Vạn Lần Sủng Vợ - Chương 27: Phá hỏng chuyện tốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Vạn Lần Sủng Vợ


Chương 27: Phá hỏng chuyện tốt


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cynlia

Cách thành phố Vân Giang khoảng hai tiếng đồng hồ lái xe là một phim trường mới xây. Năm ngoái, Lệ Tinh đã rót một khoảng kinh phí khổng lồ vào việc xây dựng, chia phim trường thành năm khu vực. Hiện tại, có ba khu vực đã được đưa vào sử dụng là khu vực cho phim cổ trang, phim lịch sử và phim hiện đại. Phần còn lại theo kế hoạch sẽ được xây riêng cho phim khoa học viễn tưởng, dự kiến sẽ là phim trường mô phỏng vũ trụ tiên tiến nhất cả nước.

Sau khi đoàn phim đến phim trường, các nhân viên nhanh chóng sắp xếp chỗ nghỉ cho bọn họ. Hoàn Cẩm được giao cho hai phòng, Cam Giai cùng trợ lý ở chung, rất biết ý nhường phòng đơn còn lại cho Quý Sênh Ca. Hiện nay rất nhiều nữ minh tinh đều ỷ vào nhan sắc trẻ trung mà xem thường người đại diện, song qua mấy ngày dẫn dắt Cam Giai, Quý Sênh Ca nhận thấy cô ấy thật sự là người khiêm tốn hiểu chuyện.

Sửa soạn qua loa, tất cả diễn viên bắt đầu nhập đoàn. Tường vây xung quanh cao ngất, sau khi vào hoàng thành, trải dài trước mắt là con đường dẫn vào cung điện.

Quý Sênh Ca nín thở trong nháy mắt, có một khắc, cô thậm chí còn không phân biệt được mình đang ở đâu. Cảnh quang ở đây so với bên ngoài một trời một vực, lớp gạch ngói lợp mái mang đến cảm giác vô cùng chân thật, hơn hẳn trường quay bình thường.

Cam Giai chỉ có hai cảnh, nếu không có gì thay đổi thì chưa đến một ngày là quay xong. Cô ấy đã thuộc làu lời thoại từ lâu, chỉ là hai cảnh này đều phải diễn chung với Phong Thái. Trước đây lúc Quý Sênh Ca nhìn thấy kịch bản, khăng khăng muốn Cam Giai giành cho được vai diễn nhỏ cũng vì điểm này. Tuy nữ ba không có đất diễn mấy, song có cơ hội diễn chung với nam chính thì không còn gì tuyệt vời hơn.

“Chị Quý, em thấy hơi lo.” Cam Giai vừa mới thay trang phục diễn, khuôn mặt nhỏ xụ thành một đống.

Quý Sênh Ca cười, “Vì Phong Thái sao?”

“Vâng.” Cam Giai nuốt nước bọt, “Lần trước đè chết chim của anh ta, anh ta suýt chút đã lột da em. Nếu hôm nay còn bị em đâm kiếm, có khi nào anh ta……”

Cam Giai khoa tay múa chân làm động tác cắt cổ, sắc mặt trắng bệch. Đưa cho Cam Giai một chai nước, Quý Sênh Ca ngồi xuống bên cạnh, “Không phải vừa khéo sao, lần trước anh ta làm em mất mặt, hôm nay em cầm kiếm đâm anh ta một nhát, cơ hội xả giận tốt thế còn gì.”

“Em nào có lá gan đó chứ.” Cam Giai lắc đầu như trống bỏi [1], “Chỉ mong tâm trạng vị tổ tông này tốt một chút, để em thuận lợi hoàn thành cảnh quay.”

[1]: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh (theo Wikipedia).

Đối với vấn đề này, thật ra Quý Sênh Ca không quá lo lắng. Tuy Phong Thái tính cách quái đản, kĩ thuật diễn xuất của anh ta lại không hề tệ. Cô từng xem một vài bộ anh ta đóng, bất kể là đọc thoại hay điều khiển cảm xúc, Phong Thái đều xử lý rất tốt, hiển nhiên phải tốn không ít công sức rèn luyện mới có được danh tiếng ngày hôm nay.

“Chị Yên tới.”

Một người trong đoàn phim bỗng lên tiếng, khiến mọi người đồng loạt quay đầu nhìn xem. Phía trước là người phụ nữ mặc váy dài phóng khoáng màu xanh lá, tóc đen dài đến eo, trong tay là thanh kiếm bạc hết sức bắt mắt.

Trong “Hạ Tuế”, Tô Yên thuộc tuyến nhân vật đặc biệt, không phải nữ chính. Cô ta vào vai nữ hiệp chuyên trừ gian giệt bạo giúp kẻ yếu, đất diễn không nhiều nhưng rất đáng xem.

Quý Sênh Ca thu lại ánh mắt, ai cũng bảo nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, nhưng đôi khi diễn chỉ đơn thuần là diễn thôi. Có vài người chỉ cần khoác lên mình trang phục diễn là có thể đổi trắng thay đen, từ đầu đến chân ngụy trang thành một dáng vẻ khác.

“Chị Yên, cảnh của chị phải đến chiều mới quay được, không cần đến sớm vậy đâu.” Phó đạo diễn vội ra đón người, vừa cung kính vừa nịnh nọt lấy lòng.

Tô Yên trang điểm cầu kì, cặp mắt phượng hơi xếch lên trông rất quyến rũ. Ánh mắt cô ta đảo một vòng, rất nhanh nhận ra Quý Sênh Ca trong đám người đằng kia.

“Mới mấy ngày không đến mà đoàn phim lại đón thêm không ít người mới rồi.” Đi đằng sau Tô Yên là ba gã trợ lý, cô ta chỉ vừa nghiêng người một chút, người trợ lý lập tức dựng sẵn ghế dài để cô ta nằm.

Đối với đãi ngộ của minh tinh số một, mọi người đã thấy nhiều nên không mấy ngạc nhiên, huống chi nghe nói Tô Yên còn có chỗ dựa.

Nếu Tô Yên đã xuất hiện thì cảnh của những người khác tự khắc phải dời lại sau, cho dù là Phong Thái cũng phải xếp sau hai cảnh này. Đến gần giữa trưa, sau khi Tô Yên hoàn thành xong xuôi cảnh quay, đạo diễn bèn dựng ngón cái tỏ ý vuốt mông ngựa [2].

[2]: nịnh nọt lấy lòng

Trợ lý đi đằng trước mở đường, Tô Yên vừa đi vừa tháo trang sức trên đầu xuống. Chỉ có một lối ra duy nhất, Quý Sênh Ca không còn đường lui nên đành phải nghiêng người tránh sang một bên.

Bóng dáng người phụ nữ khoác váy lụa xanh lá rơi vào đáy mắt, Quý Sênh Ca ngẩng mặt, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tô Yên. Nhưng chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, cô ta đã xoay người rời khỏi.

Thấy mọi người không ai để ý đến cảnh này, Quý Sênh Ca cong môi, không quá bận tâm.

Cam Giai quay hai cảnh rất thuận lợi. Đúng như Quý Sênh Ca đoán, Phong Thái trước giờ kiêu ngạo nhưng đối với diễn xuất vẫn rất chuyên nghiệp, anh ta diễn cùng Cam Giai chỉ một lần là đạt.

“Qua!”

Đạo diễn vừa lòng gật đầu, tươi cười nhìn Cam Giai, “Không tồi.”

“Cảm ơn đạo diễn.”

Vào đoàn được mấy ngày, lần đầu tiên Cam Giai không bị mắng. Sau khi kết thúc, Quý Sênh Ca và cô ấy đều thở phào một hơi, vốn muốn về phòng nghỉ ngơi nhưng Cam Giai lại định ở lại dợt thử với diễn viên khác nên cô đành quay lại vào sáng mai.

Hiếm khi rảnh rỗi, Quý Sênh Ca quyết định tải phim điện ảnh về máy để cày.

“Này, cô biết gì chưa? Sở dĩ anh Thái ngang ngược như vậy là cậy có chị đấy.”

“Không phải anh ta là con một nhà họ Phong ư?”

“Chị họ anh ta cơ, thiên kim thứ tư của Ngu gia, đồng thời cũng là Cố tam phu nhân tương lai đấy.”

“Ôi! Thảo nào anh ta kiêu ngạo thế, chẳng thèm nể mặt ai…..”

Một vài diễn viên trẻ còn mặc trang phục diễn ngồi trên ghế dài, thì thầm tán gẫu về mấy tin bát quái. Quý Sênh Ca vòng qua cái trụ gỗ màu đỏ hướng về phía lối ra phim trường. Lần đầu tiên cô đến đây nên không quen đường lắm, sau khi rời khỏi phim trường, cô mất một lúc lâu mới về được khách sạn.

Sắc trời ảm đạm dần, vì không biết đường nên Quý Sênh Ca đi nhầm cửa sau. Lúc gần vào đến đại sảnh thì khóe mắt cô chợt lướt qua cái gì đó.

Cách đấy không xa, một chiếc siêu xe đang đỗ trước cửa, vốn khách sạn này thường xuyên tiếp đón đoàn phim nên xuất hiện siêu xe ở đây cũng không quá mới mẻ. Có điều, chiếc xe kia không có biển số khiến Quý Sênh Ca không kìm được nhìn thêm vài lần.

Cô đẩy cửa sau vào mới phát hiện nơi này không lắp thang máy, chỉ có thang bộ. Đại khái là lười vòng đi vòng lại sang cửa chính, phòng cô lại ở tầng năm nên leo cầu thang bộ cũng chẳng tốn mấy sức.

“Yên nhi, em tiểu yêu tinh này, có phải còn chưa thỏa mãn, hửm?!”

“Em không muốn để anh đi đâu, đêm nay ở lại đây được không……”

“Vậy em định cầu xin tôi thế nào?”

Phía sau cầu thang vang lên tiếng thì thầm to nhỏ, giọng nữ kia Quý Sênh Ca không lạ gì, nhưng giọng người đàn ông thì cô chưa từng nghe thấy. Cô thật sự không muốn phá hỏng chuyện tốt của người ta, nhưng dường như ông trời rất thích trêu ngươi cô thì phải.

Ai đó vô ý thức vứt lon nước rỗng xuống cầu thang, vừa lúc Quý Sênh Ca không để ý giẫm phải, tạo ra tiếng động hết sức chói tai. Cô hít một ngụm khí lạnh, muốn xoay người chạy trốn nhưng đã muộn.

Đôi nam nữ đang thủ thỉ sau cầu thang lập tức im bặt, ngay sau đó Tô Yên mặt lạnh bước ra, ánh mắt tối sầm dừng trên khuôn mặt Quý Sênh Ca.

“Sao lại là cô?”

Lúc này có nói gì cũng sai càng thêm sai. Quý Sênh Ca cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim rảo bước nhanh về lên cầu thang, cũng chưa từng quay đầu lại.

Chạng vạng, tài xế dừng xe trước nhà tổ Cố gia. Cố Duệ mở cửa cho người đàn ông không nhanh không chậm kia xuống xe.

“Tam nhi, sao giờ con mới về?” Cố phu nhân Nghiêm Như dường như đã chờ trước cửa từ lâu, bộ dạng nóng lòng như lửa đốt, “Ông nội nói con không về thì không ai được động đũa, ba con ôm bụng rỗng cả nửa ngày rồi đấy.”

Có thể dọn khỏi nhà tổ Cố gia, Cố Duy Thâm xem như là trường hợp duy nhất. Ai cũng trách ông cụ Cố quá bất công, cưng chiều cháu trai vô đối, không ít người còn suy đoán chủ nhân tương lai của Cố gia chỉ có thể là tam thiếu mà thôi.

Cố Duy Thâm vội sải bước lên bậc tam cấp, mỉm cười ôm lấy vai mẹ mình, “Con vừa họp xong.”

Từ khi đứa nhỏ này tiếp quản Lệ Tinh thì lúc nào cũng vùi đầu vào công việc, càng ít khi về nhà. Nghiêm Như rất không nỡ nhìn con trai bận rộn tối ngày, thầm nghĩ phải nhanh bắt anh kết hôn mới được, có như thế anh mới an ổn ở nhà.

HẾT CHƯƠNG 27.

Lời Cynlia: Hello mọi người, lâu quá rồi không up thêm chương mới, không biết còn ai nhớ truyện không:((

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN