Vẫn Luôn Thích Em
Chương 54: Những đêm gió lạnh (1)
Trịnh Thành Tử bất lực khi thỏ trắng nằng nặc đòi mở quà nên cậu đành phải đưa món quà cho thỏ trắng trước.
Thỏ trắng vui vẻ cầm hộp quà trên tay, nhưng cô bé lại vụng về và cố gắng mở giấy gói quà ra, nhưng thật không may, thỏ trắng còn quá nhỏ nên cô phải vật lộn với hộp quà trong một thời gian dài, và cuối cùng thì giấy gói quà cũng bị xé tanh bành.
Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng với nét mặt bất lực trước sự vụng về của cô bé, sau hai ba lần vật lộn với hộp quà thì cuối cùng thỏ trắng cũng lấy ra món quà bên trong.
Đó là một con búp bê hình chú thỏ với lông trắng như tuyết cùng với hai cái tai dài trên đầu, một đôi mắt đỏ và một chiếc nơ màu hồng trên cổ của con thỏ.
Thỏ trắng khá phấn khích khi thấy con búp bê trong vòng tay của mình, và sau đó thỏ trắng cũng không quên cảm ơn ca ca nước cam của mình: “Ca ca nước cam, cảm ơn anh nhé. Em thích nó lắm.”
Những lời nói nhẹ nhàng của thỏ trắng khiến Trịnh Thành Tử không khỏi đỏ mặt, đã thế thỏ trắng còn đưa tay ra rồi chạm nhẹ vào hai má của thỏ trắng khiến không khỏi đỏ mặt.
“Từ hôm nay, em sẽ ngủ với một chú thỏ trắng em!” Thỏ trắng ôm ấp con búp bê mà Trịnh Thành Tử tặng vào trong người với đầy hào hứng.
“Thỏ trắng em ư?”
“Đó là tên của con thỏ này.” Thỏ trắng vui vẻ ôm con thỏ rồi nằm xuống giường và chơi đùa cùng thỏ trắng em.
Trịnh Thành Tử lại nhìn thỏ trắng với đôi mắt bất lực.
Khi thỏ trắng đi ngủ vào ban đêm thì đúng là thỏ trắng đã ôm em búp bê nhỏ của mình nằm bên cạnh, còn Trịnh Thành Tử nằm ngay một bên nhưng thỏ trắng lại không ôm cậu nữa.
Trịnh Thành Tử cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhờ có con búp bê này mà cậu không còn phải chịu đựng sự nhõng nhẽo trước khi ngủ của thỏ trắng nữa.
Mỗi khi Trịnh Thành Tử tỉnh dậy trước thì cậu sẽ đặt một con gấu bông thật bự một bên cạnh thỏ trắng để mỗi khi cô bé quay qua có thể ôm và chạm được.
Là một điều không có gì bất ngờ khi thỏ trắng sẽ khóc nếu quay qua mà không ôm được người Trịnh Thành Tử “Không, không, ca ca nước cam biến mất rồi…”
Trịnh Thành Tử phải thú nhận rằng thỏ trắng tối nào ngủ với cậu hầu như đều đưa tay ra vuốt mặt cậu.
Trịnh Thành Tử luôn thắc mắc một câu hỏi trong lòng rằng có thật là thỏ trắng có khả năng chạm vào người khác trong khi ngủ?
Nhưng bây giờ, với con búp bê thỏ này, thỏ trắng sẽ không dùng tay chạm vào mặt của Trịnh Thành Tử nữa rồi.
Tuy nhiên, hóa ra Trịnh Thành Tử đã nhầm khi có suy nghĩ như vậy.
Không lâu sau khi thỏ trắng ngủ thiếp đi, ban đầu, cô bé cầm con búp bê thỏ, rồi tự nhiên quay ngoắt 180 độ đưa bàn tay nhỏ bé của mình như thói quen hằng ngày là chạm vào mặt Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử dường như sụp đổ.
Sau ngày sinh nhật của thỏ trắng, thời tiết trở nên ấm áp hơn.
Không khí bắt đầu lan rộng với bầu không khí ẩm ướt và nhiệt độ đang dần tăng lên.
Thỏ trắng cứ hóng sang tháng 6, bởi vì đến mùa hè là bố của thỏ trắng có thể về thăm gia đình và nghỉ phép trong thời gian dài.
Những hạt mưa bên ngoài cửa sổ cứ rơi liên tục không ngừng nghỉ, có những hạt mưa rơi trên những chiếc lá xanh và bị dội ngược xuống đất.
Trịnh Thành Tử ngồi chống cằm với hai tay trước cửa sổ, nhìn mưa ngoài cửa sổ và hỏi Trịnh Thành Tử: “Ca ca nước cam, khi nào sẽ đến mùa hè vậy?”
“Gần rồi đó, qua tháng là đến mùa hè rồi.” Trịnh Thành Tử cầm cuốn sách trên tay và liếc nhìn Thỏ trắng đang ngồi trước cửa sổ. Giọng nói cậu khựng lại và tiếp tục: “Mưa cũng chỉ kéo dài vài ngày nữa thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!