Vẫn là em, cô nàng sát thủ tôi yêu! - Chương 7: Một học sinh bình thường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Vẫn là em, cô nàng sát thủ tôi yêu!


Chương 7: Một học sinh bình thường


Tô Hàn Phong là một thằng nhóc 17 tuổi bình thường. Cậu ta có phần quá sức chói mắt và đẹp trai, học hành cũng cực giỏi, tình tình lại hòa đồng lại ga lăng với con gái nhưng thực chất, cậu ta chỉ là một cậu học sinh bình thường mà thôi. Hàn Phong tự thấy mình như vậy. Trường cậu học là một ngội trường công ở gần trung tâm thành phố, dù cách nhà cậu không quá xa nhưng do không có xe nên lúc nào Hàn Phong cũng phải mất nửa tiếng mới về tới nhà. Hôm nay, vẫn như mọi ngày tan học, cậu xách cặp đi về. Nhưng cô Dương, giáo viên chủ nhiệm lớp cậu lại gọi cậu lại.

”Phong! Em có thể lên đây gặp cô chút không?”

Hàn Phong bước lên, cậu không ngờ, đây chính là cuộc nói chuyện sẽ thay đổi vận mệnh của chính mình.

”Cô gọi em?”

”Phong. Em biết rằng cô rất quý em. Và em là một học sinh chăm chỉ và ngoan ngoãn.”

”Vâng ạ”

”Vậy em nghĩ sao nếu chuyển trường?”

”Ý cô là sao ạ?”

Hàn Phong nheo mắt. Cậu vẫn chưa thể hiểu Cô Dương nói gì. Cô Dương chìa ra một tờ giấy đưa cậu.

”Đây là lá thư giới thiệu mà cô đặc biệt viết cho em. Em có biết ngôi trường Royals không? Cứ mỗi năm, họ lại tuyển một học sinh giỏi nhất từ các trường khác vào. Miễn phí học phí, dụng cụ học tập, đồng phục, trợ cấp và sẽ được nhận việc làm trong chính phủ tốt sau này. Phong, cô biết em định học hết năm sau rồi bỏ học ra ngoài kiếm việc làm luôn. Nhưng nếu thế là hủy hoại tiềm năng của em, hủy hoại tương lai của em đấy. Vậy nên nghe cô, cầm tờ giấy này về nhà suy nghĩ và mai đưa cho cô câu trả lời nhé.”

Hàn Phong định mở miệng từ chối, nhưng khi nhìn thấy cô chủ nhiệm đã đặt nhiều hy vọng vào mình như thế, cậu cũng chẳng biết phải đáp thế nào. Cậu đành cảm ơn cô rồi ra về.

”Huầy! Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”

Tiếng động bất ngờ khiến cậu giật mình.

”Bỏ tay ra, thằng đần.”

”Đau lòng quá nha. Nếu ai mà biết được bạn Phong hiền lành dễ xương của chúng ta lại có mặt lạnh lùng thế này, không biết các cô nàng có chết không đây ~~”

Thiếu niên xinh đẹp, trông nhợt nhạt như một bóng ma, với mái tóc trắng như tuyết phấp phới trong gió cùng đôi mắt màu huyết dụ lấp lóe lên những tia xảo trá. Hắn đơn giản một thân hắc y, toàn thân tỏa ra bộ dáng vô lại, xa mà lại gần, khiến người ta cảm thấy đây là một kẻ không đơn giản. Không để biểu cảm đáng thương kẻ trước mặt lừa, Hàn Phong hờ hững bước đi, không quên gạt đôi tay đang vòng lên cổ cậu.

”Bỏ ra, tao còn về. Quý tử nhà họ Lâm không có việc gì để làm ngoài việc quấy rối người ta hay sao?”

”Không. Tao chán a ~~~~ Không có mày tao cô đơn lắm.”

Bỏ đi cách ăn nói buồn nôn và kiểu cách hơi ưỡn ẹo của con gái của Lâm Tử Du ra, hắn ta là người bạn không tệ. Hàn Phong và Tử Du đã làm bạn được 9 năm, thật không ngờ, đặc biệt là với một kẻ lạnh nhạt như cậu và một người du đãng như hắn.

”Sao mặt ỉu thế cu. Kể ông đây nghe nào?”

Mặt Tử Du vẫn mang vẻ tùy tiện, nhưng Hàn Phong vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm thật lòng từ hắn. Cậu khẽ thở dài, kể qua loa.

”Thế mày tính thế nào? Đi hay ở?”

”Chưa biết được. Tao còn không biết có nên nói cho bả biết không này…”

”Mày điên à đầu tôm. Đương nhiên là phải nói rồi. Mày có bao giờ giấu được bả cái gì đâu, rồi tao lại là đứa bị bả tra khảo!!”

Tử Du nói xong rùng mình, như thể hắn ta đang nhớ lại chuyện gì đó. Haizz. .. Cũng đúng. Hàn Phong không bao giờ có thể giấu nổi chị mình bất kỳ điều gì. Chẳng cần nói, chị cậu luôn tìm ra được.

”Đến nhà mày rồi. Bye nhá. Tao lượn đây.”

”Không ở lại à?”

”Có việc. Thế thôi nha!”

Nói xong, Tử Du biến mất luôn, nhanh như một cơn gió. Nhà hắn ta, thực ra, rất phức tạp. Thế nên hắn lúc nào cũng lang thang như vậy. Nhìn hắn, cậu luôn nghĩ đến một con mèo hoang. Cô đơn. Không ai cần, mà cũng chẳng cần ai cả. Ah~ ~ Đúng là chơi với hắn nhiều cậu bị nhiễm cái tính ảo não của hắn rồi.

”Em về rồi chị.”

Bước vào nhà, cậu ngạc nhiên khi thấy chị cậu đang ngồi xem tivi. Nếu như mọi ngày thì giờ này chị cậu vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn cơ.

”Về rồi hả cưng. Khỉ con, sao hôm nay về muộn thế?”

”Cô giáo bảo em ở lại một số việc. Đây. Chị xem…”

Lâm Khanh ngồi đọc tờ giấy trong im lặng. Mái tóc quăn mềm mại rơi xuống tầm mắt cô, thật khó để đoán được trong đôi mắt tím bạc mơ hồ đó đang suy tư điều gì. Hàn Phong nhàm chán ngã xuống ghế chờ chị cậu quyết định. Thật kỳ lạ, tâm trí cậu bắt đầu la cà. Tại sao hai người chẳng có quan hệ gì lại giống nhau thế nhỉ, trái ngược với cậu. Hàn Phong đang nói về Tử Du và Lâm Khanh. Cả hai người đều có vẻ bất cần đời, biếng nhác, sử dụng triệt để vẻ ngoài ngây thơ, có chút gian trá của mình để che đậy tâm tư bên trong. Có lẽ cũng chính vì thế mà Hàn Phong cảm thấy thân thiết đến vậy với Tử Du.

”Lại suy nghĩ linh tinh gì vậy cưng?”

”Không. Thế ý chị thế nào?”

”Chú thích thì chị cho chú đi. Chú lớn rồi, chị cũng không ép chú nữa. Đằng nào nếu chú có học ở đấy thì cũng thằng nhãi Tử Du bên cạnh trông coi.”

Lâm Khanh quơ quơ tờ giấy. Hàn Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.

”Thế thì em muốn đi. Vì đằng nào nó cũng miễn học phí.”

”Ok. Thế cũng được, cố lên nhá. Giờ thì cất đồ rồi xuống kiếm gì ăn đi. Chị mày ăn rồi.”

Vẫn luôn như vậy, chị chẳng bao giờ hỏi tại sao cả. Chị chăm lo cho cậu, đồng ý với cậu mọi điều mà không cần lời giải thích gì. Nhưng nếu nhìn ở một khía cạnh khác, thì đó là sự thờ ơ. Không có tình yêu gì cả, chỉ là sự lạnh lùng đến tận cốt lõi. Tử Du hay bảo cậu tàn nhẫn, vô tình, nhưng người thật sự lạnh lùng, đó là chị của cậu.

Liệu chị có biết yêu cậu hay không? Trong suốt từng ấy năm?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN