Văn Phòng Phấn Hồng
Chương 60: Bỏ đá xuống giếng (1)
Bởi vì lúc trước cũng chính ở Dung Thiên Lĩnh này, cô ấy, Thẩm Thần Đông và cả Hạ Tuyết Trì cùng giằng co với nhau.
Gửi video mà Trần Lộ quay lại cho Tô Tiểu Ái, cô ta xem xong tất nhiên sẽ đi tìm Thẩm Thần Đông
“Có rồi.” Trần Lộ lên tiếng gọi tôi
Tôi nhanh chóng tới chỗ Trần Lộ, cùng cô ấy đi đến chỗ kia xem trận giằng co thứ hai này
Vẫn là cái nơi ngày trước, Tô Tiểu Ái đứng ở đó, nhân vật Thiên Sách của Thẩm Thần Đông cũng đang lẳng lặng đứng bên
Không biết có phải họ đang chat trên kênh [Đội ngũ] hay không mà trên kênh [Gần] vẫn im hơi lặng tiếng.
Tối ngẫm nghĩ một chút, sau đó mở YY ra3xem thử, Tô Tiểu Ái không online, không biết là không online thật hay đang để trạng thái ẩn.
Tôi bèn gửi cho cô ta một tin nhắn YY: Sư phụ, bạn có đấy không thể? Rất nhanh, YY của Tô Tiểu Ái đã sáng đèn, quả nhiên cô ta đang để trạng thái ẩn, chỉ cần nói chuyện thì trạng thái của cô ta sẽ trở thành online, tôi liền nhìn thấy được kênh cô ta đang ở
Bạch Lưu Sương: Mình đây đồ đệ, mấy hôm nay bận chút việc, thế nên vẫn không online
Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Không sao, vì mấy hôm nay không thấy bạn, sợ bạn xảy ra chuyện gì
Dòng thông báo cho thấy Bạch Lưu Sương ở bên kia vẫn đang gõ chữ, nhưng cuối1cùng lại chỉ gửi một icon mặt cười.
Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Không sao thì tốt, sư phụ, bạn đang ở đâu thế, bạn dạy mình đánh phó bản hàng ngày đi
Bạch Lưu Sương: Được, bạn chờ mình một lát
Xuân Miên Bất Giác Hiểu: (icon đáng yêu) Dạ sư phụ, mình ở Thành Đô đợi bạn, đợi bạn xong việc
Nói xong mấy câu này, tôi lại quay về chỗ Trần Lộ, chẳng qua cũng mới chỉ vài phút mà tình thế bên kia đã nhanh chóng biến chuyển
“Ố, người này là ai thế? Tình hình hiện tại thế nào?” Tôi chỉ vào một Minh Giáo mặc áo đen trên màn hình, Minh Giáo này đang giết Bạch Lưu Sương, thanh máu của Bạch Lưu Sương chỉ còn lại 30%, nếu6chịu thêm một bạo kích nữa chắc chắn sẽ đi đời.
“Không biết nữa, hai phút trước tự dưng xuất hiện, trông có vẻ là muốn ám sát Bạch Lưu Sương.” Trần Lộ đáp
“Không phải cùng trận doanh, là tiện tay đi giết, hay là cố ý đến giết?” Tôi thuận miệng hỏi một câu: “Người ta mang buff, trước tiên giết buff, đây cũng là mạch suy nghĩ đúng đắn.”
“Vấn đề ở đây là quá trùng hợp.” Trần Lộ nói trúng điểm chính: “Trang bị của Minh Giáo này cũng không phải cực kỳ tốt, nhưng Minh Giáo am hiểu đánh lén, cho nên đánh Bạch Lưu Sương mà không hề có chút áp lực nào
Thể nhưng điều quái lạ chính là, Thẩm Thần Đồng vẫn không hề ra tay4đánh Minh Giáo này.”
Nghe Trần Lộ nói thế, tôi cũng chú ý tới, nhân vật Thu Liên Thành của Thẩm Thần Đông vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn, điểm này rất lạ, mặc dù có đôi lúc EQ của Thu Liên Thành khiến cho người ta quan ngại, nhưng cho dù có là người xa lạ đi ngang qua, nhìn thấy một em gái đang bị đánh thì cũng nên ra tay giúp đỡ chứ nhỉ
Là bạn trai ngoài đời thật và người tình trong game của Tô Tiểu Ái mà anh ta cứ đứng im nhìn Tô Tiểu Ái bị đánh lén như thế, chuyện này mà cũng coi được?
“Cô đi cứu cô ta đi.” Trần Lộ rất nhanh đã đưa ra phán đoán.
Tôi trở về trước máy tính3của mình, trong YY, Tô Tiểu Ái không gửi bất cứ một tin nhắn nào nữa, tôi chờ thêm một lúc, giữa một loạt những lời nói chém chém giết giết trong kênh [Bang hội] bỗng nhiên xuất hiện một thông báo
[Bang hội] Bạch Lưu Sương bị Mặt Trời Ban Trưa thành công giết chết tại Dung Thiên Lĩnh
Thông báo này nhanh chóng bị trôi, tôi vội vàng gửi một tin nhắn riêng cho Tô Tiểu Ái, tuy rằng tôi muốn đến Dung Thiên Lĩnh cứu cô ta nhưng tôi không thể xuất hiện một cách tình cờ được, trước đó phải có gì làm nền cái đã.
[Mật] Bạn nói thầm với Bạch Lưu Sương: Sư phụ, chuyện gì xảy ra thế, vì sao bạn lại bị giết, bạn đang ở đâu?
[Mật]: Bạch Lưu Sương nói thầm với bạn: Mình không sao, đồ đệ, đợi lát nữa mình tới tìm bạn
[Mật] Bạn nói thầm với Bạch Lưu Sương: Sư phụ, rốt cuộc bạn ở đâu vậy? Tôi gửi lời mời tổ đội với cô ta, quả nhiên là bị từ chối
Tôi huýt sáo một tiếng, dùng kĩ năng Thần Hành Thiên Lý đi tới Dung Thiên Lĩnh, mười mấy phút sau, tôi mới chậm rãi “tìm được” Bạch Lưu Sương.
Minh Giáo có tên là Mặt Trời Ban Trưa vẫn đang giết Bạch Lưu Sương, tôi vội vàng thao tác cho tiểu Thiên Sách của mình xông lên trước
[Gần]Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Sư phụ, mình tới cứu bạn đây!
[Gần]: Bạch Lưu Sương: Sao đồ đệ lại tìm được đến đây, bạn đừng nhúng tay vào
[Gần] Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Mình dựa vào hình ảnh
(icon mỉm cười)
Trang bị của tôi rất thấp, hơn nữa lại còn là người chơi mới, chưa được bao lâu đã bị đánh chết rồi, đợi hết thời gian hồi sinh tôi bèn trở về điểm hồi sinh, cũng không ngồi yên đợi hồi máu hồi khí mà tiếp tục xông lên công kích Minh Giáo.
Minh Giáo kia cũng đã nói ở trên, chỉ cần tôi đứng dậy thì sẽ lại đánh ngã tôi, thời gian chờ hồi sinh của tôi đã lên đến năm phút rồi.
[Gần] Bạch Lưu Sương: Đồ đệ, bạn rời khỏi đây đi, mình không sao.
[Gần] Xuân Miền Bất Giác Hiểu: Làm đồ đệ mà lại trơ mắt nhìn sư phụ bị người ta ức hiếp, tuy mình không thể làm gì nhưng ít nhất cũng có thể chết cùng bạn mà [icon mỉm cười] [Gần] Bạch Lưu Sương: [Mặt Trời Ban Trưa]ngươi cứ đánh ta đây này, không cần biết người báo thù cho ai, ngươi đừng có mà nhằm vào một người mới chơi như thế
[Gần]Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Sư công bị lag à? Sư công mau đi cứu sư phụ đi chứ
“Cô xấu tính thật đấy.” Trần Lộ thấp giọng cười: “Lúc này mà cũng không quên cho Thẩm Thẩn Đông một vố.”
“Đương nhiên rồi, không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội, không lợi dụng cơ hội này thì công việc của chúng ta cũng khỏi cần làm luôn.” Làm công việc như chúng tôi nhất định cần phải có IQ và EQ đều cao, nếu không thì sẽ hỏng việc như chơi.
Sở dĩ tôi nhận Trần Lộ vào làm chính là vì nguyên nhân này, trước đó tôi cũng có suy nghĩ tìm người cùng mở văn phòng chung, đáng tiếc tôi nghĩ mãi mà cũng không tìm ra được ứng cử viên nào thích hợp
Dù thế nào tôi cũng không thể yêu cầu người ta giống mình được, ừ, tôi tự tin thế đấy
“Cô cảm thấy Minh Giáo này do ai tìm đến.” Trần Lộ hỏi tôi.
“Đáng lẽ cô phải hỏi tôi là sao Thẩm Thần Đông mãi không chịu ra tay chứ.” So với gốc gác của Minh Giáo này, tôi còn cảm thấy khó hiểu về hành vi đứng im như trời trồng của Thẩm Thần Đồng hơn.
Có phải đầu óc anh ta bị chết máy rồi chăng, sao lại không nhúc nhích tí gì thế này.
Vào lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ tò mò, bỗng có một acc phụ chưa mãn cấp chạy tới
[Gần] Diệp Tây Thần: Vợ ơi anh bị trộm nick rồi! Người đang sử dụng acc[Thu Liên Thành không phải là anh! “Chuyện gì thế này?” Tôi mở to mắt, cảm thấy khó hiểu nhìn acc phụ này
Level của acc phụ này chỉ mới cấp mười mấy, acc phụ muốn đến được bản đồ này thì vẫn phải tốn rất nhiều công sức
[Gần] Diệp Tây Thần: Vợ ơi em nói câu gì đi chứ, em đừng bỏ anh, người kia không phải anh, anh thật sự bị trộm nick mà.
[Gần] Bạch Lưu Sương: Thu Liên Thành, anh mãi không quay về, đã diễn nhập vai như thế rồi à? Sao anh không dứt khoát thẳng thắn với tôi? Tài khoản game có thể bị trộm, nhưng tài khoản YY thì sao, chẳng lẽ cũng bị trộm nốt chắc?
“Trộm nick?” Trong đầu tôi đột nhiên lóe sáng, à đúng rồi, có một thông tin quan trọng đã bị tôi bỏ qua mất! “Có lẽ tôi biết chuyện gì xảy ra rồi.” Tôi bày ra vẻ mặt hết cách, quay đầu nhìn về phía Trần Lộ: “Người hiện giờ đang đăng nhập tài khoản của Thu Liên Thành, tôi biết.”
Tôi gửi một tin nhắn riêng cho Thu Liên Thành: Hạ Tuyết Trì?
Bên kia gửi lại một icon cười mỉm cho tôi, tôi thở dài một hơi, đưa tay lên che mắt mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!