Vận Mệnh : Tận Thế - Khởi Đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Vận Mệnh : Tận Thế


Khởi Đầu



Chương chỉ toàn giới thiệu sơ lược, đa phần chi tiết đều chém gió, không có thật, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

………………………..

Năm 3010….

Địa Cầu khai thác công nghệ thần bí từ một viên đá cổ thần thánh bên dưới đáy biển Atlantic, được lấy từ một di sản bị chìm sâu bên dưới hơn 50 triệu năm, không biết là do ai xây dựng nên, hoàn toàn đã bị phá hủy nhưng viên đá đó vẫn nguyên vẹn, hơn nữa còn phát ra một nguồn năng lượng cực kì mạnh và vô hạn.

Địa Cầu thời điểm đó công nghệ đã vô cùng tiên tiến, nhưng đối với công nghệ bên trong viên đá này vẫn là vô cùng kinh ngạc, cố gắng tìm hiểu nó, chỉ trong vòng 7 năm, hơn một nửa công nghệ bên trong được sử dụng, Địa Cầu lập tức thay đổi, tất cả đại lục liên kết thành một, tạo thành siêu lục địa Antras, còn đại dương cũng được chia ra làm bốn phần, phân biệt là nơi tìm ra viên đá vẫn giữ là Atlantic, Balona, Ceramic, Dias.

Tháng 2 năm 3017, viên đá cổ lần đầu tiên phân tách, biến thành hơn ngàn mảnh nhỏ, phân bố khắp Địa Cầu, mà những người bị mảnh vỡ này chạm vào, ăn phải đồ vật dính bụi năng lượng từ nó hoặc bị những mảnh vỡ này đi vào trong người, sẽ bắt đầu biến dị.

Cơ thể biến dị đáng sợ, đau đớn không cách nào tả được, biến con người thành thứ quái vật kinh khủng, nhưng cũng có một số người vượt qua, trở thành một người có siêu năng lực cùng sức mạnh thần bí – Ma Thuật.

Tháng 6 năm 3017, nhân loại hợp lực tìm cách tiêu diệt hết người biến dị, cách để ngăn sự biến dị đó, để toàn bộ nhân loại có được sức mạnh đó, sức mạnh thần bí từ các mảnh vỡ.

Tháng 11 năm 3017, nhân loại tìm lại được 600 mảnh vỡ và cách miễn dịch biến dịch, xây dựng 600 Thần Điện tẩy lễ trên 600 lãnh thổ, để cho nhân loại tiến vào trong tẩy lễ, lấy được sức mạnh thần bí bên trong.

Tháng 12 năm 3017, nhân loại có sức mạnh vượt qua vũ trụ, không cần công nghệ cũng có thể đi vào vũ trụ mênh mông, bắt đầu sử dụng công nghệ bên trong viên đá cổ, xây dựng Cổng Sao, giúp dịch chuyển nhanh qua các hành tinh, những hành tinh bên trong Thái Dương hệ đều được xây dựng, để toàn bộ nhân loại di cư, nhân số nhân loại chỉ trong vài tháng đã tăng lên gấp đôi.

Tháng 3 năm 3018, 300 mảnh vỡ của viên đá được tìm thấy, nhân loại bắt đầu chia các mảnh vỡ khắp các hành tinh có nhân loại sinh sống, để sức mạnh thần thánh đó luôn là của nhân loại, nhân loại có lòng tham và khát vọng thao túng cả vũ trụ.

Tháng 6 năm 3018, tai hoạ mới chính thức bắt đầu, ngày tận thế của Thái Dương hệ, khi mà những chiếc tàu vũ trụ khổng lồ với công nghệ so sánh với công nghệ bên trong viên đá cổ xuất hiện, chúng bắt đầu tấn công sao Thủy, giết đi hơn 500 triệu nhân loại, cướp lấy hơn 60 mảnh vỡ đá cổ.

Từ viên đá cổ, người ngoài hành tinh cùng nhân loại tìm được ngôn ngữ chung, bọn họ tự xưng là Thần Tộc, với hình dáng không khác nhân loại là mấy, nhưng thể chất cùng sức mạnh vượt xa nhân loại, để nhân loại phải rút lui về các hành tinh khác, bảo vệ các mảnh vỡ đá cổ.

Tháng 8 năm 3018, một thế lực khác lại tấn công sao Thổ, giết đi 300 triệu nhân loại, cướp lấy 40 mảnh vỡ đá cổ, chúng là những con quái vật kinh khủng, tự xưng là Tru Thần tộc, muốn cướp lại toàn bộ viên đá Bóng Ma Vận Mệnh, chứa đựng toàn bộ vận mệnh vũ trụ mênh mông.

Thần Tộc, Tru Thần tộc, Nhân Loại cùng ở trong một cuộc chiến sống còn, vừa cướp lấy mảnh vỡ, vừa bảo vệ mảnh vỡ đá cổ, nhân loại hỗn loạn, con người bắt đầu xây dựng lên các học viện, đào tạo các học viên tiềm năng, hơn nữa sau khi tốt nghiệp, họ được tuyển vào Vận Mệnh Đại Quân Đoàn, chiến đấu với hai đại tộc kia.

Mà khi nhân loại đang hỗn loạn, nội chiến bên trong nhân loại nhen nhóm, lập nên các tổ chức nổi loạn, muốn phục tùng một trong hai đại tộc để tiếp tục sống.

…………………………

Mặc dù đã có công nghệ tiên tiến, nhưng kiến trúc vẫn không có thay đổi so với thiên niên kỉ trước, bởi vì nhân loại luôn có sức mạnh và những công nghệ cần thiết nhất, kiến trúc không có quan trọng, bởi vì chúng rất dễ bị phá hủy, trừ những kiến trúc quan trọng làm bằng chất liệu đặc biệt, thì kiến trúc để nhân loại sinh sống không có phát triển vượt bậc như tưởng tượng.

Lãnh thổ số 69….

Một vùng lãnh thổ nằm ở phía Đông Nam siêu đại lục Antras, một vùng lãnh thổ không quá lớn cũng không quá nhỏ, có hơn 80% là người có năng lực, 20% còn lại là Vô Năng, ám chỉ những nhân loại yếu kém thông qua tẩy lễ nhưng không có năng lực của mình.

Ở trong một căn nhà khá đẹp đẽ với màu trắng thánh khiết, hàng rào bao quanh có những tia sáng lấp loé, là một công nghệ có thể làm cho lực lượng từ năng lực của một người bị giảm thiểu xuống để tránh thiệt hại quá lớn cho kiến trúc, cũng như con người bên trong.

Trên chiếc giường nhỏ, một thiếu niên với mái tóc màu đỏ đang ngủ say, thì tia nắng từ cửa sổ chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn của cậu ta khiến cậu tỉnh giấc, đôi mắt đen nhánh u buồn hơi chuyển động, cậu ta ngồi dậy khỏi chiếc giường của mình, tiến vào căn phòng vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân.

Cậu ta là Nguyễn Thế Quân, 16 tuổi, khi 12 tuổi là đứa trẻ mồ côi, sống ở trong các con đường tăm tối khi mà xã hội quá phát triển, công nghệ che khuất cái xấu của xã hội, những đứa trẻ lang thang phải vật lộn để sống, mà cậu ta được một binh đoàn nhặt về, đưa vào Thần Điện để nhận sức mạnh từ đá cổ, thay vì có một năng lực như bao người bình thường, cậu ta lại có ba năng lực, mà thể chất yếu ớt của cậu cũng thay đổi, cao lớn hơn, cường tráng, trí nhớ cũng tốc độ suy nghĩ cũng tăng lên, khiến Thế Quân vô cùng vui mừng.

Sau một thời gian được một người lính tập luyện, Thế Quân được một gia đình nhận nuôi, họ là một gia đình Vô Năng, nhưng hai cô con gái lại có năng lực, cô chị lớn hơn Thế Quân hai tuổi, còn người em gái thì nhỏ hơn Thế Quân một tuổi.

……….

Làm xong tất cả, Thế Quân thay đồng phục của học viện Thánh Maria, một học viện được dựng lên cùng với một nhà thờ, cho nên mới có cái tên như vậy, hơn nữa, 80% học viên đều là nữ sinh, chị gái cùng em gái của Thế Quân đều học ở trong học viện này.

– Anh Quân, hôm nay có tiết thực chiến đó.

Một cô gái với mái tóc trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cao khoảng 1m6, mặc một bộ đồng phục màu đen, với bộ ngực tròn trịa tung nẩy khi cô mỉm cười và kéo tay Thế Quân.

– Huỳnh Băng, chị Bích Huyền đến học viện rồi sao?

Thế Quân xoa xoa đầu cô em gái nhỏ này, mặc dù không có quan hệ anh em ruột thịt, nhưng Huỳnh Băng vẫn luôn gọi Thế Quân là anh trai, nhưng người chịu gái tên Bích Huyền kia thì lại không ưa thích Thế Quân, có lẽ là vì lí do tai nạn ở năm đó.

– Ưm, chị ấy đi rồi, anh Quân, chúng ta cùng đi đến trường nhé.

Hùynh Băng vui vẻ gật đầu nói.

– Ừm, chúng ta đi thôi.

Thế Quân nuốt gọn miếng bánh mì phết bơ trong miệng, nói với Huỳnh Băng, sau đó cả hai rời ngôi nhà, tiến đến học viện St. Maria, cách ngôi nhà khoảng 5 phút đi bộ đến, Thế Quân cùng Huỳnh Băng sóng vai đi đến học viện.

…………………

Khoảng gần trưa, tiết thực chiến bắt đầu, khi mà các học sinh chiến đấu với nhau, xuất ra hết thảy sức mạnh cùng cố gắng của mình suốt tuần qua, tranh đoạt top 100 bên trong các học sinh, bởi vì người ở trong top 100 ở mỗi tuần sẽ có thưởng và có đặc quyền riêng.

Năng lực của Thế Quân gồm Ma Thuật Triệu Hồi, có thể triệu hồi người từ quá khứ hoặc thế giới khác hoặc có thể là một tinh linh sứ đến để chiến đấu, năng lực này Thế Quân chưa bao giờ sử dụng, bởi vì không quá tin tưởng nó.

Năng lực thứ hai của Thế Quân là Thanh Trừng, bất kể là ma pháp hay siêu năng lực, đều có thể dùng hai cánh tay có thể phân biệt hoá giải ma pháp cùng siêu năng lực khi chạm vào nó, năng lực này Thế Quân từng sử dụng qua, có một lần súyt phá hủy kết cấu ma pháp của nhà thờ Thánh Maria, khiến nó súyt bị phá hủy hoàn toàn.

Mà năng lực cuối cùng mà Thế Quân sử dụng là một năng lực kì lạ, Thế Quân gọi nó là Vô Danh Thuật, có thể sao chép năng lực của người khác và biến đổi nó trở nên mạnh hơn hoặc yếu đi, hơn nữa sau khi sao chép hoặc thích ứng với một điều kiện nào đó, năng lực này sẽ Viết Lại năng lực đã bị sao chép, sáng tạo ra năng lực khác, mà đối với điều kiện bất lợi, năng lực này sẽ thay đổi cơ thể Thế Quân, để phù hợp với điều kiện bất lợi đó, bởi vì vậy Thế Quân chỉ sử dụng sao chép yếu đi, để mình đứng hạng 3998 bên trong 4000 học sinh ở học viện Thánh Maria.

Đùng….

Tấm khiên bằng băng mỏng trước mặt Thế Quân bị một quả cầu lửa màu đỏ to như quả bóng chuyền đụng lên, sau đó lập tức phát nổ, Thế Quân cũng bị văng ra xa, cậu ta lập tức đưa tay nhận thua, kết thúc trận đấu nhàm chán này.

– Thế Quân, mày vẫn không tiến bộ gì cả, ở cấp 0 suốt cả năm học vậy?

Thế Quân nằm trên bãi cỏ ở trong sân trường, bóng mát cây xanh phủ xuống, một thế giới bình dị vô cùng thoải mái, nhưng một giọng nói phá hủy nó, một thiếu niên với mái tóc màu vàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thế Quân, nói.

– Chí Hùng, mày cũng là cấp 1 suốt cả năm học kia mà, có gì để nói chứ?

Thế Quân hơi hé đôi mắt, nói.

– Ặc, à, ờ, ít ra tao cũng hơn mày một cấp, haha…

Thiếu niên tóc vàng tên Chí Hùng kia cứng lưỡi, sau đó cười lớn nói, ngã người nằm xuống bãi cỏ bên cạnh Thế Quân, thiếu niên này là bạn thân duy nhất của Thế Quân khi vào học viện này, đã qua một năm học, Thế Quân vẫn là cấp 0, mà Chí Hùng lên cấp 1.

Một người có năng lực được chia làm 100 cấp, ở trong học viện sẽ có máy đo mức độ năng lực của một người, ở năm nhất thấp nhất là cấp 0, cao nhất là cấp 5, năm hai cao nhất là cấp 10 và năm ba cao nhất là cấp 20 sẽ được tốt nghiệp học viện, chọn vào một chi quân đoàn của Vận Mệnh Đại Quân Đoàn để bắt đầu cuộc chiến.

Mà Thế Quân cùng Chí Hùng là cấp thấp nhất bên trong năm nhất học viện, hai trong ba người cấp thấp nhất.

Nhưng không một ai hay thiết bị nào biết được, ba năng lực của Thế Quân sở hữu, đều vượt trên cấp 100.

Hết giới thiệu 🙂

…………………

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN