Vạn Lần Sủng Vợ
Chương 12: Tưởng cô dễ bắt nạt lắm sao?
Khu dân cư cũ nằm trong phố cổ, đường sá chật hẹp. Quý Sênh Ca chạy một mạch về nhà, thấy rất nhiều hàng xóm tụ tập trước khu nhà cô, mọi người thò đầu nhìn lên tầng trên, âm thanh bàn tán xôn xao không sao che dấu được.
“Chậc chậc! Đúng là xui xẻo mà!”
“Chứ còn gì nữa, không biết chủ nhà đắc tội với ai?”
“Nghe nói chủ nhà là một cô gái trẻ, chẳng lẽ là tiểu tam bị vợ người ta tìm đến tận cửa gây rối?”
“Cũng đúng, cô gái đó mỗi ngày trang điểm lẳng lơ, ỷ vào nhan sắc đi rù quến đàn ông.”
Đủ loại tình tiết tưởng tượng kia dư sức viết tiểu thuyết, Quý Sênh Ca không hơi đâu để ý đến bọn họ, duỗi tay đẩy đám người chạy nhanh lên tầng. Vừa vào cổng khu, cô lập tức ngẩn ngơ.
Vách tường loang lổ rất nhiều những hình thù dữ tợn vẽ bằng sơn, Quý Sênh Ca chợt thấy căng thẳng, vừa nhấc chân lên lầu lại không ngờ đạp phải nước lênh láng.
Cô đưa mắt nhìn theo hướng cầu thang, chỉ thấy nước như dòng suối nhỏ róc rách chảy xuống. Cô chớp mắt, rảo nhanh bước chân lên lầu, trước cửa nhà là người môi giới bất động sản cùng nhiều hàng xóm vây quanh.
“Trời ạ, cuối cùng cô cũng về!”
Người hàng xóm đối diện thấy cô xuất hiện thì hầm hừ chỉ vào mũi cô, lớn tiếng, “Nước nhà cô bị rò rỉ ngập sang cả nhà tôi, chúng tôi vừa tân trang nhà đấy, tốn không dưới mười vạn đâu!”
Lấy chìa khóa, Quý Sênh Ca mở cửa bước vào, chỉ thấy một đống nước bắn tung tóe. Cô theo bản năng đưa túi chắn trước mặt, trong phòng một mớ hỗn độn. Quần áo, giày dép, máy tính, toàn bộ đều bị ngâm nước, còn rác chưa kịp dọn đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
Quý Sênh Ca hít sâu một hơi. Nhân viên bất động sản mang theo dụng cụ bước vào, chẳng mấy chốc đã khóa chặt van nước.
“Đúng là nghiệp chướng mà!” Người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi chống nạnh, trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đep của Quý Sênh Ca, tức giận nói, “Một người ở còn chưa xong, vậy mà lại rước thêm mớ xui xẻo. Rốt cuộc cô đã đắc tội với ai hả?”
Quý Sênh Ca cúi đầu đứng yên tại chỗ, nhìn đôi giày cao gót đẹp đẽ trên chân ngập trong nước bẩn.
“Đường ống nước bị vỡ, đây là do cô không thay mới đúng lúc, không liên quan đến bên bất động sản chúng tôi.” Nhân viên công tác phủi sạch trách nhiệm, xoay người nhanh như chớp rời đi.
“Này, mấy người đừng đi chứ!” Người phụ nữ giậm chân lớn tiếng gọi, “Sàn nhà tôi bị nước ngâm chắc chắn sẽ hỏng mất, các người không thể mặc kệ được.”
Tiểu khu cũ kiểu này phí môi giới vốn không cao, chẳng kiếm được bao nhiêu nên đời nào nhân viên chịu ôm trách nhiệm, trốn nhanh còn không kịp.
Thấy không trông chờ được vào những người kia, người phụ nữ lập tức túm chặt tay Quý Sênh Ca, “Nước nhà cô rò rỉ thì cô phải bồi thường. Nhà tôi vừa mới lát sàn gỗ, hơn hai, ba vạn đó.”
Quý Sênh Ca lạnh nhạt liếc bà ta, “Bà sửa xong thì cầm hóa đơn đến gặp tôi.”
“Cô có giữ lời không đấy?”
Túi xách bị giữ chặt, Quý Sênh Ca cười lạnh, “Nhà tôi ở đây, bà còn sợ tôi chạy sao?”
Nghe cũng có lý, Quý Sênh Ca ở đây được mấy năm, chạy một nhà sư không thể chạy cả chùa [1].
[1]: Trong Hán Việt là “bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu”, nghĩa là có thể thoát được một lúc nhưng không tránh được cả đời vì còn những ràng buộc.
“Được, vậy cô chờ đi.”
Dứt lời, người phụ nữ xoay người hướng về phía đám đông vây xem, quát: “Nhìn gì mà nhìn, nhà mấy người không bị nước ngập đúng không? Một lũ người xấu xa!”
Binh!
Quý Sênh Ca đóng sập cửa lại, hai tay rũ bên người xiết chặt. Sau khi khóa van, nước trong phòng cũng rút dần. Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn thoáng qua CPU máy tính, nhấn nút khởi động nhưng chẳng có gì xảy ra.
Di động trong túi đổ chuông, một tay cô mở túi, tay còn lại nhặt quần áo ướt sũng lên.
“Alo.”
“Sao rồi, thiệt hại nặng nề không?”
Nghe được giọng nói từ bên kia đầu dây, Quý Sênh Ca lập tức trợn mắt, “Ôn Đình.”
“Vẫn còn nhớ tôi à.” Người phụ nữ cười nhẹ, “Dám làm giả đoạn ghi âm lừa tôi, cô đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
“Cô muốn gì?”
“Chẳng muốn gì nhiều đâu, chỉ cần cô đứng ra làm chứng, tôi sẽ cho cô năm mươi vạn.”
Áp lực đè nén trước ngực như bùng nổ. Quý Sênh Ca nắm chặt di động, bỗng nhiên cười, “Được thôi, nếu đã như vậy, tôi và cô gặp nhau một lần đi.”
“Quý Sênh Ca, cô lại muốn giở trò gì?”
“Không phải cô hứa cho tôi năm mươi vạn sao? Tôi phải thấy tiền trước.”
“Cô đồng ý rồi?”
“Nếu nói không đồng ý, không biết chừng lần sau phòng tôi cháy rụi cũng nên.”
“Hừ, biết điều từ sớm có phải tốt hơn không.”
“Hai mươi phút nữa, tôi sẽ chờ ngoài tiểu khu.” Quý Sênh Ca dứt khoát cúp điện thoại, không để đối phương có cơ hội nhiều lời.
Đám người này cho rằng cô dễ bắt nạt lắm sao?
Giày cao gót trên chân hoàn toàn ướt sũng, cũng may nước trong phòng đã rút bớt. Quý Sênh Ca không kịp sửa soạn, chỉ cầm túi xách và di động xoay người ra khỏi cửa.
Lúc xuống tầng dưới, mấy hình vẽ trên tường quỷ dị đến mức dọa người. Cô mím môi sải bước qua, lấy điện thoại nhanh chóng nhập một dãy số.
Từ khi Cố gia tam thiếu tiếp nhận Lệ Tinh, căn phòng phía nam trên tầng thượng kia liền đổi chủ.
Mưa dầm dề một lúc lâu cũng ngớt, trả lại bầu trời quang đãng, ánh dương rực rỡ theo cửa sổ sát đất chiếu rọi khắp phòng, dừng trên vai người đàn ông. Anh xoay ghế lại, tay lật bản báo cáo lịch trình.
Đạo diễn đứng trước bàn làm việc, cẩn thận mở lời, “Tam thiếu, tiến độ quay Hạ Tuế tương đối thuận lợi, có điều vẫn chưa chọn được nữ phụ số 3, các nữ nghệ sĩ trong hai ngày đầu thử vai…”
“Không cần gấp.” Cố Duy Thâm khép tài liệu, ánh mắt nhàn nhạt, “Nếu chưa thấy ai ưng ý thì cứ từ từ mà chọn.”
“Vâng, vâng.” Đạo diễn ngoài mặt gật đầu như giã tỏi, trong lòng lại thầm nghĩ khác. Đất diễn của nữ phụ số 3 cực ít, một vai như vậy tùy tiện chọn diễn viên cũng được, thế mà lần này tam thiếu lại quan tâm, yêu cầu từ từ tuyển chọn.
Trên tầng cao nhất của Lệ Tinh chỉ có hai căn phòng. Dù diện tích lớn nhỏ khác nhau nhưng bố cục và cách bài trí lại tương tự. Nếu có điểm khác biệt duy nhất thì một phòng đón ánh sáng mặt trời, một phòng lại khuất sau. Cố Duy Thâm rút một điếu thuốc, đến trước căn phòng đối diện, đưa tay gõ cửa rồi bước vào.
“Có việc gì sao?” Ngồi phía sau bàn làm việc, Cố Tái Thành ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước cửa, ánh mắt nhiễm ý cười.
Chậm rãi nhả khói, Cố Duy Thâm nhướn mày ngả ngớn, “Anh cả vẫn chưa xử lý sạch sẽ chuyện của Ôn gia?”
Cố Tái Thành giật mình rồi lại cười nói, “Ôn gia không đáng nhắc tới, mấy chuyện như vậy không cần anh tự mình ra tay.”
Chậc, anh trai của anh trở mặt cũng nhanh thật!
“Nhưng liên lụy đến người khác thì không được hay cho lắm?”
“Tam nhi, em đang ám chỉ cái gì?” Cố Tái Thành nhíu mày.
“Không có gì.” Cả người ngả ngớn của Cố Duy Thâm thẳng dậy, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía anh ta, nhàn nhạt cười, “Anh đã quen với căn phòng này chưa?”
Bàn tay rũ bên người nắm lại, song sắc mặt của Cố Tái Thành không thay đổi, ôn hòa nói: “Sao lại không quen? Với anh mà nói, cũng chẳng có gì thay đổi.”
Nghe vậy, Cố Duy Thâm thầm cười lạnh.
“Tam thiếu, xe đã chuẩn bị rồi.” Cố Duệ thông báo.
Cố Duy Thâm bước đến trước bàn làm việc, dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn đồng thời cười tủm tỉm nhìn Cố Tái Thành, “Anh cả, giúp em nói một tiếng với ông nội, tối nay em không về ăn cơm.”
“Được.”
Người đàn ông tay đút túi rời đi, Cố Tái Thành nhìn chằm chằm bóng dáng anh, gân xanh nổi lên trên đôi tay đang xiết chặt. Món nợ này, anh ta sẽ từ từ tính toán!
Cửa xe mở ra, Cố Duy Thâm khom lưng ngồi vào ghế sau. Di động trong túi đổ chuông hồi lâu, anh nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, khóe miệng khẽ cong.
Tiếng chuông vang lên rất lâu, cuối cùng cũng nối được máy. Quý Sênh Ca nắm chặt di động, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
HẾT CHƯƠNG 12.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!