Vạn Lần Sủng Vợ
Chương 37
Taxi dừng trước cửa biệt thự, Quý Sênh Ca trả tiền, chần chừ một lúc mới bước đến cổng lớn.
“Đại tiểu thư.”
Người giúp việc đặt dép lê trước mặt, Quý Sênh Ca đổi giày đi vào thì đã thấy ba mình ngồi trên sô pha phòng khách.
“Về rồi à.”
“Ba.”
Cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, Quý Sênh Ca đến cạnh Quý Nhàn, “Ba tìm con có việc gì sao?”
“Ba gọi con gái về ăn cơm cũng được coi là có việc chứ?” Sắc mặt Quý Nhàn ôn hòa hiếm thấy khiến Quý Sênh Ca thoáng sửng sốt. Trong ấn tượng của cô, ba rất ít khi cười với cô như vậy.
Mở túi xách, cô lấy ra một tập tài liệu, nói: “Đây là kế hoạch cụ thể của Hạ Tuế, dự kiến sẽ lên sóng trước giáng sinh.”
“Ba cũng vừa nhận được tin, chắc phải chuẩn bị sớm mới được.”
Quý Sênh Ca “vâng” một tiếng, sau đó lấy ra một tờ giấy khác đưa cho ba, “Chương trình thực tế giữa minh tinh này rating rất cao, nếu Cam Giai có thể giành được một suất thì sẽ có lợi cho việc quảng bá tên tuổi của cô ấy.”
Quý Nhàn nhìn tên chương trình, hơi cau mày, “Chương trình này khó mà cạnh tranh nổi một suất.”
“Đúng là không dễ.” Quý Sênh Ca gật đầu, “Nhưng con đánh giá cao Cam Giai, cô ấy xứng đáng để chúng ta đầu tư.”
“Cứ vậy đi.” Quý Nhàn cất tờ giấy vào túi, “Ba tin tưởng ánh mắt của con, ngày mai ba sẽ cho người sắp xếp một chút, lâu rồi Hoàn Cẩm không có nghệ sĩ nữ nào nổi bật, Cam Giai có thể thấy là một mầm non cần được bồi dưỡng.”
Hiếm khi cô và ba có cùng quan điểm, Quý Sênh Ca ngước mắt, lại thấy hai mẹ con Quý Mỹ Âm và Phương Vân Bội dắt tay nhau xuống lầu.
“Sênh Ca về rồi à, cả nhà ăn cơm thôi.”
Quý Nhàn đứng dậy đi đến phòng ăn, Phương Vân Bội khoác tay chồng, ghé vào tai ông ta nói gì đó, chỉ thấy hai người nhìn nhau cười.
Thấy cha mẹ rời đi, Quý Mỹ Âm cười lạnh, “Nghe nói ban đầu Lệ Tinh không đồng ý cho Cam Giai vào vai nữ ba. Chị à, chị làm thế nào mà tranh thủ được giúp cô ta vậy?”
Giọng điệu không mặn không nhạt nghe rất chối tai, Quý Sênh Ca nhìn vào mắt cô ta, “Cô có ý gì?”
“Không có gì đâu,” Quý Mỹ Âm nhún vai, “Chẳng qua tôi thấy cửa Lệ Tinh cao như vậy lại có người vào được dễ quá.”
Hiểu được hàm ý mỉa mai kia nhưng lúc này Quý Sênh Ca không thể đứng đây tranh cãi với cô ta được.
“Hai chị em các con còn đứng đấy làm gì, mau đến đây ăn cơm.”
Phương Vân Bội vẫy tay với các cô, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay đầu bếp hầm canh, còn có món Sênh Ca thích ăn nữa.”
Thức ăn trên bàn hết sức phong phú, chắc chắn đã được chuẩn bị công phu. Quý Sênh Ca cúi đầu dùng bữa, lẳng lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Quả nhiên không lâu sau Phương Vân Bội mở miệng, “Sênh Ca à, con trai bạn tốt của dì trạc tuổi con, thằng bé tuấn tú lịch sự lắm. Trước đây nhà bọn họ sở hữu vài mảnh đất, không ngờ mấy năm nay giá nhà ở Vân Giang tăng vọt giúp bọn họ kiếm được không ít tiền, con biết bất động sản Phương thị không?”
“Con có nghe nói.”
Quý Sênh Ca buông đũa, Phương Vân Bội đẩy một tấm ảnh đến trước mặt cô, “Con trai lớn của Phương gia vừa về nước, chuẩn bị tiếp quản sản nghiệp của gia đình.”
“Con nhìn ảnh này đi.”
Quý Sênh Ca không nhìn ảnh chụp mà liếc ba mình. Quý Nhàn khẽ ho khan, “Ý của dì con là, con cũng không còn nhỏ, nên kết giao với vài người bạn mới.”
“Đúng vậy.” Phương Vân Bội nói tiếp, “Cậu Phương vừa thấy ảnh của con thì lập tức đồng ý gặp mặt, chỉ cần con gật đầu, dì có thể giúp các con sắp xếp thời gian hẹn.”
Quý Mỹ Âm vừa định lên tiếng, lại bị Phương Vân Bội liếc mắt cảnh cáo nên đành ngậm miệng ngồi một bên.
“Sênh Ca.” Quý Nhàn rút khăn giấy lau miệng, thấy Quý Sênh Ca vẫn cúi đầu như cũ thì ánh mắt lập tức trầm xuống, “Con không muốn gặp mặt là vì có đối tượng khác?”
“Không phải đâu ạ.” Quý Sênh Ca chậm rãi ngước mắt, đôi mắt trong suốt có vẻ bình tĩnh, “Nếu là con trai bạn thân của dì thì không có vấn đề gì cả.”
Nhìn con gái ra vẻ thản nhiên, Quý Nhàn không khỏi nghi ngờ phỏng đoán lúc trước. Có lẽ ông ta nghĩ nhiều rồi, người đàn ông như Cố Duy Thâm làm gì đến lượt Quý gia bọn họ trèo cao chứ.
“Được, vậy để tối nay dì gọi cho bên đó.” Thấy Quý Sênh Ca gật đầu, lông mày đang nhíu chặt của Phương Vân Bội thoáng chốc giãn ra.
Sau khi ăn tối, tài xế đưa Quý Sênh Ca trở về. Quý Mỹ Âm đẩy cửa xông thẳng vào phòng mẹ mình, “Sao mẹ lại giúp Quý Sênh Ca xem mắt?”
“Nói nhỏ thôi.” Phương Vân Bội đóng cửa lại, ấn con gái ngồi xuống trước bàn trang điểm, “Ba con đang gọi điện trong thư phòng, lỡ ông ấy nghe được thì sao.”
“Hừ!” Quý Mỹ Âm tức giận, “Mẹ, có phải mẹ hồ đồ rồi không, không phải con đã nói với mẹ cô ta có quan hệ với Cố Duy Thâm sao, mẹ còn giới thiệu cô ta cho con trai Phương gia làm gì?”
“Con bé ngốc, đúng là chẳng biết gì cả.” Phương Vân Bội cười nhạt, tiện tay cầm lược chải tóc cho con gái, “Cố gia kia là gia tộc lớn cỡ nào, muốn leo là leo được sao?”
Nghe ý tứ của mẹ, Quý Mỹ Âm lập tức nhớ đến ngày đó, cô ta chủ động nhào vào ngực Cố Duy Thâm nhưng lại bị anh không chút nể nang khiến cô ta bẽ mặt, “Ý mẹ là….”
“Mẹ giới thiệu Quý Sênh Ca cho con trai cả Phương gia, nếu nó và Cố Duy Thâm không có gì thì nó gả vào Phương gia, thuận lợi trở thành Phương thiếu phu nhân, đến lúc đó nhà ta cũng được lợi không ít, ba con chắc chắn sẽ cảm ơn mẹ.”
“Không thể được!” Quý Mỹ Âm sầm mặt, “Con không cho phép cô ta trèo lên đầu con ngồi!”
“Trời ạ, con gấp gì chứ.” Phương Vân Bội cúi đầu nhìn khuôn mặt tức giận của con gái, cười nói: “Gần đây thái độ của ba con đối với nó hòa hoãn hơn trước rất nhiều. Nếu tiếp tục mặc nó muốn làm gì thì làm mới là để nó leo lên đầu chúng ta, bây giờ gả nó đi coi như nhổ được tâm bệnh.”
Thấy con gái vẫn còn vẻ khó hiểu, Phương Vân Bội cong môi, “Giả sử đúng như lời con nói, Quý Sênh Ca và Cố Duy Thâm thực sự có gì đó thì lại càng tốt. Nghe nói cậu cả Phương gia rất trọng thể diện, nếu Quý Sênh Ca dây dưa không dứt với người đàn ông khác, làm sao Phương thiếu có thể nuốt trôi cục tức này đây?”
Ánh mắt Quý Mỹ Âm sáng lên, “Mẹ, mẹ nói chí phải.”
“Aiz.”
Phương Vân Bội khẽ vuốt ve khuôn mặt con gái, “Yên tâm đi, con là bảo bối của mẹ, mẹ sẽ không để Quý Sênh Ca cướp đi bất cứ thứ gì thuộc về con.”
Quý Mỹ Âm nghe xong thì thở phào yên tâm.
****
Sáng hôm sau, Quý Sênh Ca vừa vào văn phòng thì Quý Nhàn đã dặn người đưa cho cô một tờ giấy.
Sáu giờ tối nay tại nhà hàng tây Bá Tước.
Cửa sổ nhỏ hẹp không thể nhìn thấy gì bên ngoài, Quý Sênh Ca khoanh tay tựa trước cửa sổ, trong không gian âm u không có lấy một tia sáng mặt trời, cô chậm rãi vo tờ giấy trong tay rồi ném vào thùng rác.
Thực tế tàn nhẫn vậy đấy, thân là con gái Quý gia lại có ngày này, một thân một mình không ai quan tâm. Đã từng có người thỏa mãn khát vọng của cô, không để cô sợ hãi, không để cô bận lòng, vì cô che mưa chắn bão, nhưng người kia, có lẽ chẳng bao giờ trở về bên cô nữa.
****
Chạng vạng, tại nhà hàng tây Bá Tước giữa trung tâm thành phố.
Mấy năm nay Quý Sênh Ca đã hình thành thói quen lúc nào cũng đến sớm trước giờ hẹn.
Do đã đặt chỗ trước nên nhân viên phục vũ dẫn cô đến vị trí sát cửa sổ. Nhà hàng tây này nằm trên tầng hai mươi tám, ngồi trước cửa sổ có thể thu hết cảnh đêm phồn hoa ở Vân Giang vào mắt.
“Tiểu thư, cô muốn gọi đồ uống gì không?” Người phục vụ lịch sự hỏi.
Quý Sênh Ca lắc đầu, “Không, cảm ơn.”
Người phục vụ xoay lưng rời đi. Quý Sênh Ca cúi đầu nhìn đồng hồ, đúng là cô tới hơi sớm.
Nhân viên đẩy cửa lớn trước nhà hàng, người đàn ông mặc tây trang tối màu bước vào, bên ngoài còn khoác thêm áo bành tô xanh nhạt. Anh tiện tay cởi áo khoác, động tác đơn giản nhưng lại khiến người ta không thể ngó lơ.
Cố Duệ nhận lấy áo khoác của người đàn ông, ánh mắt lạnh nhạt liếc một vòng, lúc bất chợt nhìn thấy bóng dáng trước cửa sổ thì khẽ nhíu mày.
Nhà hàng châu Âu này rất nổi tiếng, lúc này thành phố lên đèn, đèn đường nối tiếp thành từng dãy san sát nhau, nhìn qua có cảm giác như sao trời lóe sáng trong đêm đen.
Bóng dáng cô đơn dưới ánh đèn lọt vào mắt Cố Duy Thâm. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên người là chiếc váy dài trắng đơn giản.
“Tam thiếu, Ngu tiểu thư tới rồi.” Cố Duệ lên tiếng nhắc nhở. Cố Duy Thâm thu lại ánh mắt, xoay người vào phòng riêng.
HẾT CHƯƠNG 37.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!