Vạn Năm Luân Hồi - Chương 10 Tết Nguyên Tiêu (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Vạn Năm Luân Hồi


Chương 10 Tết Nguyên Tiêu (4)


Nàng đứng ngơ ngác ở trước cửa sau của hậu viện, xung quanh chỉ toàn là xác người, máu thay phiên nhau chảy ra ngoài nền đất, bầu không khí trở nên ảm đạm, dưới chân nàng hình như là dính phải máu rồi.

Vốn dĩ không sợ máu nhưng nhìn thấy cảnh nhiều người chết như thế này là lần đầu tiên chiêm ngưỡng, phải nói rằng người làm ra chuyện này chắc chắn đã quen rồi. Việc nàng làm trước giờ chính là cứu người, chưa bao giờ hại người khác nhưng không hiểu sao nhìn thấy cảm này cảm thấy rất thích.

“Tinh hình như nàng ấy nhìn thấy đệ giết người rồi. Bây giờ phải làm sao?” Tịnh Thiếu Xá sắc đá lúc nãy đã thay đổi sắc mặt, hắn ngước đầu lên nhìn Tinh Thiên. Nữ nhân vốn là sợ cảnh chết chóc mấy ai được như Tinh Thiên, một con người từ xác người chiu lên chứ.

Tinh Thiên cũng muốn coi nữ nhân trong mắt đệ đệ của mình là người đẹp như thế nào, “Để đó ta giải quyết”.

Dương Y cúi người xuống, đưa hai ngón tay bắt mạch ở cổ một tên ở gần nàng nhất, “Người này mạch đập hơi yếu nhưng có khả năng còn cứu được”.

“Tiểu cô nương, chẳng phải là nên hét lớn lên vì sợ hãi khi nhìn thấy xác chết hay sao?” Tinh Thiên cười dịu dàng che đi gương sắc mặt không mấy tốt của mình. Tiểu cô nương chẳng phải nên khóc khi nhìn thấy xác hay sao? Cùng lắm chỉ mười lăm tuổi sao cái mặt đó lại bình tĩnh như thế, Tinh Thiên nghĩ nếu ở độ tuổi này của nàng lúc trước chắc hẳn đã ngất lịm đi a.

“Sao phải khóc? Khi ta có thể chữa được cho đám người còn nửa cái mạng này chứ” nàng nhếch mép, lộ ra nét cười nhạt. Trước giờ nàng chưa từng biết chữ sợ được hình dung thế nào, giờ này nếu người đàn bà này kề dao vào cổ, nàng chưa chắc sẽ để cho nàng ta giết mình.

“Cứu người?” Tinh Thiên hơi ngạc nhiên, Vân Du tông chúng ta vừa giết người lại có người nói đến cứu người?.

“Ngươi ngươi và ngươi còn các ngươi nữa mau giúp nàng ấy cứu người” Tịnh Thiếu Xá không thể để tỷ tỷ hở hang thích khoe hàng của mình làm loạn, nhất định sẽ làm nàng ấy sợ.

“Tịnh!” Tinh Thiên chau chặt mày thù hận bắn tia lửa từ mắt đến Tịnh Thiếu Xá. Thật sự là muốn làm tỷ tỷ này mất mặt mà.

Tịnh Thiếu Xá đổ mồ hôi hột…

Mắc khoảng thời gian không lâu đã tập hợp đủ tất cả lại một chỗ, nàng nhanh chóng kiếm mực và giấy để viết đơn thuốc. Trong tình thế nguy cấp thế này giấy viết lấy đâu ra chứ, vẫn là nhớ lại vài cảnh phim cổ trang lấy vải trắng sau đó cắn ngón tay. Vừa nghĩ vừa xé phần áo trắng của tên nam nhân đang thoi thóp dưới chân, nàng cũng chẳng rảnh đi cắn tay cho máu chảy ra, chẳng phải nơi này rất nhiều máu hay sao “Được rồi các ngươi đi mua thuốc này rồi sắc liền đi, có lẽ đám người này còn đợi được nửa canh giờ đấy”.

—–Nửa Canh Sau—–

Nàng băng bó cho từng người, chỉ có vài người chết, người còn sống khá nhiều thế là rất may mắn rồi, thuốc cũng mang đến vừa kịp lúc. Do chăm sóc người bị đao chém lại thêm toàn máu nên cơ thể nàng dính toàn máu.

“Tiểu thư rốt cuộc là chuyện gì xảy ra” Thận nhi chạy vào, nàng đã nghe lời Dương Y cố gắng đứng đợi hết một canh giờ, cuối cùng vì lo lắng quá mà chạy ra, lại thấy trên người Dương Y toàn là máu.

“Ta về đi, phụ thân chắc hẳn sẽ trách mắng” Dương Y đút chén thuốc cuối cùng cho sơn tặc sau đó Thận nhi đỡ nàng dậy, “Đa tạ vị công tử kia đã giúp ta cứu người, lần sau nếu gặp lại mong sẽ không gặp cảnh máu me thế này nữa” nàng cố tình nói thật lớn, hơi thở có hơi dè dặt. Nàng sai Thận nhi đưa túi tiền lớn lúc nãy Khan Ni phu nhân đưa cho Tinh Thiên rồi choàng áo cho Dương Y, hai người cùng đi đến chỗ bán vải để về nhà.

“Rõ ràng là muốn nói mình sau này đừng giết người như vậy nữa” vẻ mặt hờn dỗi của Tịnh Thiếu Xá khiến Tinh Thiên rất muốn nôn ra ngoài.

“Tiểu thư rốt cuộc chuyện–” trên xe ngựa Thận nhi cẩn thân đỡ Dương Y.

“Im lặng, hiện giờ ta mệt lắm không muốn nói chuyện. Khi về đến phủ ngươi giúp ta tắm sau đó nghỉ ngơi, sáng mai ta liền kể cho ngươi”.

“Dương Y, cái gì vậy? Người của con toàn là máu thế này” Khan Ni phu nhân vốn định bảo nàng đi dạo một chút, không ngờ đi luôn mấy canh giờ không thấy mặt.

“Mẫu thân, con…” Dương Y đột nhiên thấy người nhẹ hẵng. Nàng gục đầu vào lòng Khan Ni phu nhân rồi ngất đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN