhưng lại cực kì đói và đau nhức.Cái này có thể lấy chơi game để làm ví dụ,mặc dù ngươi đã đói tới mềm răng nhưng vẫn cảm thấy có thể chơi liên tục sáu ngày sáu đêm.Chính là cái cảm giác vi diệu đó đấy.
Bất Diệt Thần Tướng nhíu mày suy nghĩ một chút,cảm thấy lời của hắn không hẳn là không có khả năng.Trên đời này thể chất kì quái có rất nhiều,tim lệch một chút thì cũng không có gì là kì quái.
Gã không để ý thấy vết thương trên ngực hắn đã lành hẳn,hiên ngang đi tới nhặt trường kiếm lên chỉ vào mặt hắn.
– Lẽ ra ngươi nên ngoan ngoãn nằm dưới mặt đất.Bây giờ dù ngươi có quỳ xuống van xin thì cũng đã muộn.
Hắn xoa bóp cái bụng đang kêu ầm ĩ,chặc lưỡi:
– Giá mà vừa rồi ngươi có một phần oai phong như thế này thì ta đã đỡ phải mỏi mồm.
Bất Diệt Thần Tướng thẹn quá hoá giận,quát lớn một tiếng rồi huy động trường kiếm đâm về phía hắn.Thế nhưng còn chưa kịp vung tay đã thấy đợt gió lạnh ập đến,gã theo bản năng ngửa người ra sau nhanh tới mức cái ót đập mạnh xuống sàn gỗ sau đó ngã ngửa.
Không cần nghe đám khán giả cười rộ lên gã cũng biết là bộ dạng hiện tại của mình đang cực kì khó coi.Bật tôm một cái ngồi dậy,Bất Diệt Thần Tướng chỉ vào mặt hắn quát lớn:
– Con mẹ ngươi!Ngươi lại dám dùng ám khí?
– Sao lại nói khó nghe như vậy?Ai dùng ám khí?
Hắn vung vẩy mẩu gỗ nhọn trên tay.Những cái này là chiều hôm qua hắn gọt trong lúc chờ Ngạo Nam đào bới xới lộn cái dược điền lên.
– Ám khí tên như ý nghĩa,là ném trong bóng tối,ném để ám hại người khác.Còn ta đứng đây ném thẳng vào mặt ngươi thì phải gọi là Minh khí chứ.
Dứt lời liền ném thêm một mẩu gỗ nữa.Mẫu gỗ dài bằng ngón tay trỏ,nhọn dần về một phía giống cánh hoa anh đào cực kì sắc bén.
Bất Diệt Thần Tướng không dám coi thường trực tiếp dùng kiếm gạt phi tiêu sang một bên sau đó bổ kiếm về phía hắn:
– Đỡ chiêu Mạnh Mẽ Phân Thiên của lão tử!
Chợt vùng dưới cùi chỏ đau nhói sau đó cảm giác tê dại truyền khắp cánh tay phải,kiếm theo đó mềm oặt hạ xuống.
– Ân.Không đứt gân sao?Thân thể của Luyện Khí tầng sáu xem ra cũng rất mạnh.
Một mẩu gỗ đâm xuyên qua tay áo của Bất Diệt Thần Tướng nhưng bị da thịt cản lại,đủ thấy thân thể của tu sĩ Luyện Khí tầng sáu cũng không thua gì Kim Chung Trạo đệ tứ quan,vật nhọn thông thường khó có thể đâm xuyên qua da thịt.
Lần này Bất Diệt Thần Tướng đã có chút hoảng sợ.Tại sao một tên Tôi Thể lại duy trì được lâu đến như vậy?Hai chiêu vừa rồi đều đủ khả năng đánh hắn thành tàn phế,cho dù hắn có dùng ám khí hay cung nỏ đi chăng nữa thì cũng không thể nào múa may trước một tu sĩ Luyện Khí kỳ lâu như vậy,bằng không chẳng phải thế gian này đã loạn hết cả?!
Thế có nghĩa là cốt lõi không phải ở hắn dùng vũ khí gì,mà là hắn sử dụng ra làm sao.Nếu hắn ra tay quá sớm thì ta đã né được,nếu ra tay quá muộn thì kết cục là cả hai cùng trúng đòn,vậy nên hắn tấn công vào lúc ta chuẩn bị ra chiêu,khi ấy thì ta sẽ không thể né được.
Hừ,vậy thì lão tử liền tung hư chiêu xem ngươi còn múa may kiểu gì.
Sau khi đã suy đoán rõ ngọn ngành mọi chuyện thì Bất Diệt Thần Tướng cảm thấy thông tuệ hơn hẳn,ý cười lại bắt đầu xuất hiện trên khoé môi gã.Thế nhưng gã đã quên mất một điều rất quan trọng,đó là nếu một người có khả năng quan sát tốt như vậy thì liệu có thể bị lừa bởi một tay mơ như gã hay không?
– Mạnh Mẽ Phá Thạch!
Gã quát một tiếng,trường kiếm phạt ngang chém về phía hắn.Thế nhưng được nửa đường thì gã bỗng thu kiếm sau đó nhảy qua một bên đồng thời đưa tay lên định bổ kiếm vào đầu đối thủ.
Phập~
– Thời điểm ra đòn ngươi có thể im lặng một chút được không?Ta đang mệt,nghe rất đau đầu.
Bất Diệt Thần Tướng rú lên một tiếng kinh hãi rồi nhảy về sau,trên vai nhiều thêm một mẩu gỗ đâm sâu vào da thịt.
Lẽ ra với lực tay của hắn hiện giờ thì không thể phi rách da một tu sĩ Luyện Khí tầng sáu,thế nhưng nếu phi vào vết thương hở thì đó lại là chuyện khác.
Bất Diệt Thần Tướng nhìn mẩu gỗ cắm sâu vào vết thương do Yasuo vừa gây ra,khuôn mặt lập tức co quắp lại vì tức giận.
– Lão tử giết ngươi!
Gã như một con trâu điên vung kiếm lao tới như một thằng du côn,hoàn toàn ném cái mớ kiếm pháp Mạnh Mẽ của gã qua một bên,kiếm vung loạn xạ không chiêu không thức đánh về phía hắn.
Hắn không dám chậm trễ lấy trong áo ra một nắm mẩu gỗ,ước chừng còn khoảng mười cái,sau đó ném thẳng vào mặt Bất Diệt Thần Tướng.Thế nhưng chiêu trò đơn giản như vậy thì không làm khó được gã,chỉ cần vung kiếm vài cái là mẩu gỗ của hắn đã rơi rụng liểng xiểng xuống mặt đất.
– Chịu chết!
Gã gầm lên,sau đó nhảy thật cao ý định bổ xuống một kiếm lôi đình.Và gã bổ thật,khán giả nín thở quan sát trường kiếm ầm một tiếng bổ ra cái hố lớn trên võ đài,sau đó lại thở phào khi nhận ra hắn đã kịp nhảy qua một bên tránh né.
Một người xem cảm thấy không khí quá trống vắng thì buồn bực hô to:
– Làm cái gì vậy?Đã đánh từ nãy đến giờ rồi,sao còn chưa có bình luận?
– Bình luận nhanh đi chứ!Cao thủ gì mà còn kiệm lời hơn một gã Tôi Thể cảnh.
– Không làm được thì xuống đi bác ơi!
Lão Tam đang đứng khoanh tay chờ công bố kết quả trận đấu thì bị lời của đám khán giả quá khích làm cho bối rối.Bất đắc dĩ phải bình luận mấy tiếng:
– Ở võ đài số một,Minh Thần chiến thắng.Ở võ đài số bốn,thằng nhóc Tinh Vũ đứng dậy,không thương tổn gì.Thằng nhóc Bất Diệt đang trầm mình vận công,dự định tung chiêu kế tiếp.Tình thế giằng co,chưa phân thắng bại.
– Bình luận chán thế bác già ê!
– Buồn ngủ quá.Thêm tý lửa đi bác!
– Xin 5 lượng củi lửa!
Lão Tam vuốt mồ hôi,cảm thấy miệng có chút khô đắng:
– Thằng nhóc Bất Diệt lao đến,lợi dụng tu vi mạnh mẽ dồn ép Tinh Vũ phải tránh.Tinh Vũ tránh,Bất Diệt tiếp tục đuổi.Trường kiếm đánh loạn,Tinh Vũ đang né tránh.
– Thôi đi bác ê.Cái này chúng tôi xem là biết,chúng tôi đâu có mù!
– Bình luận thế mà cũng đòi bình luận!
– Thà đứng xem còn đỡ,nghe bình luận xong thật quá con mẹ nó buồn ngủ!
– Cao thủ gì chứ?Cao thủ phí cơm!
Cái này…Rõ ràng là các ngươi ép lão tử phải bình luận!
Lão Tam bị bọn nhãi ranh vắt mũi chưa sạch này nói cho đầy một bụng tức.Đám này tu vi không cao nên không dám đăng ký tham gia Tứ Sơn Tỷ Võ,ấy thế mà không ngờ công phu mắng người lại lợi hại như vậy.
Tiêu Viêm thấy một màn này thì lắc đầu cười nhạt.Một cao thủ Trúc Cơ trung kỳ lại bị bọn tiểu bối mắng tới mặt đỏ tai hồng,quái sự cỡ này tuyệt đối không phải ngày nào cũng có.
Cười xong thì lại gã chăm chú quan sát hắn đang nhảy nhót như khỉ phía bên dưới.Tên tiểu tử này…chỉ trong thời gian ngắn đã tạo ra nhiều bất ngờ như vậy.Thật đáng ngờ,tuy nhiên không đáng lo ngại.Nếu sư muội không nói gì vậy thì cứ để kệ đi.
Ở phía dưới,Bất Diệt Thần Tướng đã cảm thấy có gì đó sai sai khi cứ đánh xong một đòn thì trên người lại nhiều thêm vài cái mẩu gỗ.Ban đầu chỉ có một cái,quay đi quay lại đã thấy gần mười cái cắm đầy người.
Vừa rồi Yasuo chém gã bị thương không ít,vết thương cũng khá đau rát nên ảnh hưởng tới cảm nhận của cơ thể.Thế nhưng gần mười mẩu gỗ cắm lên người thì hơi quá rồi.Hắn phi lúc nào,gã bị phi trúng lúc nào,tại sao đến một chút ấn tượng cũng không có?
Trong lòng đầy nghi vấn,Bất Diệt Thần Tướng quyết định đứng lại để xem hắn dùng cái thủ đoạn tà môn gì.Nhân tiện lấy đan dược ra ăn để khôi phục pháp lực đã hao phí từ nãy tới giờ.
Hắn thấy con trâu điên này đột nhiên đứng lại cắn thuốc thì hơi ngạc nhiên,thế nhưng cũng không bận tâm lắm.Tâm trí khẽ động,lập tức một mẩu gỗ đang nằm im lìm dưới sàn bất ngờ lao vụt về phía Bất Diệt Thần Tướng.
Ngự Kiếm Thuật!
Tiểu Bánh Bao nhai bánh bao,Tiêu Viêm buồn chán gãi cái mũi,Thanh Dương vui vẻ mỉm cười,thế nhưng khán giả thì ngây người,Lão Tam ngây người,Bất Diệt Thần Tướng cũng ngẩn ngơ để mặc mẩu gỗ cắm trúng vết thương trên đùi.Một tia máu phun ra tạo thành một hình vòng cung đẹp đẽ rồi rơi xuống võ đài,sau đó thấm vào lớp sàn gỗ tạo thành một dải màu đỏ thẫm.
Ngự Kiếm cần gì?
Mà không chỉ Ngự Kiếm,ngự cái gì cũng cần có pháp lực cao thâm làm trụ cột.Đó mới chỉ là yêu cầu đầu tiên,còn chưa nói đến kinh nghiệm và công pháp chân truyền.
Thế nhưng hắn là cái cấp độ gì?Tôi Thể cảnh,còn chưa lên được Luyện Khí mà đã có thể Ngự Kiếm?Đây là cái thể loại gì?Giữa ban ngày mà cũng có thể nằm mơ sao?
Kiến thức của Bất Diệt Thần Tướng là rất chính xác.Nếu chỉ dựa vào tu vi Tôi Thể cảnh thì dù hắn có rặn phọt cả đan điền ra cũng không nâng nổi một que tăm.Ấy thế nhưng gã lại không biết thứ hắn sử dụng không phải pháp lực,mà là nội lực,tuy uy lực không bằng nhưng để luyện ra thì nhanh hơn nhiều lắm.
Hơn nữa gã quên không tính đến một yếu tố là kinh nghiệm.Không phải cứ dồn thật nhiều sức lực vào mới có thể ngự kiếm,khống lực điều độ cũng là một yếu tố cực kì quan trọng.Tuy nhiên một thằng nhãi mười ba tuổi thì có bao nhiêu kinh nghiệm?Ân,cái vụ này vẫn là dừng bàn thì hơn.
Dù sao Bất Diệt Thần Tướng cũng xem như thần kinh vững vàng,rất nhanh liền khôi phục được chiến ý.Gã hung hăng rút mẩu gỗ trên đùi ra,lập tức máu tươi phun thành tia nhìn rất ghê rợn.
Có kinh nghiệm một lần,đối với những cái khác gã không dám tuỳ tiện rút ra nữa.
– Khốn khiếp!Biết mấy cái tiểu xảo thì rất giỏi sao?Đừng nói ngươi biết ngự vật,cho dù ngươi điều khiển được cả lôi kiếp thì hôm nay lão tử cũng đánh ngươi thành tàn phế.Ngươi nên biết vượt cấp khiêu chiến thì kết cục chỉ có thảm bại mà thôi!
Dứt lời liền vung kiếm lao tới,áp lực đè nặng lên cả hơi thở của hắn.Xem ra Bất Diệt Thần Tướng muốn một đòn quyết định trận đấu,tránh cho đêm dài lắm mộng.
– Đạo của chúng ta bất đồng,sao có thể gọi là vượt cấp khiêu chiến.
Hắn nhảy lên đá một cước vào mặt đối thủ,cước tung ra nhanh,thân pháp còn nhanh hơn.Từ khi nhảy lên tới khi đá trúng Bất Diệt Thần Tướng chỉ chưa đầy một giây.
– Ngay từ đầu ngươi đã không có tư cách so đẳng cấp với ta.
Bá Cước – Sất Trá Phong Vân Bá Lăng Tiêu
Một cước lôi đình này suýt chút nữa làm gân chân của hắn bị đứt,thế nhưng hiệu quả thì khỏi bàn.Chỉ thấy mẩu gỗ trên người Bất Diệt Thần Tướng bị kình lực của hắn đánh bay ra tứ phía còn gã thì nằm im lìm trên mặt đất.
Mấy mẩu gỗ này vốn là để chặn lại kinh mạch của Bất Diệt Thần Tướng,sau đó bị kình lực của hắn đánh vào thì xảy ra xung đột.Một cái đẩy ra,một cái ấn vào,sau vụ này có lẽ kinh mạch của gã sẽ mất thời gian dài mới khôi phục được.
Khán giả bên dưới im phăng phắc.Không ai dám nói câu nào,bởi lẽ ai cũng sợ sau khi lên tiếng xong sẽ phát hiện đây không phải là mơ.
Một cái Tôi Thể cảnh,một cái phế vật nhất của Thiên Kiếm Môn tiến vào vòng chung kết Tứ Sơn Tỷ Võ.
Đây là sự kiện kinh hãi bậc nào?Ngươi cứ thử mở bóng đá và thấy đội tuyển Việt Nam đang tham dự WorldCup thì sẽ biết.
Cho đến khi có tiếng thông báo từ Lão Tam thì không ai còn nghi ngờ gì về độ tỉnh táo của bản thân nữa.
Sàn đấu số bốn:Tinh Vũ,thắng.
Trận chung kết:Tinh Vũ đối chiến Minh Thần.
Hắn cười khổ nhìn xuống chân phải đã tê dại,lại thấy đối phương trong mắt tràn đầy hứng thú đang quan sát mình từ sàn đấu bên kia thì không nhịn được cười khổ.
Xem ra lần này Cửu Tử Tà Công của hắn dù không muốn cũng phải lên tầng hai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!