Vạn Kiếp Nhất Mộng
Chương 43: Bắt quỷ
– Phew~Cuối cùng cũng đến nơi.
Hắn chống nạnh đứng nhìn vào trang viên tồi tàn trước mắt,khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.Đây là thói quen trước khi lâm trận của hắn,cho dù đối phương là mặt hàng gì thì cũng phải cười vào mặt nó trước đã.
Ngạo Nam thì không bình thản được như hắn,hay chính xác hơn là gã đang sợ đến tái mặt:
– Cái…Cái gì vậy?Chỗ này nghe nói bị quỷ ám dữ lắm mà ngươi lại muốn chúng ta vào?Não bị lừa đá sao?
– Chúng ta?Chúng ta hỏi chấm?
Hắn nhíu mày lấy trong người ra một tấm ngân phiếu huơ huơ trước mặt Ngạo Nam.Sau khi lao lực cả ngày hôm qua thì hắn cũng coi như một cái nhà giàu mới nổi.Tùy tiện một cái vung tay liền rút ra cả trăm lượng bạc.
– Ta đã xin phép rồi.Bây giờ ngươi cầm thứ này đi đâu thì đi.Hai ngày sau hãy trở về.
Dù không hiểu tại sao hắn đột nhiên hào phóng như vậy thế nhưng đề nghị này quá ư là phù hợp với Ngạo Nam.Từ ngày phát hiện bảo vật ở Di Hoa Viện thì hắn vẫn chưa có cơ hội quay lại lần nào,thật sự đã sắp nôn nóng tới phát điên rồi.
– Mà này.Ngươi một mình tiến vào như vậy quá hung hiểm rồi.
Câu này của Ngạo Nam khiến hắn nhướn mày kinh ngạc.Đây có còn là Ngạo Nam mà hắn quen biết không?Đột nhiên tử tế như vậy khiến hắn không khỏi xuất hiện một loại cảm giác mình đang nằm mơ.
– Cầm lấy thanh kiếm này mà phòng thân.Miễn cho sau này ngươi nói bậy bạ với sư thúc rằng ta mặc kệ sự sống chết của ngươi.
Chưa đợi hắn trả lời thì Ngạo Nam đã đặt kiếm vào lòng bàn tay hắn sau đó hiên ngang quay người đi thẳng.Tính cách của gã là vậy,nếu cảm thấy bản thân có thể trở thành gánh nặng thì tuyệt đối sẽ không dài dòng lôi thôi.Một số người có thể sẽ coi đó là hèn nhát,thế nhưng đây cũng là một loại tâm thế cần có để có thể tồn tại trong giang hồ.
Chưa kể,Ngạo Nam thực sự rất sợ ma a!Dù sao gã cũng chỉ mới mười ba tuổi,chẳng ai có thể trách một đứa bé mười ba tuổi vì nó sợ ma cả.
Lần này hắn tiến vào trang viên quả thật là nguy hiểm trùng trùng.Thế nhưng kẻ địch đa phần là quỷ hồn,đao kiếm tầm thường hoàn toàn không có chút tác dụng.Bất quá Ngạo Nam không dễ gì giao đồ cho người khác,lần này đưa hẳn bảo kiếm của mình cho hắn có lẽ muốn nhắn nhủ rằng “Hãy sống sót trở về,bằng không nhất định sư thúc sẽ lột da ta”.
Lại nói,lần này hắn xin đi chơi với Ngạo Nam.Nếu hắn không may xảy ra chuyện gì thì số phận của Ngạo Nam tuyệt đối sẽ rất thảm.
Hắn trầm tư suy nghĩ một hồi,cuối cùng khóe miệng nhếch lên một nụ cười:
– Thằng nhãi này…Phiền phức…
Tuy nhiên sự thật và ảo tưởng luôn có sự khác biệt như trời với đất.Có những chuyện tưởng chừng như đã thấu hiểu,kì thực là cái cóc khô gì cũng không biết.
Từ nhiều năm trước ở Di Hoa Viện xảy ra một phốt lớn.Một gã giang hồ biến thái vừa vào liền vung vãi rất nhiều tiền chọn lấy một kỹ nữ thật xinh đẹp.Thế nhưng nếu mọi chuyện cứ diễn ra đều đều theo sách giáo dục giới tính thì đã không có chuyện để mà kể.Nghe đồn gã đó vừa vào liền chém kỹ nữ kia một nhát chết tươi sau đó ân ái với thân thể còn đang thoi thóp của nàng ta.Mãi đến sáng hôm sau khi tập hợp thấy thiếu một người mama mới vội cho lùng sục khắp nơi thì thấy cái xác của người kĩ nữ kia đã cứng đờ trên cái giường đẫm máu.
Ài.Tuy là kỹ nữ không phải cái nghề đáng tự hào gì nhưng dù sao họ cũng là con người.Ném ra vài chục lạng bạc liền dứt khoát chém chết một sinh mạng thì thật là quá đáng.Bởi vậy Di Hoa Viện có một cái quy củ là khách nhân tiến vào cần gửi vũ khí ở bên ngoài.Tuy yêu cầu này có hơi thiếu tự nhiên nhưng dù sao kỹ viện là chỗ chơi gái,không phải võ đài.Đi chơi gái mà lăm lăm cây kiếm thanh đao trong tay thực sự là không phù hợp cho lắm.
Dông dài như vậy cũng chỉ để nói rằng,việc Ngạo Nam đưa kiếm cho hắn mục đích là để tiết kiệm hai đồng tiền gửi đồ thôi.Còn về phần sư thúc trách phạt thì gã cũng không mấy bận tâm,cùng lắm thì trở về kinh thành tiếp tục cuộc sống ăn chơi sa đọa nhàm chán kia.
Lại nói,bởi vì hắn không dùng trường kiếm nên Ngạo Nam mới an tâm giao bảo kiếm tùy thân cho hắn.Đổi lại là cái tên Minh Thần hai ngày đánh gãy một thanh kia thì dù đánh chết gã cũng tuyệt đối không đưa.
Ở trên đời,đôi khi không biết cũng là một chuyện tốt.Biết rồi,chỉ càng thêm đau lòng.
Lần này việc mời Ngạo Nam đi cùng cũng nằm trong tính toán của hắn.Thời điểm bây giờ người duy nhất có thể lợi dụng được chỉ có Ngạo Nam.Gã vừa có danh tiếng lại vừa ham chơi,đi cùng với gã nhất định Dương Dương sẽ không thấy có điểm bất thường.Tên này cũng là loại biết khó mà lui,hắn đỡ phải tìm cách đuổi đi.
Cũng không phải hắn không muốn có người phụ giúp,thế nhưng kế hoạch lần này quá đỗi hung hiểm.Bản thân hắn còn chưa nắm chắc thì sao dám mang người khác theo.Lỡ xảy ra chuyện không may thì còn chẳng phải là nhiều thêm một cái phiền phức.
Lại nói qua một chút về kế hoạch.Có lẽ mọi người vẫn còn nhớ cái đám ma cô tấn công người thuê nhà ở mấy chương trước.Sau khi chơi vài cái phù chú gì gì đó thì bọn chúng lại càng nổi lềnh phềnh hơn bao giờ hết.Hôm nay hắn tới chính là để giải quyết đám âm hồn bất tán này.
À đừng hiểu nhầm nhé.Không phải tự nhiên hắn giở chứng muốn làm người tốt đâu.Chỉ vì gần đây việc luyện công có hơi chậm tiến nên cần một chút xúc tác.Hơn nữa bên trong còn có người mà hắn không thể không cứu.
Thực ra nếu hắn không ra tay thì âm hồn ở cái nơi tồi tàn này cũng sẽ sớm bị người khác xử lý.Thế nhưng có một người nợ hắn ân tình so với không có thì hữu ích hơn nhiều lắm.
Hắn bỗng dừng lại,đôi mắt cẩn thận đảo qua những căn nhà trong trang viên,thấp giọng quát:
– Trừ tà trục quỷ,người sống tránh đường.
Đợi một lúc không thấy ai đáp trả thì hắn nhún vai rời đi.Có vẻ như đám người này tuy tới trước nhưng không có ý định cản trở công việc của hắn.
– Tỷ tỷ,hình như có tiếng người a.
– Bớt nói nhảm.Cúi đầu xuống!
Chu Tước vội ấn đầu Bạch Hổ xuống,vừa kịp tránh khỏi một đường dao hiểm độc.
– Đang trong lúc nguy hiểm mà ngươi còn để tâm trí đi đâu thế?
Thanh Long vừa trách mắng vừa sút một gã dính vào tường.Cái đám này cứ như âm hồn bất tán đánh mãi không chết,thật là khiến người ta bực bội.
Tên kia chưa kịp đứng lên thì bị nàng bồi cho mấy cước nữa đạp sâu xuống đất.Không những thế còn dùng Hàn Băng Chưởng đánh ra một tầng băng dày phủ lên trên.Như thế này dù gã còn sống thì trong thời gian ngắn cũng không thể thoát ra gây phiền phức cho bọn họ.
– Cút ra chỗ khác chơi!
Chu Tước thét lên một tiếng.Hỏa Vân Chưởng đánh cho một tên bay vụt đi như đạn pháo liên tiếp xuyên thủng mấy căn phòng.
– Có thật là chúng ta đến cho hắn ân huệ không vậy?Có cho nổi không vậy?
Bạch Hổ buồn bực kêu lên.Chân nàng cũng không nhàn rỗi mà liên tục giẫm một tên lún sâu xuống nền đất.
Thanh Long nghe vậy thì nhíu chặt đôi lông mày thanh tú.Vốn nghĩ là sư môn giao nhiệm vụ cho hắn xuống bắt quỷ nên định khiến hắn thiếu nợ các nàng,có ai ngờ trong một cái trang viên tồi tàn rách nát lại có mấy thứ quỷ vật đáng sợ như vậy.
Còn chưa kịp than khổ thì ba tên quỷ binh kia lại nhao nhao xông đến.Xem ra một chút tạp kĩ giang hồ không thể làm khó bọn chúng lâu được.
– Còn đang thắc mắc vì cái gì cả lũ đột nhiên dậy sớm,thì ra là đi làm cái việc nhàm chán vô vị này.Thú vui thật tao nhã a!
Khi họ kịp nhận ra thì đã thấy bóng trắng kia dùng tốc độ cực nhanh lao vào giữa ba tên quỷ binh.Sau đó bỗng xuất hiện một ánh hào quang màu tím rực rỡ lóa mắt thổi tan âm khí trong phòng.
Đồng thời cũng thổi bay căn phòng luôn.
– Oa!Vẫn là Tiểu Vũ lợi hại!
Một lần nữa trông thấy mặt trời khiến Bạch Hổ không kìm nén nổi vui sướng nhào đến ôm lấy Huyền Vũ.
Bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của Bạch Hổ khiến nàng chẳng buồn đẩy nó ra như mọi khi,chỉ quay sang lạnh lùng hỏi Thanh Long:
– Các ngươi tính dở trò gì?Có biết ta khám bệnh một mình mệt thế nào không?
Biết không thể che giấu được cặp mắt phượng trong veo kia,chưa kể Tiểu Vũ còn là cần câu cơm của cả bọn nên các nàng đành đem chuyện của hắn kể lại một lượt.Nói là “các nàng” không sai đâu,chính xác là ba người tranh nhau kể khiến trang viên không người bỗng trở nên ầm ĩ hơn cái chợ.Rất may là nhờ ở cùng đám này một thời gian dài nên Tiểu Vũ mới nghe hiểu được thông điệp mà ba nữ nhân phiền phức này muốn truyền tải là gì.
– Bắt quỷ?Thiên Kiếm Môn đâu dính dáng đến mấy cái nghề thiên sư bói toán.Trước nay cũng chưa từng nghe đến việc sai đệ tử đi bắt quỷ.
Đối với thái độ hoài nghi của Huyền Vũ,Chu Tước chỉ đáp một câu chắc như đinh đóng cột:
– Mới sáng sớm hắn đã chạy khắp nơi mua mấy thứ giấy vàng,chu sa,máu gà trống …Không bắt quỷ thì đi tập vẽ chắc?
Huyền Vũ xoa cái cằm nhẵn nhụi,cặp mắt to tròn đen láy đảo qua mái nhà ba gian thấp thoáng phía xa:
– Tập vẽ hay bắt quỷ.Cứ bám theo hắn thì sẽ biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!