Văn Phòng Phấn Hồng - Chương 35: Đây là ý nghĩa sự tồn tại của tôi (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Văn Phòng Phấn Hồng


Chương 35: Đây là ý nghĩa sự tồn tại của tôi (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi về nhà, tôi lấy thức ăn của mèo ra cho Lão Bạch ăn, bởi vì gần đây mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi, cộng thêm cũng không có khách mới tìm đến cửa, trong lúc nhất thời tôi lại cảm thấy có chút nhàm chán.

Tôi từ trên ghế salon ngồi dậy, quyết định đi thăm Hà Vũ Phi một chút

Cô ấy cũng đã mấy ngày không gặp Lão Bạch rồi, chắc hẳn cũng rất nhớ nó, thuận tiện ôm Lão Bạch đi thăm Hà Vũ Phi luôn

Quyết định xong tôi liền ôm lấy Lão Bạch, xách chiếc túi nhỏ của tôi xuất phát

Gần đây Hà Vũ Phi đang tìm việc làm, cũng không biết mọi việc thế nào rồi

Bước đến dưới nhà Hà Vũ Phi, tôi3gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nhanh chóng nhận điện thoại, tôi cảm tưởng như chỉ cần là điện thoại của tôi, cô ấy sẽ ngay lập tức nghe.

“Vũ Phi, cô có ở nhà không?” Tôi vừa gọi điện thoại vừa nhấn nút thang máy

“Tôi đang ở nhà đấy.” Hà Vũ Phi đáp.

“Rất tốt, ba phút sau ra mở cửa cho tôi nhé, tôi đến dưới chân nhà cô rồi.” Tôi nói xong liền cúp điện thoại, tín hiệu trong thang máy luôn không được tốt lắm

Đi lên đến tầng Hà Vũ Phi thuê nhà, tôi vừa đi đến cửa nhà cô ấy thì cánh cửa liền mở ra, tôi nhìn vào bên trong kinh ngạc phát hiện ra cách đó không xa, trên ghế salon là0một con mèo.

Nếu như không phải là Lão Bạch đang bị tối ôm trong ngực, chính tôi cũng cho rằng con mèo kia chính là Lão Bạch ấy chứ

Tôi đang hoa mắt hay sao? Tôi dụi mắt một cái, nhưng mà cho dù tôi có nhìn nữa thì con mèo kia vẫn ở đó, Hà Vũ Phi thấy dáng vẻ của tôi rất kỳ quái, cô ấy quay đầu lại nhìn thấy con mèo kia thì nhất thời cũng phản ứng lại.

“Meo.” Lão Bạch hiển nhiên cũng phát hiện con mèo kia giống nó như đúc, nhảy xuống, đi thẳng về phía con mèo kia

“Nó là do một người bạn gửi đến nhờ tôi chăm sóc hộ một thời gian.” Hà Vũ Phi để tôi đi vào sau đó5vừa đóng cửa lại vừa giải thích với tôi.

“Bạn à.” Trong lòng tôi cảm thấy có chút buồn cười, người bạn nhờ nuôi mèo hộ này là ai không cần suy nghĩ tôi cũng đoán ra, chắc hẳn cũng chỉ có Trình Dật mới có đủ kiên nhẫn và tài lực để đi tìm mua một con mèo Ragdoll giống Lão Bạch y chang như vậy.

Đầu tiên là hoa hồng xanh, sau đó là mèo Ragdoll giống lão Bạch y như đúc, Hà Vũ Phi không thể nào không có phát giác ra được là Trình Dật có dụng ý khác đi

Chẳng qua, kỳ lạ ở chỗ, cho dù là hoa hay là mèo, cô ấy đều không cự tuyệt, người phụ nữ như Hà Vũ Phi cũng không4phải là người không biết cách từ chối người khác

Cô ấy có cốt khí, khinh bỉ chủ nghĩa thực dụng, thế nhưng cô ấy lại nhận lấy hoa và mèo, điều này có phải đã cho thấy rằng ấn tượng của cô ấy đối với Trình Dật không hề xấu, thậm chí là đang từ từ suy xét chuyện của Trình Dật chăng?

“Trùng hợp thật đó, hai đứa chúng nó nhìn như sinh đôi vậy.” Màu lông giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả màu mắt cũng giống nhau nữa, lúc Lão Bạch cùng con mèo kia ngồi chung một chỗ trống cứ như cùng một hình ảnh photocopy ra vậy, nếu không phải trên cổ Lão Bạch còn có dây đeo thì ngay cả tôi cũng không9phân biệt được đâu là Lão Bạch nữa.

Trình Dật chắc hẳn đã tốn rất nhiều tâm tư đi tìm nó

Có một câu nói rất đúng đó là khi bạn thật sự rất muốn hoàn thành một mục tiêu khẩn cấp thì toàn bộ thế giới này sẽ vì bạn mà nhường đường, vì bạn mà hỗ trợ

“Lúc tôi nhìn thấy nó cũng sợ hết hồn đây.” Hà Vũ Phi khẽ mỉm cười, cô ấy ôm lấy Lão Bạch vuốt ve, nói: “Mấy ngày rồi không thấy Lão Bạch, Lão Bạch gầy đi rồi phải không?”

“Nó rõ ràng rất béo mà.” Tôi thuận tay đóng cửa lại, Hà Vũ Phi mới chuyển tới đây chưa được nửa tháng vậy mà căn phòng này đã ngập tràn sức sống, một phòng ngủ một phòng khách được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ.

“Cô thế nào rồi, gần đây tìm việc làm vẫn thuận lợi chứ?” Tôi hỏi.

Hà Vũ Phi rót cho tôi ly nước, cô ấy nói: “Có mấy công ty gọi tôi đến phỏng vấn rồi.”

“Cố định tìm công việc như thế nào?” Hà Vũ Phi sau khi tốt nghiệp liền bị Tô Thường Thụy đưa đến Tập đoàn Giang Hải, cô ấy cũng làm thư ký của Tổng giám đốc mấy năm rồi, theo lý mà nói thì lý lịch như vậy tìm việc làm hẳn là không khó lắm, thế nhưng Hà Vũ Phi tìm việc làm cũng đã mấy ngày nay, nhìn vẻ mặt của cô ấy, dường như con đường tìm việc không được thuận lợi cho lắm.

“Chẳng lẽ cô ấy muốn đổi sang công việc khác nên mới khó tìm như vậy sao?” “Vẫn là dạng công việc trợ lý.” Hà Vũ Phi cười có chút miễn cưỡng, “Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.”

Nhìn thế nào cũng không giống là không có vấn đề gì, có điều hơi suy nghĩ một chút tôi cũng biết là chuyện gì xảy ra

Dựa theo tính cách của Trương Diệp thì cô ta nhất định sẽ đem việc Hà Vũ Phi là tiểu tam đem đi kể khắp nơi, bất kể thật giả thế nào, người ta vẫn sẽ cảm thấy nên cách xa thị phi một chút sẽ tốt hơn.

Xã hội thượng lưu ở Sa Thi này, mấy danh môn quý phụ lúc nhàn rỗi thích nhất là thảo luận về các tin tức về các mối quan hệ bất chính

Hà Vũ Phi bị Trương Diệp đuổi ra khỏi Tập đoàn Giang Hải, mà danh tiếng tập đoàn Giang Hải Sa Thị nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng được coi là một tập đoàn có máu mặt một chút.

Người bị Tập đoàn Giang Hải đuổi ra ngoài, trừ phi có Tập đoàn lớn hơn Giang Hải mới dám nhận Hà Vũ Phi, bằng không các công ty nhỏ sợ sẽ đắc tội với phu nhân tương lai của Tổng giám đốc điều hành nên sẽ không thuê cô ấy

Có điều, tôi lại hơi ngạc nhiên là tại sao Trình Dật không giúp cô ấy giải quyết cái vấn đề khó khăn này, trong tâm anh ta thật lòng muốn theo đuổi Hà Vũ Phi, vậy tại sao anh ta lại bỏ lỡ cơ hội tốt này chứ? Hay là Trình Dật đang chuẩn bị hạ một bàn cờ lớn?

Tuy nhiên, cho dù như thế nào, tôi cũng không muốn can thiệp vào chuyện của Trình Dật và Hà Vũ Phi nữa, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, tôi đưa bức ảnh của Lão Bạch cho Trinh Dật đã là hành vi phạm quy nghiêm trọng lắm rồi.

Tôi ngồi ở chỗ Hà Vũ Phi một lúc, thuận tiện ăn cơm tối cùng với cô ấy xong mới ôm Lão Bạch về nhà

Hứa Mạch sau khi xử lý xong mọi việc trong tay đến nhà tìm tôi thì đã hơn tám giờ tối rồi, anh ấy mang cho tôi một phần ăn đêm

Tôi ôm Lão Bạch ngồi trên ghế sofa ăn đến quên trời quên đất

“Em nói này, gần đây anh bề bộn nhiều việc lắm hả?” Hứa Mạch gần đây dường như mỗi ngày đều là giờ này mới tan ca, không chỉ có Hứa Mạch, cả Trình Dật cũng ở lại sau giờ làm việc tăng ca, có mỗi tôi là ngày nào cũng tan ca đúng giờ

Tôi đi làm ở tập đoàn Vinh Thịnh dù sao cũng chỉ là làm dáng một chút, mục đích chính để cho Tô Thường Thụy không nghi ngờ mà thôi.

“Ừ, hơi bận chút.” Hứa Mạch uống một hộp trà chanh tôi pha, hơi nhíu mày, rõ ràng là đang chế trà tôi pha, nhưng anh ấy cuối cùng vẫn nuốt xuống

“Anh nói này, đường nhà em miễn phí hay sao?” Mặc dù đã nuốt xuống rồi, Hứa Mạch giống như đang rất muốn nôn ra mà vẫn nhẫn nhịn, lại nói: “Trà chanh của em so với trà mật ong còn ngọt hơn.”

“Không ngọt không ngon.” Tôi cười ha hả nói” Chả mấy khi em pha trà cho anh, anh đừng có chê nọ chê kia nữa có được không?” “Ừ”

Hứa Mạch đáp lại lặng lẽ uống thêm một hớp.

Tôi nhìn sang Hứa Mạch, dưới ánh đèn, gò má của anh có chút nghiêm nghị, cùng Hứa Mạch mà tôi luôn nhìn thấy lúc nào cũng nở nụ cười, tựa như không phải một người.

“Nhìn gì thế?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, trên mặt lại hiện lên nụ cười mà tôi cô cùng quen thuộc

“Nhìn anh đẹp trai chứ gì nữa, Hứa đại soái ca.” Tôi tỉnh bơ thu hồi tầm mắt, như không có chuyện gì xảy ra nói, “Sắp tới hôn lễ của Tô Thường Thụy và Trương Diệp rồi, anh có đi không?” “Dĩ nhiên phải đi rồi.” Hứa Mạch nói: “Hôn lễ của Tô Tổng, anh làm sao có thể không đi.”

“À, đến lúc đó, anh phụ trách đưa Hà Vũ Phi đi nhé.” Tôi vốn đã tính toán, tại hôn lễ của bọn họ sẽ để Hà Vũ Phi tới kiểm tra thành quả của tôi, nghĩ đến hiện trường hôn lễ mấy ngày sau, tâm tình của tôi đặc biệt tốt.

“Không thành vấn đề.” Hứa Mạch uống cạn ly trà chanh kia, giống như vừa hoàn thành một chuyện đại sự không thể hoàn thành được vậy, “Đúng rồi, bên chỗ em không có vấn đề gì chứ? Còn có bốn năm ngày nữa thôi là đến hôn lễ của Tô Thường Thụy và Trương Diệp rồi đó.”

“Đúng vậy, không vấn đề gì.” Tôi gật đầu một cái

“Anh nhớ yêu cầu của Hà Vũ Phi là để cho Tô Thường Thuy táng gia bại sản, cái gì cũng không có, em định làm gì? Mặc dù thể lực của Trình Dật rất mạnh mẽ, Tập đoàn Vinh Thịnh cũng thật sự có năng lực để khiến cho Giang Hải phá sản, có điều như vậy cũng không thể coi như khiển Tô Thường Thụy mất hết tất cả, cái gì cũng không có đi, anh ta còn có Trương Diệp, hơn nữa Trương Diệp còn đang mang thai, ngộ nhỡ Trương Diệp thật tâm yêu anh ta thì sao? Coi như Tô Thường Thụy có biến thành nghèo rớt mồng tơi, cô ta cũng không bằng lòng rời xa anh ta thì sao?”

“Yên tâm đi.” Tôi nhìn Hứa Mạch bằng ánh mắt quyến rũ, “Hôn lễ ngày đó, anh cứ chờ xem một vở kịch hay đi.”

“Còn bí mật gì nữa sao?” Hứa Mạch ung dung thong thả lau miệng, thời gian đã không còn sớm, “Vậy anh sẽ chờ ngày đó đến, anh thật sự cũng có chút mong đợi đấy.” “Anh cứ tận lực chờ đợi đi.” Tôi tiễn Hứa Mạch xuống dưới lầu, đưa mắt nhìn anh ấy lái xe đi mới xoay người lên lầu.

Thời gian đếm ngược hôn lễ còn năm ngày.

Năm ngày sau, vở kịch hay bắt đầu mở màn rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN