Vạn Lần Sủng Vợ - Chương 34: Tam thiếu nghiêm túc sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Vạn Lần Sủng Vợ


Chương 34: Tam thiếu nghiêm túc sao?


Editor: Cynlia

Trong khoang xe chật chội, cả người Quý Sênh Ca bị giam giữa vô lăng và lồng ngực rộng lớn của người đàn ông.

Tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, cô chỉ có thể cam chịu ngồi yên trong lòng Cố Duy Thâm, vì căng thẳng mà hô hấp trở nên gấp gáp.

“Tam thiếu.” Giọng Quý Sênh Ca run rẩy.

Ngón trỏ người đàn ông vân vê môi cô, “Cô cởi hay tôi cởi đây?”

Nhìn hàng siêu xe đậu sát cạnh bên, Quý Sênh Ca cắn môi dưới, “Chỗ này lúc nào cũng có người đi qua.”

“Được rồi, để tôi cởi vậy.”

Người đàn ông cười mỉm, không buồn để ý đến biểu cảm lo lắng của cô. Tay anh cùng lúc kéo khóa áo của Quý Sênh Ca, cổ tay xoay một cái, thuần thục cởi áo khoác đặt lên tay lái.

Áo ngoài bị cởi ra, Quý Sênh Ca theo bản năng đưa tay bảo vệ trước ngực. Vì không gian trong khoang xe quá nhỏ mà đùi ngọc kề sát vòng eo rắn chắc của người đàn ông, còn nửa người trên cũng sắp dính chặt lên người anh, “Muốn tôi ra tay sao?” Hai mắt Cố Duy Thâm híp lại, nhân lúc cô chưa đáp lời vươn tay phải về phía trước.

“Không……”

Quý Sênh Ca còn chưa dứt lời, hai tay che trước ngực đã bị gỡ ra. Ngay sau đó trước mắt cô tối sầm, áo khoác vừa mới cởi được trùm lên đầu cô.

“Đừng!”

Cảm giác khó thở bao trùm, khiến Quý Sênh Ca suýt kêu thành tiếng. Cô vô thức lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm giác như bức bách này.

“Đừng nhúc nhích.”

Người đàn ông nói như ra lệnh, áo lông trắng trùm kín cả khuôn mặt cô, tuy không đến nỗi ngạt thở nhưng hô hấp hết sức khó khăn.

Bốn phía tối tăm, ánh đèn đường qua cửa kính hắt lên bờ vai người phụ nữ, ánh mắt kia dần trượt xuống, cuối cùng dừng trước ngực cô.

Bàn tay to của người đàn ông siết chặt eo cô, vòng tay chỉ cần khép hờ cũng có thể giam cô trong lồng ngực.

Chậc chậc ——

Trong lòng Cố Duy Thâm không kìm được tiếng thở dài, người phụ nữ nhỏ nhắn lại mềm mại, đẫy đà lại non nớt, dường như cô có mọi thứ khiến người ta điên cuồng. Người phụ nữ như vậy mới có thể khiến đàn ông “hàng đêm hoan ca”.

“Dậy thì thành công quá nhỉ?” Cố Duy Thâm cúi đầu, lúc nói chuyện khóe miệng mang theo ý cười không rõ.

Khuôn mặt Quý Sênh Ca vùi sau áo khoác nên cô hoàn toàn không thể thấy rõ biểu cảm của anh. Cô muốn kéo áo khoác xuống nhưng lại bị tay anh giữ chặt.

Thị giác so với xúc giác nhạy cảm hơn nhiều. Ánh mắt Cố Duy Thâm dừng trên ngực cô, da thịt trắng nõn khiến anh cảm thấy đôi chút không chịu được, những cảm xúc mâu thuẫn đan xen.

Hai tay Quý Sênh Ca không thể nhúc nhích, dù hai mắt bị che kín, cô vẫn nhạy cảm nhận ra người đàn ông này dần tăng thêm lực đè xuống.

“Đừng…”

Giọng điệu như rên rỉ khiến chính cô nghe mà cũng nổi da gà.

Đột nhiên, cô cảm giác trước ngực bị buông lỏng.

Cơ bắp toàn thân nháy mắt căng cứng, nửa người Quý Sênh Ca vô thức lùi về sau, lại vô tình đè lên còi xe.

Tít ——

Tiếng còi xe vang lên chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh bên trong bãi đỗ. Quý Mỹ Âm mang theo túi xách đang thò đầu nhìn xung quanh, mãi vẫn không tìm được chiếc xe nào có biển số đuôi 999.

Chợt nghe tiếng còi bên tai, Quý Mỹ Âm nghiêng đầu nhìn xem. Âm thanh truyền từ bên kia, cô ta nhíu mày, lập tức bước về phía phát ra tiếng động. Đập vào mắt cô ta là chiếc limousine đậu ngay hàng đầu. Cô ta nhìn chằm chằm biển xe, ba số đuôi là 999.

Trong xe thấp thoáng bóng người.

“Này! Ai đấy?”

Bảo vệ cầm đèn pin soi phía này, vừa đi vừa lớn tiếng, “Chiếc xe kia sao vậy? Có ai trong đó không?”

Hiển nhiên, bảo vệ cũng bị tiếng còi thu hút. Quý Mỹ Âm bước lên vài bước, có vẻ nóng lòng muốn đến gần hơn.

Phía trước là ánh đèn chói mắt hướng về mình, Cố Duy Thâm phản ứng nhanh, lập tức kéo áo len đã bị vén lên quá nửa xuống, lại chụp lấy áo khoác quấn quanh người cô.

Lúc Quý Sênh Ca trở về ghế phụ thì tay chân vẫn mềm nhũn. Cô muốn nhấc tay nhưng phát hiện mình dường như không còn chút sức lực nào. Quần áo trên người còn chưa kịp sửa sang, nhìn bóng người càng ngày càng đến gần, cô vội chôn mặt sau áo khoác.

Brừm!

Chiếc limousine vội vàng nổ máy, nhân viên bảo vệ còn chưa ra đến nơi thì đã bị ánh đèn ô tô chiếu thẳng vào mắt, chỉ có thể đưa tay che mắt.

Két!

Cố Duy Thâm đánh tay lái, giẫm chân ga đến mức tối đa, xe chớp mắt lao khỏi bãi. Bánh xe ma sát với mặt đất gây ra tiếng động chói tai, phóng thẳng ra ngoài.

“Làm cái trò gì đấy?”

Tài xế không kìm được sự giận dữ, hung hăng mắng, “Tiểu tử láo toét, ỷ có tiền muốn làm gì thì làm chắc?”

Nhìn chiếc xe lao như chớp ra cửa, Quý Mỹ Âm vội bước về phía này, “Bác này, cho hỏi người vừa rời đi là ai thế?”

“Làm sao tôi biết được.” Bảo vệ vẫn chưa nguôi giận, chỉ vào bãi đất trống phía trước mặt, “Tôi mà biết là người nào thì nhất định sẽ đánh gãy chân hắn!”

Bảo vệ khom lưng nhặt đèn pin rơi dưới đất, hầm hừ bỏ đi.

Chiếc limousine khuất dạng khiến Quý Mỹ Âm tức đến giậm chân. Suýt chút nữa, chỉ chút nữa thôi là đuổi kịp Quý Sênh Ca rồi!

Trên đường trở về, hai tay Quý Sênh Ca vẫn luôn nắm chặt cổ áo khoác, vì dùng sức mà gân xanh nổi trên mu bàn tay.

Cố Duy Thâm liếc cô một cái, thấy cô từ đầu đến cuối vẫn quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, bờ vai kia dường như đang run rẩy.

Ánh đèn đường nhập nhòe lọt qua cửa kính, Quý Sênh Ca nhìn hình bóng mình phản chiếu qua lớp kính thủy tinh, hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ au cố gắng nén nước mắt.

Không lâu sau, xe dừng lại. Cô nắm chặt áo khoác, cúi gằm mặt hỏi, “Tam thiếu, anh thật sự nghiêm túc với tôi sao?”

Giọng cô có vẻ khàn hơn thường ngày, Cố Duy Thâm híp mắt, “Không phải.”

Quý Sênh Ca gật đầu, chậm rãi ngước mắt, cuối cùng nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh, nói: “Tôi còn nợ tam thiếu một ân tình.”

Dứt lời, cô đẩy cửa xe, không hề quay đầu rời đi. Quý Sênh Ca bước đi rất nhanh, cô vòng tay ôm lấy bả vai, bóng lưng dường như cứng đờ.

Cố Duy Thâm ngồi trong xe không nhúc nhích, chăm chăm dõi theo cô, mãi đến khi bóng dáng kia khuất dạng.

Tít!

Đột nhiên, Cố Duy Thâm đập mạnh vào còi xe, bóng dáng ra vẻ kiên cường của cô như một ngọn lửa thiêu đốt lòng anh.

------ Lời nói ngoài lề ------

Tam thiếu, cậu nghe chưa, cậu mà cứ thích gì làm nấy, coi chừng về nhà bị ba đánh gãy chân đấy, ha ha ha ~

HẾT CHƯƠNG 34.

PR giúp bạn tốt Thánh Yêu của tôi, tác phẩm mới《 Trảm Nam Sắc 》

Ai cũng nói Cận lão cửu ở Lục Thành ỷ có chút nhan sắc mà cả ngày tự cao tự đại. Luận về vẻ ngoài, người đàn ông này mang một vẻ đẹp “như hoa”, chỉ bước đi bình thường cũng toát lên một loại khí chất “trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Phụ nữ thấy anh thì không mời mà nhào đến, anh chỉ cần nhếch đuôi mắt một cái, sẽ luôn có người tưởng anh liếc mắt đưa tình với họ. Mà mỹ nam hạng nhất này không biết vì sao lại bị “chém” dưới tay một cô gái nhỏ.

……

Bàn về thâm tình, trên đời này chỉ sợ không ai qua được Cận Ngụ Đình.

Cố Tân Tân vẫn luôn biết rõ điểm này, vì người đàn ông vốn có sắc đẹp hạng nhất kia lại tự dựng trong lòng một bức tường cao chót vót, ngoại trừ cô thì người khác đừng hòng tới gần.

Cô gả vào Cận gia, cả ngày phải đối mặt với người anh chồng âm hiểm và người chị dâu thần kinh không bình thường, cô cho rằng tình yêu đẹp nhất cũng chỉ thế này mà thôi.

Lại không ngờ có một ngày, anh rể giận tím mặt gào lên với chị dâu, “Nếu không phải năm đó lão cửu vừa mắt cô, cô cũng sẽ không thành người điên!”

Lời Cynlia: Bộ này đã được nhà Bát nương làm xong từ đầu năm nay rồi, truyện nhà chị ấy là bản dịch xịn lắm nên ai thích thì có thể ghé ủng hộ Bát nương nè. Mà phải nói mình có duyên với hai bà tác giả này ghê, hồi lâu đọc Trảm nam sắc thấy thấy Thánh Yêu PR cho Vạn lần sủng vợ, lướt văn án bên nhà Bát nương hấp dẫn quá mà hong ai edit nên mình ôm luôn, giờ lại gặp bà tác giả nhà mình PR dạo cho Trảm nam sắc, kể cũng ngộ hen:))) 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN