Văn Phòng Phấn Hồng - Chương 17: Cô gái ngây thơ năm ấy đã chết từ lâu rồi (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Văn Phòng Phấn Hồng


Chương 17: Cô gái ngây thơ năm ấy đã chết từ lâu rồi (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thậm chí biến thành con số không là kết quả tốt nhất, nó không tụt hẳn xuống âm là tôi cảm tạ trời đất lắm rồi.

Quả nhiên, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa ai biết được kết cục sẽ thế nào

Chẳng trách Trương Diệp lại lo lắng tôi và Tô Thường Thụy sẽ phát sinh quan hệ như vậy, cho dù cô ta cùng Tô Thường Thụy kết hôn rồi thì vẫn sẽ phải nơm nớp lo sợ liệu có ly hôn hay không, cô ta coi tất cả phụ nữ đều là kẻ địch, chỉ cần người phụ nữ nào ở cùng một chỗ với Tô Thường Thụy thì cô ta đều không thể yên tâm, cô ta sẽ phải phòng tiểu tam tiểu tứ cả đời.

Tôi thật sự muốn hỏi cô ta một câu, cô sống như thể không thấy mệt mỏi sao? Vì một người đàn ông3như thế có đúng không, sao phải khổ như vậy?

Sau khi đến bệnh viện, Tổ Thường Thụy đến nhìn cũng không nhìn tôi một cái, vội vã đi theo phía sau bác sĩ, tôi ngồi trên ghế dài ngoài hành lang chờ

Thời điểm này tôi không nên lượn lờ trước mặt anh ta, ngộ nhỡ đứa trẻ của Trương Diệp không còn thì anh ta sẽ giận cá chém thớt lên tôi, như vậy tôi coi như mất nhiều hơn được

Trong lúc tôi đang suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào thì Hứa Mạch gọi điện thoại đến, tối nhấc máy ghé điện thoại sát bên tai, thanh âm của Hứa Mạch truyền đến có chút mệt mỏi, “Đang ở đâu đấy?”

“Bệnh viện.” Tôi vốn dĩ có chút căng thẳng lập tức buôn lỏng, dựa vào lưng ghế lười biếng trả lời, “Anh thì sao, sao nghe giọng giống như0cả đêm không ngủ thể

“Đúng thật là không ngủ” Hứa Mạch cười nhẹ một tiếng nói, “Từ lúc nào mà em có bản lĩnh nghe giọng anh liền biết anh ngủ hay không ngủ thế, em lắp trộm camera nhìn trộm anh đấy à?”

“Thêm vào!” Tôi cười mắng, “Em có rình coi heo nái leo cây cũng không thèm rình coi anh có khỏe không đâu.”

“Chẳng lẽ địa vị của anh trong lòng em còn không bằng heo nái?” Hứa Mạch cười ra tiếng lại nói, “Quả nhiên là người một nhà, có điều, con người với heo là bạn tốt của nhau, em phải đối xử tốt với anh một chút nghe chưa.” “Anh có tin là giờ em vác dao đi tìm anh không?” Thời gian phải chờ đợi quả thật rất mệt mỏi, khó chịu, cùng Hứa Mạch nói chuyện giết thời gian quả thật rất tốt.

“Em có5tới anh cũng không mở cửa.” Hứa Mạch cười nói, “Em đi bệnh viện thăm Hà Vũ Phi sao? Không phải hôm qua Tô Thường Thụy nói rằng hôm nay sẽ để Trương Diệp xin lỗi em trước mặt mọi người trong công ty hay à?”

“Đừng nhắc lại nữa.” Nghĩ đến chuyện này, tôi lại như một quả bóng bay bị châm kim nổ bùm một phát vậy, “Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.”

“Sao vậy?” Hứa Mạch cũng không nói giỡn nữa, thanh âm có phần thành thật một chút, lại nói tiếp, “Đã xảy ra chuyện gì?” “Bây giờ em không tiện kể cho anh, muộn một chút em sẽ liên lạc với anh sau, anh cả đêm không ngủ rồi, xử lý công chuyện cho xong đi rồi còn nghỉ ngơi một chút, đợi anh dậy chúng ta lại nói chuyện.” Đúng lúc ấy, đèn giải phẫu4cũng đã tắt, bác sĩ khoác áo dài màu trắng đi ra, nhìn ánh mắt anh ta, phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, quả nhiên lúc anh ta tháo khẩu trang xuống liền nói với Tô Thường Thụy: “Bệnh nhân đã không sao.”

“Còn đứa bé thì sao?” Quả nhiên Tổ Thường Thụy rất để ý đến đứa bé trong bụng Trương Diệp, chẳng lẽ anh ta thật sự yêu Trương Diệp chăng? Tôi ngược lại có chút không hiểu nổi, loại người như Tô Thường Thụy chắc hẳn còn có rất nhiều người phụ nữ tình nguyện sinh con cho anh ta, chỉ có một khả năng đó chính là anh ta yêu Trương Diệp, chỉ có yêu cô ta nên mới cực kỳ yêu thích và để ý đứa bé trong bụng cô ta như vậy.

“Đã giữ được đứa bé.” Bác sĩ nói xong vừa đi vừa cởi chiếc9áo dài trắng đã bị làm bẩn ra.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, giữ được đứa bé là tốt rồi, nếu thật sự giữ không được đứa bé, Tô Thường Thụy nhất định sẽ giận cá chém thớt lên đầu tôi, mặc dù lúc đó người đẩy Trương Diệp chính là bản thân anh ta.

Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, loại người như anh ta, tật xấu đã ăn sâu vào bản tính, chỉ có rất ít người nguyện ý tự mình suy ngẫm lại sai lầm của bản thân, còn đa phần thì chưa bao giờ cân nhắc tới việc đó, so với việc tự trách thì họ càng thích đi than trách đổ lỗi cho người khác hay oán trách xã hội, thậm chí là oán trách cả quốc gia.

Tôi từ ghế dài đứng dậy đi tới, Tổ Thường Thụy đã đi theo phía sau xe đẩy về phía phòng bệnh, tôi cũng đi theo anh ta vào, đến khi Trương Diệp được sắp xếp thỏa đáng trên giường bệnh, tôi mới bước đến

Trương Diệp cùng đứa bé trong bụng cô ta đều đã an toàn cho nên anh ta rốt cuộc đã lấy lại một chút tinh thần để ý đến tôi, vẻ mặt của anh ta hết sức phức tạp, anh ta đóng cửa phòng bệnh lại rồi dẫn tôi ra ngoài.

“Tô Tổng, Trường tiểu thư không sao chứ?” Tôi ân cần hỏi.

Tô Thường Thụy vốn dĩ đang nhíu chặt chân mày, nghe lời tôi nói chân mày liền dãn ra một chút, anh ta trông có chút mệt mỏi gật đầu một cái

Trong dáng vẻ của anh ta có thể thấy chắc hẳn ban nãy tinh thần của anh ta rất khẩn trương, lo lắng, “Cô ấy đã không sao rồi, chuyện ban nãy…”

“Chuyện ban nãy là lỗi của em!” Đến lúc này, nếu không biết tự nhận lỗi về mình thì tối đúng là đồ vô tích sự rồi, tôi nhất định phải để cho Tô Thường Thụy giữ lại một chút cảm tình đối với tôi

“Nếu không phải bởi vì em, Tô Tổng cũng không..

Tóm lại, bây giờ Trường tiểu thư đã không sao là tốt lắm rồi, em xin phép về trước.”

“Hiểu Hiểu, chuyện hôm nay thật xin lỗi!” Anh ta đưa tay xoa huyệt thái dương, chắc hẳn nội tâm anh ta lúc này cũng đang có gút mắc, dù sao chuyên nháo loạn đến mức này, nghiêm túc mà nói cũng không liên quan quá nhiều đến tôi, hoàn toàn là do Trương Diệp tự mình làm ra

Tôi là tính kế Tô Thường Thụy, nếu không phải trong lòng anh ta có quỷ thì đã không tới nước bị tối trêu chọc một chút liền không nhịn được

Không thể không nói, Tô Thường Thụy này thật đúng là không tránh khỏi cám dỗ, ngày hôm qua tôi mới nhậm chức, tới ngày hôm nay từ chức, chỉ có hai ngày ngắn ngủi liền có thể khiến anh ta ý loạn tình mê, loại đàn ông như vậy tôi thật không thể tin tưởng anh ta là người si tình cái nỗi gì.

Nhưng nếu không phải người si tình, vậy tình cảm của anh ta dành cho Trương Diệp thì giải thích thế nào? Vấn đề này tôi nghĩ mãi không ra, có lẽ do tôi vẫn chưa đủ hiểu Tô Thường Thụy, không chỉ có Tô Thường Thụy, mà cả Trương Diệp nữa, tôi vẫn chưa hiểu thấu bọn họ, những thông tin tình báo là vô cùng quan trọng, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, chưa hiểu rõ kẻ địch của mình mà đã tùy tiện ra tay kết quả nhất định sẽ chết rất thảm.

“Tô Tổng xin anh đừng nói vậy, đây không phải lỗi của anh, Trường tiểu thư chỉ là quá yêu anh mà thôi.” Tôi cười nói, “Có thể cũng do phụ nữ trước khi kết hôn thường bất an, dù sao thì chuyện kết hôn cũng là chuyện cả đời mà

Dù sao thì để tránh cho Trường tiểu thư bị kích thích thì em vẫn nên rời khỏi Giang Hải thì tốt hơn

Tô Tổng, anh không cần giữ em lại nữa đâu, như vậy đối với em và cả Trường tiểu thư đều không tốt.”

“Như vậy sao được?” Tô Thường Thụy mặc dù thốt lên như vậy nhưng giọng anh ta cũng không kiên định như lúc trước, anh ta đang do dự, xem ra, bất kể thế nào thì ván này là tôi thua, tuy nhiên thì tôi vẫn còn cách kỳ hạn một tháng kia rất nhiều ngày nữa cho nên thời gian này tôi cũng không cần phải quá vội vàng, đi trên bất kỳ một con đường nào cũng vậy, thấy vật cản thì phải dừng lại chứ cứ bất chấp mà đâm đầu vào tất sẽ loạn, bây giờ việc ở lại Giang Hải đối với tôi đã không còn ý nghĩa gì nữa

Vậy thì để cho Trương Diệp hả hê vài ngày đi, tương lai còn dài, ai biết mèo nào cắn miểu nào.

“Như vậy là đủ rồi.” Tôi cố ý làm ra vẻ thoải mái nói, “Thật sự mà nói, anh giữ em lại như vậy em rất vui, điều đó có nghĩa là anh nhận định em, chỉ cần Tô Tổng biết em không phải là người phụ nữ hư hỏng, là tiểu tam là tốt rồi.”

“Được rồi.” Tô Thường Thụy cuối cùng cũng gật đầu nói,“ Tôi đồng ý em nghỉ việc, nhưng như vậy đối với em mà nói rất không công bằng nên ngày mai tôi sẽ giải thích với Tập đoàn Giang Hải về lý do em từ chức.” “Cảm ơn Tô Tổng.” Khóe mắt tôi đỏ lên

Đáy mắt Tô Thường Thụy lóe qua một chút hoài niệm, tôi suy nghĩ một chút liền biết, anh ta chắc hẳn là đang nhớ đến Hà Vũ Phi đi, ban đầu chắc hẳn Hà Vũ Phi cũng giống như tôi hiện tại, thấu hiểu lòng người, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, không tùy hứng, không hồ nháo, vĩnh viễn biết nghĩ cho người khác.

Chỉ tiếc là cô gái đơn thuần tốt đẹp năm ấy đã chết trong quá khứ từ lâu rồi, chính vì sự phản bội tàn nhẫn của anh ta mà chết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN