Vạn Kiếp Nhất Mộng - Chương 76: Nộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Vạn Kiếp Nhất Mộng


Chương 76: Nộ


– Đâu?Đâu?Chỗ nào?

– Cái nữ nhân ngực to đang ngồi ăn mì cùng thằng con ấy!

– Đâu?Ta chưa…Mèn đét ơi!Ăn quả zú kia thì có mà trường sinh bất lão!

¬- Bậy!Thời đại này ai còn nhìn mấy cái đấy nữa.Nữ nhân là phai xem ở đôi chân.Các ngươi nhìn cặp đùi kia xem,vừa dài vừa trắng nõn,đem vác lên vai thì đúng là hưởng tận nhân gian lạc thú.Dựa vào kinh nghiệm duyệt nữ nhân vô số của lão tử,ta khẳng định đây tuyệt đối là một cái mỹ nữ!

– Thối lắm!Ai chẳng biết ngươi tận đến năm 40 tuổi mới mất trinh.Bộ ngươi nghĩ nữ nhân đẹp chịu chườn mặt ra cho các ngươi ngắm ấy hử?Còn lâu!Đến chín phần đấy là một con mụ xấu tởm lởm dùng phần lưng lừa gạt đàn ông.Tin ta đi,ta gặp nhiều rồi ta biết.

– Đặt kèo đi!Ta cá là một cái mỹ nhân!Thằng nào bảo không phải thì đặt tiền ra đấy!

Nói xong gã đứng phắt dậy tiến lại bàn của bọn hắn sau đó “xoẹt” một tiếng xòe quạt đứng phe phẩy trông rất ra dáng văn sĩ hào hoa phong nhã,thế nhưng trên mặt lại là một nụ cười hèn mọn:

– Là một tiểu mỹ nhân chúng bây ạ!Này mỹ nữ,có muốn qua ngồi cùng…Éc éc!

Bất ngờ một bát mì vẫn còn nóng hổi úp thẳng vào mặt gã.Không chỉ da mặt bỏng rát,dầu mỡ cũng chảy vào hai mắt khiến gã kêu gào thảm thiết.Gã loạng choạng lùi hai bước,đau đớn và xấu hổ thúc đẩy gã tung ra một quyền toàn lực đánh về phía hắn:

– Tao x con mẹ mày chứ thằng mất dạy này!Mày tới số rồi con ạ!

Trái với vẻ ngoài thư sinh vô hại,linh khí ngưng tụ tại quyền đầu biến nắm đấm của gã thành một khối cứng rắn như sắt thép.Đây chính là tuyệt kỹ lấy công làm thủ,lấy cương khắc đủ mọi thể loại,mặc kệ đối thủ tu vi cao đến đâu chỉ cần ăn một đấm thì kết cục chính là nát bét.

Thế nhưng kình khí chỉ mới kịp rạch vài vệt máu nhỏ lên mặt thằng nhãi kia thì tầm nhìn của gã bỗng lệch hẳn qua trái sau đó rơi thẳng xuống,đôi mắt trợn trừng kinh hãi khithaays thân thể mình rụng rời thành từng khối thịt lộp bộp rớt xuống đất.

– Ta X Con Mẹ Nó!

Hai tay gã phát kình khiến mặt bàn bị chấn nát vụn.Tuy nhiên gã không quan tâm đến những sợi mì và nước dùng bắn tung tóe lên bộ y phục đắt tiền mà thay vào đó là hoảng loạn nhìn về phía nam nhân mặc đồ đen trùm kín mít ngồi đối diện,kẻ không nói lời nào trong suốt quá trình các huynh đệ đem thân thể con gái nhà lành ra bình luận tục tĩu:

– Lão đại, vừa rồi là…

– Nếu bước qua đó thì đấy là cách mà ngươi sẽ chết.

Tiếng nói cười vui vẻ bỗng im bặt.Trên đời ai chẳng sợ chết,người tu tiên thì lại càng sợ chết.Mà đúng hơn là vì sợ chết nên mới tu tiên,chứ làm quái gì có đứa nào vỗ ngực nói muốn thành tiên vì hòa bình cho thế giới?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại,chết thì ai cũng phải chết,nhưng vấn đề là chết ở đâu và nguyên nhân ra làm sao.Một thành viên có chiến lực mạnh nhất trong nhóm bị giết chết ở một tòa thành quê mùa,trong một quán mì quê mùa và nghiêm trọng hơn là chết dưới tay một nữ nhân,ứng theo những gì gã kể lại là:“Chỉ thấy tay ả ta vung lên một cái”.

– Lão đại,hay là…

Một tên nhỏ thó len lén rút từ đai lưng ra một lưỡi dao sáng loáng,trong mắt y lóe lên một tia ác hiểm.Thế nhưng đề nghị này lại bị gạt phắt đi:

– Cất phi đao vào. Nên nhớ chúng ta tới đây vì công chuyện, không phải tới để chơi.

– Nhưng mà…

– Không nhưng nhị gì sất!Ăn xong rồi thì đi về!

Cơ mà gã đâu có để đám đàn em được ăn nốt khi mà vừa dứt lời liền đứng phắt dậy bỏ đi, hoàn toàn không cho người khác cơ hội ý kiến ý cò.Những tên còn lại mặc dù bất mãn nhưng không có năng lực của lão dại thì chúng cũng chẳng dám làm bừa.Lần lượt từng tên đứng dậy bước ra khỏi quán,trước khi đi không quên quăng về phía bọn hắn vài ánh mắt không được thiện cảm cho lắm.

Hắn nhướn mày nhìn sáu tên hề lật đật rời khỏi, cảm thấy đám này có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ được là đã gặp ở đâu.Dù sao não hắn cũng không nhiều dung lượng đến mức đi nhớ mặt mấy tên tôm tép.

Tại thời điểm tên thủ lĩnh định đẩy cánh cửa thì bỗng một bàn tay như thép nguội giữ chặt lấy cổ tay gã.Từ trên lầu hai đột ngột phi xuống một tên tráng hán y như phim hành động, lạnh lùng nói:

– Khách quan, các ngài quên trả tiền.

Từ “quên” được nhấn mạnh như đang khiêu khích sáu tên du côn cắc ké lạ hoắc dám tới đây ăn quịt.Đối với một quán ăn lâu đời thì chuyện này chẳng có gì hiếm lạ,thậm chí đám bảo vệ còn mong ngóng gặp được lũ ăn quịt để đánh đấm một trận cho xứng với tiền lương.Bởi thực tế chẳng ai cùng quẫn tới mức đi cướp tiệm mì cả,cũng không nhiều trường hợp khách say xỉn rồi phá quán,cái đấy chỉ có ở mấy quán nhậu thôi.

Tuy nhiên không phải thằng nào phạm tội cũng thành tâm hối cải khi bị bắt tận tay, ngược lại trong nhiều trường hợp chúng còn trở nên manh động và nguy hiểm hơn. Bằng chứng là ngay lập tức có một gã chột mắt chen lên chửi ầm ĩ:

– Tiền của lão tử các ngươi cũng dám đòi?Có biết bọn ông là ai…

– “Dù là thần thánh phương nào tới ăn mì cũng đều phải trả tiền”.Quy định của bổn tiệm đã treo lên thật cao trên bốn bức tường,ngươi chột chứ có bị mù đâu mà không thấy hử?

– Má nó chứ!Lại dám trả treo với ông?!

Gã chột “xoát” một tiếng rút kiếm khỏi vỏ,khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo biến dạng nhìn hung tợn vô cùng.Sát khí nồng đậm do y phát ra khiến tên tráng hán vội siết chặt nắm đấm,lạnh lùng ra lệnh:

– Đóng cổng!Thả chó!

Giọng nói trầm khàn được khuếch đại bởi linh lực trở nên vang dội gấp trăm lần khiến vài người công lực thấp dù đã bịt tai nhưng vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Hắn mặc dù đã vận nội lực chống đỡ nhưng hai tai vẫn ù lên cực kì khó chịu, nội tâm đắn đo liệu có nên vơ lấy cây đũa phi vào cổ họng tên tráng hán cho gã câm mồm lại không.

Nhưng rồi hắn rất nhanh từ bỏ ý định này khi phát hiện có vài bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trong mấy góc tối của tòa nhà.Các vị trí ẩn mình đều là góc chết được chọn lựa cẩn thận, đủ thấy bọn chúng rất có kinh nghiệm đối phó với mấy tên quấy phá.

Không khí trong quán bắt đầu nhốn nháo, một vài thường dân trở nên hoảng loạn trong khi những kẻ có chút bản lĩnh thì ngồi vểnh râu hào hứng ngồi đợi kịch hay. Và chắc họ sẽ không phải đợi lâu khi mà cả năm tên đều đã lăm lăm vũ khí trong tay, chỉ cần tên thủ lĩnh ra lệnh thì sẽ đồng loạt lao lên vặt đầu cái lũ nhà quê xấc láo này.

Bản thân tên thủ lĩnh dường như cũng không kiên nhẫn được thêm nữa, bàn tay còn lại chậm rãi đưa lên thu hút mọi ánh mắt của những người trong quán. Sẽ có chém giết, sẽ có đổ máu, và tất cả bắt đầu từ động tác này đây.

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, y chậm rãi thò tay vào ngực áo lấy ra hai nén vàng đưa tới trước mặt tráng hán:

– Khỏi thối.

Tráng hán thoáng ngây người mất vài giây rồi mạnh mẽ đoạt lấy hai nén vàng lấp lánh, hừ lạnh nói:

– Chẳng thừa đồng nào đâu!

Một trăm tiền đồng bằng một lượng bạc, một trăm lượng bạc tương đương một nén vàng. Hai trăm lượng không hẳn là số tiền lớn, nhưng nếu so sánh với một bát mì bình dân giá năm đồng thì cái giá tiền này thật đúng là chém bay đầu khách hàng. Nên biết, lương cứng của một viên quan nhất phẩm mỗi năm cũng chỉ được có một nghìn lượng thôi.

Tuy nhiên với khách quen của quán thì đã chẳng còn xa lạ gì với mức giá trên trời này. Dù sao trong bát mì đều là thịt cao cấp với linh thảo, một số loại thậm chí còn hiếm đến mức phải có quan hệ mới mua được. Thế nên mặc dù xét trên mặt bằng chung thì có vẻ hơi đắt, nhưng tính theo tiền nguyên liệu đổ vào thì cái giá vài chục lượng một bát hãy còn là rẻ chán.

– Không thừa?Mẹ nó, từng ấy tiền đủ mua mười cái mạng chó của mày đấy!Lão đại, theo ta thấy…

– Đi.

Giữa thời điểm đôi bên sắp đánh nhau to, thật không thể tin là tên thủ lĩnh lại đưa ra một mệnh lệnh đớn hèn như vậy. Gã chột khẽ gắt, nội tâm hi vọng là vừa rồi mình nghe sai:

– Lão đại!

– Ngươi muốn tạo phản?

Tên thủ lĩnh hừ lạnh, uy áp tản ra khiến tên chột mắt cảm thấy như bị một búa nện mạnh vào lồng ngực, sắc mặt đỏ hồng thổ huyết lảo đảo lùi về sau.

– Còn thằng nào ý kiến thì tự giác cút khỏi nhóm mà chơi một mình.

Năm tên ngơ ngác nhìn lão đại của chúng đẩy cửa lao vào con đường tối đen. Thủ lĩnh của nhóm giết thuê nổi tiếng tàn bạo lại bỏ chạy khi đối mặt với mấy thằng bảo kê tiệm mì, tin tức này dù có truyền ra thì khẳng định là cũng chẳng có ai thèm tin, ấy thế nhưng nó lại là sự thật đang hiển hiện trước mắt tất cả mọi người.

– Bọn mày cứ đợi đấy!

Vẫn lại là motip quen thuộc, bên phản diện buông lời đe dọa sau đó hậm hực rời đi. Tráng hán cũng không vừa, gã đứng chành bành trước cửa khoanh tay hỏi thăm họ hàng mười tám đời của đám người kia, lại thêm tiếng chó thấy động sủa inh ỏi khiến khu phố bỗng chốc ầm ĩ hết cả lên.

Hắn ngồi thừ người ra sau khi quan sát một màn ngớ ngẩn vừa rồi, cảm thấy không còn hiểu được cách cái thế giới này vận hành.Một mình Thanh Dương khó hiểu là đủ rồi, còn mấy cái tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết kiếm hiệp thì làm ơn giữ nguyên được không?

Với kinh nghiệm cày truyện suốt mấy đời người của hắn thì lúc vừa rồi phải diễn ra một trận đánh hoành tráng mà đôi bên suýt chút nữa thì lưỡng bại câu thương, sau đó hắn nhảy ra dùng mưu kế hoặc mấy cái võ kỹ ảo lòi kết thúc cuộc chiến rồi lạnh lùng nói mấy câu trang bức từ đấy lọt vào tầm ngắm của một đại nhân vật nào đó và được mời làm mấy phi vụ mờ ám hoặc đi bí cảnh luyện cấp hay gì đấy tương tự. Và mặc dù với cái tính lười của hắn thì khẳng định sẽ không chen vào giữa hai bên làm gì cho nhọc xác, cơ mà ít nhất tình tiết truyện nên diễn biến như thế cho thân thuộc chứ.

Cãi nhau ỏm tỏi một hồi sau đó lại ai về nhà nấy, cái tình huống này cũng thật quá con mẹ nó ngượng ngùng rồi. Lại nói, rõ ràng mọi việc trở thành thế này nguyên nhân chính là bởi tên thủ lĩnh, nếu không vì cách hành xử kì quái của gã thì giờ hai bên chắc đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán.Kiểu hành xử không ăn nhập với thời đại ấy…có khi nào gã cũng là một kẻ trùng sinh không?

Thực tế thì ở cái thời đại người người trùng sinh, nhà nhà đoạt xá này thì bắt gặp mấy tên giống như hắn là rất bình thường. Cơ mà hắn không nhớ mặt, chứng tỏ trước đây gã cũng chỉ là tên nhãi nhép nào đó thôi. Trừ khi trùng sinh mang theo kí ức của vô số kiếp sống như hắn, chứ không thì cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu. Hiện thực nghiệt ngã lắm, mấy thằng học sinh sinh viên “cực kì tầm thường” hay “thuộc lòng mấy bộ tiểu thuyết Kim Dung, Cổ Long nuôi mộng làm minh chủ võ lâm” chuyển sinh về đây thì đa phần chỉ có nước cạp đất mà ăn, còn về lí do tại sao thì cứ xem tiếp rồi sẽ biết.

Hắn nhìn qua Thanh Dương đang húp mì sùm sụp, bỗng nhiên cảm thấy rất muốn trêu đùa cái nữ nhân vô tư này:

– Chê nhạt mà cũng ăn hết rồi à?

– Ách~

Thanh Dương đang mải ăn nghe vậy thì xém chút nữa phun mì ra đằng mũi, lúng búng nói:

– Nhưng bỏ đi thì phí lắm!

Trong lúc sức mạnh đang bị hạn chế mà dám ngồi ăn giữa hai nhóm đang giương cung bạt kiếm chuẩn bị lao vào bem nhau, hành xử như vậy…thật chẳng hiểu nàng ta là bản lĩnh hay thiếu suy nghĩ nữa. Không có gì sai khi Thanh Dương tự tin vào năng lực của mình, tuy nhiên dựa vào kinh nghiệm nhiều lần chết nhảm của hắn thì hành tẩu giang hồ tuyệt đối phải luôn cảnh giác, nữ nhân thì càng phải cảnh giác gấp bội. Bởi các thủ đoạn hại người thì nhiều vô số và không ngừng phát triển, còn bạch mã hoàng tử thì không phải lúc nào cũng bỏ công bỏ việc để đi cứu các cô đâu.

Hắn gắp những miếng thịt cuối cùng trong tô mì bỏ vào miệng, chân mày nhíu lại bởi sự cẩu thả của món thịt này. Bò Lam Ngọc nổi tiếng với vị ngọt và sự mềm mại của thịt kể cả khi nướng hay rán, ấy thế mà mấy tên đầu bếp lại đem ninh nhừ với thảo dược theo tỉ lệ 7:3,khiến cho vị ngọt thịt gần như bị át đi hoàn toàn. Phải nói thêm, thảo dược trong món này thực chất là một phương thuốc có tác dụng kích thích não bộ tiết ra hoocmon hạnh phúc tương tự dopamine nhưng nhẹ hơn,nó mang lại niềm vui và cảm giác hài lòng tức thời đặc biệt đối với những ai chưa từng tiếp xúc với linh khí. Ở đây rõ ràng là cái tiệm mì này đã lạm dụng thứ thuốc này để cắt giảm nguyên liệu và gia vị đổ vào cho bát mì. Hơi thiếu đạo đức, nhưng rất kinh doanh.

“Khi tên đó đưa ta xem công thức ta nhớ là đã dặn gã sửa lại rồi mà nhỉ. Đúng là cái tên gian thương.”

Nghĩ đến việc bản thân là tài trợ chính của cái quán mì này khiến hắn cảm thấy khá tệ, bán món mì dở tệ này trong hơn bốn mươi năm thì chắc cũng tội lỗi không thua gì việc bán thuốc giả đâu nhỉ?

– Nàng ăn thêm không?

Thanh Dương tròn mắt nhìn hắn, bất mãn nói:

– Con mới là người phải ăn thêm!Một chút thịt đó thì bõ bèn gì hử?!

Hắn nhún vai bình thản đáp:

– Hình như đã nói về vấn đề này rồi.Ta ăn không phải vì cảm giác, ta chỉ cần năng lượng thôi.

Thấy biểu cảm trên mặt Thanh Dương càng lúc càng trầm trọng như sắp sửa cãi nhau đến nơi, hắn vội đứng dậy nói:

– Ai đó tính tiền hộ bàn này cái.

Tráng hán đang trên đường đi lên tầng hai nghe vậy thì chuyển hướng tiến lại bàn của bọn hắn, nghi hoặc hỏi:

– Các vị ngồi ở bàn số 4?

– Ờ thì~Cái số nó viết to tướng trên mặt bàn đây thây?

Không biết tên cốt đột kia có ý gì khi hỏi như vậy nhưng thú thật là hắn cực kì khó chịu khi phải trả lời mấy câu hỏi xúc phạm trí tuệ kiểu này. Đối lập với biểu cảm buồn bực của hắn, vẻ mặt tráng hán hơi giãn ra sau đó vui mừng chỉ vào mũi hắn hỏi ầm lên:

– Cậu là “Vị khách bí ẩn bàn số 4”?Trời mé, tôi nghe kể về cậu tít từ hồi còn làm nhân viên tạp vụ lận!Mà cậu biết bay thật chứ?

Chân mày phải của hắn khẽ nhíu, nội tâm tự hỏi con khỉ kia đã tung cái tin đồn nhảm gì về mình:

– Ờm. Bay dễ mà.

– Có thật là cậu từng đá rụng một ngôi sao?

– Ta chỉ đá vào cái máy tạo trọng trường thôi, chuyện kinh doanh ấy mà. Không thể tin là gã có thể đem nó ra kể.

– Có thật là cậu tạo ra sấm sét khi di chuyển không?Còn cả tốc độ chạy nhanh hơn cả đạn của người Tây Dương nữa. Biểu diễn cho tôi xem được không?

Hắn vội đưa tay ngăn tên này nói thêm, buồn bực nói:

– Ta đến đây không phải để diễn xiếc. Phiền ngươi tính hộ hai bát mì này, làm ơn.

Tráng hán nhận ra bản thân có hơi quá khích nên vội vỗ bôm bốp lên mặt để bình ổn lại cảm xúc sau đó cười gượng nói:

– Xin lỗi, tôi cứ tưởng cậu chỉ là truyền thuyết nên vừa rồi phản ứng hơi quá. Chủ quán đã dặn “Tuyệt đối không được nhận tiền của khách bàn số 4. Nhận là chết”, nên mong cậu hiểu cho.

– Cái đó nghe giống lời nguyền hơn đấy.

Hắn gãi đầu, cảm thấy hơi bất ngờ trước sự tử tế của con khỉ già kia:

– Vậy là miễn phí đúng không? Dương Dương, ta về thôi.

Thanh Dương còn đang chưa hiểu chuyện gì thì bị hắn nắm tay lôi đi, buột miệng hỏi:

– Con biết bay sao?

– Chuyện quá khứ ấy mà.

Hắn đáp cụt lủn. Dù sao đó cũng không phải loại thành tích mà khiến người ta cảm thấy tự hào khi khoe ra.

– Chậm đã! Tôi hỏi câu cuối được không? Người đó là Cửu Vĩ Yêu Miêu à?

Hắn thoáng dừng bước, đầu không ngoảnh lại nói:

– Không phải cái gì miêu. Là nương tử của ta, vậy thôi.

– Nhưng nương tử của cậu là yêu miêu mà?

Tráng hán nghi hoặc hỏi, đáng tiếc là hắn đã rảo bước chạy đi mất, cứ như thể việc bị người khác biết về quá khứlà điều đáng sợ với hắn vậy.

– Tiếc là vừa rồi Vương Tam báo cáo đúng lúc ta đang ngủ gật, bằng không nhất định phải tìm cách giữ cậu ta lại để học hỏi về cước pháp.

Theo lời kể của ông chủ tiệm thì “vị khách bàn số 4” là bậc thầy về cận chiến và cước pháp. Cận chiến thì chưa biết, nhưng dựa vào cách cậu ta di chuyển mau lẹ mặc dù chân phải bị tật thì đủ biết lời của ông chủ không phải bịa đặt. Chỉ tiếc bản thân đã để mất cơ hội a…

– Mà thằng Vương Tam đâu rồi?Cái thằng sợ mèo chết toi này phụ trách bàn bốn đến mười ba mà lại để ông phải tính tiền hộ mày à!?

– Tiểu nhị, tính tiền!

– Nhị con em ngươi!Lão tử là quản lý, to thứ hai cái quán này đấy biết chưa hả!?

……………

– Vậy…đấy là sự thật hả?Bay rồi đá rụng sao giời gì gì đó?

Thanh Dương chắp tay sau mông nhón chân đi song song với hắn, bộ dáng thiếu nữ vui vẻ hoạt bát thập phần đáng yêu.Chỉ là, không hiểu vì lý do gì mà hắn lại cảm thấy biểu hiện này có chút đáng sợ:

– Mấy mẩu chuyện xàm xí chỗ thêm chỗ bớt ấy mà. Nàng không cần bận tâm.

– Ừm. Mấy mà chuyện xàm xí mà ngay đến tên phục vụ trong tiệm mì còn đọc vanh vách, trong khi ta là sư phụ của con thì cái gì cũng không biết.

Thanh Dương bật cười cay đắng:

– Hóa ra sư phụ của con thậm chí còn vô dụng hơn cả một tên chạy bàn.

“Tới rồi đây”

Hắn mệt mỏi thở ra một hơi thật dài. Đây không phải lần đầu Thanh Dương dò hỏi về quá khứ của hắn, cơ mà tình huống lần này có vẻ nghiêm trọng nên chắc hắn không thể im ỉm hay bơ nàng thêm được nữa. Mà cũng đúng thôi, dù có yêu đến mấy mà đối phương cứ giấu giấu giếm giếm về bản thân như mèo giấu cức thì rõ ràng là không tôn trọng con nhà người ta, thậm chí khiến họ có cảm giác bất an khi bản thân giống đứa thiểu năng cái gì cũng không biết.

Vì yêu họ có thể giả khờ giả ngốc để bị dắt mũi, nhưng cái gì cũng tồn tại giới hạn. Một khi vượt quá giới hạn thì cái uất ức nín nhịn bấy lâu sẽ phun trào như núi lửa, và nếu phía bên kia sử lý không khéo thì hậu quả sẽ cực kỳ, cực kỳ tồi tệ. Đây là kiến thức do chính bản thân hắn đúc kết sau nhiều lần bung bét chứ không phải lý thuyết tán gái suông trên mạng nên chỉ việc áp dụng chứ không cần kiểm chứng, và cũng tuyệt đối không được kiểm chứng.

– Dương Dương à, ta…

– Sư phụ!

– Ờ thì sư phụ. Đã là sư phụ sao nàng còn giận dỗi mấy chuyện nhỏ nhặt làm gì?Giang hồ bát quái thích sưu tầm mấy chuyện nhảm nhí, biết mấy cái đó thì cũng đâu có tác dụng gì?

Thanh Dương tức tối giậm chân, ấm ức nói:

– Nhưng ta là người thân cận với con nhất!Sao con cái gì cũng không nói với ta?Hay con vốn chẳng coi ta ra gì, ta trong mắt con…

– Vớ vẩn!

Hắn quát lớn, đôi mắt cá chết lúc này mở to sáng rực như hai đốm lửa phát ra uy áp khiến người ta sợ hãi:

– Ta cấm nàng nói như thế!

Kể từ khi trùng sinh thì đây là lần đầu tiên Thanh Dương thấy hắn thể hiện cảm xúc mãnh liệt như thế. Trước kia hắn cũng thường nổi giận với nàng, nhưng nếu so sánh sự giận dỗi của thiếu niên với lần này thì đúng là một trời một vực. Trước kia hắn to mồm hơn, bộ dáng giống như con thú nhỏ gầm gừ đe dọa, còn giờ đây thì chỉ vài câu đã khiến nàng run rẩy sợ hãi. Chẳng lẽ đây là sự lợi hại khi trưởng thành sao?

– Nhưng…đúng là như vậy…còn gì…

Dù sợ nhưng nàng vẫn cố gồng để nói thêm vài chữ, cũng miễn cưỡng giữ lại được chút oai nghiêm của sư phụ.

– …

Hắn hít sâu một hơi để bình tâm lại. Rồng có vảy ngược, đụng vào chắc chắn sẽ phát nộ. Hắn tuy không phải rồng nhưng trùng hợp cũng có một cái “vảy ngược” không muốn bất cứ ai chạm tới.

– Dương Dương, không phải ta muốn giấu nàng. Nhưng kì thực quá khứ của ta có những thứ mà ta không muốn nhắc đến. Vậy nên đến thời điểm thích hợp ta sẽ kể cho nàng toàn bộ. Được không?

– …

Thanh Dương tần ngần không đáp, dựa vào ánh mắt có thể thấy là nàng đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Bản tính của phụ nữ vốn là tò mò, đối với người họ dành tình cảm đặc biệt thì cái sự tò mò ấy nó còn tăng lên nữa. Tuy nhiên cũng có những người kìm chế được cái bản năng ấy, có lẽ vì họ bản lĩnh hoặc cũng có thể bởi suy nghĩ của họ rất khác người, hoặc có lẽ là cả hai.

– Được. Ta đồng ý, nhưng con phải thành thật trả lời ta một câu.

Dù biết là khiếm nhã nhưng phải khó khăn lắm hắn mới rời mắt được khỏi bộ ngực đang liên tục phập phồng của Thanh Dương. Chẳng biết cái nữ nhân này định hỏi gì mà hồi hộp thấy ớn, thậm chí nhìn còn khủng hoảng hơn cả hắn lúc nhận thông báo âm tính với HIV (thằng cha bác sĩ đọc nhầm hồ sơ của người khác. Meeeé).

– Con có bao giờ…ghét ta không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN