Văn Phòng Phấn Hồng - Chương 22: Người ta đều nói kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Văn Phòng Phấn Hồng


Chương 22: Người ta đều nói kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hứa Mạch lúc này cũng vừa mới thức dậy, hôm qua anh ấy thức trắng đêm, sáng lại cùng tôi nói chuyện điện thoại xong mới đi nghỉ ngơi, ngủ đến bây giờ chắc cũng khoảng tầm sáu bảy tiếng

“Nói chuyện với anh một chút.” Tôi kiệt sức lăn ra ghế salon, Lão Bạch thuận tiện trèo lên bụng tối nằm, “Nếu Tô Thường Thụy hỏi anh quan hệ giữa anh và em, anh cứ nói em là con gái của cổ anh, quan hệ của chúng ta là anh em họ nhé.”

“Em lại nói linh tinh cái gì rồi?” Hứa Mạch không nhịn được bật cười, “Đã ăn tối chưa?”

“Em chưa,“ bụng bắt đầu kêu đói, tôi lại hỏi, “Anh đã ăn cơm chưa?”

“Anh vừa nấu cơm xong.” Hứa Mạch nói, “Qua đây đi, có món sườn chua ngọt với cà om mà em thích đây.”

“Tuân lệnh3sếp!” Nghe nói có đồ ăn, tinh thần tôi tỉnh táo hẳn lên, tôi ngồi dậy, đặt Lão Bạch sang một bên, chạy vào phòng thay quần áo

Bởi vì sang nhà Hứa Mạch, với cả tôi xem Hứa Mạch như người nhà của mình, hơn nữa trong mắt anh ấy tôi cũng như em gái ruột, tôi không trang điểm mà chỉ thay quần áo rồi ra ngoài.

Nhưng lúc đi tới cửa, Lão Bạch lại kêu “meo meo” đi tới, dáng vẻ cực kỳ đáng thương híp mắt nhìn tôi với thái độ nữ vương ban nãy như hai con mèo khác biệt

Tôi liền mềm lòng, cúi người ôm lấy Lão Bạch, mang nó cũng ra khỏi của.

Nhà Hứa Mạch cách nhà tôi cũng không xa, đi cũng không tới mười phút thì tới

Hứa Mạch là ông chủ của một công ty, làm sao có thể giống tôi,0anh ấy một mình ở một căn nhà ống”, tôi cũng không phải lần đầu đến đây, đương nhiên cũng chẳng phải lần hai

(*)Nhà ống: Kiến trúc nhà ngang (đồng tử lâu – #) còn gọi là kiến trúc kiểu nhà lính, một hành lang dài nối liền với rất nhiều nhà đơn

Vì hai đầu hành lang thông gió, có dạng như cái ống, nên gọi là “đồng tử lâu” (“đồng tử” nghĩa là ổng, nòng)

Xuống xe xong, tôi ôm Lão Bạch đến trước cửa ấn chuông, lúc Hứa Mạch ra mở cửa, anh ấy đang mặc một chiếc tạp dề hoa

Bạn có thể tưởng tượng được không? Một người đàn ông cao mét tám mấy, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, bên ngoài lại mặc một chiếc tạp dề hoa, đã thế lại còn là màu phấn hồng nữa chứ

Đúng là chỉ có nhan sắc5của Hứa Mạch mới có thể chống đỡ được loại tạp dề bếp này, tôi vừa cười rũ rượi vừa ôm theo Lão Bạch bước vào nhà.

“Em nuôi con mèo này từ bao giờ thể, ôm nó ở đâu về đây?” Hứa Mạch cũng đi theo tới, vừa đi vừa cởi tạp dề ra, nhìn con mèo tôi đang ôm trong ngực, biểu cảm nghiêm túc hỏi, “Đây không phải là mèo Ragdoll sao? Anh nói này Hiểu Hiếu, em không phải thấy mèo nhà người ta đẹp liền bắt về nhà chứ, cẩn thận không chủ của nó báo cảnh sát bắt em đấy.”

“Đến lúc đó em liền bảo anh là chủ mưu, em chạy trước.” Tối ôm Lão Bạch quơ quơ trước mặt Hứa Mạch nói, “Có phải nó rất là đáng yêu hay không, đây là mèo đẳng cấp Phạm Băng Băng đấy nha.” “Ừ,4trông rất đáng yêu.” Hứa Mạch sờ sờ cằm nó, lại bảo tôi, “Đặt nó xuống đi rồi rửa tay ăn cơm trước đã.” “Được thôi!” Tôi đang rất đói, để Lão Bạch trên ghế sofa phòng khách, tôi bước đến phòng bếp, mở vòi nước rửa tay, phòng bếp và phòng ăn nhà Hứa Mạch thông với nhau tạo ra một không gian mở.

Tới bên bàn ăn, tôi không thể không cảm thán, Hứa Mạch quả thật không nói dối tôi, có cả sườn chua ngọt và cà om.

Ăn cơm xong, tôi giúp Hứa Mạch thu dọn chén đũa đi rửa, tự nhiên cảm thấy quên mất chưa làm chuyện gì đó, quay đầu lại liền thấy Lão Bạch đã trèo lên bàn ăn nhà Hứa Mạch nhìn tôi với bộ dạng uất ức.

“À, em quên mất chưa cho mèo ăn.” Ông chú đã dặn đi dặn9lại tôi phải cho mèo ăn đúng giờ, phải cho nó ăn đồ ăn mèo nhập khẩu, ăn xong cái đó còn phải cho ăn đồ hộp dành cho mèo.

Đang nói vậy thì Hứa Mạch mang theo một cái đĩa nhỏ, trên đĩa có ba con cá đi tới nhìn tôi nói, “Anh đã nghĩ trước rồi, người chủ như em đến bản thân còn quên ăn cơm, vậy mà vẫn có người nhờ em chăm mèo hộ, chủ nhân của con mèo này cũng gan dạ thật.”

Tôi cười ngốc nghếch hai cái, Lão Bạch ăn chùa đầu cũng không ngẩng lên, rõ ràng cực kỳ hài lòng bữa tối của Hứa Mạch cho nó

Dọn dẹp xong xuôi, Hứa Mạch ngồi bên bàn trà rót hai ly trà nhỏ

Nhìn động tác trôi chảy của anh ấy, tôi chợt cảm thán, anh ấy cũng thật đảm đang đấy chứ

“Nói đi, buổi sáng xảy ra chuyện gì thế?” Hứa Mạch ngồi trên sofa, cầm ly trà lên chậm rãi uống.

Tôi cũng đi qua đó ngồi, vừa cắn hạt dưa vừa kể chuyện ban sáng xảy ra ở Giang Hải cho Hứa Mạch nghe

Lão Bạch ăn xong cá, uyển chuyển đi tới, nhảy lên sofa, leo vào lòng Hứa Mạch nằm ngáy khò khò, quên luôn tôi mới là người nhận nuôi nó.

“Vinh Thịnh?” Nghe tôi kể xong, Hứa Mạch mới chậm rãi mở miệng hỏi:“ Tô Thường Thụy lại để cho em đi Vinh Thịnh ư?”

“Sao vậy?” Tôi bị giọng điệu kỳ quái của Hứa Mạch làm cho hoang mang không hiểu, Vinh Thịnh nhìn thế nào cũng cao cấp hơn so với Giang Hải, chẳng lẽ Tô Thường Thụy để tôi đi Vinh Thịnh không phải bởi thấy áy náy với tôi hay sao?

“Em không biết sao?” Hứa Mạch nhìn tôi với ánh mắt như nhìn tên ngốc, lại hỏi: “Hà Vũ Phi không nói với em sao?”

Trong lòng tôi hoang mang, chẳng lẽ trong này còn ẩn tình nào mà Hà Vũ Phi chưa nói với tôi? Đây là lý do Tô Thường Thụy phản bội Hà Vũ Phi sao? Nhưng tại sao Hà Vũ Phi lại không nói với tôi chuyện này, cô ấy ngay cả chuyện tình trước đây với Tô Thường Thụy cũng đều nói cho tôi nghe rồi, chẳng có lý nào lại lừa tôi những tin tức khác.

“Được rồi, nhìn mặt em có vẻ cũng không biết.” Hứa Mạch thở dài đưa tay xoa đầu Lão Bạch, “Tập đoàn Vinh Thịnh có một vị Thái tử gia, anh ta tên là Trình Dật, anh ta và Tô Thường Thụy từng là quan hệ bạn bè, có điều do hai người cùng thích Hà Vũ Phi, cho nên đã lâu Trinh Dật và Tô Thường Thụy không qua lại với nhau nữa.”

“Cái gì!” Tôi kinh ngạc thốt lên, đến hạt dưa đang cắn cũng rớt ra, đây là tình huống gì vậy, chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ tôi mới biết

Hà Vũ Phi rốt cuộc đang nghĩ gì, tại sao cô ấy lại không kể cho tôi chuyện liên quan đến Trình Dật, chẳng lẽ giữa cô ấy và Trình Dật đã phát sinh quan hệ khó nói?

“Tô Thường Thụy giới thiệu em đi Vinh Thịnh, quả thật có chút ý tứ.” Hứa Mạch không biết có phải tức giận hay không, tự nhiên khóe môi lại cong lên thành một nụ cười, có điều nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy tê dại da đầu.

“Đợi đã.” Trong đầu tôi tràn đầy nghi hoặc lại thốt lên một câu hỏi: “Nếu như vậy, cũng có nghĩa là Trình Dật và Tô Thường Thụy đã lâu không còn là quan hệ bạn bè mà là quan hệ tình địch đến tận bây giờ?”

“Có thể nói vậy, dù sao nhiều năm qua như vậy, cũng không thấy Trình Dật qua lại mập mờ với người phụ nữ nào cả, xem ra là chưa quên được Hà Vũ Phi.” Hứa Mạch gật đầu nói.

“Good.” Người ta đều nói kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh, tôi bây giờ đã hiểu tại sao Tô Thường Thụy cứ kiên quyết đi cùng tôi đến Vinh Thịnh, thậm chí không tiếc bỏ Trương Diệp lại bệnh viện tự mình đi tìm tôi

Anh ta đang muốn tìm thời cơ để nối lại quan hệ với Trinh Dật, dù sao thì bây giờ anh ta và Hà Vũ Phi cũng đã chia tay.

Chẳng qua là tại sao anh ta lại đi tìm Trình bật trong giờ phút quan trọng này chứ, anh ta không sợ Trình Dật vì Hà Vũ Phi mà sẽ trở mặt với mình hay sao

Mặc dù đã bị qua mặt một lần, nhưng người con gái trong lòng bị người đàn ông khác làm tổn thương là chuyện không thể nhịn.

Tôi nhạy cảm thấy được, chắc hẳn sau chuyện này còn có nguyên nhân khác nữa, trong lòng tôi cũng mơ hồ có một suy đoán, chỉ có điều bây giờ chưa có chứng cớ nên chưa thể kết luận

Nhưng cũng không bao lâu nữa, ba ngày sau, tôi có thể lấy được đáp án từ ông chú, từ trước đến nay ông chú làm việc gì đều khiến tôi vô cùng yên tâm, theo lời nói của ông chú thì không có gì không tra ra được.

Cho dù là chuyện gì, chỉ cần đã từng xảy ra sẽ để lại dấu vết, có cố gắng che dấu đến đâu cũng không thể hoàn toàn che dấu hết được

“Em định đến đó chứ?” Hứa Mạch hỏi tôi.

Tôi trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên: “Nhất định rồi, chúng ta không thể phụ tâm ý của Tô Tổng đúng không anh?”

Tôi vốn dĩ không có quá nhiều hứng thú với Vinh Thịnh, hiện tại lại cảm thấy tương đối hứng thú rồi, trong lúc tôi cảm thấy mất phương hướng nữa, đột nhiên lại nhìn thấy được ánh sáng nơi cuối con đường ấy, thật không còn gì vui mừng hơn.

“Nếu em cần sự giúp đỡ thì gọi điện cho anh.” Anh ấy lại giống như ông già càu nhàu lải nhải dặn dò tối.

“Em biết rồi.” Tôi ôm Lão Bạch tạm biệt Hứa Mạch quay về nhà.

Đêm mùa hè không có ánh mặt trời thiêu đốt, không khí cũng không quá nóng bức, tôi bể Lão Bạch lên xe lái về

Về đến nhà, tôi đặt Lão Bạch lên sofa ngủ, bật máy tính lên, dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm thông tin về tập đoàn Vinh Thịnh và Trình Dật, rất nhanh tôi đã biết được những thông tin liên quan đến Trình Dật được công bố.

Trình Dật, ba mươi ba tuổi, hiện là người nắm quyền thật sự của Tập đoàn Vinh Thịnh

Anh ta tuổi trẻ tài cao, không có quan hệ nam nữ mập mờ lăng nhăng, rất nhiều người suy đoán anh ta có phải gay hay không

Anh ta cũng vô cùng kín tiếng, rất ít thông tin bát quái về đời tư của anh ta trên mạng

Tôi tiếp tục kéo xuống để nhìn thấy ảnh của anh ta.

Nhất thời tôi trợn to hai mắt, buột miệng thốt lên: “Fuck!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN