Vạn Kiếp Nhất Mộng - Chương 24: Khổ nhục thật ,khổ nhục giả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Vạn Kiếp Nhất Mộng


Chương 24: Khổ nhục thật ,khổ nhục giả


Khác hoàn toàn với tưởng tượng của mọi người rằng La Sát Giáo Chủ là một cái hán tử vạm vỡ,mặt xấu như quỷ,cơ bắp thô to.Nam nhân trước mắt bọn họ vóc người cao ráo,cơ bắp tinh tráng,nếu loại bỏ mặt nạ La Sát thì tuyệt đối là một cái anh tuấn tiêu sái,ngọc thụ lâm phong nam nhân.

Sự khác biệt này mang tới cho họ thật lớn đả kích,khiến cho đám võ lâm chính phái không khỏi hoài nghi liệu có phải Ma giáo vì muốn giữ hình tượng mà kiếm tới một gã hề nào đó đóng giả Xích Viêm hay không?

Chỉ thấy khi gã gần hạ xuống thì dưới hai chân xuất hiện hai khối hoả vân,Xích Viêm đạp lên hoả vân rồi sau đó ung dung bước xuống,nền gạch nhờ vậy mà hoàn hảo không hư hại gì.

– Lão thất phu!Thời điểm phục kích bổn toạ không phải rất hùng hổ sao,vì cái gì đột nhiên so với cẩu còn muốn cụp đuôi hơn vậy?

Ngữ khí của Xích Viêm hùng hồn đanh thép khiến không một ai dám sinh tâm hoài nghi chứ đừng nói là mở miệng phản bác.Người ngoài đã thế,Cầu Mai Phương trong lòng có quỷ thì lại càng thảm hơn.Chỉ thấy lão rụt đầu lại như một con rùa đen,đôi mắt hơi lồi dáo dác nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm sự trợ giúp.

Tiếc là toàn bộ những kẻ bợ đít lão ngày hôm qua đã vong mạng khiến Cầu Mai Phương chỉ còn biết cúi gằm cái mặt đã nhăn lại còn tím tái như quả táo tàu xuống đất,hổ thẹn tránh né ánh mắt ngỡ ngàng của Tống Nguyệt.

Không ngoài dự đoán,Tống Nguyệt ấm ức kêu lên:

– Sư phụ!Khó khăn lắm con mới tìm đến được vài cái nhân vật,vậy mà…

Cầu Mai Phương thẹn quá hoá giận,khẽ gắt:

– Nhân vật cái rắm!Toàn bộ đều là cặn bã không chịu nổi một đòn.Có ai không biết ngươi nhặt về mấy cái rác rưởi để lấy lòng thằng…Hừm,nói chung là bớt ra vẻ đi!

Lời này nói ra khiến đám người Tả Đồ Vật,Nhạc Sơn Tùng,…đồng loạt giận tím mặt.Mà Tống Nguyệt thì càng là vừa nhục nhã vừa xấu hổ,khoé mắt không nhịn được dâng lên một tầng sương mờ.

Trong cái thời đại điên loạn ai cũng bo bo giữ cho mình này thì ngay cả rác rưởi cũng đâu có dễ tìm.Tuy chưa biết Tống Nguyệt bằng cách nào lôi kéo được đám giang hồ nhân sĩ này nhưng nhìn tới cặp mắt thâm quầng thì cũng đủ biết là nàng đã hao phí rất nhiều tinh lực.

– Hôm nay bổn toạ đến là có đại sự cần làm,không phải tới nghe các ngươi nói nhảm.Tiêu Viêm,giao thi thể của Nhật Thánh Sứ ra đây!

Tiêu Viêm lúc này mới mở mắt,ánh mắt thâm thuý chiếu thẳng vào mặt nạ La Sát.Trực tiếp đối mặt với nhân vật nguy hiểm nhất nhì của Ma giáo,thế nhưng trong đáy mắt gã lại chẳng hề xuát hiện một tia dao động:

– Nhận lấy!

Tay phải gã vung lên,từ trong trữ vật giới chỉ ném một cái quan tài về phía Xích Viêm.Quan tài di động cực nhanh,nếu không phải những người ở đây ai cũng đều có chút bản lĩnh thì sợ rằng ngay đến tàn ảnh của quan tài cũng không bắt kịp.

Xích Viêm hừ lạnh,tay phải đưa lên trực tiếp đỡ lấy quan tài,thuận theo dư lực mà phiêu phiêu bay ra ngoài.Vừa ra khỏi Đại Sảnh Đường,Xích Viêm khẽ xoay cổ tay,lập tức quan tài nặng nề hạ xuống đất,lúc này mọi người mới nhìn rõ quan tài kia hình dáng ra làm sao.

Quan tài không quá lớn cũng không quá nhỏ,thiết kế tầm thường chẳng hề có chút điểm nhấn,thế nhưng toàn bộ quan tài đều làm bằng Huyền Thiết,tuy không đẹp mắt nhưng luận về giá trị thì tuyệt đối có thể khơi lên trong giang hồ một trận gió tanh mưa máu.

(Nhiều Huyền Thiết như vậy…Nếu có thể chộp tới nắp quan tài rèn ra một thanh Huyền Thiết Kiếm thì ta liền như hổ thêm cánh,thống lĩnh bốn cái kiếm phái kia còn chẳng phải dễ như trở bàn tay!?)

Đồng tử Tả Đồ Vật co rụt lại,tuy nhiên trên mặt vẫn bảo trì khí độ điềm đạm nho nhã,cao giọng nói:

– Tiêu tiên gia!Chúng tiểu nhân đều biết ngài là người nhân nghĩa đạo đức,chân thật dũng cảm,lấy một mảnh từ bi tâm phổ chiếu thiên hạ.Thế nhưng đối với đám Ma giáo tuyệt đối không nên nhân nhượng,cũng không nên đối đãi quá mức tử tế bằng không khó tránh khỏi giang hồ sẽ có lời dị nghị!

(Quả nhiên Tả lão tặc này cũng nhắm vào Quan Tài Huyền Thiết.Bất quá Tiêu Viêm nổi tiếng là người quyết đoán,chỉ dựa vào ba tấc lưỡi của ngươi mà muốn làm khó dễ gã?Chi bằng lập tức quay về chơi tâm kế với đám đồ đệ của ngươi đi cho đỡ mất mặt!)

Trong nội tâm Nhạc Sơn Tùng hung hăng mắng lớn nhưng ngoài mặt vẫn là một vẻ đạo mạo nghiêm chính,gã khẽ vuốt hàng ria hình chữ bát,trầm ngâm một hồi sau đó nói:

– Một mảnh Bồ Tát Tâm của Tiêu tiên gia quả là khiến người khác phải kính phục.Dùng Huyền Thiết làm ra một cái quan tài cho kẻ địch,hành vi trượng nghĩa bậc này tuyệt đối không phải ai cũng có thể làm!

(Thấy không ăn được liền quay ra bợ đít sao?Cái tên Nhạc Sơn Tùng này quả nhiên là một người linh động.)

Tả Đồ Vật hơi nhíu mày,ác cảm đối với Nhạc Sơn Tùng lại tăng thêm một bậc.

Định Làm Mà Quên sư thái vốn có hảo cảm với Nhạc Sơn Tùng,lại thấy lời của gã rất hợp ý nên lập tức hùa theo:

– Nhạc tiên sinh nói rất phải!Huyền Thiết cứng rắn vô song,là một loại khoáng vật rất chi là hiếm có khó tìm a

Thiên Sinh Vô Duyên đạo trưởng cảm thấy im lặng cũng dở mà nói thì lại chẳng biết nói gì,đành trầm ngâm vuốt vuốt chòm râu:

– Ừm~Ừm~Các vị nói rất phải…

– Tranh đấu là chuyện của người sống,đừng lôi người chết vào!

Tiêu Viêm trầm giọng quát rồi từ trên ghế lướt ra ngoài,thân thể chớp mắt đã đứng bên cạnh quan tài,không hẹn mà cùng Xích Viêm chắp tay cầu nguyện cho vong linh của Nhật Thánh Sứ được siêu thoát.

[Thằng nhãi này bị cái gì bệnh?Thù đã trả xong còn lẽo đẽo theo ta làm gì?]

[Được ta dạy cách chơi vài cái con rối nho nhỏ đã muốn xông cái gì bá nghiệp,não ngươi bị lừa đá à?Với lại cái La Sát Giáo này ta chỉ lập chơi,chắc vài năm nữa là sập tiệm.Ngươi vẫn là nên về quê cũ bắt cóc một cái xinh xắn tiểu thôn nữ đi thì hơn,à nhầm,ý ta là cưới.Không nên bắt cóc,điểu của ngươi quá ngắn,dù bắt cóc nàng cũng sẽ không yêu thích ngươi.]

[Vẫn còn lì lợm?Thôi được,cho ngươi làm Nhật Thánh Sứ đi,sau này chạy vặt cho lão tử.Cơ mà ta không giữ ngươi,khi nào chán có thể lập tức rời đi.]

[Huyền Thiết Khôi Lỗi?Mẹ nó,có biết là ngươi làm đĩ đực cả đời cũng không đủ tiền mua tới một mảnh Huyền Thiết không?Biết!?Biết mà còn dám mở mồm xin bổn toạ?Cút ra chơi với đám người gỗ của ngươi đi!]

[Mẹ nó,ngươi thực sự muốn đi làm đĩ đực!?Thôi ngươi lăn về phòng ngay,bổn toạ đi kiếm Huyền Thiết cho ngươi là được chứ gì?Để một cái tên xấu tởm như ngươi làm đĩ đực thì mặt mũi La Sát Giáo xem như vất hết!]

– Bình sinh ngươi rất thích Huyền Thiết,giờ quanh ngươi toàn bộ đều là Huyền Thiết rồi,cảm thấy hài lòng chưa?Nếu còn dám hoạnh hoẹ thì dù là quỷ bổn toạ cũng không tha cho ngươi.

Xích Viêm lặng lẽ quán kình vào đầu ngón tay sau đó chậm rãi viết xuống tám chữ:“Ngốc Tiểu Tử Ngưu Gia Thôn Thọ Đường(*)”.

(*):Thọ đường=Quan tài

Pháp Hải chắp tay nói:

– A Di Đà Phật!Thiện ác thì sao,phàm là người,chung quy cũng đều có tình.

(Nội công thật thâm hậu!)

Nhạc Sơn Tùng khẽ giật mình.Gã luôn tự hào bản thân có Tử Hà Thần Công,nội lực thâm hậu dùng hoài không hết thế nhưng để có thể luyện nội lực mạnh mẽ tới mức viết lên kim loại dễ dàng như viết trên cát thì có lẽ bế quan 40 năm cũng vẫn còn là quá ít.

Chưa kể đây còn là Huyền Thiết cứng rắn vô địch,nghĩ đến việc sẽ phải đối mặt với loại quái vật này khiến cho mồ hôi lạnh của Nhạc Sơn Tùng ào ào chảy xuống ướt đẫm cả mảng áo sau lưng.

– Ma giáo to gan!Ngươi nghĩ đây là đâu mà còn dám hống hách như vậy?Lần này đừng mong bọn ta bỏ qua cho ngươi!

Cầu Mai Phương rống lên rồi xoát một tiếng rút từ trong giày ra một thanh đoản kiếm phóng về phía Xích Viêm.Tống Nguyệt vội hô to:“Không nên!”,tuy nhiên mũi nhọn đã sắp đâm vào mặt nạ La Sát.

Mắt thấy đoản kiếm chuẩn bị xuyên qua mặt nạ thì cánh tay Xích Viêm nhanh như chớp vung lên nắm lấy thân kiếm,trong lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa đem đoản kiếm tầm thường kia nung chảy nhỏ tong tong xuống mặt đất.

– Phải rồi,hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua.Các ngươi đều tới đền mạng cho Nhật Thánh Sứ đi!

Xích Viêm đánh một chưởng xuống đất,lập tức chưởng kình lấy gã làm trung tâm lan ra hơn một trăm mét khiến đám chưởng môn Tả,Nhạc,Định,Lưu,Thiên bị đánh ngã lăn quay,nội thương hộc máu.Pháp Hải cũng bị chưởng kình đánh cho mặt mũi tái mét,hai tay chắp trước ngực luôn miệng niệm:

– A Di Đà Phật!A Di Đà Phật!

– Chớ làm càn!

Tiêu Viêm nhảy lui ra sau,ngón tay khẽ động triệu hồi Thanh Long Kiếm đâm tới trước mặt Xích Viêm.

Dịch Cân Kinh Nhất Gian Chiến Văn!

Cả người Xích Viêm giống như được bao phủ bởi một tầng khí đen,trên mặt xuất hiện một đường chiến văn màu hoàng kim xuất phát từ đỉnh đầu chia đôi thân thể.

Dịch Cân Kinh một khi đẩy lên cảnh giới cao nhất sẽ xuất hiện chiến văn,uy lực tăng dần từ tam gian tới nhất gian.Những ai đạt tới cảnh giới này đều đã là cao thủ trong cao thủ,bởi lẽ họ đều là những người đã trải qua kì ngộ hoặc sử dụng thiên tài địa bảo,còn nếu là tu luyện chay bằng lúa gạo thì dù có tu luyện cả đời cũng không đủ chân khí để đẩy lên tam gian.

Lại nói,người tu luyện Dịch Cân Kinh có thể hấp thụ năng lượng trời đất để cường hoá bản thân,càng luyện tới cấp cao thì càng hấp thụ được nhiều sức mạnh.Đến Hắc cấp thì nội ngoại không có nhược điểm,chân khí cuồn cuộn dùng hoài không hết,thậm chí có thể tay không phá thép ròng dễ dàng như đánh gãy một khúc củi mục.

Chỉ thấy thân thể Xích Viêm cấp tốc nhảy lên,chân phải co lại ngưng tụ nội lực tới mức xung quanh xuất hiện trạng thái chân không,vài khối đá vừa rồi bị Xích Viêm đánh vỡ lúc này bay lơ lửng khiến gã trông như quỷ thần giáng thế.

Nói thì chậm,thế nhưng mọi động tác của Xích Viêm chỉ diễn ra trong chưa đầy hai giây kể từ khi trường kiếm xuất vỏ.Cho đến giây thứ hai phẩy năm thì Thanh Long Kiếm đã vượt qua quãng đường hơn hai trăm mét đâm tới Xích Viêm lúc này chỉ còn cách bốn bước chân,kiếm chưa chạm thế nhưng kiếm khí sắc bén đã thành công đem y phục của Xích Viêm chém ra không ít vết rách.

– Thạch Phá Thiên Kinh Khí Cái Thế!

Theo thanh âm như long gầm hổ rống của Xích Viêm,chân phải dùng tốc độ cực nhanh đá ra tựa muôn vàn mũi tên cùng bắn vào Thanh Long Kiếm,cước lực hùng hậu kết hợp cùng nội lực đã đạt tới cảnh giới Siêu Thần Nhập Hoá khiến cho không gian xuất hiện vài cái vết rách.

Những vết rách này dẫn tới một không gian đen đặc mà không ai kịp nhìn rõ,bởi lẽ vết rách chưa đầy một giây đã lập tức khép lại,thế nhưng từ những tia điện đen ngòm nổ lách tách thì mọi người cũng đều đoán được chỗ kia có lẽ cũng không phải cái địa phương tốt đẹp gì.

Có thể tạo ra vết rách hư không tuyệt đối không phải chiêu thức tầm thường,dù Thanh Long Kiếm là thần binh thế nhưng trải qua công kích liên tục trong thời gian cực ngắn khiến thân kiếm nhanh chóng xuất hiện vết nứt.

Vết nứt nhanh chóng lan rộng,cuối cùng dưới tác động của một cước lôi đình thì Thanh Long Kiếm liền vỡ thành bốn đoạn.

Bởi Thanh Long Kiếm có linh tính nên cố gắng triệu hồi các mảnh tàn kiếm để khôi phục nguyên dạng,thế nhưng dưới một cước cuối cùng của Xích Viêm thì thần binh không còn kết cục nào khác ngoài vỡ vụn thành trăm mảnh.

– Khục!

Tiêu Viêm cùng Thanh Long Kiếm tâm ý tương thông,thần binh bị huỷ mang đến to lớn cắn trả khiến gã ho ra một ngụm tiên huyết,sắc mặt tái nhợt lảo đảo vài bước giống như không thể đứng vững.

– Hừ!

Xích Viêm hừ lạnh một tiếng,thân thể cấp tốc lao tới vung chưởng đánh về phía Tiêu Viêm.Một chưởng này tuy đơn giản tới cùng cực,thế nhưng dưới nội lực của Dịch Cân Kinh thì lại mang theo uy áp cường đại khiến người ta triệt để tuyệt vọng,chỉ còn biết nhắm mắt chờ đợi cái chết.

– Không được làm càn!

Tống Nguyệt sợ đến hồn bất phụ thể,hoàn toàn vất cái khí độ thong dong điềm đạm qua một bên mà liều mạng chạy tới chắn trước mặt Tiêu Viêm,cái gì cũng không kịp nghĩ vung chưởng chống đỡ áp lực khủng khiếp kia.

-…

Xích Viêm động tác bỗng chậm lại,tới khi mắt thấy Tống Nguyệt đưa ra bàn tay nhu nhuyễn không xương thì mới đem chưởng ấn xuống đánh vào tay nàng.

– Chính là lúc này!

Cầu Mai Phương hú lên một tiếng quái dị.Lão ngưng thần chờ đợi thời khắc này từ nãy tới giờ rồi,đến khi bắt được lúc động tác của Xích Viêm chậm lại lão lập tức dùng pháp lực hút thanh trường kiếm của Tả Đồ Vật vào tay sau đó dùng hết sức bình sinh tung ra chiêu thức trấn phái trong bộ Vạn Hoa Kiếm Pháp.

– Phong Hoa Tuyết Nguyệt!

Năm đường kiếm đồng thời chém ra phân biệt đánh vào cổ,hai tay,hai chân của Xích Viêm.Lần này lão dồn toàn bộ tâm huyết cùng cay cú vào một đòn đánh khiến cho thân thể đạt tới một cảnh giới huyền diệu,trong khoảnh khắc ngộ ra được áo nghĩa của chiêu thức,uy lực đánh ra lập tức tăng lên gấp bội.

– Nguyệt cái thằng bố con mẹ nhà ngươi!

Xích Viêm gầm lên một tiếng,phần hông cấp tốc xoay chuyển sử dụng hai chân trái phải phân biệt đạp vào hạ bộ cùng mặt già của Cầu Mai Phương khiến lão giống như một con thiên nga gãy cánh quay cuồng mấy vòng trên không rồi ngã đập mặt xuống đất.

– Oa!

Tống Nguyệt cảm thấy khí huyết nhộn nhạo,cổ họng có một cỗ máu tanh dâng lên thì vội nuốt xuống để bảo trì chân khí trong cơ thể,cánh tay phải thì gánh chịu lực xung kích cường đại khiến cho liên tục phát ra thanh âm rạn nứt rợn người.

– A~

Xích Viêm bất ngờ văng ngược ra sau,lảo đảo tiếp đất rồi hữu khí vô lực nói:

– Các ngươi khá lắm!Món nợ này bổn toạ nhất định sẽ bắt các ngươi trả gấp mười lần!

Gã nắm lấy quan tài rồi sau đó đạp không mà đi,rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

(Đây…đây là cái dạng gì quái sự?)

Tống Nguyệt mặc dù cả người đau như sắp vỡ ra nhưng cũng không nhịn được ngẩn ngơ nhìn theo hướng Xích Viêm ly khai.Rõ ràng là gã đang thắng không thể thắng hơn vậy mà tại sao đột nhiên lại giống như bị trọng thương văng ra ngoài?

Nàng từ bé đã chuyên tâm luyện kiếm,chưởng pháp của bản thân nát thế nào nàng tự mình biết rõ.Ngay cả đối chưởng với mấy tên lừa trọc ở Thiếu Lâm Tự thì nàng cũng sẽ mười phần thua chứ đừng nói tới cái kia đã vượt qua nhân loại thường thức ác ma Xích Viêm,đây còn chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?

Ấy thế nhưng mà nàng đã thắng rồi,không hiểu nổi luông…

(Không nghĩ tới…Con đàn bà mê trai này không ngờ lại lợi hại đến như vậy!)

Nhạc Sơn Tùng lanh tay lẹ chân tiến đến ôm quyền vui vẻ chúc mừng:

– Tống cô nương quả là cao thủ tuyệt thế,ngắn gọn một chưởng đã đẩy lùi được ma giáo yêu nhân.Thật đúng là tài năng xuất chúng a!

Tả Đồ Vật cũng vội ôm lấy thân đại thụ này:

– Nếu Tiêu tiên gia đã có ý muốn để Tống cô nương lãnh đạo liên quân thì kính xin Tống cô nương chớ nên ngại ngùng.Tống cô nương là nhân trung long phượng,ngoài cô nương ra thì không có ai đối với chức vụ này xứng đáng hơn!

Định Làm Mà Quên sư thái cũng nhẩm cái gì đó kinh phật,nói cái gì đó bách tính vùng vẫy quằn quại chờ ngày được giải thoát,đại khái là khoảng hai nghìn chữ đổ xuống.

Thiên Sinh Vô Duyên đạo trưởng vuốt vuốt chòm râu:

– Cái này chủ ý…Hảo!

Tống Nguyệt còn đang phân vân thì một bàn tay nam tử rắn chắc vỗ lên vai nàng.Tiêu Viêm cố nặn ra nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch,hữu khí vô lực nói:

– Ta tin tưởng muội.

Nàng đau xót nhìn gã trọng thương đầm đìa,lại liếc thấy Thanh Long Kiếm đã vỡ vụn dưới mặt đất,nội tâm không khỏi dâng lên một cảm giác đau xót.

Đều tại sư phụ nàng,mọi chuyện vốn dĩ đã có thể êm đẹp trôi qua vậy mà chỉ vì lão há miệng thở một câu mới khiến cho Tiêu Viêm trở nên thê thảm như vậy!

Đều tại tên Xích Viêm kia.Một thân kinh thế hãi tục công lực như vậy sao còn chưa phi thăng mẹ đi?Chẳng lẽ ngồi chơi cùng đám du côn cặn bã lại vui đến vậy?

(Không có Thanh Long Kiếm thực lực của Tiêu huynh chỉ còn khoảng một phần mười,có thể chèo chống Thiên Kiếm Môn được hay không đã là cả một vấn đề chứ chưa nói đến leo lên lãnh đạo một đám giang hồ cắc ké chỉ hau háu tìm chỗ tốt.Có lẽ mình nên thay huynh ấy chủ trì đại cục thì tốt hơn…)

Tống Nguyệt gượng cười:

– Ưm~Muội nhất định sẽ vì huynh lột da lóc xương lũ súc sinh La Sát Giáo.

Khuôn mặt Tiêu Viêm thoáng trở nên phi thường khó coi nhưng Tống Nguyệt không hề phát hiện ra,bởi lúc này nàng đang quay sang đám chưởng môn Tả,Nhạc,Lưu,Định,Thiên mà lớn tiếng hô hào:

– Mô nghĩa là không có,Bai nghĩa là chia rẽ.Liên Quân Mô Bai do Tiêu huynh sáng lập ý muốn nhắc nhở các người phải đoàn kết một lòng,nhất định không được vì tư lợi cá nhân mà chia rẽ,nhất định phải đem tình đồng chí đồng đội đặt lên cao vời vợi.Cho tới khi đốt tới mẩu gỗ cuối cùng của La Sát Giáo thì toàn bộ đều phải tình như thủ túc,đồng khí liên chi.Các hoạt động của Liên Quân ta sẽ dùng thư để trao đổi với các vị,giờ thì mời toàn bộ giải tán!

– A Di Đà Phật.Tại sao phải dùng thư từ tốn thời gian như vậy?Lấy ra vài cái Ngọc Truyền Âm không phải đơn giản hơn sao?

Pháp Hải mặt dày mày dạn nói ra khiến đám chưởng môn nhân đồng loạt nhíu mày,thế nhưng trong số đó lại có vài tên nội tâm mừng quýnh vì gặp được tri kỷ,lấm lét liếc nhìn Tống Nguyệt chờ đợi xem vị tiên tử này sẽ trả lời ra sao trước yêu cầu quá ư là hợp lý này.

– Muốn Ngọc Truyền Âm cũng được,thế nhưng còn phải xem cống hiến của các ngươi.Còn nếu kẻ nào tự tin hái được đầu của Xích Viêm thì bước lên trên,ta lâp tức mang kẻ đó về Vạn Hoa Kiếm Phái đem Ngọc Truyền Âm hai tay đưa cho,thậm chí dùng đãi ngộ tốt nhất để giúp gã tăng cao thực lực.Bất quá,nếu nói được mà không làm được thì…Hư hư~Có lẽ không nói các ngươi cũng biết.

Nếu đem lời này nói trước mặt đám giang hồ choai choai thì lẽ đương nhiên sẽ xuất hiện mấy cái kẻ không biết trời cao đất dày chạy lên để rồi biến thành vài con tốt thí.Thế nhưng ở đây đa phần đều là chưởng môn một phái đức cao vọng trọng,đương nhiên trong đầu cũng không thể toàn đất.Trải qua một phen cẩn trọng suy nghĩ thì cuối cùng cả sáu người đều ngán ngẩm lắc đầu,ôm quyền lặng lẽ cáo lui.

Tiêu Viêm nhìn đám giang hồ ngoan ngoãn cúp đuôi bỏ đi thì thở phào nhẹ nhõm,vận dụng pháp lực điều khiển mảnh vỡ của Thanh Long Kiếm quay trở lại vỏ.Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Viêm thì mảnh vỡ ghép lại thành kiếm,so với thời điểm hoàn hảo thì còn nhiều hơn một phần biến hoá cùng linh động.

– Ầy~Cuối cùng cũng xong.Tống muội,ta đi ngủ một giấc cho lại sức,ngươi cũng nên trở về nghỉ ngơi a!

Tống Nguyệt há miệng định nói gì đó nhưng suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn đem toàn bộ nuốt xuống,lặng lẽ nhìn thân ảnh cao lớn tiêu sái của Tiêu Viêm từ từ đi mất.

Nàng buồn bã thở dài,mệt mỏi bước đến vác Cầu Mai Phương đang hôn mê bất tỉnh lên vai rồi nắm trường kiếm ném ra trước mặt,miệng lẩm nhẩm vài cái ngôn ngữ không ai hiểu nổi.Trường kiếm theo đó mà trở nên to lớn,thân kiếm vốn chỉ rộng một đốt ngón tay cấp tốc bành trướng rộng đến hơn một mét.

Tống Nguyệt nhảy lên trường kiếm sau đó Ngự Kiếm Phi Hành lặng lẽ ly khai.

Đang phiêu phiêu bay trên không thì đột nhiên nàng cảm thấy tim đập dồn dập,kinh mạch trương phồng còn nội tạng thì giống như vỡ thành trăm nghìn mảnh đau không thể tả.Vừa nãy cố gắng nhịn xuống nội thương,lúc này nội thương cắn trả mạnh gấp trăm lần khiến Tống Nguyệt cảm thấy trước mắt tối sầm,thân thể vô lực nghiêng hẳn qua một bên sau đó từ trên trường kiếm lao thẳng xuống đất 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN