Văn Phòng Phấn Hồng
Chương 12: Không thể thay đổi được em vậy thì sẽ vì em mà thay đổi (3)
Tôi xách theo một đống đồ ăn xuống xe, đi thang máy, lên đến phòng bệnh của Hà Vũ Phi, đang định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện
“Mười tám tháng sau là hôn lễ của tôi và Thường Thụy, đến lúc đó cậu sẽ đến chứ?” ở, tôi buông tay nắm cửa xuống, giọng nói này là của Trương Diệp? “Tôi không hy vọng muốn cậu tha thứ.” Thanh âm của Trương Diệp mang theo một chút đắc ý, “Có điều từ xưa đến nay, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, cậu cũng đừng trách tôi, tôi cũng rất yêu Thường Thụy
Chỉ trách chúng ta cùng yêu một người đàn ông.”
Hà Vũ Phi tức giận, giọng như đang phát run: “Cậu cút ra ngoài cho tôi!3Trương Diệp, rốt cuộc cậu có sĩ diện không, tôi đã cho cậu tất cả mọi thứ của tôi, vậy mà tại sao cậu lại làm như vậy đối với tôi? Cứ coi như cậu nói trắng thành đen, nói tôi là tiểu tam đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được sự thật cậu mới chính là tiểu tam thực sự”
“Vậy thì sao chứ.” Trương Diệp phách lối nói, “Lịch sử đều do kẻ thắng viết, hiện tại tội chính là vợ chưa cưới của anh ấy, một tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn, cậu nói xem, lúc đó người ta tin tôi hay tin cậu đây?”
Tôi nghe mà cảm thấy không chút thú vị nào liền đi ra ngoài
Tôi đi đến hành lang cuối cùng bên ngoài phòng siêu âm ngồi xuống.
Bên0cạnh tôi là một cô gái trẻ, hình như đang mang thai, có điều vẫn chưa lộ bụng, chắc là mới có thai không lâu
Ánh mắt của cô ấy dừng lại ở túi đồ ăn trên tay tôi, tôi vội lấy mấy quả quýt ở trong túi ra đưa cho cô ấy nói: “Này, cho CÔ.”
“Không, không cần đâu.” Cô ấy có chút kinh ngạc vội trả mấy quả quýt lại cho tôi.
Tôi đặt mấy quả quýt lên cái ghế bên cạnh cô ấy nói, “Không sao, cô ăn đi, chỗ tôi còn rất nhiều, coi như tôi cho em bé ở trong bụng cô ăn.” Lúc ấy cô ấy mới cười cũng không từ chối nữa, lột vỏ một quả quýt ra từ từ ăn
“Mấy tháng rồi?” Tôi hỏi cô ấy
Cô ấy đưa tay xoa5bụng, mặt tràn đầy hạnh phúc nói, “Được bốn tháng rồi, hôm nay tôi đến làm kiểm tra định kỳ, bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, tôi rất vui.” “Cô đến một mình sao?” Tôi ngó nghiêng xung quanh, ở đây có mỗi một mình cô ấy ngồi, cũng không thấy một người đàn ông nào
Cô ấy gật đầu, nói: “Phải, dạo này chồng tôi bận rộn công việc, hơn nữa một mình tôi tự đi được, không cần anh ấy đi cùng.” Trong lòng tôi cảm thấy hơi khác thường, tôi không có cảm tình lắm với loại đàn ông vợ đang mang thai lại để cô ấy một mình đến làm kiểm tra định kỳ, chuyện trọng đại như vậy, nói gì thì nói cũng phải đến chứ
Có điều bởi vì cái4thai của cô ấy còn chưa quá lớn nên một người cũng không quá nguy hiểm.
“Cảm ơn quả quýt của cô.” Cô ấy nói nhìn tôi cười thân thiện.
Tôi xua tay: “Không cần cảm ơn, trời nóng nực như vậy, có thai rồi thân thể cũng bất tiện, đặc biệt tôi còn nghe nói, phụ nữ có thai sẽ có thân nhiệt càng nóng hơn phải không?”
“Đúng vậy, thân nhiệt của phụ nữ có thai thường nóng hơn bình thường.” Cô ấy ngượng ngùng nhìn tôi nói, “Đợi cô có thai rồi sẽ biết.” Cô ấy ăn xong một quả quýt đứng lên định rời đi, “Tôi phải về nhà rồi, tôi chồng tôi sẽ về nhà ăn cơm, tôi phải về chuẩn bị nấu cơm đợi anh ấy về.”
“Ừm, được, vậy cô đi cẩn thận9nhé, lần sau nhở bảo chồng cô đi cùng cô tới, một mình cô đi không an toàn đâu.” Tôi nhìn bụng cô ấy nói, nơi ấy sớm muộn gì cũng to ra, “Cô bây giờ là hai người đấy.” “Được rồi, cảm ơn cô góp ý, tôi sẽ về nói chuyện cùng chồng tôi.” Cô ấy cười lên mắt liền biến thành hai hình trăng lưỡi liềm nhỏ, cả người điều tràn đầy hương vị của hạnh phúc.
Thật tốt, bình thản, hạnh phúc, nhìn vào thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Đợi cô ấy đi được một lúc tôi mới dọn dẹp lại vỏ quýt cho vào thùng rác, lấy điện thoại gọi cho Hà Vũ Phi, biết được Trương Diệp đi rồi, tôi mới xách đồ ăn quay lại phòng bệnh của Hà Vũ Phi
Vài ngày không gặp khí sắc của cô ấy tốt lên không ít, cũng không biết khí sắc thật sự tốt lên hay bị Trương Diệp chọc tức đến đỏ cả mặt
“Tôi mua rất nhiều đồ ăn ngon đấy.” Tôi dựng cái bàn nhỏ ra đặt đồ ăn lên, đứng ở đầu giường cầm đũa ăn.
“Cô không hỏi tôi Trương Diệp đã nói những gì sao?” Ánh mắt cô ấy sáng lên, khóe mắt hồng hồng hình như vừa mới khóc.
Tôi lắc đầu, “Cô ta nói gì không quan trọng, cô chỉ cần biết một điều là, sớm muộn gì cô ta cũng phải khóc lóc cầu xin tối
Cô ta đến mời cô tham dự hôn lễ chứ gì, cô có thể đi, bởi vì đó chính là ngày tôi cho cô thấy thành quả.” Cô ấy nhìn tôi, chợt cười nói: “Tại sao cô lại tự tin như vậy? Lẽ nào cô chắc chắn có thể khiến Tô Thường Thụy yêu cô, thậm chí có thể vì cô mà vứt bỏ Trương Diệp?” Cô ấy đang nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của tôi, tôi gõ đũa nói với cô ấy, “Tin tôi đi, tôi rất chuyên nghiệp.”
Cô ấy cầm lấy đũa, chầm chậm ăn, “Thật ra mấy ngày nay tôi cứ nghĩ, có thể anh ấy lựa chọn Trương Diệp là do lỗi của tôi, từ trước đến nay tôi đều tin anh ấy, nhưng cũng vì tin anh ấy nên tôi cho anh ấy quá nhiều thời gian vượt ra khỏi quỹ đạo.”
“Không, cô sai không phải vì cô tin anh ta,” Tôi liếc cô ấy, lại âm thầm thở dài, “Cô sai ở chỗ cổ quá không tự tin vào bản thân mình, cô không đủ tự tin mới biến thành như vậy.”
Một khi cô không đủ tự tin thì sẽ biến thành một người lệ thuộc vào người khác, đó chính là lúc mà cô sắp bị bỏ rơi rồi.
Tôi biết, tính cách này của Hà Vũ Phi không thể sửa trong thời gian ngắn được, nhưng ít nhất tôi có thể nói với cô ấy, cách làm của cô ấy trước đây là sai, sớm muộn gì cô ấy cũng bị vứt bỏ, đương nhiên Trương Diệp đáng ghét thật, Tô Thường Thụy cũng chẳng phải một kẻ tốt lành, nhưng cô ấy cũng không hoàn toàn vô tội
Không có dung túng thì cũng không có vượt rào, là cô ấy không có tự tin, cảm thấy không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tô Thường Thụy, lại thêm việc cô ấy đặt toàn bộ hy vọng lên người anh ta dẫn đến bản thân yếu đuối, không có chủ kiến, dạng con gái như vậy, sợ là không thể giữ chân được đàn ông bên cạnh mình.
Ăn cơm xong, tôi ở lại trong phòng bệnh một lúc, đợi bên ngoài tối hẳn, không khí không quá nóng bức mới về nhà
Tôi phải chuẩn bị một chút, mấu chốt quyết định ngày mai liệu có thành công hay không.
Nếu như ngày mai thuận lợi, vậy coi như tôi đã thành công được một nửa rồi
Xem dáng vẻ của Tô Thường Thụy thì chắn hẳn vẫn rất thích Trương Diệp, cho dù hôm nay bị mất mặt trước mọi người trong công ty như vậy, Trương Diệp vẫn chạy đến đây ra oai với Hà Vũ Phi, điều đó chứng minh trong lòng Tô Thường Thụy, Trương Diệp vẫn có một vị trí nhất định
Tôi mở máy tính lướt qua Weibo của Trương Diệp, cô ta vừa đăng lên một dòng trạng thái: “Các người ai cũng đừng hòng cướp đi anh ấy, anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi.”
Bên dưới Weibo còn đăng kèm một bức ảnh, bối cảnh phía sau là một nhà hàng cao cấp, trông khá là nhã nhặn lịch sự.
Cô ta dùng điện thoại phát đi dòng trạng thái này, bên dưới còn gắn định vị, tôi nhấn vào xem một chút, là nhà hàng Nguyệt Thượng nổi tiếng ở khu trung tâm
Trước đây, hình như có lần Hứa Mạch nhắc đến bít tết của nhà hàng này khá ngon.
Tôi lại nhìn thời gian đăng là năm phút trước, tối đảo mắt một hồi, nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho Hứa Mạch, Hứa Mạch bắt máy rất nhanh, “Aiyo, hiếm khi nào tự nhiên biết chủ động gọi điện cho anh mà không cần anh gọi trước, tiến bộ đấy.”
Tôi cũng lười ba hoa cùng anh nói, “Mười phút sau, gặp nhau ở cửa ra vào nhà hàng Nguyệt Thượng, em vẫn nợ anh một bữa cơm, hôm nay em mời anh đi ăn bít tết!”
Nói xong, tôi học anh ấy cúp luôn điện thoại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!