Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Văn Phòng Ẩn Hôn


Chương 1


Hôm nay Đồ Tiểu Ninh rất bực bội, vì lúc chơi PUBG, Wechat cứ nhảy thông báo ting ting liên hồi.

[Mức lương hàng năm của cô khoảng bao nhiêu?]

Vẫn là đối tượng mai mối, cô cau mày trả lời ngay.

[Tôi vẫn chưa lên nhân viên chính thức.]

[Vậy khi nào thì cô mới lên chính thức?]

[Phải chờ cơ hội, tôi đã ký hợp đồng nhân viên hợp đồng rồi]

“Ninh gia ơi, mau tới cứu tớ, đang gay go mà cậu làm cái gì thế?!”

Bạn yêu Lăng Duy Y đang gọi, Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng quay lại giao diện trò chơi thì thấy Lăng Duy Y đã tèo rồi, còn chưa kịp phản ứng, bản thân cũng bị ăn một phát 98k tèo luôn.

“Trời ạ! Đồ Tiểu Ninh!” Giọng nói của Lăng Duy Y nổ bên tai, suýt chút nữa làm tai Đồ Tiểu Ninh cũng nổ theo luôn.

“Chẳng phải Tề Úc và em họ anh ấy còn sống sao? Anh Tề, thành hay bại phải dựa vào anh cả rồi!” Đồ Tiểu Ninh tháo tai nghe và uống ngụm nước. Cô nhân tiện quay lại Wechat, không thấy tin nhắn trả lời nên đi lướt newfeed.

Sau đó cô thấy một dòng trạng thái, icon ha ha cùng một đoạn: Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Thời đại này, đúng là loại người nào cũng có mặt mũi đi xem mắt.

Đồ Tiểu Ninh mở trang cá nhân của người này ra rồi hủy kết bạn luôn, sau đó vội quay sang giao diện trò chơi, quay lại thì Tề Úc và em họ của anh ấy cũng bị bắn tèo luôn rồi.

“Chiến tiếp!” Tề Úc tức tối.

“Ninh gia à, chơi cho nghiêm túc vào nhé, các anh em muốn vào vòng bo cuối.” Lăng Duy Y rất thành khẩn.

“Biết rồi.” Đồ Tiểu Ninh đeo tai nghe vào.

Ván này Đồ Tiểu Ninh kiếm được một khẩu Shotgun, vừa bắt đầu đã hạ gục hai người.

“Anh, ván này chị này hơi ghê ha.” Ngay cả Tề Úc và đứa em họ học cấp 2 của anh ấy cũng phải kinh ngạc.

Đồ Tiểu Ninh nhặt khẩu tiểu liên UMP9 lên, lại giải quyết được ba người nữa, dường như trò chơi vừa bắt đầu đã trở thành sân nhà của cô.

Vòng bo thu nhỏ lại, Tề Úc lái xe đến đón cô.

“Lên xe, lên xe đi, anh đây đưa mấy đứa lượn một vòng.”

Trên xe, cô đổi sang cầm súng trường AKM, tiêu diệt hai người qua đường.

“Loại sát khí đằng đằng này, Ninh gia muốn cho bọn anh bay à?” Tề Úc ngạc nhiên.

“Ninh gia à, cậu mạnh mẽ gớm, mạnh một cách bất thường luôn.” Lăng Duy Y là bạn thân nhất của cô, sống chung với nhau suốt bốn năm đại học, lúc nào cũng như hình với bóng, Tề Úc là bạn trai của Lăng Duy Y, hai người vẫn luôn bên nhau từ khi vào năm nhất đến bây giờ, sống chết có nhau. Vì Đồ Tiểu Ninh hay tuỳ tiện làm ra vài chuyện ngang ngược, nên từ khi học đại học, Tề Úc toàn gọi cô là Ninh gia, cũng có lúc Lăng Duy Y gọi theo, trạng thái chơi game khác thường của Đồ Tiểu Ninh rõ ràng đã thu hút sự chú ý của Lăng Duy Y.

Đồ Tiểu Ninh quan sát tình hình xung quanh, cũng không định giấu giếm bọn họ.

“Tớ xoá người đó rồi.”

“Ai?” Lăng Duy Y hỏi.

Đồ Tiểu Ninh lười nói, tiếp tục chỉnh khung màn hình điện thoại nhìn xung quanh.

“Anh cảnh sát kia á?” Lăng Duy Y nhớ ra.

Lần đầu Đồ Tiểu Ninh gặp người đó, Lăng Duy Y đã đi cùng cô.

Đồ Tiểu Ninh không phủ nhận, Lăng Duy Y lại hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Chắc là chê tớ không phải biên chế chính thức.” Đồ Tiểu Ninh vẫn cảm thấy dùng súng tiểu liên thì thuận tay hơn nên đã đổi lại.

“Ồ, anh ta chê cậu á? Tớ còn chưa thèm chê anh ta đấy, một tên quản ngục thấp bé, chỉ cao hơn cậu 1 centimet, cái tên Wechat cũng không biết ngượng, gì mà ‘Ngọc Thụ Lâm Phong’ ấy hả?” Giọng điệu của Lăng Duy Y rất hăng.

“Ha ha.” Em họ của Tề Úc không nhịn nổi cười.

Tề Úc cũng cười, “Ngọc Thụ Lâm Phong? Vậy hôm khác gọi anh là Phong Lưu Hào Phóng nhé.” Sau đó hai anh em họ cùng nhau cười.

Đồ Tiểu Ninh phớt lờ hai anh em ngây thơ nhà này, nói với Lăng Duy Y, “Đừng công kích nghề nghiệp của người ta, làm quản ngục vất vả lắm, hơn nữa không phải ai cũng giống anh ta.”

“Còn vấn đề nhân phẩm, tớ thấy khá khó hiểu, lần đầu gặp nhau mà đã bắt bẻ cô làm gì, cha mẹ cô làm gì, nhà có mấy phòng, lúc nào thì mua xe? Muốn làm gì vậy chớ? Con gái bọn mình còn chưa buồn hỏi, anh ta lại còn điều tra cả hộ khẩu cơ đấy? Tớ thấy đây có phải là đi xem mắt đâu, là đi câu phú bà thì có, cũng không xem lại cái bản mặt mình, gớm ghiếc thật.”

Nghe Lăng Duy Y kích động như thế, Đồ Tiểu Ninh cũng không kể chuyện status của người đó ra nữa.

Ván này thật sự đã vào được đến bo cuối rồi, nhưng Lăng Duy Y cứ mải nói chuyện với Đồ Tiểu Ninh, vì phân tâm nên lại bị bắn ngỏm củ tỏi lần nữa.

“Mấy chị gà quá đi!” Em họ Tề Úc thể hiện thái độ chê trách của mình, thốt ra một đống lời chửi kháy rồi thoát đội, không chơi nữa.

Vừa hay Tề Úc cũng có việc, Lăng Duy Y hiển nhiên không còn tâm tư để chơi tiếp, bốn người giải tán thoát game. Lăng Duy Y sang Wechat, gửi voice chat cho Đồ Tiểu Ninh.

“Không sao đâu, Tề Úc sẽ thi đỗ vào đơn vị hành chính sự nghiệp nhanh thôi, đỗ rồi thì nhờ anh ấy giới thiệu mấy anh trẻ đẹp cho cậu.”

Đồ Tiểu Ninh nhận ra trong cốc hết nước, đứng dậy đi ra khỏi phòng, “Mấy người trẻ đẹp không thèm để ý đến tớ đâu.”

“Ai nói thế, cậu thuộc chủ nghĩa bi quan thái quá.”

“Không, là xã hội này quá thực tế.” Đồ Tiểu Ninh mở cửa phòng thì thấy mẹ đang lau nhà. Hai người liếc nhau, cô luôn cảm thấy ánh mắt mẹ có gì đó không lành.

“Được rồi không nói nữa, tớ tắt máy trước đây.”

“Ừ, tuần sau rảnh thì cùng nhau đi ăn thịt nhé.”

“Ừm.”

“Nhấc chân lên, không thấy mẹ đang lau sàn à?” Quả nhiên là mẹ đến để bới lông tìm vết.

Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng nhấc chân.

“Cái này cũng nhấc lên đi!”

Đồ Tiểu Ninh xông thẳng vào nhà bếp.

“Này này! Cái con bé này, nhà bếp vừa lau xong, dép con bẩn, đứng có mà đi vào đó cho mẹ!” Mẹ lớn tiếng từ phía sau, “Con nói xem, lớn thế rồi, còn làm được gì đây? Ngày nghỉ cũng không đọc sách hay học thêm gì đó, chỉ biết chơi mấy trò đánh đánh giết giết, con vẫn chưa nhận thức được sự yếu kém của bản thân à?” Mẹ cô cầm cây lau nhà và không cho cô ra khỏi trong bếp.

Đồ Tiểu Ninh chỉ lắng tai nghe, đồng thời im lặng rót nước.

“Mẹ và cha con không dễ dàng gì mới nhờ được người xin cho con vào ngân hàng, con không muốn lên chính thức à? Cả đời làm nhân viên hợp đồng chỉ thu được đồng lương ít ỏi?” Mẹ lại bắt đầu lảm nhảm.

Đồ Tiểu Ninh chỉ coi như mình đang nghe Kim cô chú, yên lặng uống nước.

Thấy cô không có phản ứng, mẹ cô càng tức, bà tháo tai nghe của cô xuống rồi nói, “Con có nghe mẹ nói chuyện không đấy?”

“Con đang nghe mà.”

Bà ném tai nghe của cô qua một bên, rồi chất vấn, “Con có biết mình làm việc ở ngân hàng DR ba năm rồi không? Sắp sang năm thứ bốn rồi?”

Đồ Tiểu Ninh thầm thở dài, “Con biết, con cũng đang cố gắng.”

“Cố gắng? Mẹ thấy con chưa từng cố gắng!” Bà tiếp tục trách mắng, bà bỗng nhớ tới gì đó, nhìn chằm chằm vào cô, “Con và Tiểu Đoàn nói chuyện sao rồi?”

Tiểu Đoàn mà mẹ cô nói chính là anh cảnh sát kia, là người mà đồng nghiệp của bà giới thiệu cho.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy chủ đề này chuyển có hơi nhanh, cô lặng lẽ lấy lại tai nghe của mình và nói, “Con vừa xoá Wechat của anh ta rồi.”

“Sao cơ?!” Phản ứng của bà không khác gì Lăng Duy Y. “Chuyện này là sao?”

“Con nói con là nhân viên hợp đồng, thế là anh ta phớt lờ con luôn, còn nói chuyện gì được nữa?” Đồ Tiểu Ninh thành thật nói.

Mẹ cô cũng sững người, không ngờ đối phương lại thực tế đến thế.

Hai mẹ con im lặng một lúc.

Mẹ lại tiếp tục lau nhà, “Mẹ đã nói rồi, con mà không cố gắng thì không tìm được đối tượng đâu. Nếu con vào biên chế chính thức ở ngân hàng thì chúng ta còn có quyền lựa chọn, nhưng giờ lại thành ra bị người ta chọn.”

Mẹ cúi đầu, Đồ Tiểu Ninh không nhìn thấy biểu cảm của mẹ, nhưng vẫn biết trong lòng mẹ không phục.

“Giá trị quan của anh ta có vấn đề, cho dù điều này không xảy ra, bọn con cũng rất khó nói chuyện tiếp.” Đồ Tiểu Ninh nói.

“Mẹ biết con không muốn vào ngân hàng, nhưng mẹ và cha con đã nghĩ, chẳng phải con gái vào ngân hàng sẽ ổn định hơn sao, kể ra cũng ổn mà.” Bà lại chậm rãi nói.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy thay vì tranh luận với cô, thì chi bằng bà cứ mắng cô đi còn hơn.

Đồ Tiểu Ninh mếu máo, ổn định ư? Chỉ có người già mới nghĩ là ổn định, nỗi khổ quanh cái ghế ngân hàng này chỉ người trong nghề mới biết, huống hồ cô cũng chẳng thấy ngân hàng tốt chỗ nào.

“Năm nay con sẽ tranh thủ nắm bắt cơ hội để trở thành nhân viên chính thức.” Nhưng cô chỉ có thể an ủi mẹ.

“Thật ư?”

“Thật ạ.”

Quay về phòng, Đồ Tiểu Ninh ngửa mặt nằm hình chữ X trên giường như được giải thoát.

Trở thành nhân viên chính thức của ngân hàng DR đâu có dễ như vậy. Ngẫm lại con đường trưởng thành của bản thân, cuộc sống từ nhà trẻ cho đến đại học của cô đều có sự tham gia của mẹ. Sắp đi làm rồi, mẹ cũng lựa chọn ngân hàng cho cô luôn, nhưng với tấm bằng cao đẳng, cô không có tư cách tham gia vào cuộc tuyển dụng của các ngân hàng lớn, khó khăn lắm mẹ mới nhờ được người nhét cô vào làm một quản lý tiền sảnh ngoài biên chế.

Mọi con đường của cô đều do mẹ chọn, và nửa kia của bản thân có thể cũng sẽ do mẹ chọn.

Cô quay người nhìn ra cửa sổ, vùi mình xuống gối.

Cuộc đời ơi là cuộc đời, Đồ Tiểu Ninh à, đến bao giờ mày mới có thể tự mình làm chủ cuộc đời mình đây?

Hôm sau là thứ hai, sáng ra đã sấm chớp mưa rào, tâm trạng Đồ Tiểu Ninh không tốt chút nào.

Cô cầm ô lao ra bến xe buýt và lỡ mất chuyến xe đi thẳng đến chỗ làm, phải đợi mười phút nữa mới có chuyến tiếp theo, thế là cô nghiến răng nghiến lợi lên chiếc xe khác đi đường vòng.

Ngày mưa nhưng người trên xe buýt đông một cách lạ thường. Đồ Tiểu Ninh quẹt thẻ xong thì lập tức bị người khác dồn xuống phía sau, lại bị người khác rũ ô làm ướt váy. Cô đành phải tìm một góc và bám vào cái cột để đứng, lấy một chiếc túi ni lông từ trong túi xách ra rồi cất ô vào đó.

Không gian đóng kín, đoàn người đông đúc, dù mở điều hoà nhưng vẫn rất ngột ngạt, còn xen lẫn mùi mồ hôi. Xe buýt cứ chạy được một lúc lại dừng, cũng không biết do hoàn cảnh hay do phanh xe gấp, mà cô lại bị say xe.

Cố nhịn đến điểm dừng, cô vội chạy xuống xe, quên cả mở ô, chỉ muốn tìm một cái thùng rác để nôn.

Đang lúc giờ cao điểm, người người lần lượt quệt qua vai cô mà đi, có người còn giẫm phải vũng nước làm nước văng vào chân cô. Cái tất màu da bỗng chốc lốm đốm như tàn nhang, mặt Đồ Tiểu Ninh đen lại, quay đầu lại đã không tìm được người vừa làm nước bắn lên tất mình.

Lúc này, tiếng chuông của một trường học gần đó vang lên, nhắc nhở là đã tám giờ. Đồ Tiểu Ninh nhớ ra mình còn có cuộc họp sáng sớm nay, vội vã mở ô chạy băng băng dưới mưa, trong lòng thầm nói: Thứ hai ơi thứ hai à, thứ hai là khởi nguồn của tội ác.

Từ bến xe buýt đến chỗ làm còn phải qua hai cột đèn giao thông nữa. Lúc chạy tới ngân hàng, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy cô còn mệt hơn chạy tám trăm mét lúc còn đi học nữa. Đứng sau nhóm người đang chờ thang máy, cô thở dốc như muốn hít hết oxy. Mái tóc gọn gàng ban đầu cũng có chút bù xù, tóc mái lòa xòa trước trán, Đồ Tiểu Ninh cũng chẳng buồn quan tâm. 

Cả ba cái thang máy gần như đến cùng lúc, Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng đi theo đám người chen vào giữa, bởi vì cô ra trước nên cô đứng gần lối ra nhất.

“Phiền cô giúp tôi ấn số 5.”

“Giúp tôi ấn số 10.”

“13!”

“18!”

Đằng sau, đủ các giọng nói hét lên.

Đồ Tiểu Ninh đứng gần ngoài nhất, tự nhiên lại giúp từng người ấn một, cuối cùng ấn số 3 cho mình rồi mới ấn đóng cửa.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Đồ Tiểu Ninh lại lấy cái túi ni lông ra rồi cho cái ô của mình vào đó, lúc này cô mới phát hiện cái túi ni lông của mình đã bị thủng một lỗ.

“Đợi chút!”

Ngay lúc cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, bỗng có một bàn tay đưa ra chặn cửa lại, Đồ Tiểu Ninh được một phen hú hồn.

Thang máy cảm ứng được nhiệt độ, cửa lại từ từ mở ra.

Những người khác dĩ nhiên không hài lòng với người đang chặn thang máy ở bên ngoài, “Không thể đợi chuyến sau được à?”

“Xin lỗi.” 

Đồ Tiểu Ninh nghe thấy giọng nói trong veo, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, mắt hai mí hẹp dài, một người đàn ông cao to đứng một mình ngoài thang máy, thân hình cao lớn, mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt ngay ngắn, bên cánh tay trái có vắt chiếc áo vest và cầm cặp tài liệu, tay phải thì cầm chiếc ô gấp màu đen, chiếc ô giống như đã được giũ sạch nước rồi, trên ô không có tí nước mưa nào, mặt mày anh khôi ngô tuấn tú, khí chất thuần khiết, sảng khoái, làm cho người ta cảm giác tươi sáng bất ngờ trong mùa hè oi bức.

Khi thang máy mở hẳn, Đồ Tiểu Ninh vội lùi lại, nhường chỗ cho anh.

Người đó bước một bước dài vào thang máy, vào rồi anh nói, “Cảm ơn.”

Hai người đứng rất gần nhau, thấy hai tay anh đều đang bận, Đồ Tiểu Ninh hỏi, “Anh lên tầng mấy?”

“12, cảm ơn.”

“Không có gì.” Sau khi Đồ Tiểu Ninh giúp anh ấn số tầng xong, cô vén nhúm tóc lòa xòa của mình ra sau tai, vừa hay nhìn thấy góc nghiêng hoàn hảo của anh ta, cô âm thầm suy nghĩ, nếu đàn ông chia thành hạng ba, sáu, chín, thì anh này chính là loại thượng đẳng.

Trong thang máy ngột ngạt hơn cả lúc ở trên xe buýt, Đồ Tiểu Ninh lại ngửi thấy mùi mồ hôi, nhưng nó nhanh chóng bị lu mờ bởi mùi bạc hà bên cạnh cô, nó y như mùi dầu gội head & shoulders cô hay dùng lúc nhỏ vậy.

Đột nhiên mu bàn chân ướt lạnh, vừa nhìn xuống thì thấy chiếc ô xuyên qua lỗ thủng trên túi ni lông của mình đang nhỏ nước, nước không chỉ làm ướt cô, mà còn nhỏ xuống chân và chiếc quần âu phẳng phiu của người bên cạnh, chỉ thấy đôi giày công sở mũi nhọn màu đen của anh trở nên sáng bóng bởi nước mưa trên ô của cô.

Cô nhanh chóng dịch chiếc ô về bên cạnh, để giọt nước rớt lên chân mình, thì vừa hay đến tầng 3.

“Xin lỗi.” Cô nói trước khi ra khỏi thang máy.

Người đàn ông cúi xuống nhìn rồi lại ngẩng lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đồ Tiểu Ninh thấy anh khẽ nói: “Không sao.”

Vừa nói xong thì cửa thang máy khép lại.

Đồ Tiểu Ninh đứng tại chỗ, bỗng cảm thấy người đó hơi quen quen.

“Đứng đần ở đây làm gì thế? Sắp muộn rồi đó.” Đồng nghiệp bước ra từ những thang máy khác đi qua nhắc nhở cô.

Đồ Tiểu Ninh lập tức chạy theo đồng nghiệp, toi rồi, cuộc họp của cô!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN