Vạn Năng Số Liệu
Chương 20: Ném theo cảm giác đi
– ——————————————–
Đồng học than đen đã tan vỡ! Không chỉ có hắn, cả bốn cầu thủ còn lại của lớp 3 đều đã tan vỡ.
Sao lại chơi đùa như vậy?!
Thế này còn đánh như thế nào? Nói cho ta biết, thế này còn đánh như thế nào?!
Cách rổ hơn mười mét cũng có thể ném trúng, dùng hai người đi chặn lại cũng có thể ném trúng, tùy tùy tiện tiện ném một cái cũng trúng!
Chỉ cần để Trình Dạ lấy được bóng, bên kia lập tức GG.
100% ném bóng trúng mục tiêu, đây cơ hồ là không thể khắc chế.
Nếu như một người có thể giữ bóng luồn lách, bọn họ còn có thể dựa vào nhiều người mà giải quyết. Nhưng có thể ném bóng trúng rổ 100%, bọn họ có thể có biện pháp gì?
Làm Trình Dạ không lấy được bóng? Đây cơ hồ không thể nào. Khiến một người từ đầu tới cuối không lấy được bóng, trừ phi toàn bộ đội hình NBA tới mới có thể làm được.
Bá ——!
Thêm một pha ghi 3 điểm.
Năm người lớp 3 nhìn Trình Dạ đứng tại chỗ hời hợt ném bóng vào rổ, đã sắp khóc.
Đại ca! Ngươi có kỹ thuật này, trực tiếp đi đánh NBA đi, còn ở cái trường học nhỏ này ngược đãi chúng ta làm gì?!
Điều gì bọn hắn có thể làm bây giờ? Ít nhất cũng phải cho bọn họ quá trình giãy giụa chứ.
Nhưng câu trả lời hết lần này tới lần khác lại là không có. Vô luận bọn họ dùng một người đi đè, dùng hai người đi cản, thậm chí năm người toàn bộ lên, quả bóng mỗi lần đều có thể bay theo một quỹ tích không tưởng, lượt qua ngón tay 5 người mà bay vào rổ.
Ngươi có hiểu cái loại cảm giác một quả bóng của đối phương mà dựa vào đồng đội mình “chung sức hợp tác” đưa vào rổ mình? Trải nghiệm trò chơi thật là quá kém!
Mà Trình Dạ đứng ở giữa sân, hưởng thụ ánh mắt khen ngợi xung quanh, trong lòng nhất thời cảm giác một trận thoải mái. Số liệu, tính toán, hai thứ này kết hợp với nhau khiến Trình Dạ cơ bản không cần kĩ xảo bóng rổ gì khác.
Yêu cầu duy nhất của hắn, chỉ là lấy được bóng, sau đó căn cứ quỹ tích trong đầu mình mà ném ra.
Những kĩ xảo hoa mĩ ảo diệu như thế nào, đứng trước kĩ năng 100% ném bóng trúng rổ của Trình Dạ cũng trở nên vô cùng ảm đạm.
Đây dù sao cũng là trò chơi ném bóng vào rổ!
“Trình Dạ, nhận bóng.” Không cần Trình Dạ phải nói, Lâm Hổ lấy được bóng xong, lập tức ném cho Trình Dạ.
Khoảng cách 9 mét, tốc độ gió 0.52 mét/giây,…
“Ồ, Mục Lãnh!”
Trình Dạ nhảy lên đang chuẩn bị ném bóng vào rổ, chợt thấy một đạo thân ảnh quen thuộc —— Mục Lãnh, lúc này đang cùng Tô Tiểu Tiểu không nhanh không chậm đi về phía siêu thị bên ngoài sân bóng rổ, đúng lúc đi ngang qua phía sau khung rổ của lớp 3.
Trình Dạ nhếch miệng cười, số liệu trong đầu thay đổi.
Khoảng cách 13.24 mét, tốc độ gió 0.51 mét/giây, độ cao cần ném 2.21 mét, góc 35.64 độ, dùng sức 124.02 N…
Bóng rổ vạch ra một đường cong ưu mĩ, chuẩn xác rơi vào phía trước Mục Lãnh.
Nói cho đúng là sượt qua một lọn tóc của Mục Lãnh, xém chút nữa rơi vào đầu nàng.
Mục Lãnh bị tập kích đột ngột dọa cho giật mình, trên mặt lạnh như băng đầy vẻ tức giận.
“A hắc hắc, Lãnh tỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, không khống chế được lực.” Trình Dạ gãi đầu một cái, cười ha hả nói.
Mục Lãnh mím chặt môi, con ngươi cực kì lạnh giá xuyên qua đám người, nhìn thẳng vào mắt Trình Dạ.
Vừa nhìn ánh mắt của Mục Lãnh, Trình Dạ trong nháy mắt cảm thấy rét thấu xương từ đầu xuống chân.
“Tiểu Tiểu, chúng ta đi!” Bầu không khí đông đặc một hồi, Mục Lãnh kéo tay Tô Tiểu Tiểu, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
“Sẽ không thực sự tức giận đi.” Trình Dạ nhìn Mục Lãnh hành động hoàn toàn không phù hợp tính cách nàng là sẽ tìm hắn tranh cãi, trong miệng lẩm bẩm nói.
Bất quá bây giờ vẫn còn đang thi đấu, Trình Dạ cũng không thể đuổi theo hỏi rõ.
“Mục Lãnh, quả bóng mới vừa rồi của Trình Dạ…?” Tô Tiểu Tiểu cảm nhận được hơi lạnh từ Mục Lãnh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, yếu ớt hỏi.
Mục Lãnh bước chậm lại, giọng lạnh giá nói, “Nhất định là tên kia cố ý! Nào có trùng hợp như vậy, vừa vặn rơi ở trước mặt ta, cái tên kia, tuyệt đối là cố ý!”
“Hừ, ta cũng biết Trình Dạ không phải là một người tốt!!” Tô Tiểu Tiểu chống eo, hừ lạnh nói, đã quên tiệt lời khen Trình Dạ tuấn tú vừa rồi.
“Yên tâm đi, Mục Lãnh, Tô Tiểu Tiểu ta chắc chắn sẽ tìm lại công đạo cho ngươi!” Tô Tiểu Tiểu lộ ra hàm răng nhỏ khả ái, hướng không trung phất phất quả đấm nhỏ nói.
Sân bóng bên kia….
Trình Dạ rốt cuộc dừng cuộc biểu diễn ném bóng của hắn lại.
Dù sao, tôn chỉ của Trình Dạ vẫn luôn là hữu nghị số một, thi đấu thứ hai.
Đồng học lớp 3 có hôm nay cũng không phải dễ dàng. Nhìn mặt từng người so với đít nồi còn đen hơn, có thể thấy được bọn họ tập luyện cực khổ dưới ánh nắng mặt trời.
Cho nên, Trình Dạ rất thân thiết đoạn tuyệt hi vọng để bọn họ giãy giụa.
108: 58!
Đây chính là tỉ số trước mắt của hai bên. Mà trận đấu chỉ còn có mười phút là kết thúc.
Đồng học than đen mặt đầy chán nản, hắn ủ rũ cúi đầu nói, “Mọi người nhìn đi!”
“Ân ân.” Bốn người còn lại dùng ánh mắt đầy oán niệm đồng loạt nhìn về phía Trình Dạ.
Trình Dạ cũng cười đáp lễ, “Các ngươi cố gắng lên nha!”
Phốc ——!
Cố gắng lên! Lại còn thế! Chúng ta có thể thắng hay không còn không phải do ngươi sao?
Mười phút sau…
Sau một tiếng còi thanh thúy, 5 người lớp 3 nhìn tỉ số 110:68, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Giải thoát, rốt cuộc giải thoát…
Mười phút cuối cùng Trình Dạ mặc dù không có chạm bóng một lần, nhưng chỉ cần đứng ở đó cũng làm 5 người bọn hắn thấy áp lực vô cùng.
Kết quả mặc dù là thua, nhưng chỉ cần kết thúc là được rồi.
Năm người trải qua trận thi đấu này, đã có một nỗi sợ hãi không tên với môn thể thao bóng rổ này.
Những kiến thức về bóng rổ trước đây của bọn họ, cũng hoàn toàn sụp đổ trong trận đấu này.
Đồng thời, cũng là làm chứng cho một kì tích sinh ra —— Trình Dạ.
Cả trận ném 21 quả, trừ quả ném Mục Lãnh ra, còn lại toàn bộ đều trúng.
“Đội thắng trong trận thi đấu này, lớp 18!”
Sau khi trọng tài tuyên bố kết quả, lớp 18 vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ.
Năm người đội bóng bị đồng học lớp 18 vây lại, trong đó bên cạnh Trình Dạ nhiều người nhất. Dù sao, Trình Dạ có thể nói là công thần lớn nhất trận thắng này.
Khả năng ngoài ngàn dặm cũng có thể ném trúng mục tiêu kia khiến mọi người đều thán phục.
“Trình Dạ, Trình Dạ, ngươi làm sao có thể ném trúng từ khoảng cách xa như vậy?”
“Đúng nha, đúng nha, Trình Dạ ngươi ném bóng lợi hại như vậy, nhất định có bí quyết gì đi!”
“Trình Dạ, tại sao ngươi ném bóng vào rổ chính xác như vậy?”
“Trình Dạ, mau nói cho chúng ta biết bí quyết đi?”
Trình Dạ yên lặng hồi lâu, nghiêm túc trả lời, “Ném theo cảm giác đi, nắm chắc cảm giác!”
Mọi người vây xem: “…”
Cái gì mà ném theo cảm giác, nắm chắc cảm giác! Ngươi sao có thể nói vậy?!
Trình Dạ này… có độc nha!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!