Vân Nê
Chương 18: “Sang năm cậu lên lớp mười hai.”
Edit: An Tĩnh
Sắp đến 0 giờ nên trên đường vắng tanh. Tốc độ xe của Lý Thanh Đàm không quá nhanh, chậm rãi khoan thai, bóng cây hai bên đường thoáng vụt qua.
Dọc theo đường đi, bên tai Vân Nê chỉ có tiếng gió và âm thanh của xe máy.
Từ trường học đến nhà không phải là một khoảng cách xa. Khi ổng tiểu khu với kiểu kiến trúc quen thuộc gần ngay trước mặt, Lý Thanh Đàm cũng giảm chậm tốc độ lại.
Đêm nay hai người đều im lặng.
Vân Nê cởi nón bảo hiểm, xuống xe và đứng một bên. Lúc ánh mắt nhìn đến phần cổ trống trơn của nam sinh, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, ngước mắt nhìn cậu: “Em có thể chờ chị một lúc không?”
Lý Thanh Đàm còn ngồi trên xe, một chân duỗi thắng chống dưới đất. Cậu giơ tay vuốt vuốt vành tai đỏ lên vì lạnh của mình, giọng nói khàn khàn: “Sao thế?”
“Chị có món đồ muốn đưa cho em.” Vân Nê cũng không biết nên nói thế nào. Cô đưa tay treo nón bảo hiểm trước xe, sau đó định đi: “Em chờ chị mấy phút, chị đi lên lấy rồi đưa cho em.”
“Khoan —–“ Lý Thanh Đàm nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay cô lại, chóp mũi và gò má hơi đỏ lên vì gió lạnh thổi qua, “Em và chị cùng vào đi.”
Cậu đậu xe ở chỗ đậu tạm thời bên cạnh rồi kéo cao cổ áo và giấu cằm vào bên trong, hai tay đút trong túi áo khoác, đi theo Vân Nê vào trong tiểu khu.
Những đèn đường trong tiểu khu cách nhau rất xa, có mấy cái còn bị hỏng. Trong ánh sáng mờ tối, những đường nét của mấy tòa nhà như ẩn như hiện.
Rác rưởi chất thành đống. Con đường cũng không bằng phẳng, có nhiều chỗ nhô lên hoặc lõm xuống. Nếu không cẩn thận thì sẽ có thể bước hụt chân ngay.
Tiếng gió xào xạc, bóng cây đưa qua đưa lại.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Thanh Đàm chợt nhớ đến một cảnh tượng kinh khủng đã từng chứng kiến trước kia, khá giống với khung cảnh bây giờ. Con đường nhìn không thấy điểm cuối, bóng người mơ hồ.
Cậu sợ hãi run cầm cập trước những hình ảnh xuất hiện trong đầu mình, vội đi gần Vân Nê hơn theo bản năng. Khoảng cách giữa hai người bị thay thế bởi tiếng ma sát của quần áo.
Vân Nê không nhận ra sự khác thường của cậu, vẫn im lặng đi hết đoạn đường này.
Ánh đèn trước tòa nhà sáng hơn trước đó rất nhiều, cửa chống trộm giống như chỉ để trang trí, mở toang hoang không chút dè dặt. Lý Thanh Đàm chỉ đi theo Vân Nê vào hành lang, sau đó thì không theo cô lên lầu nữa.
Dù vào đã muộn thế này rồi, một nam sinh đi theo cô về nhà, nếu trùng hợp bị hàng xóm nhìn thấy thì sẽ không tránh được lời ra tiếng vào.
Cậu đứng ở vị trí sáng nhất trong hành lang, ngẩng đầu nhìn Vân Nê đã đi lên mấy bậc thang: “Đàn chị, em không lên nữa, đứng ở đây chờ chị.”
Vân Nê gật đầu nói được, sau đó bước nhanh lên lầu.
Lý Thanh Đàm đi về phía trước mấy bước, đứng ở chỗ cửa chống trộm, quay lưng về phía hành lang. Bên ngoài bị màn đêm bao phủ, dù có ánh sáng cũng không thể chiếu rọi về nơi xa được.
Cậu lại quay đầu đi vào hành lang, còn thuận tay đóng cửa chống trộm lại.
Trên lầu có âm thanh mở khóa cửa. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, chợt tập chung vào trong tủ đựng sữa bò ở tường đối diện.
Khu nhà cũ này chỉ có người già sinh sống, trong nhà không có người trẻ tuổi và con nít nên rất ít người đặt sữa bò. Bên trong chất đầy các tờ rơi và hóa đơn điện nước.
Lý Thanh Đàm đi đến, mới xem được hai hàng thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhanh và dồn dập trên lầu vọng xuống. Cậu quay đầu nhìn về hướng bên cạnh, không đến mấy giây sau đã có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Vân Nê đi bước lớn, trực tiếp nhảy qua hai bậc thang cuối cùng. Cô đứng trước mặt Lý Thanh Đàm và đưa đồ cầm trong tay ra.
Vừa rồi chạy nhanh quá nên cô đứng thở vài hơi rồi mới nói: “Quà sinh nhật đó.”
“Hửm?” Lý Thanh Đàm nhướng nhẹ mày. Hiển nhiên đây là một món quà bất ngờ, cậu đưa tay nhận lấy.
Vân Nê mím môi, giải thích hơi lộn xộn.
Một giây trước thì nói lúc trước có nghe Tống Chi nhắc đến sinh nhật của em, giây kế tiếp lại cảm ơn khoảng thời gian vừa rồi đã đưa chị về nhà.
Dù sao cũng không nói vào trọng tâm.
Lý Thanh Đàm nhìn dáng vẻ cuống cuồng đến mức nói năng loạn xạ của cô, bỗng dưng bật cười rồi nhẹ giọng ngắt lời cô: “Cảm ơn, em rất thích.”
Vân Nê ngừng nói, cũng không giải thích lý do mình mua món quà này nữa. Cả người hệt như trở nên nhẹ nhõm hẳn, “Em thích là tốt rồi.”
Lý Thanh Đàm kéo kéo túi giấy, hỏi cô bây giờ có thể mở ra xem thử không. Sau khi nhận được sự đồng ý, cậu mới xé miếng băng keo niêm phong miệng túi.
Cậu cầm quai túi bằng một tay, món lấy ra đầu tiên là bao tay, cậu đeo một chiếc vào tay. Tiếp đó lại lấy mũ ra và đội lên đầu bằng một tay.
Nhưng chỉ có một tay thì thao tác không tiện lắm, đeo hai lần đều không thể ngay ngắn được.
Lúc ấy Vân Nê chẳng suy nghĩ gì nhiều, giơ tay lên điều chỉnh lại giúp cậu. Lý Thanh Đàm bèn cúi thấp đầu để hợp tác với chiều cao của cô.
Trên hành lang yên tĩnh không gió thổi qua, mỗi một động tác đều sẽ tạo nên những âm thanh nhỏ xíu.
Tay trái của Vân Nê vẫn không thể dùng sức hoàn toàn được. Ngón tay cầm vành mũ kéo xuống, vô tình đụng vào tóc cậu, cảm giác vừa mềm mại vừa rối bù.
“Được rồi.” Cô buông tay, bất ngờ đối diện với đôi mắt đen nhánh của cậu thiếu niên.
Cậu đang giữ tư thế hơi cúi đầu, một góc băng gạc bị vành nón đè lên. Khuôn mặt sắc sảo điển trai, đường nét quai hàm góc cạnh.
Khoảng cách gần đến mức Vân Nê có thể thấy rõ lông măng nho nhỏ mềm mại trên mặt cậu.
Trong giây phút đó, dường như hơi thở của hai người đã hòa chung lại với nhau, không phân biệt rõ ai với ai. Cho đến khi tiếng chó sủa vang lên bên ngoài cửa.
Lý Thanh Đàm lấy lại tinh thần trước, thoáng chốc đã đứng thẳng người. Ánh mắt cậu nhìn qua hướng bên cạnh, ho khan một tiếng như muốn che đậy gì đó.
Cậu giơ tay lên sờ sờ mũ theo bản năng, chợt nhớ ra tay mình đang đeo bao tay thì mới vội tháo ra cất vào trong túi rồi nói: “Em về đây.”
Vân Nê cũng hơi khó xử, trả lời qua loa. Tầm mắt và tay không biết nên để đâu, chỉ đứng tại chỗ nhìn cậu mở cửa đi ra ngoài.
Trong hành lang và bên ngoài hệt như hai thế giới khác nhau vậy.
Lý Thanh Đàm đi ra ngoài rồi cũng không dừng lại. Chẳng biết là vì sợ hay vì lí do gì khác mà cậu chạy một mạch đến cổng tiểu khu.
Cậu ngồi lên xe, tim vẫn đập nhanh vô cùng, tiếp đó lại cúi đầu nhìn về gương chiếu hậu.
Chiếc mũ có màu đen, trên vành mũ cuốn lên có một logo thương hiệu hình chữ nhật màu trắng. Lý Thanh Đàm nhìn gương mấy giây, đưa tay kéo vành nón xuống.
Che kín vành tai đang ửng đỏ của mình.
…
Công tắc đóng mở tự động của cửa chống trộm đã bị hỏng. Vân Nê hứng gió lạnh một hồi mới lấy lại tinh thần, quay đầu đi lên lầu. Lúc đi đến bậc thang, cô vẫn thất thần, suýt chút đã bước hụt.
Nhịp tim dồn dập biến mất nháy mắt, hệt như cái cách nó đập thình thịch đầy bất ngờ trong một giây đối mặt với cậu vừa nãy.
Qua một lúc lâu vẫn không quên được cảm giác đó. Dù cô đã rửa mặt xong và ngồi xuống cạnh bàn rồi thì vẫn không xóa nhòa được những hình ảnh lúc nãy trong đầu.
Vào buổi tối đó, Vân Nê thực hiện theo kế hoạch đã lập lúc tan học trước đó, vốn nên làm xong một tờ bài thi tiếng Anh trước hai giờ.
Nhưng mãi đến ba giờ sáng.
Bài thi của cô vẫn trống trơn, tinh thần cũng tỉnh táo. Hình như tất cả những điều này đều không nằm trong kế hoạch.
Bên ngoài cửa sổ lại nổi gió, bông tuyết bay lả tả trong ánh sáng ảm đạm. Cả một đêm này, không ngủ được đâu chỉ có mình cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, tối hôm qua Lư Thành đổ một trận tuyết cả đêm, tạo thành một lớp trắng xóa trong khu phố cổ. Khắp nơi đều sáng bừng lên, hoàn toàn mới mẻ.
Ven đường là những chiếc xe xúc tuyết nối đuôi nhau.
Vân Nê sợ kẹt xe nên đi dọc theo vỉa hè để đến trường. Trên đường đi có gặp mấy bạn học trong lớp, tất cả đều đi lướt qua nhau hệt như không nhìn thấy đối phương vậy.
Ban đầu khi Vân Nê học lớp mười, chủ nhiệm lớp vốn là giáo viên dạy môn lịch sử. Sau đó lớp mười một phân ban, dĩ nhiên là biến thành ban xã hội. Lúc ấy rất nhiều bạn trong lớp đều chọn ở lại học ban xã hội.
Cô chọn học tự nhiên nên được phân đến lớp hai. Mà khi ấy có ba phần tư số người trong lớp hai đã học chung với nhau từ năm lớp mười.
Vân Nê vốn không có sở trường giao lưu, tính cách đơn độc một mình, cũng rất khó thể hòa nhập vào một tập thể đã thân thiết với nhau từ trước. Nếu không gặp được Phương Miểu cũng là một người được chuyển từ lớp khác đến lớp hai thì có lẽ cô sẽ lẻ loi trong toàn bộ những năm cấp ba mất.
Hôm nay là thứ tư, vì sắp đến kì nghỉ Nguyên Đán nên thứ bảy và chủ nhật tuần này vẫn phải đi học. Kỳ thi chung giữa bốn trường cũng được sắp xếp vào hai ngày này.
Khoảng thời gian trước khi thi, bầu không khí trong lớp chỉ được thả lỏng một lúc ngắn ngủi. Vào tiết tự học tối cuối cùng ngày thứ sáu, Lưu Nghị Hải đến phòng học dặn dò một số chuyện liên quan đến kì thi.
Nói xong, ông bảo lớp phó học tập dán danh sách chỗ ngồi lên bảng đen cuối lớp học, lại nói tiếp: “Được rồi, các em về đi, nhớ sắp xếp bàn ghế theo vị trí như lần thi trước. Bạn học Phương Miểu, em chờ các bạn làm xong rồi bảo những người trực nhật hôm nay làm vệ sinh lớp trước khi về nhé.”
Phương Miểu đáp: “Được ạ.”
Lưu Nghị Hải: “Đừng để lại đồ bên trong hộc bàn, nếu không mang bài thi gì gì đó đến văn phòng thầy để thì tự bảo quản cho cẩn thận, đừng làm mất.”
“Biết rồi thưa thầy.”
Lưu Nghị Hải không ở lại phòng học quá lâu. Ông vừa đi, trong lớp lập tức rùm beng lên, tiếng líu ra líu ríu xen lẫn âm thanh bàn ghế ma sát chạm nhau.
Vân Nê thu dọn đồ của mình xong xuôi, Phương Miểu phải đợi các bạn trực nhật quét dọn làm vệ sinh xong mới có thể về nên không giữ cô lại chờ cùng.
Cô đi ra khỏi khu vực dạy học, bên ngoài trời tuyết vẫn đang rơi.
Thời điểm này là lúc kết thúc buổi tự học tối của lớp mười và lớp mười một. Trên con đường rợp cây của trường học tấp nập người, những chiếc dù màu sắc sặc sỡ tập trung thành nhóm, tựa như một con sông đủ mọi sắc màu vậy.
Vân Nê đội mũ của áo khoác lông vũ lên đầu, bước nhanh đi lướt qua phía bên cạnh.
Trong dòng người.
Tưởng Dư cầm một cây dù màu đen bằng tay trần, nhìn qua Lý Thanh Đàm ăn mặc ngay ngắn, nói: “Cho tớ mượn chiếc bao tay đi.”
“Không cho.”
“VẬy cậu che dù đi.”
Lý Thanh Đàm giơ tay lên: “Tay tớ đau.”
“….” Tưởng Dư muốn mắng người thật đấy. Buổi sáng lúc đến phòng học cậu đã nhìn thấy bộ khăn choàng, mũ và bao tay của Lý Thanh Đàm. Phản ứng của cậu như nhìn thấy món đồ chơi mới lạ gì vậy, giễu cợt xong còn định đưa tay lên lấy mũ của cậu bạn.
Lúc ấy Lý Thanh Đàm đã cho cậu biết cái gì gọi là xã hội hiểm ác, đến khi cậu há mồm cầu xin sự tha thứ thì cậu bạn mới buông tay và quay về chỗ ngồi của mình.
Tưởng Dư nhìn dáng vẻ trân quý như cục cưng kia của cậu, đột nhiên hiểu ra gì đó: “Đàn chị tặng cậu à?”
Lý Thanh Đàm không trả lời, cởi khăn choàng và bao tay cất vào trong cặp. Sau đó mới nghiêm túc nói với cậu ta: “Sau này không được đụng đến mũ của tớ.”
“Khăn choàng cũng không được đụng vào.”
“Cả bao tay cũng vậy luôn.”
Tưởng Dư: “….”
Lý Thanh Đàm tìm một hộp sữa tươi trong cặp rồi đưa qua: “Cho cậu cầm đó.”
Được rồi.
Lấy của người tay ngắn, ăn của người miệng mềm.
Sự bất mãn về cậu của Tưởng Dư biến mất chẳng còn chút nào trong nháy mắt. Nhưng vẫn không nhịn được chê cậu: “Cậu tác oai tác quái quá.”
“….”
Trong hai ngày khối mười hai thi, cuộc sống của lớp mười một bên này cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Ngày nào chủ nhiệm lớp năm cũng nói mấy câu như kiểu “Sang năm là các em lên lớp mười hai rồi” để khiến các học sinh trong lớp khẩn trương hơn.
Lời này thì hữu dụng với đám học sinh giỏi đấy, nhưng đối với con nhà giàu mấy đời như Tưởng Dư mà nói thì không khác gì mấy lời nói nhảm cả. Còn với Lý Thanh Đàm, nó lại có một ý nghĩa khác.
Đúng vậy.
Sang năm cậu lên lớp mười hai, phải rời khỏi nơi này, quay về thành phố trước kia học tập, phải chào tạm biệt với tất cả mọi thứ ở đây.
Cậu nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
ở xa xa, khu nhà dạy học của khối mười hai đứng sừng sững trong gió tuyết. Từ bên này đi đến đó chỉ mất mấy phút, nhưng từ Lư Thành đến Bắc Kinh.
Kể từ bây giờ cho đến sau này.
Khoảng cách xa như vậy, thời gian dài như vậy, đâu thể nào là chỉ chuyện ngắn ngủi mấy phút được chứ.
Một cảm xúc khó diễn tả trào dâng trong lòng Lý Thanh Đàm. Cậu thu hồi tầm mắt, nhìn thấy chiếc mũ len trong hộc bàn, bèn đầu ngón tay chọc chọc hai cái rồi sau đó khẽ thở dài một hơi.
Vào ngày cuối cùng của năm 2012, lời tiên tri về ngày tận thế của người Maya vẫn chưa đến, trái lại thì đã sắp đến kì nghỉ. Cho dù lớp mười hai đang ôn thi nhưng ít nhiều vẫn có tiếng cười nói.
Trong thời gian nghỉ trưa, Vân Nê gục xuống bàn ngủ bù, mơ mơ màng màng nghe các bạn học trong lớp thảo luận về việc sau khi thi thử xong sẽ đi đâu để đón năm mới.
Cửa phòng học không đóng kín nên gió lạnh lùa vào.
Cô ngủ một hồi thì tỉnh lại vì lạnh rét, lấy ly nước trong túi xách ra rồi đi rót nước. Lúc quay về thì nhìn thấy Lý Thanh Đàm và Phương Miểu đang đứng ở cửa sau của phòng học nói chuyện với nhau.
Cậu đang đội chiếc mũ cô tặng, băng gạc trên trán đã đổi thành băng cá nhân. Hình như tóc cũng hơi dài hơn trước, lộ ra bên dưới vành mũ.
Cậu vẫn kêu cô hệt như mỗi lần trước đây vậy: “Đàn chị.”
Vân Nê đáp lại.
Phương Miểu thấy cô quay lại rồi thì nhìn qua cậu, cười tít mắt nói: “Hai người trò chuyện đi, chị vào phòng học trước, buổi tối gặp ha đàn em.”
Lý Thanh Đàm gật đầu nói được.
Chờ Phương Miểu đi vào rồi, cậu thấy dáng vẻ khó hiểu của Vân Nê thì chủ động giải thích: “Buổi tối ở quảng trường tòa thị chính có bắn pháo hoa mừng năm mới. Em hỏi Phương Miểu, chị ấy bảo buổi tối nay các chị không cần phải tự học.”
Cậu dừng lại, cân nhắc câu từ rồi mới nói: “Sau khi tan học chị có bận chuyện gì khác không?”
“Không có.”
“Vậu cùng đón năm mới nhé?”
Vân Nê còn chưa nói đi hay không đi. Lý Thanh Đàm nhìn cô, dường như có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở và âm thanh tim đập của mình.
Khoảng một lúc sau, ngay khi cậu cho rằng cô sẽ từ chối thì lại thấy cô gật đầu và nói: “Chị biết rồi.”
Lý Thanh Đàm mím môi. Lúc nói chuyện, trong mắt cậu chan chứa ý cười: “Vậy sau khi tan học, em và Tưởng Dư chờ hai chị ở cổng trường nhé?”
“Có lẽ bọn chị sẽ phải sinh hoạt lớp một lúc, lát nữa liên lạc với em sau.”
“Được, vậy em về trước, chị thi tốt ha.”
“Ừm.”
Lý Thanh Đàm rời đi, Vân Nê vừa mới quay đầu đã nhìn thấy Lưu Nghị Hải bước đến từ đầu bên kia của hành lang, chẳng hiểu sao lòng cô lại cảm thấy hồi hộp.
Không biết là không nhìn thấy hay là sao đó mà Lưu Nghị Hải cũng không nói gì cả.
Buổi chiều sau khi kết thúc môn thi tiếng Anh cuối cùng, Vân Nê và Phương Miểu thi chung phòng cùng quay về lớp học. Lưu Nghị Hải sinh hoạt lớp xong thì gọi Vân Nê lại.
Phương Miểu ra hiệu, “Tớ chờ cậu ở phòng học.”
“Được.”
Vân Nê đi theo Lưu Nghị Hải đến văn phòng. Trên đường đi, cô thoáng nhận ra rất có thể Lưu Nghị Hải tìm mình là vì chuyện của Lý Thanh Đàm.
Và rồi đúng như dự đoán.
Vừa vào phòng, Lưu Nghị Hải đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Nam sinh đứng ngoài cửa phòng học nói chuyện với em buổi trưa nay có phải là Lý Thanh Đàm lớp mười một không?”
Vân Nê: “Vâng ạ.”
“Em ấy đến tìm em à?”
“Vâng.”
Lưu Nghị Hải không hỏi đến nữa, chỉ nói: “Bên cảnh sát đã thông báo với thầy về chuyện trường nghề lần trước. Em và Lý Thanh Đàm làm việc nghĩa là chuyện tốt, bây giờ bên nhà họ Lý đang truy cứu trách nhiệm của Ngô Chinh, những nữ sinh hành hung cũng sẽ bị bắt lại. Có lẽ không bao lâu nữa là có kết quả rồi, em có thể yên tâm nhé.”
Nói chuyện này xong, ông lại chậm rãi nói tiếp: “Em đã học lớp mười hai rồi, em nên hiểu rõ những chuyện nên làm và những chuyện không nên làm vào thời điểm này.”
Vân Nê cụp mắt, gật đầu nói: “Em biết rồi ạ.”
Lưu Nghị Hải kết thúc cuộc trò chuyện: “Được rồi, về sớm chút đi.”
“Vâng, hẹn gặp lại thầy Lưu ạ.”
Đi ra khỏi văn phòng, Vân Nê đứng trên hành lang một lúc rồi mới quay về phòng học. Phương Miểu để điện thoại xuống, “Lão Lưu tìm cậu nói gì vậy?”
Vân Nê: “Hỏi tớ thi ra sao.”
Phương Miểu than thở: “Lão Lưu đúng là, đã thi xong rồi còn hỏi hỏi cái gì chứ, không thể để cậu vui vẻ trải qua kì nghỉ được sao.”
Vân Nê cầm túi xách lên, cười miễn cưỡng: “Được rồi, đi thôi.”
Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư đã chờ sẵn ở cổng trường. Thời gian này có rất nhiều người ngồi xe buýt và đón xe nên trước đó Tưởng Dư đã gọi tài xế nhà mình lái xe đến đây.
Tưởng Dư ngồi ở ghế phó lái.
Phương Miểu mở cửa hàng ghế sau rồi ngồi vào. Vân Nê ngồi bên cạnh cô ấy, còn chưa kịp hiểu gì thì Lý Thanh Đàm đã ngồi xuống cạnh cô rồi.
Cửa xe đóng lại.
Hệ thống sưởi trong xe làm ấm cơ thể, hương thơm mát lạnh thoang thoảng trên người cậu vương vấn trong hơi thở của Vân Nê.
Xe lái đi.
Tính cách của Phương Miểu và Tưởng Dư khá giống nhau nên trò chuyện rất hợp. Dọc theo đường đi toàn là tiếng tán gẫu líu ra líu ríu không ngừng của hai người họ.
Vân Nê để cặp sách trong lòng, hơi thất thần.
Trên đường đi, một chiếc xe buýt khổng lồ bị kẹp giữa chiếc xe cá nhân và một chiếc taxi, không thể động đậy. Mà xe họ vừa khéo lại dừng ngay phía sau chiếc xe buýt đó.
Vất vả lắm mới lái ra ngoài được. Đến một giao lộ phía trước, một chiếc xe taxi tông vào đuôi xe buýt. Tài xế buộc phải phanh gấp lại, người trong xe cũng nghiêng về phía trước.
Vân Nê ngồi ở giữa, phía trước không có gì che chắn. Khi cả người cô gần như sắp nhào về trước thì đột nhiên có người cầm cánh tay cô kéo lại.
Chờ xe dừng hẳn, tài xế cất giọng áy náy nói xin lỗi.
Tưởng Dư không nói gì, quay đầu lại hỏi: “Đàn chị không sao chứ?”
“Không sao.” Vân Nê ngồi ngay ngắn lại. Bàn tay đang cầm cánh tay cô cũng buông lỏng ra, sau đó thuận tiện cầm lấy cặp sách của cô rồi ôm vào trong lòng mình.
Phương Miểu ngồi nhích sang bên cạnh một chút, cho tay trái cô nhiều không gian hơn, “Có đụng phải cánh tay cậu không?”
Cô lắc đầu nói không có.
Trong lúc lơ đãng, cô thấy Lý Thanh Đàm vẫn ngồi với tư thế như cũ, cả người gần như dựa sát cửa xe. Cậu đeo tai nghe, trên đùi thì để cặp sách của mình và của cô.
Vân Nê cụp mắt nhìn xuống, ngón tay bấu khóa kéo. Trong lòng cô cảm thấy hoảng loạn.
Đang lúc phân tâm thì người ngồi bên cạnh đột nhiên giật giật cánh tay, vải áo mềm mại lướt qua cánh tay cô. Vân Nê vội nhích sang bên cạnh theo bản năng.
Nhưng vào một giây kế tiếp, đột nhiên có gì đó lạnh như băng chạm vào vành tai cô, ngay sau đó là một bên tai nghe được nhét vào tai. Giọng hát cực kỳ dễ nhận ra của Trần Dịch Tấn vang lên.
“—— Anh nguyện ý dùng cây bút chì đen/Để vẽ nên một vở kịch thầm lặng/Và ôm lấy em cho dù ánh đèn sân khấu có sáng chói đến như thế nào/Anh nguyện ý hát bài hát bằng giọng trầm khàn của mình trong góc khuất/Dẫu âm thanh có lớn hơn nữa thì tất cả đều dành cho em/Chỉ xin em lắng nghe bằng con tim và đừng nói gì cả/—–“
Vân Nê quay đầu.
Thiếu niên dựa bên cửa xe, ánh đèn neon thay đổi liên tục ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính chiếu vào trong, phủ lên đường nét góc nghiêng rõ ràng của cậu.
Cậu ngước mắt đối diện với ánh mắt của cô, trong đôi mắt ấy cũng nhuộm đẫm ánh sáng của đèn neon.
Trong khoảnh khắc đó, bài hát trong tai nghe vừa khéo hát đến —–
“/Liệu rằng yêu một người có cần sự thấu hiểu/Anh những tưởng em đã thấu tỏ mỗi lần anh nhìn ngắm em/Bí mật mà anh đã cố giấu kín/”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!