Văn Phòng Ẩn Hôn
Chương 110
Phản ứng đầu tiên của Đồ Tiểu Ninh là tiêu rồi, mình nhận hối lộ rồi! Phản ứng thứ hai là tiêu rồi, ông xã, anh nghe em giải thích!
“Em, em không biết, anh ấy nói là quà tặng kèm.” Đồ Tiểu Ninh bối rối.
Thấy Kỷ Dục Hăng không nói gì, cô càng sốt ruột, “Em thật sự không biết, em có Wechat của anh ấy, bây giờ em sẽ đi hỏi anh ấy ngay.”
Cô muốn đi lấy điện thoại lại bị Kỷ Dục Hằng ngăn lại, “Giờ này đều mấy giờ rồi, đêm hôm khuya khoắt em còn gửi Wechat cho khách hàng nam, cũng không sợ người ta không có ý gì lại bắt đầu nảy sinh ý nghĩ à?”
Đồ Tiểu Ninh nghĩ cũng đúng, nên thôi không nhắn nữa, cô nhìn anh, có hơi sợ hãi mà nhích lại gần anh.
“Ông xã, em thật sự không biết.” Cô giống như đứa trẻ làm việc xấu bị người lớn phát hiện, đưa tay chọc chọc vào ngón tay anh.
Bị anh cầm tay, “Anh nhìn giống người không nói đạo lý như vậy à?”
Đồ Tiểu Ninh nhào qua, vươn tay sờ sờ khuôn mặt như tượng tạc của anh, “Em sợ anh hiểu lầm, em không muốn có hiểu lầm với anh, một chút cũng không muốn có.”
Kỷ Dục Hằng ôm eo của cô, “Chút tín nhiệm giữa vợ chồng cũng không có thì còn sống với nhau thế nào?” Anh lại nhìn mảnh màu xanh biếc chói mắt kia, còn tươi hơn mấy phần so với cái hộp Rolex.
“Có điều bây giờ quản lý Đồ càng ngày càng có năng lực, nói không chừng sau này em phải nuôi anh rồi.” Qua một lát anh nói ra một câu như thế.
Đồ Tiểu Ninh vung tay đánh anh một cái, “Tín nhiệm vừa nói đâu?”
“Anh là chỉ năng lực làm việc.” Anh cười, lại ôm cô vào trong lòng, Đồ Tiểu Ninh tức giận đẩy anh ra, hai người lại quấn lấy nhau náo loạn một hồi, Đồ Tiểu Ninh cũng phát sầu nhìn cái hộp màu xanh biếc kia.
“Lúc đó đáng lẽ nên xem thử, nhưng ở trước mặt người ta mở quà lại không lịch sự, đồ vật quý giá như thế, em phải trả lại cho anh ấy.”
Anh đồng ý, “Đúng là nên trả lại.”
Đồ Tiểu Ninh lại nhìn anh, “Làm sao anh biết cái nhãn hiệu này?”
Thấy anh không nói gì, ngón tay của Đồ Tiểu Ninh chọc chọc lên ngực anh, “Nhãn hiệu này là sản phẩm chăm sóc da của Hermes, nghe giọng điệu vừa rồi của anh rõ ràng là biết, một thẳng nam như anh, làm sao lại biết rõ mấy đồ này của phụ nữ? Kỷ Dục Hằng, không phải là trước đây anh đã mua để tặng cho chị gái xinh đẹp nào đó đấy chứ?”
Chân mày của anh khẽ nhướn lên, cố ý nói, “Em hỏi như vậy nên anh phải từ từ nhớ lại đã, quá nhiều người, không nghĩ ra ngay được.”
“Anh còn thật sự có đấy hả?” Đồ Tiểu Ninh lại đánh anh.
Kỷ Dục Hằng giữ chặt tay của cô, “May mà anh khoẻ mạnh nha, bằng không mỗi ngày bị em đánh nhiều như vậy, không tàn phế thì cũng nội thương.”
Đồ Tiểu Ninh lườm anh, “Nói hươu nói vượn, ai đánh anh hàng ngày.”
Anh nâng mặt của cô, cúi đầu đối mặt với cô, “Tín nhiệm vừa nói xong đâu?”
Đồ Tiểu Ninh bĩu môi, “Em cũng không phải mối tình đầu của anh, ai biết trước đây anh có cảm nắng ai hay không.”
Mặc dù anh nói lúc anh học đại học không yêu đương, nhưng anh tiếp xúc với nhiều cô gái xuất sắc như vậy, tóm lại sẽ gặp và tán thưởng một hai người, nói không chừng nam nữ sống cô đơn, nhất thời động lòng rồi lửa gần rơm cũng bén, cháy đùng đùng lên thì ai mà biết được, nếu không làm sao kỹ thuật của anh lại tốt như vậy? Có điều anh không nói cô cũng sẽ không hỏi.
Anh lại không lên tiếng, Đồ Tiểu Ninh coi là anh ngầm thừa nhận, thấy chưa, cô biết ngay mà.
“Không phải em đã nói không để ý và so đo chuyện quá khứ cơ mà?” Anh hơi nghiêng người qua hỏi.
“Em so đo hồi nào?” Cô không biết xấu hổ mà hỏi vặn lại, sau đó đi trở về bàn ăn, “Em mới không thèm so đo đâu.”
Tờ giấy bọc mở ra có hơi nhăn, cô vuốt phẳng lại gói lại lần nữa.
Kỷ Dục Hằng vừa muốn đến bên cạnh cô nói gì đó, lại nghe cô nói, “Ông xã, anh nói xem vì sao mấy nhãn hiệu xa xỉ phẩm này đều thích màu xanh biếc hoặc là gần màu xanh biếc làm màu chủ đạo nhỉ? Có phải là bởi vì thích hợp làm quà tặng cho phụ nữ, nhân tiện ám chỉ bạn trai hoặc là ông xã nhà người ta: Người anh em, giàn thiên lý nhà người anh em đang có xu hướng mọc nhảy ra bên ngoài tường rồi, trên đầu của người anh em cũng đang chuẩn bị nhú lên một cặp sừng rồi.”
Giây tiếp theo, đầu cô bị vỗ nhẹ một cái, “Nói cái gì đấy?”
Cô ôm đầu, “Em đã bảo không được vỗ đầu của em, vốn là không thông minh, mỗi lần bị anh vỗ sẽ càng ngốc đi.”
Khoé môi Kỷ Dục Hằng tràn ra ý cười, “Bao giờ em không đánh anh nữa, thì lúc đó anh sẽ không vỗ đầu em.”
“Anh đúng là đáng ghét.”
Anh kéo cô qua, rời xa cái hộp màu xanh biếc chướng mắt kia, “Nào, giàn thiên lý nhảy kiểu gì? Em nhảy một cái cho anh xem nào.”
Anh bắt đầu kéo dây áo ngủ của cô, cô lại kéo lại, “Anh mới nhảy ấy, đây là hai bộ đồ ngủ em mới mua, tơ tằm đó anh đừng kéo bậy.”
“Ừ, rất đẹp.” Anh phát hiện cô không mặc đồ lót bên trong.
“Đương nhiên rồi, bản sao cao cấp của Victoria’s secret, em với Lăng Duy Y mua chung hai đơn còn được giảm 50 tệ.”
“Chiêu trò marketing cũ rích, cái loại ưu đãi này cũng chỉ lừa được phụ nữ mấy em thôi, dù gì bản thân em cũng làm marketing, lần sau mua đồ thật ấy.”
“Đồ thật đắt lắm, em có bị dở hơi mới đi tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua cái áo ngủ.”
“Vậy coi như mặc cho anh xem.”
“Bây giờ anh không phải đang xem à? Này, anh đừng kéo, đừng… Ưm…”
Ngày hôm sau, giờ nghỉ trưa Đồ Tiểu Ninh gửi một tin Wechat cho Phó Dật Quân.
[Phó tổng, quà tặng ngày hôm qua tôi xem qua rồi, rất quý giá, tôi không thể nhận]
Một lát sau anh ấy nhắn lại.
[Chỉ là một chút lòng thành]
[Nhưng đối với tôi mà nói thì rất quý giá, tấm lòng của Phó tổng tôi xin nhận, còn quà thì anh xem lúc nào anh tiện tôi sẽ gửi lại. Hoặc là tôi gửi thẳng đến công ty của anh]
Anh ấy lại gửi tới một câu.
[Nếu cô thật sự thấy ngại, thì mời tôi ăn bữa cơm.]
Đầu ngón tay của Đồ Tiểu Ninh hơi dừng lại, nghĩ nghĩ lại tiến tục đánh chữ.
[Được rồi Phó tổng, anh muốn ăn cái gì?]
[Tôi sao cũng được.]
[Vậy ăn món Nhật nhé?] Trong đầu Đồ Tiểu Ninh có thể nghĩ đến chỗ vừa đắt vừa đơn giản, tiện vừa ăn vừa nói chuyện chỉ có Kikugawa.
[Cô định tới Kikigawa?]
Quả nhiên nói chuyện với người thông minh cũng không cần vòng vo.
[Đúng vậy, anh xem lúc nào thì tiện cho anh?]
[Nếu cô có thời gian rảnh, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay thế nào?]
[Được, năm giờ rưỡi tôi tan làm, vậy thì hẹn Phó tổng sáu giờ gặp ở nhà hàng nhé?]
[Được]
Kết thúc cuộc trò chuyện trên Wechat, Đồ Tiểu Ninh đứng dậy đi tới văn phòng của Kỷ Dục Hằng, anh đang đóng cửa, chắc là anh đang nghỉ trưa, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Kỷ Dục Hằng mở cửa nhìn thấy cô.
“Sếp, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo.” Cô nói.
Tay anh còn đặt ở trên tay nắm cửa, ý bảo cô tiến vào.
Cô bước vào, anh đóng cửa nhân tiện kéo cô vào lòng, nụ hôn nóng rực theo đó rơi xuống, Đồ Tiểu Ninh dựa lưng vào cửa, bị hôn đến ý loạn tình mê.
Áo sơ mi của hai người có hơi lộn xộn, hô hấp cũng từ từ dồn dập, không khí xung quanh đều giống như nóng rực lên, lần đầu tiên thân mật ở trong văn phòng của anh, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy vừa hồi hộp lại kích thích.
Qua một lát anh dừng lại trước, vùi đầu ở cần cổ của cô, dồn dập thở dốc.
“Về sau buổi trưa, không được tuỳ tiện lại đây.” Khó khăn lắm mới hô hấp bình ổn một chút, anh khàn khàn nói.
Đồ Tiểu Ninh nâng mặt anh lên, khẽ nâng chân nhỏ đang mang đôi tất màu da lên cọ cọ vào chân của anh, cố ý trêu chọc anh, giọng nói cũng nũng nịu, “Sao vậy? Sợ bản thân không chống đỡ nổi sẽ áp dụng quy tắc ngầm với nữ nhân viên à?”
Ở góc độ của cô nhìn thấy rõ ràng hầu kết của anh giật giật, sau đó bị anh ôm gọn vào lòng, còn một vẻ chính nhân quân tử, “Lại lộn xộn nữa thì mời em ra ngoài.”
Cô tinh nghịch kéo cà vạt của anh, cầm trong tay ngắm nghía, tiến sát lại gần anh hơn, hận không thể mặt kề mặt, đầu ngón tay một đường theo môi của anh lướt xuống hầu kết của anh, ánh mắt cô dừng lại ở xương quai xanh hơi hở ra của anh, sau đó cô cúi người dán sát vào anh nói chuyện, cô thở ra, đặc biệt kéo dài âm thanh, “Nhưng mà sếp à, người ta cứ thích nhìn dáng vẻ nổi giận của anh, anh lại khó chịu thêm một chút đi.”
“Đồ Tiểu Ninh.” Anh rút cà vạt về thấp giọng cảnh cáo, bàn tay đang giữ tay cô siết lại, khiến cô hơi đau.
“Được rồi được rồi, không quậy nữa.” Cô không trêu anh nữa, để anh chỉnh lại quần áo lại thu cà vạt xong, “Nói chính sự với anh này.”
Anh bắt được cái tay đang ở trong ngực mình của cô, “Bây giờ em đừng chạm vào anh.”
Đồ Tiểu Ninh cúi đầu nhìn nơi nào đó của anh, lại cười, nâng tay ôm cổ anh, kéo hắn xuống độ cao giống mình, mút môi anh chụt một cái, vừa nặng vừa vang, “Sếp à, anh phản ứng mạnh như vậy, hay là em hy sinh một chút, đi cùng anh đến khách sạn bên cạnh thuê một phòng nha?”
Anh vỗ mông của cô một cái, kéo tay của cô xuống rồi lùi lại, kéo ra một khoảng cách an toàn. Đồ Tiểu Ninh vừa muốn đến gần, anh đã nâng tay ý bảo cô dừng lại, “Em đứng yên ở đó đi, đừng đến gần.”
Đồ Tiểu Ninh vô cùng vui vẻ, suýt thì cười ra tiếng, cuối cùng cô cũng tìm được một cách tốt để trêu chọc anh rồi.
Một mình anh đứng dựa vào cửa sổ sát đất một lát mới khôi phục bình tĩnh, nhưng vẫn không cho cô lại gần, “Chuyện gì?”
Hai người liền đứng ở một khoảng cách rất xa nói chuyện, văn phòng của anh lại lớn, giống như cách cả một còn đường, hai người đều đứng ở đầu của vạch kẻ sang đường.
“Sếppppp~” Đồ Tiểu Ninh lại nũng nịu gọi.
“Nói chuyện bình thường.”
“Ồ, vậy ông xã, vừa rồi ăn son môi có ngon không?” Cô lại trêu chọc anh.
Kỷ Dục Hằng lặp lại, “Nói chuyện bình thường!”
Cô cười khẽ một cái, cuối cùng giọng nói như bình thường, “Buổi tối có thể cùng em đi xã giao được không?”
Bên ngoài ánh mặt trời rất đẹp, ánh nắng mềm mại ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ sát đất tuỳ ý rơi trên người anh, cả người như bị vầng sáng bao quanh, càng thêm rực rỡ loá mắt, thu lấy tâm hồn của cô.
“Tiệc gì?”
Đồ Tiểu Ninh cố ý thừa nước đục thả câu, “Thật ra cũng không phải là tiệc xã giao lớn gì, chính là Phó tổng trẻ tuổi của Nhựa Ưu Thắng một mình hẹn em đi ăn cơm tối, nếu sếp không rảnh, vậy thì em đi một mình…”
“Mấy giờ?”
Đồ Tiểu Ninh toét miệng cười, “Sáu giờ.”
Buổi tối đúng giờ đến Kikugawa, Phó Dật Quân đã ngồi chờ cô ở phòng riêng, nhân viên phục vụ đẩy cửa ra cho Đồ Tiểu Ninh.
“Phó tổng.”
Phó Dật Quân nhìn bóng hình xinh đẹp kia, vừa muốn đứng dậy trả lời chợt sững lại một giây, ánh mắt dừng ở trên thân hình cao ráo đứng ngay sau lưng cô.
Đồ Tiểu Ninh đi vào phòng, thản nhiên mỉm cười, bắt đầu giới thiệu, “Phó tổng, đây là sếp của chúng tôi, Kỷ tổng, giám đốc của chi nhánh Tân Thành.”
Trong phòng đột nhiên yên lặng mấy giây, Phó Dật Quân chỉnh cà vạt đứng lên, đi đến trước mặt Kỷ Dục Hằng, cung kính nói, “Chào Kỷ tổng, hôm nay mới được gặp mặt, rất hân hạnh.”
Kỷ Dục Hằng gật đầu cười nhạt, “Hân hạnh, Phó tổng.”
Hai người đàn ông, khí chất và chiều cao đều xấp xỉ, lần đầu gặp mặt lại không duỗi tay ra bắt tay nhau, chỉ là nói vài lời khách sáo trên hình thức, va chạm giữa thờ ơ kiêu ngạo và kiêu căng ngạo mạn, cuộc gặp mặt giữa kẻ mạnh và kẻ mạnh, chỉ mặt đối mặt đứng đó đã có thể nghiền ép tất cả.
Bầu không khí kỳ lạ xâm chiếm, Đồ Tiểu Ninh mở lời làm bầu không khí bớt ngột ngạt, “Hay là chúng ta ngồi xuống trước đi?”
Hai người đàn ông nghe vậy mới chuyển động, đều tự ngồi xuống, Đồ Tiểu Ninh tất nhiên là ngồi cùng với Kỷ Dục Hằng.
Cô cầm lấy menu, đầu tiên là khách sáo mà đưa cho Phó Dật Quân, “Phó tổng, cũng không biết anh thích ăn món gì, hôm nay tôi mời, anh cứ tuỳ ý gọi.”
Phó Dật Quân không nhận menu, chỉ nói, “Quản lý Đồ gọi món gì thì tôi ăn cái đó.”
Không khí trong nháy mắt giống như đông lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng Kỷ Dục Hằng cầm cốc trà lên, Đồ Tiểu Ninh cười cười lại cúi đầu nghiêm túc gọi món, “Vậy, anh có dị ứng với món gì không Phó tổng?”
“Không có.”
“Vậy tôi gọi món nhé?”
“Được, cô cứ tự nhiên.”
Đồ Tiểu Ninh ấn xuống chuông gọi phục vụ, nhân viên phục vụ tiến vào.
“Làm phiền lấy cho tôi set menu C.”
“Vâng, quý khách còn cần thêm gì nữ không?”
Đồ Tiểu Ninh nghĩ một lát, “Thêm hai phần Sanma (cá thu đao) nữa.”
“Vâng.”
Đồ Tiểu Ninh lại nhìn hai người đàn ông, “Các anh có muốn uống chút rượu không?”
Phó Dật Quân gật đầu, nó với nhân viên phục vụ, “Hai chai rượu sake.”
Nhân viên phục vụ cúi đầu thông báo qua bộ đàm, “Phòng riêng Đông Chí hai chai rượu sake kiểu Nhật.”
Chỉ một lát sau rượu đã được mang đến, nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời khỏi phòng, Phó Dật Quân rót rượu, rồi như thận miệng hỏi một câu, “Quản lý Đồ thích ăn cá thu đao?”
Đồ Tiểu Ninh xua tay, “Không, tôi không thích ăn cá, tôi gọi cho mọi người thôi.” Sau đó cô thuận tay cầm cái cốc bên tay phải lên, sau đó lại bổ sung một câu, “Món cá thu đao của nhà hàng này rất nổi tiếng.”
Phó Dật Quân nhìn thấy cô bưng cốc trà kia lên nhấp nhẹ một ngụm, cái cốc của cô ở bên tay trái, cái cốc bên tay phải cô cầm lấy là của Kỷ Dục Hằng.
Anh ta không dấu vết mà dời tầm mắt, nâng cốc lại nhìn về phía Kỷ Dục Hằng, mỉm cười như cũ, “Mới đây công ty tôi được phê duyệt tín dụng là nhờ Tiểu Đồ và quý ngân hàng, nên sớm đến thăm hỏi Kỷ tổng mới phải, hôm nay mới gặp, thất lễ.”
Kỷ Dục Hằng cũng nâng ly rượu lên, “Bình thường tôi khá bận rộn, hiếm có thể dẫn dắt mọi người trong việc marketing, hôm nay nghe nói Tiểu Đồ có hẹn với Phó tổng, cũng không thể không góp mặt được, trước đó lễ nghĩa không chu toàn, mong Phó tổng bỏ quá cho.”
Đồ Tiểu Ninh uống trà, nghĩ thầm mấy người này nói chuyện đúng là bài bản thật, cứ như được rèn luyện theo quy trình.
“Kỷ tổng khách sáo rồi, bây giờ mở rộng hợp tác, về sau số lần gặp mặt cũng sẽ rất nhiều.” Phó Dật Quân cụng ly với anh, lại không để ly thấp hơn ly của anh, theo nguyên tắc, người kính rượu phải để ly thấp hơn ly của đối phương một chút, mới tỏ rõ thành ý.
Kỷ Dục Hằng rõ ràng cũng chú ý tới rồi, chỉ cười nhận ly rượu này.
Đồ ăn cũng rất nhanh được đưa tới, Đồ Tiểu Ninh không uống rượu cũng chỉ có thể dùng bữa, cô cảm thấy mang theo Kỷ Dục Hằng là quyết định vừa sáng suốt lại đúng đắn, cô cũng chẳng cần nói cái gì hết, chỉ cần ngồi nghe bọn họ nói chuyện là đủ rồi.
Từ hoạt động nghiệp vụ ngân hàng nói tới thị trường chứng khoán, lại nói tới thương mại quốc tế, đầu tư mạo hiểm, ban đầu Đồ Tiểu Ninh còn có thể nghe hiểu một chút, phần sau cô cứ như lọt vào sương mù, nghe mà chẳng hiểu gì, mẹ ơi, đây là cái gì với cái gì vậy, còn giống như trong phim TVB, luôn luôn nhảy ra mấy từ đơn tiếng anh, tiếng trung trộn lẫn tiếng anh, nói bằng tiếng trung hết không được sao? Sao cứ phải cố tình khoe khoang khả năng học bá có văn hoá của họ vậy?
Ăn cá hồi lại chấm hơi nhiều mù tạt, cô bị sặc một hơi, lập tức che miệng lại ho khụ khụ.
Phó Dật Quân chú ý tới, nhanh tay với tờ khăn giấy ở bên cạnh, Kỷ Dục Hằng lại nhanh hơn anh ta một bước, đưa khăn tay trong tay mình cho cô.
Cô liếc nhìn anh một cái, trong mắt lấp lánh ánh nước, cô nhận lấy cũng chưa nói cảm ơn đã vội lau miệng, lại bưng cốc trà bên tay phải lên uống một ngụm rồi thả lại chỗ cũ.
Thấy cô không sao Kỷ Dục Hằng mới một lần nữa nhìn về phía Phó Dật Quân, “Phó tổng, thật xin lỗi, mời anh tiếp tục nói.”
Ánh mắt Phó Dật Quân còn đang nhìn về phía Đồ Tiểu Ninh, nói tiếp chủ đề lúc trước, “Theo ý tôi, chuyện hợp tác giữa ngân hàng và doanh nghiệp thật ra cũng giống như việc buôn bán của chúng tôi, dựa vào duyên phận cũng dựa vào tình cảm, có duyên không phận hoặc có phận mà không duyên cũng đều không thể thúc đẩy lần hợp tác này.” Anh ấy lắc nhẹ cốc rượu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Kỷ Dục Hằng, nụ cười trên mặt hình như càng đậm hơn lúc trước vài phần, “Anh nói xem có đúng không, Kỷ tổng?”
Khoé môi Kỷ Dục Hằng khẽ nhếch lên, thuận tay cầm lấy cốc trà bên trái, “Phó tổng nói rất đúng, quan hệ quen biết giữa ngân hàng và doanh nghiệp dựa và duyên phận, trân trọng lẫn nhau dựa vào tình cảm, lâu dài dựa vào tín nhiệm, có qua có lại, mới có thể cùng thắng.”
Phó Dật Quân mặt không đổi sắc nhìn động tác của Kỷ Dục Hằng, chỉ thấy anh nâng cốc trà lên trước mặt mình, vết son môi tươi đẹp kia vẫn nhạt nhạt dính trên miệng cốc, Kỷ Dục Hằng cúi đầu lướt qua tới, lại coi như không thấy, chạm vào vết son môi kia uống một ngụm trà.
Ánh mắt của Phó Dật Quân hơi thu lại, trước khi Kỷ Dục Hằng nâng mày thì quay sang ấn xuống chuông gọi phục vụ.
“Xin chào, xin hỏi quý khách cần thêm gì ạ?”
Giọng nói của Phó Dật Quân lại trầm hơn vài phần so với vừa rồi, anh ta nói, “Thêm chút trà.” Lại quên mất nói câu khách sáo với nhân viên phục vụ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!