Văn Phòng Ẩn Hôn
Chương 114
Ra khỏi nghĩa trang công cộng, mẹ hỏi Đồ Tiểu Ninh có muốn cùng Kỷ Dục Hằng về nhà bà ở đoạn thời gian hay không.
Đồ Tiểu Ninh lắc đầu một cái, cha nhẹ nhàng an ủi vỗ đầu cô, dịu dàng nói, “Cũng tốt, để cho hai đứa thời gian bình tĩnh lại.”
Về tới nhà, căn phòng trống rỗng lạnh lẽo. Kỷ Dục Hằng đứng ở cửa trước nhìn từng góc trong căn phòng, chắc là có rất nhiều hoài niệm.
Đồ Tiểu Ninh đưa tay ôm anh từ sau lưng, cất giọng hỏi, “Một đêm không chợp mắt, anh đi nằm một chút nhé?”
Kỷ Dục Hằng lại đứng một lúc lâu, cuối cùng lắc lắc đầu.
Đồ Tiểu Ninh không hề ép buộc, cô đi tới tủ giày khom người lấy cho anh đôi dép lê.
Thấy anh vẫn bất động cũng không quấy rầy nữa anh, cùng anh đứng một lúc, mãi cho đến khi có nước mắt chảy ra, cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Trải qua một đêm, sáng sớm lại mắc mưa, quần áo trên người ướt đẫm từ lâu dính vào người, áo ngủ ngày hôm trước cô treo lên còn nhỏ nước, không kịp mang ra ban công nhưng cũng đã khô. Giống như tâm trạng của cô vào lúc này, trầm trọng u ám không nhìn thấy một tia ánh sáng mặt trời.
Cô kéo cánh cửa phòng tắm ra mở vòi hoa sen, cô cần phải tắm rửa, cố gắng giội rửa đi hết tâm trạng bị đè nén bí bách này. Nhưng mà trong làn sương mù bốc lên, khuôn mặt hiền lành của mẹ chồng ở trong đầu lại càng trở nên rõ ràng, cô không khống chế được. Cô che mặt khóc òa lên, khóc cuồng loạn giống như cô giáo Ngô lúc trước. Lúc này có tiếng nước che lấp, cô có thể thoả thích mà khóc lên.
Tắm xong, Kỷ Dục Hằng đã không ở cửa trước, cô tìm một vòng, cuối cùng mở cửa phòng làm việc ra.
Mùi thuốc lá nồng nặc trong nháy mắt xông vào mũi, anh ngồi một mình ở bàn đọc sách, ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá, khói thuốc lơ lửng trong không khí, mà gạt tàn thuốc trước mặt anh, đã dụi mấy đầu lọc, có cái vẫn còn đang cháy.
Đồ Tiểu Ninh cất bước đi tới, không trách cứ anh như ngày thường, cũng không cướp lấy điếu thuốc để dập đi, mà chỉ lẳng lặng đứng ở một bên nhìn anh. Mùi thuốc vây quanh cô, sau đó cô cầm chặt tay anh, thử cho anh một chút sức mạnh của bản thân, cho dù cô biết nó vô cùng nhỏ bé.
Anh kéo lấy tay cô, đặt mu bàn tay cô ôm lấy gò má mình, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như đang tìm kiếm một tia an ủi. Sau đó anh kéo cô, muốn cô ngồi lên chân của mình. Anh vùi đầu lên vai cô, dường như bờ vai cô là chỗ dựa cuối cùng của anh trên thế gian này.
Đồ Tiểu Ninh lặng yên, chầm chậm vươn hai tay nâng đầu anh ôm vào lòng, như ngày thường anh hay làm với cô, như vậy anh cũng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập của cô.
Hai người ngồi yên lặng rất lâu, cũng không nhúc nhích, mãi cho đến khi tàn thuốc từ giữa hai ngón tay rơi xuống một chỗ, không còn chút nhiệt độ, anh mới ngẩng đầu lên đối diện với cô. Đôi môi anh vẫn mỏng như vậy, khẽ mở như đang cố gắng há miệng, nhưng chỉ nói một chữ “Mẹ” thì ngừng lại. Âm thanh thô ráp đã không còn sự trong trẻo thuần hậu, giống như bị lửa đốt, chưa bao giờ sần sùi trầm thấp đến thế.
Trái tim Đồ Tiểu Ninh căng thẳng, giơ tay che miệng anh lại, cô lắc đầu ra hiệu anh đừng nói nữa.
Nhưng anh kiên trì kéo tay cô xuống, chỉ là không phát ra âm thanh, đè thấp giọng thì thầm.
“Mẹ, cuối cùng, nói gì với em?”
Đồ Tiểu Ninh nhắm mắt, vươn tay sờ sờ hàng chân mày của anh, đôi mắt của anh, âm thanh đắng chát nói cho anh biết.
“Mẹ nói, sau này đừng để Dục Hằng vất vả như vậy nữa, muốn chúng ta phải sống thật tốt.”
Đầu ngón tay lạnh lẽo, một giọt, hai giọt nước mắt rơi vào mu bàn tay cô. Cô biết là anh đang khóc, nhưng không ngẩng đầu lên nhìn, mà chỉ ôm anh vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa xoa sống lưng anh như dỗ dành một đứa trẻ, một lát rồi một lát, chậm rãi, mềm mại.
Cô nói, “Sau này, anh còn có em.”
Đây có lẽ ngày chủ nhật khó khăn nhất mà Đồ Tiểu Ninh phải trải qua, sáng sớm ngày thứ hai cô đang lim dim ngủ thì giật mình, duỗi tay lần mò đã không thấy anh nằm bên cạnh, cô lập tức xuống giường tìm anh, bước chân hoảng loạn, nhưng vừa mở cửa phòng nhìn thấy anh đang đứng thẳng tắp trong phòng khách.
“Dục, Dục Hằng.” Cô khẽ gọi tên anh, sự lo lắng sốt sắng trong lòng trước đó mới chậm rãi rơi xuống.
Anh nhìn cô, thấy cô hoảng loạn dần bình tĩnh lại, giống như cô đang sợ anh lại đột nhiên biến mất.
Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, bước tới ôm cô vào trong lồng ngực, dùng sức ôm cô thật chặt.
Anh thì thầm vào tai cô, “Không sao rồi.”
Đồ Tiểu Ninh gật gù, nghe thấy rõ ràng giọng nói của anh, chạm thấy độ ấm chân thật trên cơ thể anh, vùi trong lồng ngực anh, trái tim dần dần bình tĩnh lại.
Trong nháy mắt tỉnh dậy không thấy anh, cô sợ hãi đến mức hoang mang lo sợ, chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại anh.
“Hôm nay, anh muốn đi làm không?” Hai người ôm nhau rất lâu, cô chôn ở trong lồng ngực anh hỏi.
“Có.”
Cô ngửa đầu, “Anh ổn chứ?”
Anh gật đầu.
Cô không nói chuyện nữa, chỉ dùng hai tay ôm chặt lấy anh đáp lại.
Người ra đi đã ngủ yên, người sống hăng hái, cuộc sống của bọn họ vẫn còn tiếp tục, phải nhìn về phía trước, sống thật tốt mới đúng.
Trong thời gian ngắn anh đã điều chỉnh tốt tâm trạng của chính mình, cô cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, bởi vì… đây chính là anh, Kỷ Dục Hằng.
“Em làm bữa sáng cho anh nhé? Hai ngày nay anh cũng chưa được ăn bữa nào ra hồn.” Cô vuốt lên cổ áo anh nhỏ giọng hỏi.
“Được.” Lần này anh không từ chối ăn uống, tuy rằng giọng nói vẫn là khàn đặc, nhưng cũng đã khôi phục một chút.
Rốt cuộc anh cũng chịu ăn, thần kinh Đồ Tiểu Ninh hai ngày nay căng thẳng cũng được thả lỏng. Cô cất bước muốn chạy vào nhà bếp, lại không thể dứt ra cái ôm của anh, anh vẫn siết chặt cô, nhìn cô chăm chú.
Cô đặt tay mình phủ trên bàn tay anh, dỗ dành, “Vậy anh đi cùng em?”
Anh thu lại cánh tay, lại ôm cô vào trong ngực, lần này còn lâu hơn vừa nãy một chút, cuối cùng anh ghé môi vào tai cô nói ra hai chữ, “Xin lỗi.”
Đồ Tiểu Ninh lắc đầu ôm anh càng chặt, “Là em, em xin lỗi anh mới đúng.”
Anh không nói thêm điều gì, dường như có thể ôm cô như vậy tới thiên trường địa cửu.
Đồ Tiểu Ninh cũng điều chỉnh lại tâm trạng bản thân để đi làm, trước khi ra khỏi nhà cô dùng đá lạnh xoa mặt, mới làm cho đôi mắt sưng phù bớt sưng hơn, chi ít là không nhìn kỹ thì không phát hiện ra.
Cô đi tới ngân hàng, trước khi đi vào cô hít một hơi thật sâu, sau đó nín thở ngưng thần cất bước vào.
Cánh cửa phòng làm việc của anh đã mở rộng từ lâu, anh ngồi ở trước bàn làm việc nghe đồng nghiệp xếp hàng báo cáo từng hạng mục công việc với anh. Tuần trước anh đột ngột đi tổng bộ, chỉ vẻn vẹn hai ngày đã chồng chất rất nhiều việc vướng tay vướng chân, mỗi hạng mục đều cần anh quyết định phương án cuối cùng.
Dáng vẻ anh ngồi ngay ngắn lúc này trước mắt mọi người, không nhìn ra chút nào là anh vừa mới trải qua chuyện bi thống nhất trong cuộc đời. Anh tập trung tinh thần, cương trực nghiêm nghị, nhưng vẫn là dáng vẻ tài năng xuất chúng ấy, không giận tự uy.
Trái tim Đồ Tiểu Ninh càng trở nên bình tĩnh, cô thu tầm mắt lại đi tới phòng làm việc của mình.
Triệu Phương Cương vừa nhìn thấy cô đã gọi cô qua, “Tiểu Đồ, em đi tới phòng trà một lát.” Dáng vẻ nghiêm túc hiếm có.
Cô nghĩ chẳng lẽ anh ấy đã biết chuyện gì? Nhưng chuyện của mẹ chồng chỉ có họ hàng gần biết, vỏn vẹn hai ngày, chắc hẳn không truyền nhanh như vậy. Hơn nữa cho dù là chuyện của mẹ chồng thì anh ấy cũng sẽ không gọi cô trước, chẳng lẽ là biết được chuyện cô và Kỷ Dục Hằng? Nhưng biểu cảm kia cũng không giống lắm.
Trong lòng cô nghĩ tới vô số khả năng, vẫn quyết định đặt túi xuống tự mình đi xem có chuyện gì.
Cô đi tới phòng trà, Triệu Phương Cương đã ở bên trong đợi cô một lúc, nhìn thấy cô đi vào anh ấy lại thò đầu thăm dò bên ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Anh ấy càng như vậy trong lòng cô càng thấp thỏm, trong lòng cũng đã nghĩ tới khả năng xấu nhất, chờ anh ấy mở miệng, ai biết anh ấy lại nói một câu, “Có một chuyện, anh muốn nói cho em biết, em, chuẩn bị tâm lý nhé.”
Đồ Tiểu Ninh nhướng mày nhìn anh, “Chuyện gì?”
Triệu Phương Cương lại trầm ngâm, chần chờ một lúc mới nói, “Quãng thời gian trước, tổng bộ cho chi nhánh hai chỉ tiêu chuyển lên chính thức, lão đại lúc đầu đã đưa tư liệu của em lên trên, bên ngân hàng cũng tán thành, cuối cùng quyết định là em và một nam nhân viên đã làm việc năm năm, kể cả giám đốc phòng nhân sự, phó tổng và tổng giám đốc của chi nhánh cũ đều ký tên trên hồ sơ của em, cũng đã báo lên tổng bộ. Vốn tưởng là chuyện đã chắc chắn như đinh đóng cột, không ngờ nửa đường lại bị người khác đoạt mất.” Anh ấy ta dừng lại một chút, “Nguyên Kiều, em biết người này chứ?”
Lời nói của anh ấy khiến cho đầu óc Đồ Tiểu Ninh như một cái chuông lớn, bị anh ấy gõ “cạch cạch” vang vọng, dư âm không dứt.
Nguyên Kiều, cái tên mà cô đã sắp quên mất, sao cô lại không biết được chứ? Lúc đó cô bị đẩy sang bộ phận phát triển thị trường mà không hề được báo trước. Tất cả những thành tích, tất cả những khách hàng của cô ở vị trí quản lý tiền sảnh đều thuộc về Nguyên Kiều. Đó là tâm huyết hơn ba năm của cô, cô ta chỉ cần chưa tới một năm đã không tốn chút công sức nào lấy đi tất cả nỗ lực của cô, trong một đêm thản nhiên nhận lấy tất cả cô chắp tay nhường cho, mà từ lúc bắt đầu tới cuối cùng, cô thậm chí không có cơ hội nói một chữ.
Triệu Phương Cương nhìn vẻ mặt cô cũng hiểu cô biết cô ta, dù sao trước đó hai người làm chung một bộ phận, anh ấy lại tiếp tục nói, “Tuy rằng thành tích của cô ta ở tiền sảnh còn tạm được, nhưng bởi vì mới vào làm hai năm, ngân hàng ưu tiên cân nhắc nhân viên đã gắn bó với ngân hàng hơn ba năm, ban đầu cô ta đã bị bộ phận nhân sự gạch tên, nhưng ô dù của cô ta lớn, người chống lưng trực tiếp tìm tới tổng bộ, vị trí quản lý dịch vụ khách hàng này vốn người nam càng được các sếp ưu tiên hơn, đi lại xã giao cũng tiện hơn nữ, đương nhiên sẽ không gạch tên nhân viên nam kia được, cho nên suất của em lại bị đổi thành cô ta, toàn bộ quá trình được bảo mật, mấy ngày trước danh sách hai người được nhập vào hệ thống nhân sự mới đưa ra thông báo.”
Đồ Tiểu Ninh sửng sốt nửa ngày, như uống thuốc câm, một câu cũng nói không được.
Lúc đó không hiểu tại sao cô đang yên đang lành ở bộ phận kinh doanh lại đẩy cô vào bộ phận phát triển thị trường, thậm chí còn chuyển cô từ tuyến khách hàng tư nhân, đẩy sang tuyến khách hàng công hoàn toàn xa lạ không có chút am hiểu. Cô làm ở vị trí đó hơn ba năm, thành tích ở cương vị quản lý đại sảnh luôn đứng ở top 3, là người có thành tích tốt nhất trong số những nhân viên hợp đồng. Lúc đó cô nghĩ mãi không ra chuyện là như thế nào, bây giờ đã có đáp án rõ ràng rồi.
Thì ra Nguyên Kiều vào muộn hơn cô hai năm nhưng ngay từ ban đầu đã có chuẩn bị mà đến, bây giờ lại giở trò cũ, mà cô lại giống như con cừu non mặc người làm thịt, bị cô ta tính toán từ đầu đến cuối.
Triệu Phương Cương thở dài, ánh mắt nặng nề, “Tiểu Đồ, xã hội vốn dĩ không hề có chuyện công bằng, những kẻ có quan hệ có thể dễ dàng cướp đi tất cả những nỗ lực của em, danh ngạch chuyển lên chính thức của tổng bộ nói cho cùng cũng là của người ta, muốn cho ai thì đương nhiên sẽ nói người đó ưu tú xuất sắc, không muốn cho ai thì sẽ có trăm ngàn lí do. Chuyện này lão đại là người đầu tiên biết, cho dù anh ấy ngay lập tức chạy đi tổng bộ, tự mình đứng ra giúp em đòi lại công bằng, nhưng vẫn bị bác bỏ, lai lịch của Nguyên Kiều này không nhỏ, có người trong tầng lớp lãnh đạo của tỉnh chống lưng, ngay lúc bắt đầu tiến vào DR thì cũng đã chú định phải có người làm bàn đạp cho cô ta.”
Đồ Tiểu Ninh cảm giác mình như quả bóng bay, sắp căng phồng nứt toác ra. Ánh mắt lóe lên hình ảnh tối đó anh nhận điện thoại, Lý tổng mà anh luôn miệng gọi, không phải ai khác mà chính là Lý tổng của bộ phận nhân sự. Bóng lưng anh vội vàng chạy tới tổng bộ dường như còn đang ở trước mắt, thì ra căn bản không phải là chuyện công việc có trục trặc, mà là vì cô, là vì cô.
Triệu Phương Cương thấy cô nãy giờ không nói gì, cho là cô bị tổn thương, sợ cô đứng không vững, còn đưa tay đỡ cô một cái, “Tiểu Đồ, anh biết em khó chịu, em đừng kìm nén, nhưng tốt xấu gì em cũng nói một câu, em cũng đừng nản lòng, nỗ lực của em từ khi bước vào ngân hàng mọi người đều thấy rõ, không phải là khách hàng gửi tiết kiệm thôi sao? Sau này khách hàng của anh cũng là khách hàng của em, khoản tiền gửi của anh đều cho em hết. Cmn, anh cũng không tin còn có kẻ nào vênh váo! Em yên tâm, việc này lão đại cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ, sau này còn có cơ hội!”
Anh ấy nói một tràng, nhưng Đồ Tiểu Ninh lại nghe không nổi một chữ, cô quay người kéo cánh cửa chạy ra ngoài.
Triệu Phương Cương ngớ ra, “Nè! Tiểu Đồ!”
Đồ Tiểu Ninh là vọt thẳng vào văn phòng của Kỷ Dục Hằng, cô thở hổn hển, trong lòng chênh vênh.
Trong phòng làm việc của anh còn có người, thấy cô thở hổn hà hổn hển đột nhiên xông vào thì đều yên lặng.
Cô không để ý tới những người này, chỉ tiến lên một bước, “Kỷ tổng, tôi, tôi có chuyện khẩn cấp muốn báo cáo.”
Kỷ Dục Hằng đang cầm bút cúi đầu ký tên, ký xong tờ cuối cùng đưa lại cho người đối diện.
“Mọi người ra ngoài trước một lát đi.” Giọng nói của anh mặc dù vẫn khàn đặc, nhưng mang theo uy nghiêm không thể chống cự.
Tất cả mọi người đều đáp lời đi ra ngoài, người bước ra cuối cùng còn tiện tay đóng cửa lại.
Nháy mắt căn phòng trở nên an tĩnh, chỉ còn hai người bọn họ, anh bỗng nhiên đứng dậy, đôi mắt cô đỏ hoe, đáy mắt mờ mịt, cô bước từng bước chân tới trước mặt anh.
“Anh……” Khuôn mặt anh dần dần bị nước mắt che phủ không nhìn rõ, trong nhất thời tâm trạng cô dồn dập, giống như hàng trăm cơn sóng, đan xen vào nhau, khiến cho cô không thể phân biệt được cuối cùng là cái gì. Cô chỉ biết là người đàn ông đang đứng trước mắt này, anh thật sự, thật sự rất tốt cô cảm thấy mình không xứng đáng có được anh.
Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt ấy cũng giống như sáng sớm, đột nhiên, anh nói ba chữ, “Anh xin lỗi.”
Đồ Tiểu Ninh cũng không thể khống chế được cảm xúc mà nhào vào lòng anh. Cô chẳng còn muốn quan tâm tới chuyện công ty, đồng nghiệp, bây giờ cô chỉ cần anh, vô cùng cần, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, vực sâu vạn trượng, dù cho từ đây trở đi vạn kiếp bất phục, cô cũng phải sánh bước cùng anh, vĩnh viễn không chia cách.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!