Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 57
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Văn Phòng Ẩn Hôn


Chương 57


Anh cũng ôm lấy cô: “Đứng vội xúc động, có điều kiện tiên quyết, đó là phải duy trì lâu dài thành tích của bộ phận.”

Đồ Tiểu Ninh ngước mắt: “Anh làm được mà.”

Anh vỗ nhẹ vào đầu cô: “Hiện giờ thị trường tài chính điều kiện bình thường, ngân hàng lại nhiều, người trong ngành cạnh tranh kịch liệt, các chi nhánh của DR cũng cấu xé lẫn nhau, chi nhánh mở rộng bề ngoài cũng không được xem là tốt, không thể đảm bảo được bên trong không có vấn đề, có thể duy trì được hay không rất khó nói.”

Thấy vẻ mặt của anh trầm hơn vài phần, Đồ Tiểu Ninh ho nhẹ một cái để khiến không khí hòa hoãn hơn: “Trước đây thầy bói nói em cung đình đầy đặn, địa các vuông vức, là số vượng phu phát tài đấy.”

Anh nhướng mày: “Ồ?”

“Anh đừng có mà không tin, mặc dù thời vận của em không ra gì, nhưng rất nhiều người đều nói vừa nhìn em đã thấy mặt vượng phu đấy.” Cô vừa nói vừa giơ tay ra vỗ vỗ vào bả vai anh, nhưng là huynh đệ vậy: “Vậy nên yên tâm đi, em sẽ mang đến may mắn cho anh.”

Thấy anh cười, cô đánh anh một cái: “Không tin thì thôi.” Sau đó muốn đứng dậy, lại bị tay anh dùng sức kéo lại ngồi ở trên đùi anh.

“Hôm qua còn nói sẽ đem đến rắc rối cho anh, hôm nay lại nói mang lại may mắn cho anh, rốt cuộc là anh nên nghe câu nào đây?”

Đồ Tiểu Ninh cắn môi, đã nói là người này trí nhớ rất tốt mà, cái gì cũng nhớ được: “Vậy không phải anh nói là chê em phiền phức sao?” Cô dựa vào anh, giọng nói trầm thấp.

Ánh mắt anh hình như vẫn luôn dừng trên khuôn mặt cô, sau đó ôm chặt eo cô để cô dựa vào vai mình, anh hạ cằm xuống kê lên đầu cô: “Ừm, không chê.”

Cô cũng dựa vào cổ anh, giống như đang hấp thụ hơi thở quen thuộc kia, vỏn vẹn có mấy ngày thời gian, trên đường đi du lịch bọn họ bất tri bất giá đã trở nên thân mật hơn, đến cả những động tác thân thể cũng trở nên tự nhiên hơn.

Đồ Tiểu Ninh ngửi mùi thơm đặc biệt trên cơ thể của anh, trong thân thể giống như là có hồ nước yên tĩnh đang nổi sóng, dần dân có thứ gì đó ngoi lên, loại cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô nhắm mắt lại, có chút muốn mặc kệ loại cảm xúc này, mặc cho nó giống như nước có ga dần dần sủi lên, nhưng rồi lại khiến cô sợ sệt, cuối cùng dùng lý trí đè nén cảm xúc lại.

Hai người ngồi đó rất lâu, nếu như không phải bên tai nghe thấy tiếng tim đập của anh, cô đã cảm thấy như thời gian đang ngừng trôi rồi.

Cô đông đậy trước, muốn xem thời gian, anh cũng hiểu ý giơ cánh tay lên, cô chú ý đến đồng hồ trên cổ tay của anh, là chiếc đồng hồi nam Longines kiểu dáng hơi cổ, cô trước đây chưa từng nhìn kỹ, chỉ thấy mỗi lần trước khi đi ngủ đều sẽ thật cẩn thận đặt nó ở trên tủ đầu giường, ngắm một lúc rồi mới đi ngủ.

“Đồng hồ này, chắc là cũng có tuổi rồi nhỉ?” Cô hỏi, luôn cảm thấy kiểu dáng như vậy không quá giống với kiểu dáng của người trẻ tuổi.

“Là di vật của cha anh.”

Quả nhiên.

Sợ động chạm đến chuyện đau lòng của anh, cô vốn không định đi sâu vào chủ đề này, nhưng anh lại nói với cô: “Đến câu nói cuối cùng cũng không kịp đến để nói, ông ấy đã đi rồi, chỉ để lại cho anh duy nhất chiếc đồng hộ này.”

Cô ngẩng đầu, chạm vào xương quai hàm của anh, nhìn thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Năm đó anh mới 12 tuổi, ông ấy trên đường đi làm về bị lái xe uống rượu say đâm trúng, từ đó anh cũng mất đi cha, chỉ có chiếc đồng hồ này làm bạn đến tận bây giờ, giống như là cha vẫn luôn ở bên cạnh anh vậy.”

Đồ Tiểu Ninh nghe mà trong lòng đau xót: “Ông ấy ở trên trời cao có linh thiêng, nhìn thấy anh ưu tú như vậy, nhất định sẽ rất yên lòng.”

“Ưu tú sao?” Anh cười khổ, sâu trong đôi mắt dường như mất đi ánh sáng: “Nếu như đủ ưu tú, bệnh của mẹ cũng sẽ không phải không còn cách chữa như vậy.”

“Đây không phải lỗi của anh, con người đứng trước bệnh tật luôn là nhỏ bé như vậy, anh đã làm hết khả năng của mình rồi.” Cô dựa sát vào anh hơn: “Hơn nữa tình hình hiện tại của mẹ đã có chuyển biến tốt hơn, chỉ cần phối hợp trị liệu với tận tình chăm sóc, em tin là sẽ tốt thôi, chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn.” Nói xong, cô vươn tay ra nắm lấy bàn tay của anh.

Tay của anh ôm ở hông cô càng chặt, tựa như rất muốn tìm ở trên người cô một chút ấm áp, Đồ Tiểu Ninh dán sát vào anh, cùng anh cảm nhận giây phút bình yên chỉ thuộc về hai người.

Trước khi rời khỏi đảo Bali, hai người đã đi đến siêu thị lớn ở địa phương, mua được rất nhiều mì mà Đồ Tiểu Ninh thích ăn, cô còn chọn được một vài loại cao xóa bóp nổi tiếng ở đảo Bali muốn đem biếu người lớn trong nhà, còn mẹ chồng thì cô lại chọn một chiếc khăn mỏng mang màu sắc riêng biệt của địa phương để làm quà tặng, cô cảm thấy bà ấy quàng lên nhất định sẽ rất đẹp.

Đến sân bay cô ngoảnh đầu nhìn bầu trời màu xanh thắm lại cảm thấy có chút không nỡ, Kỷ Dục Hằng đi phía trước đẩy hành lý, thấy cô không đi theo thì ngoái đầu nhìn lại.

Hôm nay cô mặc một chiếc quần đùi jeans với một chiếc áo phông thụng thoải mái, trên đầu còn đội một chiếc mũ rơm che nắng, đứng ở đó mà trông thật duyên dáng thướt tha, vô cùng bắt mắt, cô ngửa đầu nhìn vế phía bầu trời xanh trong kia, có chút mê đắm.

Đột nhiên bả vai có người nắm vào, Đồ Tiểu Ninh vừa nhìn thấy là Kỷ Dục Hằng đứng ở ngay sau.

“Có thể lên máy bay được chưa?” Cô hỏi.

Anh gật đầu, cô lại bước đi, miệng còn thì thầm: “Cũng không biết về đến Hong Kong mặc quần đùi có bị lạnh hay không.”

Hong Kong lạnh hay không cô không biết, chỉ biết là máy lạnh trên máy bay không cần tiền cũng mở, cô chết vì lạnh rồi, vô cùng hối hận hôm nay đã mặc quần đùi, cửa thoát gió thẳng trên đỉnh đầu đều bị cô đóng lại rồi, lại bảo tiếp viên hàng không lấy cho một cái chăn lông, lại giành lấy chiếc chăn còn lại của Kỷ Dục Hằng đắp lên mà vẫn còn hơi run run, dần dần đầu cũng bắt đầu cảm thấy đau nhức, là loại đau âm ỉ mãi không hết.

Cô dùng ngón tay xoa nắn, cảm giác như đầu muốn nổ tung rồi, chuyện gì thế này, cô trước giờ chưa từng bị đau đầu.

“Làm sao vậy?” Kỷ Dục Hằng vốn đang đọc sách đã nhận ra cô cảm thấy không khỏe.

“Em hơi nhức đầu.”

Anh nắm lấy tay cô, lạnh đến toát mồ hôi lạnh, anh ấn lên chiếc nút gọi tiếp viên hàng không, hỏi tiếp viên hàng không có thể lấy thêm một chiếc chăn hay không, tiếp viên hàng không nói xin lỗi vì đã phân phát hết chăn rồi.

Anh đành phải lấy chăn trên người cô đắp kín hơn, đợi đến lúc máy bay đến độ cao an toàn mới dám cời dây an toàn ra kéo cô ôm vào lòng. Đầu Đồ Tiểu Ninh đau như búa bổ, có hơi mà vô lực mà dựa vào lòng anh.

Một lúc sau máy bay bắt đầu phát đồ ăn, Đồ Tiểu Ninh cũng không muốn ăn gì, Kỷ Dục Hằng cũng chỉ lấy một ly nước ấm, sau đó anh rót chút nước ấm ra tay rồi nhẹ nhàng đắp lên trán cô, một luồng nước ấm áp nhanh chóng xâm nhập vào làn da lạnh băng của cô, khiến cô cảm thấy đỡ lạnh hơn trước, đầu cũng nhờ sự ấm áp này mà bớt đau phần nào.

“Đỡ hơn chưa?” Bên tai là giọng nói dịu dàng, giống như là đang lo lắng khiến cô cảm thấy lưu luyến.

Cô nhắm chặt mắt, chui rúc vào trong lòng anh, thều thào: “Vâng.”

Anh không nói gì nữa, chỉ giữ nguyên tư thế dùng nước nóng đắp lên trán cho cô, đầu của Đồ Tiểu Ninh dần dễ chịu hơn, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ hồ chỉ cảm thấy anh đang nói chuyện gì đó với tiếp viên hàng không, sau đó lại đổi hết ly nước ấm này đến ly nước ấm khác……

Cô mơ một giấc mơ, trong mơ bọn họ vẫn ở trên đảo Bali, vẫn còn đang trên chiếc thuyền từ đảo trở về, gió biển rất mạnh, thổi đến sóng trên mặt biển cuộn trào mãnh liệt, thân thuyền lắc lư dập dềnh, tất cả mọi người đều đang ngồi cùng với người thân của mình, bọn họ ôm nhau an ủi dỗ dành lẫn nhau: “Không sao đâu, không sao đâu.”

Cô vậy mà lại ngồi một mình ở giữa, bất an tìm kiếm bóng hình anh, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, cô muốn hét lên tên của anh, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, thế nào cũng không gọi được ra tiếng.

Đột nhiên một cơn sóng to dữ dội ập tới, thuyền lại rung lắc mạnh một hồi, sau đó lật mạnh lao thẳng xuống biển, giống như giây tiếp theo sẽ rơi vào trong biển vậy, cảm giác mất trọng lượng bao trùm khắp cơ thể, xung quanh đều là tiếng kêu sợ hãi, cô cũng căng thẳng đến nín thở, sợ tới mức thở không ra hơi.

Cô giật mình tỉnh dậy, thở phì phò, khắp người đều là mồ hôi, tay bị nắm chặt, cô vừa nhìn, Kỷ Dục Hằng ở ngay bên cạnh cô, không biết cũng ngủ từ lúc nào.

Cô mở miệng định nói, có hơi hoảng hốt, muốn nói ra hai từ kia nhưng một giây sau lại bị radio máy bay cắt ngang.

“Xin lỗi các vị hành khách thân mến, hiện giờ Hong Kong đang có bão đổ bộ, phía trước gặp phải dòng khí lưu rất mạnh, máy bay sẽ xuất hiện tình trạng rung lắc mạnh, hiện giờ tạm dừng phục vụ ăn uống, phòng vệ sinh đóng cửa, mời các vị thắt dây an toàn ngồi nguyên vị trí, đây là hiện tượng bình thường khi bay, mọi người không cần sợ hãi, cảm ơn vì đã hợp tác.”

Sau đó là một tràng tiếng anh, một tràng tiếng Quảng.

Nói là nói như vậy, nhưng đây có lẽ là dòng khí lưu mạnh nhất mà Đồ Tiểu Ninh từng gặp phải khi đi máy bay, máy bay vô cùng xóc, thậm chí có mấy lần giống như là đột ngột hạ xuống, giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, khiến cho người ta cảm thấy lo sợ bất an, trẻ em và phụ nữ trên máy bay không chịu đựng được sự xóc nảy bất thình lình như vậy, theo bản năng kêu la ầm ĩ hết cả lên, giống hệt với cảnh trong mơ khi nãy của cô vậy.

Đồ Tiểu Ninh vô cùng sợ hãi, cảm giác mất trọng lượng không hề an toàn này, giờ phút này dường như cơn đau đầu đã biến mất cùng với giấc mơ rồi, chỉ có chiếc máy bay đang rung lắc mạnh, lại một lần nữa làm nhiễu loạn nỗi lòng của cô.

Cô chính là một người không may mắn, cái gì cũng đều bị cô bắt gặp.

Kỷ Dục Hằng tỉnh lại, anh theo bản năng mà nắm lấy tay cô, tựa như có thể hiểu thấu nỗi sợ hãi của cô vậy: “Không sao đâu.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói của anh giống như là có ma lực vậy, khiến cô trong phút chốc đã có thể trấn tĩnh lại, dù là lúc riêng tư hay trong công việc, dường như chỉ cần có anh ở đó, cô đều có thể yên lòng.

Ánh đèn vàng mờ của máy bay chói lọi trên đỉnh đầu, chiếu vào góc mặt của anh trông vừa ấm áp vừa nghiêm nghị, phảng phất như trên thế gian này, ngoài điểm yếu là mẹ của anh ra, sẽ chẳng có bất cứ chuyện gì có thể khiến anh rối loạn tâm tư vậy.

Chỉ là lại một lần nữa xóc nảy, máy bay lại có cảm giác như rơi xuống, cảm giác mất trọng lực lại lần nữa ấp tới.

Lại có người không chịu được mà hét thành tiếng, Đồ Tiểu Ninh cũng khồng thể kiềm chế được mà run lên, lại bị anh nắm chặt hai tay.

“Sẽ không sao đâu, có anh ở đây rồi.”

Nhưng Đồ Tiểu Ninh lại không có ý chí kiên định như anh, cô là một người luôn thiếu cảm giác an toàn, nhất là trong loại hoàn cảnh như thế này, cô sẽ không thể không bi quan mà nghĩ ngợi lung tung.

Cô nắm lại tay anh, nói chuyện cũng hơi ngắt quãng: “Nếu như, nếu như máy bay, chúng ta, chúng ta đều…….”

“Không đâu.” Anh không để cô nói tiếp, nhìn cô, ánh sáng dưới đáy mắt cũng kiên định giống như giọng nói của anh.

Bàn tay anh che phủ lên khuôn mặt đang lạnh toát của cô, cảm giác ấm áp xuyên thấu qua làn da giống như xuyên thẳng vào máu não cô, anh nói: “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”

Cảm thấy cổ họng khô khốc, cô lưu luyến kỵ cọ mặt sát vào bàn tay anh, cảm nhận được hơi ấm của anh, chỉ gật nhẹ đầu, không nói lời nào nữa.

Trong khoảnh khắc đó, cô nghĩ, nếu như là thời khắc cuối cùng của cuộc đời, có thể nghe được câu nói như vậy, cho dù giây tiếp theo có chết cùng với người đàn ông này, cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

Cuối cùng, sau cơn mưa trời lại nắng, máy bay cuối cùng cũng vững vàng hạ cánh, cơn bão ở Hong Kong tạm thời qua đi, bọn họ đến nơi an toàn.

Đến khách sạn ở tạm, Kỷ Dục Hằng làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân, tinh thần Đồ Tiểu Ninh vẫn còn hơi hoảng loạn, cô giống như một đứa trẻ lẽo đẽo theo đằng sau anh, chỉ sợ là trong chốc lát sẽ không nhìn thấy anh đầu nữa, hai tay ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt vẫn thẫn thờ như cũ.

Lễ tân khách sạn trình ra hóa đơn yêu câu phải điền đỉ thông tin khách hàng, tay phải của anh lại bị cô ôm mãi không buông, anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan, để anh điền cái đơn đã.”

Nhưng Đồ Tiểu Ninh còn chưa hết kinh sợ, suy nghĩ vẫn còn mơ hồ, vẫn là sống chết ôm lấy cánh tay của anh, giống như đó là chỗ dựa duy nhất của cô lúc này.

Kỷ Dục Hằng ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, sau đó ngượng ngùng mà nhìn về hướng tiếp tân.

Lễ tân là một cô gái trẻ, thấy bọn họ như vậy thì không khỏi đỏ mặt, ở trong mắt của cô chỉ cho rằng đây là người bạn trai đang kiên nhẫn dỗ dành cô bạn gái thích làm nũng, nhưng ánh mắt dịu dàng của người đàn ông đẹp trai này khiến cô vô cùng hâm mộ.

“Để tôi giúp anh điền vậy, anh nói cho tôi theo thông tin trên này là được.” Cuối cùng cô cười xã giao nói với Kỷ Dục Hằng.

Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm người con gái trong lòng mình, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Đồ Tiểu Ninh rất lâu sau mới tỉnh táo lại, sau đó phát hiện bản thân đã ở khách sạn Hong Kong rồi.

Kỷ Dục Hằng ngồi bên cạnh cô, nhìn ánh mắt cô có sức sống trở lại, sờ sờ trán cô. “Ổn hơn rồi chứ?”

Cô gật đầu, anh lại ngồi gần hơn chút nữa, ôm lấy cơ thể mềm mại yếu ớt như không có xương sống của cô: “Dọa em sợ rồi hả?”

Cô lại gật gật đầu, xong lại ngẩng đầu lên nhìn anh: “Có phải em rất sợ chết không?”

Anh vén mái tóc rối của cô ra sau tai.

“Ai mà không sợ?” Lại ngừng lại nhìn cô một hồi: “Em sợ cảm giác bị mất trọng lực sao?”

Đồ Tiểu Ninh ừm nhẹ một tiếng, giây lát sau, có thể nói chuyện bình thường rồi: “Chính là loại sợ hãi xuất phát từ phản ứng tâm lý, trước kia có một lần bị Lăng Duy Y lôi kéo chơi tàu lượn, đó là lần đầu tiên mà em biết đến cảm giác mất trọng lực, chơi xong thì như mất nửa cái mạng, đêm đến còn sốt cao, đây là nỗi sợ bẩm sinh, không thể điều trị được.”

Anh liên tưởng đến hai lần máy bay cất cánh, trong lúc máy bay vọt lên cao cũng sẽ có cảm giác mất trọng lượng, cô đều sẽ nắm chặt lấy tay vịn của ghế ngồi, mắt nhắm chặt, đợt máy bay bay đến độ cao ổn định hồi lâu mới thấy cô bình thường trở lại.

Anh nói với cô: “Chứng sợ hãi mất trọng lượng, cũng giống như người có chứng sợ hãi trước đám đông, sợ độ sâu, chứng cưỡng chế, chứng sợ độ cao vậy, không có thuốc nào chữa được.”

Đồ Tiểu Ninh ngầm thừa nhận: “Cho nên ra ngoài chơi em chỉ có thể ngắm cảnh, chứ trước giờ chưa từng đi khu vui chơi, vì đi cũng không chơi được gì cả, lại còn tốn tiền mua vé vào.” Lại không tự chủ mà thở dài một hơi: “Lăng Duy Y luôn nói em cao như vậy đều là uổng phí, nhìn thì được mà chẳng làm nên trò trống gì, cái gì cũng phải tìm được cảm giác an toàn.”

Cô vô ý nói ra lời này khiến anh trầm mặc.

Cảm giác an toàn, đây là lần thứ ba anh nghe được từ này.

Một là hiện tại, một là ở đảo Bali cô nhắc tới bạn trai cũ, còn một lần là cô đưa anh đi gặp Lăng Duy Y lần đầu, anh đi mua nước từ bên ngoài về, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ ở quán súp bánh bao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN