Văn Phòng Phấn Hồng
Chương 30: Cây và gốc thường giống nhau, sao phải vội (3)
(*) Rìu tam bản: một loại vũ khí cổ xưa thời nguyên thủy
Ý chỉ Trình Dật không cần làm gì nhiều cũng diệt được Giang Hải của Tô Thường Thụy
Gần đến năm giờ, Hứa Mạch đưa Hà Vũ Phi trở lại, tâm tình Hà Vũ Phi dường như không tệ, sắc mặt cô ấy tốt hơn nhiều so với hôm qua, đương nhiên là cũng nhờ một phần trang điểm, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra được trạng thái của cô ấy bây giờ cực kỳ tốt.
“Không phải em nói là ngày mai Tô Thường Thụy sẽ tới đón em đi Tập đoàn Vinh Thịnh báo danh hay sao?” Hứa Mạch chỉ tay lên trên lầu, tôi biết anh ấy là đang3hỏi tôi Hà Vũ Phi phải làm sao, đương nhiên anh ấy cũng biết, không thể để cho Tô Thường Thụy thấy Hà Vũ Phi đang ở chỗ tôi được.
“Không sao, em sẽ giấu cô ấy đi là được.” Ta cười trêu lại anh ấy
“Còn anh ấy, anh không sao đó chứ?” “Sao lại nói thế?” Hứa Mạch hỏi.
“Em mơ thấy có người trộm bản thiết kế phác thảo của anh, hơn nữa nó lại là bản thiết kế vô cùng đặc biệt.” Tôi tỏ vẻ nghiêm túc chém gió bừa.
Hứa Mạch cười xoa tóc tối: “Đừng lo lắng chuyện của anh, chỉ là một giấc mộng mà thôi, em cứ chuẩn bị trước kế hoạch ngày mai đi, đừng để đến lúc đó0lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn
Nếu có gặp nguy hiểm, nhớ gọi cho anh trước, sau đó gọi cho 110.”
“Tại sao không phải là gọi cho 110 rồi mới gọi lại cho anh chứ?” Thứ tự này không đúng nha! “Bởi vì anh muốn đến cứu em trước cảnh sát chứ sao.” Anh ấy nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
“Anh lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?” Tôi không nhịn được phun ra một câu
“Cũng hết cách, từ bé anh đã tự tin như thế rồi.” Anh ấy cười nói xong thì xoay người rời đi
Anh ấy đúng là có cơ sở để tự tin, từ nhỏ đến lớn, Hứa Mạch đi đến đâu đều là tiêu điểm của mọi5người, đi nơi nào là nổi tiếng ở nơi đó.
Khi tôi về đến nhà thì Hà Vũ Phi đang nấu cơm, điện thoại di động của cô ấy để ở trong phòng khách không ngừng reo lên
Tôi cầm điện thoại di động đi tìm Hà Vũ Phi, cô ấy rảnh tay liền bấm nút nghe
“Trương Diệp? Chuyện đã đến nước này cô còn gọi cho tôi làm gì?” Hà Vũ Phi lạnh giọng nói, “Không cần thiết phải thể đi.”
Tôi đứng dựa vào khung cửa nhìn Hà Vũ Phi, nhìn dáng vẻ của cô ấy có vẻ như đã thật sự nghĩ thông rồi
Tôi không biết Trương Diệp đã nói cái gì, có điều sắc mặt Hà Vũ Phi vẫn rất lạnh nhạt, cũng4không giống trước, cứ gặp chuyện của Trương Diệp và Tô Thường Thụy là đổi sắc mặt.
“Nếu cô gọi cho tôi chỉ để nói loại chuyện này thì tôi cúp máy đấy.” Hà Vũ Phi cúp điện thoại, thở hắt ra: “Tôi không nghĩ hóa ra tôi cũng có thể cùng cô ta nói chuyện như vậy.”
“Chờ một chút.” Tôi nhớ lại một vấn đề, “Cô dùng số điện thoại nào vậy?”
Số di động trước của cô ấy ngày đó bị người ta khủng bố, lúc sau tôi đăng ký cho cô ấy một số điện thoại mới, người biết số mới của cô ấy chỉ có mình tôi
Nếu vậy, làm sao Trương Diệp có thể gọi điện thoại cho Hà Vũ Phi được?9Đương nhiên, tôi giúp cô ấy đổi số điện thoại mới còn có mục đích để Hà Vũ Phi không còn có dây dưa rễ má gì với Tô Thường Thụy và Trương Diệp.
“Điện thoại di động của tôi có hai thẻ sim.” Cô ấy đưa điện thoại di động cho tôi, tôi cũng không nhận
Nó không phải là iPhone, cũng không phải là máy di động thương nhân hạng sang, chỉ là một hãng điện thoại nội địa bình thường, “Thật ra thì sim điện thoại trước kia vẫn ở bên trong, chẳng qua trước đó tôi khóa nó lại mà thôi
Tôi mở nó ra cũng vì cảm thấy, đã không có liên quan gì nữa.”
“Ừ, cô cảm thấy như vậy là tốt rồi.” Tôi nói vậy rồi tiếp tục cùng Hà Vũ Phi làm cơm tối
Bởi vì ngày mai phải đi cùng Tô Thường Thụy đến Tập đoàn Vinh Thịnh, để giữ cho tinh thần và diện mạo tốt nhất, tối ăn cơm xong thật sớm rồi đi ngủ, trước khi ngủ tôi cũng dặn dò Hà Vũ Phi, sáng ngày mai trước chín giờ không được xuất hiện ở ngoài phòng khách.
Cô ấy biết nguyên nhân nên cũng không hỏi nhiều liền ôm Lão Bạch đi ngủ
Mấy ngày nay, dường như ngày nào Hà Vũ Phi cũng ngủ với Lão Bạch, có lẽ sau khi cô ấy rời đi, tôi phải kiếm một con mèo đáng yêu một chút bầu bạn cùng với cô ấy mới được.
Sang đến ngày hôm sau, khi tôi vừa trang điểm xong, khuy áo vẫn chưa cài hết, chuông cửa đã vang lên
Tôi liếc mắt qua chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh, bây giờ là tám giờ, Tô Thường Thụy đến rất sớm, cũng rất đúng giờ.
Đúng giờ là điều còn lại duy nhất của Tổ Thường Thụy bên cạnh cái mã ngoài
Tôi từ từ cài lại nút áo, xác nhận một lần cuối cùng không có vấn đề gì mới xách chiếc túi màu đen ra mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên là Tô Thường Thụy, anh ta mặc trên người bộ Âu phục đen thẳng thớm, cả người toát lên dáng vẻ gọn gàng, bảnh bao.
“Xin lỗi Tô Tổng, em mới vừa thay quần áo.” Tôi thấp giọng áy náy nói.
“Không sao.” Anh ta tỏ ra rất lịch sự nói.
“Chúng ta đi thôi.” Tôi thay xong giày đi ra ngoài, xoay người khóa cửa lại, cũng không mời Tô Thường Thụy vào nhà.
Mặc dù tôi biết Hà Vũ Phi đã đồng ý với tôi, cô ấy cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện ở trong phòng khách, tuy nhiên mọi chuyện đều có thể xảy ra, mà tôi đương nhiên cũng không thích sơ sẩy
Hơn nữa, cách làm của tôi cũng dễ hiểu, dù sao chúng tôi hiện tại chuẩn bị xuất phát để đi ra ngoài, hơn nữa con gái không nên để người đàn ông lạ vào nhà nếu chưa xác định được đối phương vô hại, không có khuynh hướng bạo lực; hay đang ở nhà một mình, tốt nhất không nên mời người xa lạ hoặc là là người chỉ có duyên gặp mặt một lần vào cửa, dù là người đó nhìn qua rất an toàn cũng không được.
Xe của Tô Thường Thụy đậu ở dưới lầu, anh ta lái chiếc xe Maserati đến đón tôi, dù sao thì Giang Hải cũng là một tập đoàn lớn, cứ cho là nguy cơ tứ phía đi chăng nữa thì Tô Thường Thụy vẫn là Tổng giám đốc điều hành của Giang Hải, cũng không thể đi một con xe tầm thường được.
“Đang lo lắng sao?” Trên đường đi, tôi một mực lẳng lặng suy nghĩ mọi chuyện, Tổ Thường Thụy thấy tôi không nói lời nào thì cười hỏi, có lẽ muốn tôi thả lỏng người
“Vâng, có một chút lo lắng ạ.” Tôi cũng thuận theo ý anh ta, nói.”Em sợ biểu hiện không tốt khiến Tô Tổng mất thể diện.” Đàn ông cho dù là ai, cũng sẽ không cự tuyệt lời dễ nghe, cái này cùng với việc giơ tay không đánh mặt người cười có chung một đạo lý
“Không sao đâu, Hiểu Hiểu nhất định không có vấn đề.” Anh ta cười nói.
“Vậy em xin cảm ơn Tô Tổng trước.” Tôi thành khẩn nói
Dọc đường đi, chúng tôi cũng không nói chuyện nữa, có thể nhìn ra được, trong lòng Tô Thường Thụy có chút không yên
Anh ta chắc hẳn đang lo lắng sau khi gặp Trình Dật liệu có phát sinh thêm tình huống ngoài dự tính nào mà anh ta không thể khống chế được không.
“Trường tiểu thư có khỏe không?” Tôi có chút tò mò, Trương Diệp gọi điện thoại cho Hà Vũ Phi rốt cuộc là muốn làm gì? Loại người như cô ta, thắng lợi rồi thì tìm đến địa bàn của người thất bại diễu võ dương oai, thật đúng là làm cho người ta ghê tởm muốn ói, mặt mũi sĩ diện của cô ta cũng không biết để đi đâu.
“Ừ, cô ấy rất tốt.” Nói đến Trương Diệp, sắc mặt Tô thường Thụy trong chớp mắt liền không được tự nhiên, cũng chính bởi tôi khá nhạy bén nên mới phát hiện ra vẻ mặt này của anh ta
Chẳng lẽ là giữa bọn họ xảy ra chuyện gì cho nên Trương Diệp mới gọi điện thoại cho Hà Vũ Phi chăng?
“Như vậy cũng tốt.” Tôi thuận miệng nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ
Chúng tôi đã vào đến trung tâm thành phố, nơi này cách Tập đoàn Vinh Thịnh rất gần
Tôi có chút tò mò
Trình Dật là loại người yêu hận rõ ràng, anh ta liệu có ra gặp Tô Thường Thụy hay không, Tô Thường Thụy tuy nói là đưa tôi tới nhậm chức, nhưng chẳng qua đó chỉ là suy nghĩ quá mức lạc quan của anh ta mà thôi
Có lẽ anh ta cảm thấy, cho dù như thế nào, Trình Dật cũng sẽ giữ thể diện cho anh ta đi.
Tôi cảm thấy não của Tô Thường Thụy hoạt động cũng thật kỳ quái đi, nếu không sao anh ta lại có suy nghĩ như vậy chứ? Anh ta tùy ý vứt bỏ người phụ nữ mà đối phương cực kỳ trân trọng, chẳng lẽ anh ta thật sự cho rằng, chỉ cần anh ta rời khỏi Hà Vũ Phi, Trình Dật sẽ tha thứ cho anh ta, thậm chí sẽ mở toang cửa để chào đón anh ta hay sao?
Sau khi xuống xe, tôi vô cùng mong đợi được gặp Trình Dật, bởi vì người đàn ông trong bức ảnh đó thật sự vô cùng điển trai, điển trai đến mức khiến người ta mơ tưởng, suy nghĩ viển vông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!