Vạn Năm Luân Hồi - Chương 6 Gia Pháp (Hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Vạn Năm Luân Hồi


Chương 6 Gia Pháp (Hạ)


“Nói” Dương Tể cầm roi da, cũng là món đồ mà hoàng đế trước kia ban tặng cho ông. Nghe nói món đồ này là bảo vật Tây Vực tiến cống nhằm đảm bảo sự hoà bình giữa hai phía

“Không nên dùng vũ lực, vì có rất nhiều cách để không cần phải làm gì, mà vẫn hiểu được cái mình sai” Dương Y cúi đầu cung kính

“Không dùng vũ lực? Vậy cách gì là chu toàn nhất?” Dương Tể có chút tò mò, nhiều năm nay chưa hề thấy Dương Y phát ra bất cứ ý kiến nào về cách giáo dục của ông nên ông rất muốn nghe thử

“Dùng vũ lực thương tổn đến thể xác không phải là cách thích đáng vì… cái người khác nhận được là nổi đau không phải sự trong sạch” nàng tiếp tục nói, mày hơi nâng lên, nét cười lộ rõ, “Ta có cách này rất bình thường, nhưng vẫn rất hay để cho nhị tỷ biết lỗi của mình ở đâu”

Dương Tể lại vuốt hàm râu dài, quay sang nhìn Khan Ni phu nhân, rồi nhìn một lượt mọi người trong nhà. Nếu cách dạy có người ý kiến thì ông không tiếc thời gian để nghe thử, “Nói đi, nếu được cha sẽ thưởng cho con thứ con muốn”

“Là phơi nắng” đối với một nữ nhi mà nói nắng chính là kẻ thì huống chi là ngàn năm về trước, ở đây làm gì có kem chống nắng, làm gì có kem dưỡng. Còn riêng một việc sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, ảnh hưởng tới tuần hoàn cơ thể

“Cách này…” Dương Tể có chút đắn đo, suy nghĩ tới suy nghĩ lui cũng thấy cái không hợp lý

“Không ảnh hưởng nhiều đến thể xác, huống hồ nếu dùng roi sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng gây ra viêm nhiễm rất khó coi, có thể dẫn đến hoại tử” nàng nâng mặt, mày chau lại: đừng hòng thốt ra hai chữ từ chối

Nghe đến hoại tử ông liền đổ vài giọt mồ hôi, nếu nữ nhi của ông một lần nữa bị thương thì… sẽ ra sao? Lòng có chút mập mờ, quay sang nhìn Dương Y, nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt nàng, sau đó quay sang quát lớn, “Nghe thấy chưa, ngươi còn không đi ra ngoài quỳ xuống. Còn nữa, từ giờ đến quỳ ở đó không được ăn cơm, bất kỳ ai cũng không được mang cơm đến cho nó, không thì cút”

“Cha! Cẩm Tú sợ sẽ bị phong hàn đó” Dương Minh Nguyệt vờ khóc lóc, nước mắt không có lấy một giọt

Chậc, Dương Minh Nguyệt đến diễn ngươi còn dở như vậy, ta cứ tưởng sẽ có một đối thủ khiến ta hài lòng chứ

“Bị đánh hay quỳ?” Dương Tể trừng mắt nhìn Dương Cẩm Tú đang quỳ trước cửa, phát ra một giọng nói hết sức đáng sợ

Dương Cẩm Tú run rẩy, liền nói lớn một tiếng “quỳ”. Nếu chọn đau đớn mấy tháng thà nàng ta chọn đau đớn một ngày: Dương Y, ngươi biết ta sợ nắng ảnh hưởng đến sắc đẹp nên sai khiến cha cho ta quỳ, giỏi, giỏi lắm… chờ đó, ta sẽ khiến ngươi hối hận

Trách phạt xong Khan Ni phu nhân hối hả vuốt giận cho Dương Tể rồi dẫn ông ta về phòng để nghỉ ngơi. Còn Dương Minh Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng không tiếc mà trao cho nàng ta một nụ cười ngọt ngào

“Đại tỷ, mụi cáo lui đây” nàng nhắm mắt thể như đang cúi đầu sau đó phắt tay áo bảo Thận nhi phía sau đi về phòng

Dương Minh Nguyệt cắn răng, nàng rõ ràng không biết Dương Tể lại nghe lời nàng trách phạt Dương Cẩm Tú như vậy còn lời của mình như bỏ ngoài tai, quả nhiên đáng ghét

“Đại tỷ, tỷ nhất định phải cứu muội” nước mắt giàn giụa trên mặt nàng, bản thân hay thể hiện thái độ kiêu ngạo nên nàng ít khi rơi nước mắt như vầy

“Xin lỗi muội, gắng sức chống đỡ một ngày, ta nhất định sẽ trả thù cho muội” Dương Minh Nguyệt nói xong liền cùng nô tì của mình đi về phía hoa viện

Thời tiết mùa này rõ là rất khắc nghiệt, khô hạn đến mức đất cũng nứt nẻ không một giọt nước. Theo tập tục phong kiến thì việc không có mưa là một tai hoạ khủng khiếp mà ông trời muốn răn đe đến người dân nên nhất định phải định một ngày để cầu mưa, lựa ra những nữ nhi còn trong trắng để nhảy múa đoán thần cầu mưa, năm nay là năm thứ ba như vậy, việc cầu mưa chắc chắn sẽ diễn ra

“Tiểu thư, Thận nhi có điều không hiểu, tại sao nàng lại không cho Dương gia dùng gia pháp mà phải phạt quỳ như vậy nô tỳ thấy…” Thận nhi đi theo sau Dương Y thắc mắc lắc đầu, đầu óc Thận nhi không được hoạt bát như nàng đương nhiên cũng không hiểu được những gì nàng làm

“Ả không thể chết sớm như vậy được, thù mới nợ cũ của ta nhất định phải tính từng cái một” nàng nhếch mép, tuy rằng thân xác này, gia đình này không phải của nàng nhưng mà nếu lỡ đã trùng sinh đến đây, mượn thân xác Dương Y rồi thì phải giúp nàng ta đòi lại công bằng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN