Vạn Lần Sủng Vợ - Chương 1: Hằng đêm ca hát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Vạn Lần Sủng Vợ


Chương 1: Hằng đêm ca hát


Thành phố Vân Giang, chạng vạng 7 giờ tối.

Trước cửa khách sạn bảy sao giữa trung tâm thành phố, siêu xe xếp thành hàng dài, khiến nửa con phố bị vây kín đến mức con kiến cũng không chui lọt.

Đêm nay Cố thị tổ chức tiệc rượu mừng kỉ niệm, đội hình tuyệt đối là phô trương danh thế hào môn. Ai không biết ban đầu Cố thị xuất thân từ một công ty thu âm nhỏ, trải qua ba thế hệ tài năng liền phát tiển thành “đế quốc” thương nghiệp. Hiện tại, từ tài chính, bất động sản đến thương mại, hậu cần, trong rất nhiều lĩnh vực Cố thị đều nắm giữ một vị trí nhỏ, song ảnh hưởng lại sâu rộng.

Công ty truyền thông Lệ Tinh được coi là nền tảng của Cố gia, trước nay đều do cháu đích tôn Cố Tái Thành toàn quyền quản lý, nhưng Cố lão gia vốn ưu ái tam thiếu, đầu năm nay đã ra thông báo đại thiếu và tam thiếu cùng nhau quản lý. Không ngờ chỉ ngắn ngủi mấy tháng, tam thiếu liền khiến Lệ Tinh trở nên náo nhiệt, làm Cố lão gia hết sức hài lòng. Tiệc rượu hôm nay chỉ sợ cũng là dịp tuyên bố Tam thiếu chính thức tiếp nhận truyền thông Lệ Tinh.

Chỉ là nếu như vậy, địa vị Cố Tái Thành ở Cố gia lại thành ra khó xử.

Trên tầng 12 của khách sạn, hội trường theo phong cách La Mã cổ, quần là áo lượt, tiệc rượu linh đình. Các khách mời lần lượt đến đông đủ, khiến khung cảnh càng thêm huyên náo.

Hội tiệc lớn được phân chia thành các sảnh nhỏ. Những người có bối cảnh hiển hách đều được sắp xếp vào sảnh trước, còn họ hàng xa của Cố gia được bố trí ở hai sảnh nhỏ phía sau.

Khăn trải bàn tơ tằm màu trắng ngà, sờ cảm giác trơn nhẵn. Qúy Sênh Ca một tay chống cằm, ngón tay lặng lẽ vuốt ve. Lễ phục đen trên người cô cùng khăn trải bàn trắng tạo thành cảm giác đối lập.

“Mẹ, đôi hoa tai kim cương của con mang có được không?”

“Có hoa tai, Mỹ Âm của chúng ta hôm nay thật xinh đẹp, yên tâm đi.”

“Con cũng thấy vậy.”

Quý Sênh Ca nhìn thoáng qua dung nhan tinh xảo trước mặt, chậm rãi dời mắt.

“Này!” Quý Mỹ Âm giọng điệu không tốt, “Quý Sênh Ca, ba bảo cô tham gia tiệc rượu của Cố gia, hiển nhiên là muốn giữ thể diện cho nhà họ Quý. Chậc chậc, cô nhìn lại mình đi, ăn mặc bủn xỉn như vậy?”

Quý Sênh Ca cúi đầu uống nước, không để ý tới sự chế giễu của cô ta. Kỳ thực, những gì cô ta nói cũng không hoàn toàn sai, cùng là con gái nhà họ Quý, nhưng cô vĩnh viễn không được công nhận, vĩnh viễn là người thừa.

“Mỹ Âm, nhỏ tiếng chút, ba con nghe được thì không hay đâu.” Mẹ Quý ngữ khí ôn hoàn nhắc nhở.

Liếc nhìn khách khứa xung quanh, Quý Mỹ Âm không tình nguyện dẩu môi.

Đôi mẹ con này kẻ xướng người họa, Quý Sênh Ca đã sớm nhìn đến quen rồi, cô chỉ cảm thấy có chút lạnh. Do bộ lễ phục màu đen trên người không kịp đưa đến cửa hàng giặt ủi, quần áo còn chưa khô hẳn đã mặc vào nên lúc này, càng ngồi lâu ở đại sảnh, cô càng thấy không thoải mái.

Không lâu sau, một bóng dáng vội vàng trở về. Mẹ Quý kéo ghế dựa cho chồng, “Thế nào? Có gặp tam thiếu không?”

Quý Nhàn sắc mặt có chút khó coi, “Không, quá nhiều người, căn bản không có cơ hội tới gần cậu ta.”

Quý Mỹ Âm nghe cha nói, vẻ mặt mất mát. Trong một dịp như đêm nay, thiên kim danh giá tham dự không ít. Tuy Quý Mỹ Âm cô diện mạo không tồi, nhưng thân thế bối cảnh còn quá kém.

“Đừng nóng vội, bữa tiệc vừa mới bắt đầu, còn nhiều cơ hội.” Quý phu nhân rót rượu vang đỏ cho chồng.

Quý Nhàn ngược lại càng thêm nhíu mày, “Tiệc rượu kết thúc thì Cố lão gia liền tuyên bố người tiếp nhận Lệ Tinh, đến lúc đó mọi người đều tìm tam thiếu chúc mừng, còn đến lượt tôi sao?”

Quý phu nhân cắn môi. Quá nhiều người muốn móc nối với Cố gia, Quý gia bọn họ còn không được xem là danh môn.

Đối diện ghế dựa, Quý Sênh Ca trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện, từ đầu đến cuối không hề hé miệng, an tĩnh như thể cô không phải người nhà họ Quý.

Tiệc rượu quá nửa, không khí trong hội trường ngày càng náo nhiệt. Thảm đỏ trải dài hành lang, đèn đuốc sáng trưng.

Cố Tái Thành một tay cầm ly rượu, một tay giữ di động, đứng trong góc nhỏ giọng, “Đình Đình, em đến phòng 3303 chưa?”

Điện thoại truyền đến giọng phụ nữ ngượng ngùng, “Đến rồi. Tái Thành, chừng nào anh lên đây?”

“Tiệc rượu rất nhanh sẽ kết thúc, chờ anh lên tìm em.” Cố Tái Thành nắm chặt di động, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trước, ” Anh sẽ gọi champagne cùng điểm tâm, em ăn trước đi.”

“Được, anh tranh thủ lên sớm một chút.” Ôn Đình vui sướng trả lời. ” Có nên mặc bộ nội y trắng không đây, bộ mà em thích ấy?”

“…. Mặc.”

“Ngắt điện thoại, Cố Tái Thành liếc mắt về phía người đàn ông đằng sau, hai mắt lóe lên tia kinh ngạc, “Duy Thâm, sao em lại đứng đây?”

“Đứng cho tỉnh rượu.” Đôi mắt đen của người đàn ông đặc biệt sáng. Cố Tái Thành cười, thu lại ánh mắt.

“Anh.”

“Sao thế?”

Cố Duy Thâm một tay đút túi, phía trên áo sơ mi trắng bó sát lồng ngực rắn chắc, nói: “Đêm nay chúng ta còn chưa uống với nhau ly nào.”

“Phải rồi, anh đang muốn tìm cậu uống một ly.”

Người phục vụ mang khay đến, trên khay chỉ có duy nhất một ly rượu. Cố Tái Thành duỗi tay lấy ly, đưa đến trước mặt người đàn ông, “Em ba, anh đây kính cậu.”

Cố Duy Thâm nhìn chằm chằm ly rượu được anh ta đưa tới, không nhận lấy. Anh hơi cúi mặt, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Thấy anh không đưa tay, sắc mặt Cố Tái Thành khẽ thay đổi.

Trong giây lát, tay phải Cố Duy Thâm nâng lên, khóe miệng cong một nụ cười, “Nếu là anh cả kính rượu, em đương nhiên phải uống.”

Cố Tái Thành thấy anh một hơi cạn sạch liền thở phào nhẹ nhõm.

Khắp buổi tiệc đều là các phu nhân đàm luận tiêu chuẩn chọn con dâu, khiến người ta hít thở không thông. Quý Sênh Ca đứng ngoài hành lang hóng gió, tính toán tìm lý do rời đi.

“Tam thiếu, ngài uống say rồi, đại thiếu gia dặn ngài đến phòng 3303 nghỉ ngơi một lát.”

“Đại thiếu gia dặn tôi đưa ngài lên.”

Quý Sênh Ca đi phía trước, bước chân nhanh chóng chậm lại. Đây là tam thiếu?

Đinh!

Cửa thang máy mở ra, phục vụ khách sạn đỡ người đàn ông bên cạnh, “Tam thiếu, phía trước là phòng 3303.”

Cố Duy Thâm chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt về vị trí đặt camera, dừng bước. Anh khẽ híp mắt lại, “Thẻ phòng đưa tôi, cậu đi lấy nước đi, tôi đang khát.”

“Trong phòng có…..”

“Tôi muốn uống ngay bây giờ.”

Người phục vụ do dự vài giây, xoay người đi về phía bàn phục vụ.

Chờ đến khi phục vụ mang bình nước trở về, cửa phòng 3303 đã mở ra. Anh cực kỳ quen thuộc vị trí đặt camera tầng này, mỗi bước đi đều có thể tránh được camera quay phía chính diện.

Đi đến trước cửa, phục vụ chỉ kịp thấy bóng dáng người đàn ông lướt qua cửa.

Xoạch!

Cửa phòng đóng lại, người phục vụ cầm bình nước gọi: “Tam thiếu, nước ngài cần đây.”

Trong phòng không hề có động tĩnh, người phục vụ nhìn chằm chằm một lúc rồi mới rời đi.

Một bên cửa an toàn bị đẩy ra, Quý Sênh Ca thò đầu ra ngoài. Cô thở hồng hộc chạy lên, đáng tiếc vẫn không đuổi kịp.

Cánh cửa thông nhau đóng lại, Quý Sênh Ca chuẩn bị rời đi, khi xoay người ngoài ý muốn đối diện một đôi con ngươi đen kịt.

“A —”

Tiếng kinh hô chưa kịp phát ra, miệng cô đã bị người đàn ông che kín, “Theo dõi tôi?”

Không phải!

Quý Sênh Ca trừng mắt với người đàn ông, tim đập điên cuồng. Anh ta không phải tam thiếu nhà họ Cố sao? Nhưng không phải anh ta vào phòng 3303 à?

“Cô là ai?” Người đàn ông dần dần cúi mặt, khiến Quý Sênh Ca toàn thân nổi một tầng da gà. Cô không ngờ tới mình lại có thể ngay chỗ này đụng độ Cố Duy Thâm.

Ngay lúc này, lối thoát hiểm hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân. Quý Sênh Ca đưa mắt nhìn, có một vài người đàn ông xa lạ tay cầm thiết bị quay phim, chụp ảnh, đang cố thủ gần phòng 3303.

Những người lạ mặt đó, cùng với căn phòng 3303 gần đây, đều mơ hồ truyền đến một loại tin tức không bình thường.

Người đáng lẽ đã vào phòng 3303, Cố Duy Thâm, ngay lúc này lại đè cô trên tường. Quý Sênh Ca hít một hơi thật sâu, cô bỗng dưng có chút tò mò, căn phòng kia rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Cố Duy Thâm cũng nhìn những người đó, anh khẽ hừ một tiếng, khóe miệng cười như không cười. Quả nhiên kế hoạch chu đáo cẩn thận, nếu như anh ra ngoài bây giờ, trò vui lập tức không còn vui chút nào.

Vừa rồi anh cả thêm thứ gì đó vào ly rượu kia nên lúc này dược tính phát tác, đại não anh bắt đầu trở nên hưng phấn, toàn thân nóng hầm hập một cách lạ thường.

Người đàn ông kề sát Quý Sênh Ca, nhiệt độ cơ thể anh tăng dần. Rõ ràng, nhiệt độ cơ thể lên đến mức này thật không bình thường.

Lông tơ toàn thân Quý Sênh Ca nháy mắt dựng đứng, trong lòng lập tức rút ra kết luận. Giờ phút này, cô không biết có phải ông trời cho cô cơ hội hay không, nhưng cô biết rõ, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

“Tam thiếu cần hỗ trợ không?” Quý Sênh Ca nhìn người đàn ông trước mặt.

Tuy thân thể Cố Duy Thâm rất khó chịu, lý trí lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

“Cô là ai?”

“A..”

Quý Sênh Ca ngước mặt, khuôn mặt với ngũ quan xinh đẹp rõ ràng rơi vào trong mắt Cố Duy Thâm, “Tôi là người có thể giúp anh.”

Phụ nữ xinh đẹp cỡ nào, Cố Duy Thâm cũng đều gặp qua. Diêm dúa, thanh thuần, gợi cảm. Có điều, người phụ nữ trước mặt anh lúc này không thuộc mấy dạng như vậy. Nếu phải dùng từ để hình dung, cô chính là kiểu người hại nước hại dân.

Ngực to eo nhỏ, da thịt trắn nõn, người phụ nữ như vậy nằm trong ngực…. Cố Duy Thâm cảm thấy yết hầu như có lửa đốt, ngày một khô khốc.

“Thật sự muốn giúp tôi?” Cố Duy Thâm nhìn chằm chằm vào mắt cô, ngón tay đút vào túi quần, “Trong này vẫn còn một thẻ phòng, có dám không?”

Mày đẹp của Quý Sênh Ca chau lại, nhưng chỉ ngắn ngủi vài giây. Cô thò tay lấy thẻ phòng từ trong túi quần, khiến khóe miệng Cố Duy Thâm khẽ nhảy lên.

Lên một tầng, Quý Sênh Ca đẩy cửa vào. Ngay lúc cô đứng còn chưa vững, thân hình cao lớn phía sau liền áp sát.

Khắp phòng xa hoa mà trống trải, cửa sổ sát đất phản chiếu ánh đèn lộng lẫy bên ngoài, cằm Quý Sênh Ca bị người đàn ông nâng lên, lưng đưa về phía cửa sổ.

Làn da cô vô cùng mịn màng, lúc Cố Duy Thâm ghé sát mặt liền ngửi được hơi thở thơm ngát, “Cô tên gì?”

“Quý Sênh Ca.”

Đôi mắt hoa đào hẹp dài của người đàn ông khẽ nheo lại, tươi cười trên mặt chợt thay đổi.

Anh nói: “Quý Sênh Ca, hằng đêm ca hát sao?”

Hiếm khi anh bị hạ dược, đại não còn có thể phản ứng không đứng đắn như vậy.

Quý Sênh Ca cười, trả lời, “Tam thiếu thật sự có thể hằng đêm ca hát?”

Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông nháy mắt rơi xuống. Quý Sênh Ca chỉ cảm thấy khóe miệng tê dại ngưa ngứa, anh cố ý dừng lại ở môi cô, khẽ cắn, mang theo ý tứ trừng phạt, nhưng nhiều hơn là tình triều mãnh liệt.

Khi cả người ngã xuống giường lớn phía sau, Quý Sênh Ca không thể không thừa nhận, mình không còn đường lui.

Làn da phụ nữ trơn nhẵn mịn màng, môi mỏng của Cố Duy Thâm dán ở gáy cô, cảm nhận được mạch đập của mình và cô cùng tần suất, đôi tay đột nhiên chế trụ eo cô.

Một màn kịch đêm nay, Cố Duy Thâm không thể không tiếp nhận, nhưng anh cũng chẳng ngờ, nửa đường lại xuất hiện viện binh. Dược tính trong ly rượu không nhỏ, anh tạm thời không muốn cân nhắc xem viện binh kia là yêu tinh từ phương nào tới, dù sao tiểu yêu tinh này cũng rất hợp khẩu vị của anh.

Rạng sáng 5 giờ, trước cửa lớn khách sạn, phóng viên vây kín không một kẽ hở. Có người tung tin, tối qua Cố Duy Thâm cùng vị hôn thê của anh mình lén lút thuê phòng. Tin tức như một cú nổ, nháy mắt gây chấn động các phương tiện truyền thông.

Trước cửa bên hông khách sạn, Quý Sênh Ca hai tay ôm vai, bước nhanh đến ven đường. Đám đông mênh mông phía trước đang bị các nhân viên an ninh mạnh mẽ ngăn cản, thế nhưng số lượng phóng viên áp đảo hoàn toàn, rõ ràng là quả bất địch chúng.

*Quả bất địch chúng: người ít không đánh lại đám đông.

Rất nhiều phóng viên vây trước cửa khách sạn. Nhìn mọi chuyện phát sinh trước mắt, Quý Sênh Ca liền nghĩ ngay đến căn phòng 3303 kia.

“Mọi người nhanh xông lên đi, nếu người kia đi cửa sau, tất cả chúng ta đừng hòng giật được tít nóng hổi.”

Trong đám đông có người hô lớn, các phóng viên khác dường như đều ủng hộ, giơ thiết bị trong tay hợp lực tiến lên. Hơn mười bảo vệ trước cửa làm sao đọ lại lực lượng phóng viên đông đảo mấy chục người, bức tường an ninh ngay lập tức bị phân tán.

Các phóng viên chen nhau xông vào.

“Ngăn bọn họ lại! Mau ngăn bọn họ lại!”

Có người rút di động báo nguy, tình huống trước mắt liền mất khống chế.

Quý Sênh Ca thu hồi tầm mắt, sắc mặt thản nhiên, như thể tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới mình.

Mà quả thật không liên quan, chuyện của Cố gia, cô không muốn dính líumột chút nào.

Một cơn gió thu lạnh lẽo đánh úp, váy đen ngắn trên người cô căn bản không đủ giữ ấm. Quý Sênh Ca rùng mình một cái, chạy nhanh về phía bên kia đường bắt taxi, nhân lúc hỗn loạn liền rời đi.

Cùng lúc đó, trong phòng khách sạn xa hoa.

Người đàn ông mặc áo ngủ trắng, tay kẹp điếu thuốc đứng trước cửa sổ sát đất. Trên cửa kính đẹp đẽ có không ít dấu tay, Cố Duy Thâm ngậm thuốc lá, đôi mắt nhìn chằm chằm những dấu vết đó, có chút xuất thần.

“Leng keng ____”

Chuông cửa vang lên, Cố Duy Thâm ra mở cửa.

“Tam Tam, mọi việc thuận lợi.”

Bước vào là một người đàn ông, trên người mặc bộ tây trang màu hồng nhạt. Làn da anh ta trắng nõn, khi nói chuyện lông mày nhướn cao.

“Cậu không thấy đâu, mới vừa rồi anh cậu dẫn đoàn người đi bắt gian, phát hiện gian phu không phải cậu thì sắc mặc hết kia sức tốt đẹp.”

Yến Nam Thuần vẫn luôn miệng liến thoắng, Cố Duy Thâm cúi đầu hút thuốc, “Ảnh chụp rõ không?”

“Độ phân giải tuyệt đối, sắc nét đến từng lỗ chân lông.” Liếc mắt qua người đàn ông một thân áo ngủ, Yến Nam Thuần bỗng nheo mắt, “Tối hôm qua không nhận điện thoại của tôi, thì ra là chốn ở chỗ này ung dung tự tại. Ly rượu kia của Cố Tái Thành làm sao cậu giải được?”

Cố Duy Thâm nghiêng người, mắt nhìn chằm chằm một mảng đỏ sậm trên khăn trải giường. Anh duỗi tay túm góc chăn, che kín vết tích trên drap giường.

“Khách khứa dự tiệc tối qua có Quý gia không?” Cố Duy Thâm hỏi.

Yến Nam Thuần nghĩ một lát, “Công ty điện ảnh Hoàn Cẩm hình như của nhà họ Quý?”

Vậy là đúng rồi.

Cố Duy Thâm ngả ngớn nhướng mày, cười nói, “Cô ta nói mình tên Quý Sênh Ca.”

“Cái gì Ca?” Yến Nam Thuần ngẩn ra, trừng mắt nhìn người đàn ông, “Rượu của cậu tối qua là nhờ cô ta giải?”

Cố Duy Thâm không trả lời, anh khẽ hạ lông mày, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một chút ý cười.

Hàng đêm sênh ca, anh nhớ kỹ.

Mấy ngày sau.

Mưa dầm dề mấy hôm nay cuối cùng cũng tạnh, trả lại bầu trời trong veo.

Lúc Quý Sênh Ca bước ra từ cửa lớn tiểu khu, sắc trời đã tối. Một chiếc ô tô đen có rèm che đỗ bên đường, cửa xe mở ra, một người toàn thân tây trang đen tuyền tiến về phía cô.

“Quý tiểu thư, Cố tiên sinh muốn gặp cô.”

“Cố tiên sinh nào?”

“Tam thiếu của Cố gia.”

Quý Sênh Ca chậm rãi cúi thấp mặt.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đen đã dừng lại bên ngoài Tây Phủ Danh.

Rất nhiều người đều biết Cố Duy Thâm sống một mình. Tây Phủ Danh này có thể nói là một trong những nơi ở yêu thích của anh.

HẾT CHƯƠNG 1.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN